Tên truyện: Thằng Cuội Tác giả: Lãng Đãng Tình trạng: Hoàn * * * Tôi là người ở tít trên cung trăng cùng Hằng Nga. Tôi là người ngồi dưới gốc đa chăn trâu cho Ngọc Hoàng. Tôi là người dầu cho có trải qua một nghìn lẻ một năm, vẫn phải đơn độc dưới gốc đa lạnh lẽo. Phải đúng thế, các bạn hỏi tôi tên gì ư? Ồ, tên gì ấy nhỉ? Phải rồi, tôi tên Cuội! Cung trăng, là ngôi nhà thứ hai của tôi, là nơi lưu đày của những kẻ ưa thích sự bất tử. Hằng Nga vì uống viên đan bất tử nên mới phải ở đây, còn tôi, dẫu chẳng muốn bất tử nhưng vẫn phải ở đây. Vì sao ư? Để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện buồn của cuộc đời tôi.. Từ ngày xưa ơi là xưa.. Xưa đến nỗi tôi cũng chẳng thể biết nó xưa như thế nào. Nhưng chắc chắn một điều là đã rất xưa rồi. Tóm lại là từ thời Trái Đất vẫn chưa nóng lên, rừng Amazon chưa cháy, và băng ở hai cực chưa tan ấy! Ngôi làng nơi tôi sống là một ngôi làng có sự thanh bình, có sự ấm êm, và quan trọng là có người tôi thích. Cô ấy xinh đẹp, một nét đẹp dịu dàng mà tôi không thể gọi thành tên. Nàng như nụ sen e ấp trong đầm làng ngày hè, như sương mai đọng trên lúa ngày đông, Tất cả mọi thứ về nàng đều khiến tôi rung động. Duy chỉ có điều, nàng là trưởng nữ của một lương y có tiếng trong làng, còn tôi chỉ là một thằng con trai chẳng có gì nổi bật. Hơn thế, hàng tháng, thanh niên đến tuổi lấy vợ cứ lũ lượt đến nhà nàng cầu thân. Điều đó khiến lòng tôi lo sợ. Tuy thằng trai nào nàng cũng từ chối. Nhưng, nàng sẽ chẳng từ chối mãi được, cha mẹ nàng rồi sẽ tự tìm một mối tốt cho nàng. Tôi không biết nàng có thích tôi không, nhưng có một điều chắc chắn rằng, cha mẹ nàng không ưng gì tôi. Bởi lẽ, tôi là trẻ mồ côi, mà những đứa không có cha mẹ thì thường không được dạy dỗ tử tế. Và hơn thế, nhà tôi rất nghèo, nếu nàng gả cho tôi, nàng sẽ phải chịu khổ. Thế nên, kiếp này, tôi đã xác định là chỉ có thể ngắm nhìn nàng hạnh phúc bên người khác. Đời thật là buồn! Không, đời chưa hẳn đã buồn. Tôi cũng không biết kiếp trước tôi đã tích bao nhiêu đức mà kiếp này lại may mắn đến thế! Có thẻ là do thần thánh phương nào phù hộ độ trì cho tôi để tôi lấy được nàng. Cụ thể là hằng năm, cứ đến ngày ấy là làng tôi lại tổ chức một cuộc thi đọ sức cho thanh niên trai tráng trong làng. Những năm trước, thể lệ cuộc thi là thằng một và thằng hai cứ vật nhau ra, đè đầu cưỡi cổ nhau rồi nếu thằng một kiệt sức trước thì thằng hai sẽ thắng. Và liên tiếp giữ ngôi vị cao nhất trong đám thanh niên làng tôi là con trai trưởng thôn, nổi tiếng với sự lương thiện và mạnh mẽ. Chao ôi, cái ngữ đàn ông gì đâu mà vạm vỡ, cao to, bắ tay, bắp chân cứ gọi là như cái cột đình. Màu than tổ ong như trộn vào da, trông đến là kinh! Ấy thế mà lại được đám con gái trong làng bâu vào như gì ấy. Còn về phần tôi ấy à, chẳng có cơ bụng sáu múi đâu, ừ thì năm nào cũng đi thi đấy, những hỡi ôi, cái số tôi ơi? Lần nào cũng thua be bét, đã thế lại còn bị chúng nó quật đau tê tái. Thế mới cay chứ! Nhưng thể lệ cuộc thi rồi cũng được thay đổi, cụ thể là tất cả thanh niên trai tráng phải vô rừng bắt con hổ mà mấy tháng liền cứ tác oai tác quái trong làng. Tóm lại là thể lệ ấy cũng chẳng khác vật nhau là mấy, chỉ khác là vật với người hay hổ mà thôi. Chắc không cần kể, ai ai cũng biết tôi thê thảm như thế nào. Tôi cùng đám trai làng chia thành từng tốp vào rừng tìm hổ. Chẳng ngờ, tiếng thì thầm to nhỏ của bọn tôi đã kinh động đến con cọp. Và như lẽ thường tình, con hổ lao ra khỏi hang tấn công người. