Truyện Ngắn Tháng Tư Là Lời Nói Thật Của Em - Hơn Nửa Đời Hư

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hơn nửa đời hư, 25 Tháng mười 2019.

  1. Hơn nửa đời hư

    Bài viết:
    9
    Tác phẩm: Tháng tư là lời nói thật của em

    Tác giả: Ngọc Huyền

    Thể loại: Truyện ngắn

    * * *


    Tháng ba trôi qua thật mau. Những cơn gió xuân như vẫn còn luyến tiếc chưa muốn đi, yếu ớt hòa lẫn vào những tia nắng hạ. Chúng cứ thế nhảy múa trêu đùa cùng nhau cho đến khi gió xuân tan biến dần, tan biến dần, để lại trơ trọi những tia nắng gắt lên, không còn dịu nhẹ như trước nữa.


    Trong cuộc sống, có những lúc bạn tưởng chừng như bị rơi vào một khoảng không, một khoảng không hun hút, bay lơ lửng và không biết đâu là lối thoát. Có lẽ, đó là chính là lúc bạn đang buồn..

    Chuyện về anh, một người Ngân thích.

    Ngân thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên và giữa cô và anh đã có những kỷ niệm thật đẹp. Anh luôn ấm áp và ân cần. Anh sẵn sàng ngồi hàng giờ với Ngân mỗi khi cô buồn, sẵn sàng lắng nghe mỗi khi cô cần tâm sự, sẵn sàng chở cô đến nơi mà cô muốn đến.

    Mọi người ai cũng bảo họ là một đôi, và luôn nhìn họ với đôi mắt đầy ngưỡng mộ. Những lúc như vậy, ạnh không phản đối cũng không thừa nhận. Ngân biết giữa bọn họ vẫn còn một khoảng cách, một khoảng cách vô hình nào đó.

    Bọn họ vẫn sở hữu một mối quan hệ chưa thể gọi tên.

    Điều này làm Ngân cảm thấy rất buồn, rồi bất giác cô bật khóc. Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến lên cũng chẳng lùi bước nào. Cô chỉ cần anh ở bên cô mãi như thế này là đủ rồi.

    Cô sợ mất anh.

    Rồi đến một ngày, khi Ngân nghĩ là mình đủ dũng khí để bày tỏ tình cảm của mình với anh thì anh lại rời xa cô không một lời lý do. Chỉ để lại cho cô cái ôm và lời xin lỗi.

    Trong cuộc sống, sẽ có đôi lần chúng ta phải khóc như chưa từng được khóc..

    Ngày anh ra đi, Ngân đã khóc như chưa từng được khóc..

    Tuy anh ra đi, nhưng Ngân và anh vẫn giữ liên lạc với nhau, qua điện thoại. Anh bảo, cô có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Anh không thích và cũng không sử dụng mạng xã hội nên cho đến khi gặp lại anh, cô sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt của anh. Nhưng không sao, dù sao cô vẫn nghe được giọng nói của anh, giọng nói ấm áp luôn nhắc nhở cô không được thức khuya, không được bỏ bữa, an ủi mỗi khi cô buồn, cho cô những lời khuyên dù hơi sến nhưng vẫn làm cô nhớ mãi.

    Kể từ ngày anh đi, Ngân bỗng yêu cái điện thoại của mình đến kì lạ, nó dường như trở thành một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, cô nâng niu nó từng chút một và luôn đem theo nó bên mình.

    Cô vẫn đang chờ một điều gì đó từ anh vào một ngày nào đó.

    Nhưng có lẽ, ngày đó vẫn chưa đến, bởi cô vẫn luôn là người chủ động.

    Không biết từ bao giờ, cô cho phép bản thân xem anh như là một cái thùng rác để ném vào những cơn bực tức, những nỗi giận hờn, là cái khăn để lau đi những giọt nước mắt trẻ con của mình, là thứ thuốc thần kì giúp cô làm dịu đi niềm đau, xóa đi nỗi buồn.. "giá mà anh có ở đây", không biết đã bao nhiêu lần cô tự nói với mình như thế.

    Kể từ ngày anh đi, anh luôn lắng nghe những cuộc gọi của cô nhưng chưa bao giờ anh chủ động gọi cho cô. Đó có lẽ là nỗi buồn duy nhất mà cô không thể tâm sự với anh. Nhiều lúc Ngân tự hỏi, có phải anh cảm thấy cô thật phiền phức, nhiều cô dặn lòng không được gọi cho anh thật lâu, thật lâu, để xem anh có gọi cho cô không, nhiều lúc cô cố làm cho mình thật bận rộn để thôi nhớ về anh. Nhưng cô thật sự bất lực. Cô nhớ anh, nhớ anh rất nhiều.

