Xin chào, bạn được Waiki Official mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
4 người đang xem
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
23 0
Tên truyện: Tháng Sáu Không Có Anh

Tác giả: Mặc Vân Dao

Lời giới thiệu: Cô yêu anh bằng cả tuổi thanh xuân, nhưng đổi lại là sự lạnh lùng, tổn thương và một cuộc hôn nhân không tình yêu. Anh cưới cô vì một lời hứa với người đã khuất - không phải vì trái tim. Cô từng hỏi: "Nếu một ngày em rời đi, anh có tìm em không?" Anh đáp: "Không cần thiết." Và rồi cô biến mất thật.

Ba năm sau, anh gặp lại cô - nhưng cô đã không còn là người phụ nữ từng vì anh mà khóc suốt một mùa mưa. Lúc này, anh mới nhận ra: Mất cô, anh mất luôn cả chính mình.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 1: Nếu một ngày em biến mất

Thượng Hải tháng Sáu, trời mưa không ngớt. Tống Nhược Lam ngồi bên bàn ăn dài trong căn biệt thự rộng lớn, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt trắng bệch. Trên bàn là những món ăn đã nguội lạnh, được chuẩn bị theo đúng khẩu vị của Lục Trạch Hàn - người đàn ông mà cô gọi là chồng, nhưng chưa từng là người yêu.

Cô nhìn đồng hồ. Mười giờ mười lăm phút. Anh lại về muộn.

Tiếng cửa mở vang lên, không vội vã, không gấp gáp. Lục Trạch Hàn bước vào, áo khoác còn vương hơi nước. Anh không nhìn cô, chỉ tháo đồng hồ, cởi áo vest, rồi ngồi xuống ghế đối diện. Laptop được mở ra, ánh sáng xanh chiếu lên gương mặt anh - lạnh lùng, xa cách.

"Em lại chờ anh?" Anh hỏi, giọng đều đều như thể đang nói chuyện công việc.

"Không phải chờ. Chỉ là chưa ăn." Cô đáp, tay vẫn đặt trên ly nước đã tan đá.

Anh không nói gì thêm. Cô cũng không. Giữa họ, sự im lặng đã trở thành thói quen. Không cãi vã, không yêu thương, không cả quan tâm. Một cuộc hôn nhân được ký kết bằng trách nhiệm, không phải bằng trái tim.

Cô từng nghĩ, chỉ cần ở bên anh đủ lâu, anh sẽ quay đầu nhìn cô. Nhưng ba năm trôi qua, ánh mắt anh chưa từng dừng lại nơi cô quá ba giây.

"Trạch Hàn." Cô gọi tên anh, lần đầu tiên sau nhiều tháng.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt không có cảm xúc.

"Nếu một ngày em biến mất, anh có tìm em không?"

Anh nhìn cô, như đang cân nhắc câu hỏi ấy có đáng để trả lời. Rồi anh nói, giọng không chút do dự: "Không cần thiết."

Cô cười. Nụ cười nhạt như gió đầu hè. Không trách móc, không đau lòng. Chỉ là.. Đã hiểu.

Đêm đó, cô không ngủ. Cô thu dọn đồ đạc, không mang theo gì ngoài một chiếc điện thoại mới và một chiếc vali nhỏ. Cô để lại một lá thư ngắn, không nói lời từ biệt, không nhắc đến tình yêu, chỉ có một dòng duy nhất: "Em đã từng yêu anh. Nhưng giờ thì không."

Sáng hôm sau, Lục Trạch Hàn thức dậy, căn nhà vắng lặng. Không có tiếng bước chân, không có mùi cà phê quen thuộc. Anh đi xuống phòng ăn, thấy lá thư đặt trên bàn. Anh đọc, không biểu cảm. Rồi gấp lại, bỏ vào ngăn kéo.

Anh không gọi điện. Không tìm kiếm. Không hỏi ai. Như thể sự biến mất của cô là điều anh đã dự đoán từ lâu.

Nhưng đêm đó, khi anh mở laptop, ánh sáng xanh chiếu lên gương mặt anh - lần đầu tiên, có một chút trống rỗng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back