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đứng gần nó trong gang tấc. Cứ thế, nó lao tới ngoạm vào bắp chân tôi, cảm giác đau nhói lan ra khắp tứ chi, xộc thẳng lên đại não. Tôi vô vọng ngất đi trong suy nghĩ sắp quy tiên đến nơi rồi! Ây thế mà khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy mình nắm trên bãi cỏ gần hang cọp. Chẳng lẽ thịt tôi không thơm nên cọp chẳng thèm ăn? Những không thơm cũng chẳng sao, giữ được cái mạng này là tốt rồi. Đang định nhấc chân lên thì thấy máu cứ tuôn ra như nước sông ngày lũ về và hơn thế, từ trong hang, bất tình lình xuất hiện con cọp con. Quá sợ hãi, tôi liền rút con dao giắt bên hông ra, đâm cho nó một phát, con hổ yếu đuối ngã vật ra bất tỉnh. Một lúc sau, tôi cố lết đôi chân phế vật leo lên ngọn cây gần nhất để tìm chỗ trốn. Thế rồi, con hổ mẹ xuất hiện như bị đuổi giết, nó chạy thục mạng về phía hang, thấy con nằm bất tỉnh thì vội giựt mấy cái lá trên cây bên cạnh hang, nhai mớm rồi đắp vào vết thương của hổ con. Vi diệu là vết thương dần lành, cọp con tỉnh dậy đi lại như thường. Thế là, tôi đợi cho hổ chui vào hang, liền tụt xuống, đào bới cái gốc cây cạnh hang như một thằng điên đang tìm kho báu. Tôi thử nghiệm với bản thân và kết quả cũng giống như con cọp con, vết thương lành lại đến diệu kì. Tôi vác cái cây phép thuật về, trong lòng sung sướng khôn nguôi! Dọc đường gặp một ông lão ăn mày nằm vật trên bãi cỏ, tôi liền đặt cây xuống, không ngần ngại, bứt ngay mấy lá nhai mà mớm cho ông già. Y như tôi dự đoán, mớm vừa xong, ông lão đã mở mắt ngồi dậy. Thấy có cây lạ, ông lão liền hỏi chuyện. Tôi thực tình kể lại đầu đuôi. Nghe xong ông lão kêu lên: - Trời ơi! Cây này chính là cây có phép "cải tử hoàn sinh" đây. Thật là trời cho con để cứu giúp thiên hạ. Con hãy chăm sóc cho cây nhưng nhớ đừng tưới bằng nước bẩn mà cây bay lên trời đó! Ôi chao ôi? Còn gì may mắn hơn thế này nữa cơ chứ? Có cây này rồi thì anh Cuội tôi đây còn sợ mả cha thằng nào nữa? Từ đấy, tôi trở thành một lang y có tiếng trong làng, à không, có tiếng đến cả kinh thành ý chứ! Tôi sống trong sự no đủ, ấm êm, chẳng phải lo toan điề u gì. Tôi chưa bệnh miễn phí cho người ta, người ta lại vì thế mà cứ lũ lượt dâng quà, biếu bánh cho tôi. Thế nên, tôi đành phải khiêm tốn mà nhận quà bánh của người ta thôi. Một hôm, nhận được tin người con gái tôi yêu thầm vừa bị sẩy chân bên bờ suối, sắp chết đuối đến nơi rồi. Tôi liền tức tốc chạy đến nhà nàng, lấy lá chữa cho nàng. Kết quả chẳng ngoài dự đoán của tôi, mặt nàng đang tái nhợt bỗng hồng hào hẳn lên, rồi sống lại. Nhưng cái ngoài dự đoán của tôi, là cha nàng, bày tỏ mong muốn được gả nàng cho tôi. Ôi chao ôi! Bạn nói đi? Cuộc đời này còn có gì để nuối tiếc nữa đây? Vào cái khoảng khác ấy, tim tôi như ngừng đập, trong lòng như có hàng trăm bông hoa nở rộ. Bỗng nhiên, tôi thấy nàng đẹp đến lạ, đôi má hây hây, yếm đào đỏ tươi không che nổi