    Tháng ba trôi qua thật mau. Những cơn gió xuân như vẫn còn luyến tiếc chưa muốn đi, yếu ớt hòa lẫn vào những tia nắng hạ. Chúng cứ thế nhảy múa trêu đùa cùng nhau cho đến khi gió xuân tan biến dần, tan biến dần, để lại trơ trọi những tia nắng gắt lên, không còn dịu nhẹ như trước nữa.

    Ngân thích mùa hạ, đơn giản vì cô và anh cùng sinh vào mùa hạ. Khi anh còn ở bên cô, họ thường chọn ngày một tháng tư, ngày đầu tiên của mùa hạ để tổ chức sinh nhật chung cho hai người, khi ấy anh và cô, phải, chỉ có anh và cô.. anh sẽ chở cô đến những nơi mà cô thích, cùng cô ăn những món ăn cô thích và họ sẽ tặng cho nhau những cuốn sổ, anh bảo hãy dùng nó để lưu lại những gì đẹp nhất của tuổi trẻ để rồi khi anh và cô già đi, khi ngồi đọc lại, họ sẽ bật cười "hóa ra chúng ta đã có một tuổi trẻ đẹp như thế". Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng sến súa, triết lý như ông già, nghĩ đến điều này, nước mắt cô cứ trào ra, cô nhìn hai quyển sổ vẫn đặt ngay ngắn trên kệ sách, vậy là đến nay đã hai năm anh không đón sinh nhật cùng cô rồi. Hôm nay là ngày một tháng tư..

    Ngoài trời, mưa đang rất to, phải chăng ông trời cũng đang tội nghiệp cho cô, nên mới đổ lệ nhiều đến vậy. Cô lại nhớ đến anh, khi anh còn ở bên, vào ngày này, bầu trời đẹp lắm..

    * * *

    Ngân vội vã chạy xuống nhà khi thấy Lam, người bạn thân duy nhất của cô đang ngục mặt trước cửa.

    – Mày bị sao vậy, mưa to thế này sao không chịu vào nhà?

    Lam không nói gì chỉ ôm chầm lấy Ngân và khóc òa lên. Lam bình thường là cô gái mạnh mẽ, hay cười, cô rất ghét khóc chưa bao giờ cô khóc trước mặt người khác cho dù đó là Ngân, bạn thân nhất của cô. Vậy mà.. Lam trước mặt Ngân hiện giờ không một chút sức sống vớt thân hình ướt sũng khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Nhìn cô bạn, Ngân không khỏi xót xa, cô vội lấy quần áo đưa cho Lam thay và sấy tóc cho cô bạn tội nghiệp. Lam vẫn im lặng, không nói gì, đứng từ đằng sau Ngân vẫn cảm nhận được đôi vai của Lam khẽ run lên.

    - Mày bị từ chối rồi phải không? -Ngân buộc miệng hỏi

    Lam vẫn không nói gì nhưng lần này cô lại khóc òa lên khóc. Anh là mối tình đầu của Ngân và cậu ấy là mối tình đầu của Lam nhưng khác với anh, cậu ấy luôn lạnh lùng, khó gần, và có lẽ đây là điểm thu hút một đứa con gái nhiều vệ tinh như Lam. Lam đơn phương cậu ấy gần ba năm, gần đây, Lam tâm sự với Ngân về ý định tỏ tình với cậu ấy, nhưng Ngân không ngờ là hôm nay. Người ta nói hôm nay là ngày dành cho những lời nói dối, nhưng dường như hôm nay những lời nói thật lại được nói ra nhiều hơn, đặc biệt là những người đơn phương, như Lam. Bởi, họ đều có chung một nỗi sợ. Ngân nhìn về phía Lam, cô đã ngủ say từ lúc nào, đôi mắt sưng vẫn còn động lại vài giọt nước, Ngân tiến đến gần giường sửa lại chăn cho cô bạn thân, khẽ thở dài. Con người ta dù có mạnh mẽ thế nào thì trong tình yêu cũng trở nên yếu đuối. Bởi vì yếu đuối nên Lam mới chọn hôm nay để tỏ tình, một lựa chọn mạo hiểm nhưng an toàn, nó có thể bị hiểu lầm là một lời nói đùa, nhưng nếu đối phương hiểu đó là lời nói thật và từ chối thì ta có thể mỉm cười và nói rằng "đùa thôi mà". Dù cho sau đó ta có ngồi một mình khóc thật to nhưng cả hai vẫn giữ được mối quan hệ ban đầu. Từ mai, có lẽ Lam và cậu ấy sẽ trở lại là những người bạn đơn thuần như trước, Lam lại đứng nhìn cậu từ xa, mặt cho cậu không biết hay là không quan tâm. Tình đơn phương là một tình yêu ngốc nghếch.. Ngân lại nghĩ về anh, không biết bây giờ anh đang ở đâu, làm gì nhỉ, có đang nghĩ về cô không, có mua sổ để tặng cô không. Cô lại khóc, dường như cô đã quá mệt mỏi với việc chờ đợi, chờ đợi một mối quan hệ không thể gọi tên. Mối quan hệ này, cô không muốn giữ nó nữa, cô muốn tỏ tình với anh.

