Tôi giật mình thức giấc đã là giữa trưa, thành phố hôm nay ôi bức đến lạ! Cái nắng Sài Thành cứ như thiêu đốt tất cả, tiếng quạt máy chạy vù vù hết công suất mà vẫn chẳng làm dịu bớt được bao nhiêu. Tôi cho phép mình làm con mèo lười trong căn gác nhỏ, lục lọi, dọn dẹp lại cái kệ sách bụi đã bám khá nhiều. Bỗng một quyển lưu bút rơi ra, từng trang giấy đã ngả màu vì năm tháng, cánh phượng hồng ngày nào giờ cũng chẳng còn thắm đỏ một màu. Tôi ngâm nga với nét buồn trong đáy mắt: Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm! Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ Đường ta đi nắng hóa những đọa đày.. (Một giấc mơ say) Đang thả hồn vào trang vở thì "Ting ting" (tiếng báo tin nhắn kéo tôi về với thực tại) : - Tao yêu mày! Làm mẹ của con tao nhé! Hihi Cá tháng tư vui vẻ". Con bạn trời đánh, sắp làm mẹ của hai đứa trẻ rồi mà cứ như con nít. (Tôi mỉm cười rồi rủa thầm). Thế là tháng tư lại về, ngày này 7 năm trước chúng tôi còn là những cô nàng nữ sinh cấp ba, duyên dáng, thướt tha trong tà áo dài mỗi buổi chiều tan lớp. Tôi nhớ mãi tháng tư năm cuối cấp, đó là cái tháng đỏng đảnh nhất trong năm, có chút mãnh liệt lại pha ít nhẹ nhàng, rõ ràng rất cuồng nhiệt sao vẫn thấy trong đó sự thờ ơ đến lạ! Tháng tư quê tôi ngập tràn trong sắc tím của cô nàng bằng lăng mong manh, dịu dàng mà quá đỗi lãng mạn, nên thơ. Sân trường tôi lại như cài hoa đỏ, từng cánh phượng hồng như thắp lửa cho mùa hè đang đến, trong vòm lá mấy chú ve cũng bắt đầu tấu lên những giai điệu đầu tiên.. Đến tận bây giờ tôi vẫn không sao quên được cái nét thẹn thùng của cô thiếu nữ và sự lúng túng của cậu học trò, trao vội cho nhau phong thư rồi vội vã quay đi. Mấy năm nay trong guồng quay không hồi kết của cuộc sống, tôi không còn cơ hội nhìn thấy những khoảnh khắc ấy nữa. Trong thế giới của công nghệ thông minh, những dòng thư tay lùi dần vào dĩ vãng - một dĩ vãng xa xôi mà nên thơ, nên nhạc. Tôi nhớ sân trường chiều hôm chia tay tà áo trắng thơ ngây, nhớ giọt nước mắt của từng đứa bạn cả trai lẫn gái. Nhớ cả cái nắm tay vụng về của cậu bạn chung lớp chung trường: - Tớ đi du học, cậu chờ tớ được không? Lúc ấy tôi chỉ cười buồn: - Yên tâm đi, cả lớp mình sẽ chờ cậu về mà! Tôi không cho cậu một lời hứa, không muốn cậu bận lòng nơi đất khách, cũng không muốn ràng buộc bản thân trong những tháng ngày thanh xuân tuổi trẻ, phải đau đáu một dáng hình ở tận trời Tây. Tôi vội vàng quay đi để tránh cho cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, nhòe lệ của đứa con gái vốn được cho là mạnh mẽ, bất cần! Vậy mà tôi vẫn kịp nghe tiếng cậu lằm bằm: "Rõ ràng là cậu hiểu ý tớ mà!" Ngày cậu lên máy bay, tôi không đi tiễn mà ở nhà ngấu nghiến quyển "Cổ tích tình yêu" của tác giả Nguyễn Thị Phương, nước mắt ngắn, nước mắt dài nhòe cả trang sách. Chẳng biết vì tác giả viết cảm động quá hay vì tôi buồn, tôi nhớ ai đó nên cứ quằn quại với mớ khăn giấy mẹ mới mua lúc sáng. Sau ngày đó, con bạn thân nó trách tôi, nó bảo hôm lớp ra tiễn cậu, cậu cứ trông