    * * *

    Ngân cầm điện thọai trên tay, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cô vẫn chưa gửi được tin nhắn cho anh, chỉ có ba chữ mà cô cứ gõ lên rồi lại xóa, gõ lên rồi lại xóa, cô lại sợ hãi, cô không dám gọi cho anh, ngay cả tin nhắn cô cũng không dám gửi, cô cảm thấy mình sao quá hèn nhát.

    "Đã gửi" sau hai tiếng vật lộn với bản thân, cuối cùng Ngân cũng gửi được tin nhắn cho anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng của cô đã được trút bỏ, đêm nay cô sẽ ngủ thật ngon, cô xoay người ôm lấy cô bạn thân đang nằm bên cạnh tự nhủ "ngày mai tất cả sẽ ổn thôi, cho dù kết quả như thế nào..".

    * * *

    Đã một tháng trôi qua, Ngân không liên lạc với anh. Khi tỏ tình với anh, cô đã chuẩn bị tinh thần với mọi kết quả, nhưng cô không ngờ câu trả lời của anh lại là im lặng. Nhiều khi sự im lặng còn đáng sợ hơn những lời nói phũ phàng, bởi vì lời nói phũ phàng tuy làm trái tim ta đau đến nghẹt thở nhưng rồi nỗi đau ấy có thể sẽ dịu dần và lành hẳn theo thời gian. Còn sự im lặng, nó sẽ làm con tim ta mỗi ngày đau một ít cho đến khi nó chết dần chết mòn trong sự chờ đợi vô vọng. Và đến khi nào nỗi đau ấy sẽ khỏi? Không ai biết, kể cả chủ nhân của con tim kia. Ngân dường như đã biết câu trả lời và cô đã tự nhủ một thời gian ngắn nữa thôi, cô sẽ chủ động liên lạc lại với anh. Cô sẽ nói với anh đó chỉ là một lời đùa ngày cá tháng tư, rồi sẽ nói với anh những điều bâng quơ, than phiền với anh về những thứ trên trời dưới đất hoặc hơn thế cô sẽ nhờ anh tư vấn việc mua quà cho cậu bạn trai mới quen, hỏi anh làm cách nào để đáp lại một lời tỏ tình. Nhưng đến giờ, cô vẫn chưa làm được. Nhiều lúc cô thầm trách anh sao lại quá tốt với cô, sao anh không lạnh lùng với cô một chút, sao anh lại cho cô quá nhiều hy vọng. Càng trách anh, cô lại càng trách bản thân sao lại quá hèn nhát, sao lại quá ngu ngốc tự cảm động chính mình. Bây giờ có lẽ giọng nói của anh cô cũng không nghe được nữa rồi. Ngoài trời, bỗng đổ cơn mưa to, Ngân muốn gặp Lam, cô cần người chia sẻ lúc này.

    ̀Lam giờ đã thôi khóc, đã trở nên mạnh mẽ như lúc trước, nhưng Ngân biết Lam đang cố gồng mình, cô vẫn chưa quên được cậu ấy. Khi Ngân tâm sự về anh, Lam không khỏi bàng hoàng, bàng hoàng vì mối quan hệ tưởng rất hoàn hảo của họ, bàng hoàng vì cô bạn thân ngây thơ, hay khóc của cô lại có thể dấu đi nỗi buồn một thời gian dài đến thế. Lam bảo Ngân hãy đi tìm anh, để xác định mọi thứ, rõ ràng, để không dằn vặt, để không hối tiếc, để bớt đau khổ..

    Phải rồi, Ngân phải đi tìm anh..

    * * *

    Xe lăn bánh. Ngoài trời mưa rất to. Ngân cắm tai phone vào điện thoại, bật âm lượng to nhất, tựa đầu vào cửa kính. Chương trình radio đang phát bài thơ của tác giả nào đó thật hay..

    "Tháng tư về mang theo sự đổi thay

    Cô gái hôm qua khoát lên mình áo mới

    Không còn ngây thơ để riêng mình chờ đợi

    Đã biết đi tìm hạnh phúc giản đơn.."
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...