hoài theo dòng người, mắt như tìm kiếm một bóng hình nào đó cho đến tận lúc vào làm thủ tục mới thôi. Biết sao được, khi ngay cả bản thân tôi còn chưa thuyết phục được mình thì làm sao dám hứa hẹn điều gì với cậu. "Yêu xa" - hai từ này quá nặng nề với một cô nhóc sớm nắng chiều mưa, trưa buồn buồn lại nổi bão như tôi. Ấy vậy mà ngần ấy năm, tôi vẫn không có nổi một mối tình nào cho ra hồn cả, cô độc đi về căn gác nhỏ, sắp xếp được công việc thì lại rày đây mai đó ngao du sơn thủy khắp nơi. Đến khi chùn chân mỏi gối thì bắt xe về nhà sà vào lòng mẹ làm nũng, nghe bà cằn nhằn và nghe chính mình ngâm nga câu ca nhạc Trịnh: "Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt..." Thế thôi! Với tôi đấy gọi là bình yên! Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tôi nghĩ thầm: "Chắc con bạn sợ tôi một mình buồn, nên rủ qua nhà nó đây mà!" Tôi chau mày, lẩm bẩm: - Số lạ! Ai vậy nhỉ? Tôi nhấc máy: - Hello! Ai vậy ạ? Bên kia: - Cậu khỏe không? Lần trước trốn lớp không đi tiễn tớ, lần này đừng vậy nữa, tớ về rồi, cậu đón tớ được không? Tôi mỉm cười: - Chào mừng cậu đã trở về! Tôi nghe bên kia vang lên tiếng cười giòn tan của cậu, giây phút ấy cái nắng chói chang của Sài Gòn dường như trở nên quá đỗi dịu dàng! Tôi trốn việc một tuần nhưng lần này không đi du lịch bụi nữa, mà làm hướng dẫn viên du lịch không công cho cậu bạn! Chúng tôi về lại trường cũ, đi lại con đường cũ, thăm lại những người cũ và hâm nóng lại mối tình ngỡ như đã cũ. Cậu kể tôi nghe nhiều về những ngày tháng xa quê, kể với tôi niềm hạnh phúc khi trên đường vô tình bắt gặp một dáng người bé nhỏ da vàng và cậu kể về những giọt nước mắt khi thành phố chìm trong đêm, một mình cậu dõi về một miền nào xa xăm lắm. Tôi cũng kể cho cậu nghe về những con đường tôi đã đi qua, về những nơi giày tôi đã in dấu. Cậu nhìn tôi bằng đôi mắt không hề che giấu sự ganh tỵ: - Có lúc nào cậu nhớ tớ không? Khi đó tôi chỉ cười không đáp, thế là ngay lập tức đổi lấy cái cốc đầu đau điếng từ cậu bạn - người mà vốn dĩ tôi luôn cho là hiền lành, dễ mến có tiếng ở trường. Tôi hỏi cậu: - Khi nào cậu lại đi? Cậu cười: - Không đi nữa, về đây lập nghiệp, cưới vợ sinh con, góp sức cho quê mình! Còn cậu? Có đi nữa không? Tôi tinh nghịch: - Chưa biết! Để xem ai kia có đủ khả năng giữ chân tớ không đã! Thế là cậu kéo tôi vào lòng: - Không đủ sức thì anh đi cùng em! Chúng tôi tựa vào nhau, nhìn hàng bằng lăng nhuộm tím cả con đường. Tôi bâng khuâng nghĩ: Tuổi trẻ - mỗi đứa một hoài bão, một giấc mơ, đắm mình trong cơn mưa thanh xuân mà đôi lần làm ta cảm lạnh. Song đến cuối cùng, ta lại tìm về bên nhau, như cậu - chọn rời thành phố xa hoa về lại quê nhà mộc mạc, hay như tôi - đi mỏi chân rồi cũng về với đôi vai gầy, vòng tay ấm và mấy câu cằn nhằn của mẹ. Và như cái cách chúng tôi giao nhau một lần nữa trong cuộc đời này. "Mày à! Lần này tao không đi nữa!" Tối hôm đó, tôi nhớ mình đã nhắn cho con bạn thân như thế, khi nó lo lắng hỏi: "Mày định thế này mãi à? Kỳ này lại muốn đi bao lâu?"