xuân sắc trong nàng, hình như nàng cũng đang cười. Chẳng biết có phải vì sắp được gả cho tôi mà nàng lại tươi đẹp hơn cả đóa hoa sen thơm ngát giữa đầm làng ngoài kia? Nàng chỉ cần đồng ý gả cho tôi, thì cả cuộc đời nàng sau này sẽ chẳng phải lo nghĩ điều gì cả. Tôi sẽ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương nàng, dùng cả sinh mạng đến đem hạnh phúc đến cho nàng. Thế là tôi rước nàng về nhà, nàng dường như cũng yêu ta, thương ta, y như tình cảm của ta đối với nàng vậy! Cuộc sống của tôi và nàng cứ đẹp đẽ y như trong mộng. Thế rồi, một lần khi đốn củi về, đập ngay vào mắt tôi là cảnh nàng nằm ngất giữa sân, đầu túa ra bao nhiêu là máu. Tim tôi như thắt lại, tôi chạy đến bên nàng, đỡ lấy đầu nàng. Mái tóc mượt mà của nàng thấm ướt đầy máu. Tôi dứt bao nhiêu là lá cây, nhai nhồm nhoàm rồi đắp lên vết thương mà vẫn chẳng thể giúp nàng đỡ hơn. Tôi phải làm gì đây? Lòng tôi lo sợ vẩn vơ. Sợ nàng bỏ tôi rồi tôi biết sống thế nào? Trong lúc tim tôi đang đập loạn xạ thì con chó tôi nuôi lấm lét chạy đến, dụi dụi vào người tôi. Mãi một lúc tôi mới hiểu, hóa ra nó muốn đền ơn cứu mạng ngày trước, nó nguyện dâng bộ não của nó ra để hiến cho vợ tôi. Chao ôi? Đời nào tôi lại để nàng phải dùng não chó cơ chứ? Nhưng còn cách nào để cứu nàng đâu? *** Phải! Người con gái tôi yêu đang phải sống với một bộ não mà đáng lẽ nàng không nên có. Nàng từ cõi chết trở về, kể cho tôi nghe vì sao nàng lại bị thương. Hóa ra là tại thằng con trai trưởng thôn, vì nàng từ hôn với nó nên nó muốn giết nàng, muốn nàng phải chết! Tôi nghe nàng kể mà tôi hận, hận cái thằng đã đánh vợ tôi, đường đường là đấng nam nhi lại có thể giở trò hèn hạ như thế. Nhưng cũng vì thế mà tôi biết được rằng: Nàng, vì ở bên ta mà phải mất đi bộ não con người, nàng đã không màng tất cả để ở yêu thương tôi, nàng đã yêu tôi thực sự! Nàng yêu tôi, nhưng trí nhớ của nàng ngày càng kém và chính vì thế, nàng hay quên những lời tôi dặn. Và rồi, cứ tự nhiên và bất ngờ như thế, cái điều tôi ngày ngày lo sợ cuối cùng cũng đến. Cái ngày khi tôi vắng nhà, nàng ở nhà vo gạo nấu cơm, nàng tiện tay đổ nước bẩn vào cây cải tử hoàn sinh. Và khi tôi về đến nhà, cái cây bật rễ như hàng trăm con trăn thức tỉnh bật dậy từ trong lòng đất. Vợ tôi cũng vì thế mà ngã xuống, máu chảy một vệt dài. Nàng đang chảy máu thì phải, vết thương trên đầu một lần nữa làm nàng đau đớn rồi ngất đi. "Phải giựt được vài cái lá để chữa thương cho nàng, không có lá thì làm sao nàng sống được đây?" Tôi trong lúc hoảng hốt chỉ nghĩ được vậy. Thế nên, tôi vội túm lấy rễ cây, tưởng chừng như sắp kéo nó trở lại mặt đất được rồi. Nhưng sự thực là nó càng ngày càng bay cao, bay về hướng cung trăng.. *** Phải, tôi đã tóm lấy rễ cây chỉ để giựt vài cái lá chữa thương cho vợ tôi thôi. Ấy thế mà lại phải bay lên cung trăng lạnh lẽo này cùng với cây thuốc. Con người ta lúc hoảng hốt chẳng thể suy nghĩ gì nhiều, giá như lúc đó, tôi buông rễ cây ra thì có phải bây giờ sẽ được đoàn tụ cùng nàng nơi chín suối? Dù đã trải qua hàng nghìn năm, nhưng hỡi ôi, người vợ đáng thương của tôi, tôi vẫn còn thương, còn yêu nàng nhiều lắm. Mỗi lần ngó xuống trần gian, tôi lại trông về căn nhà ngày xưa, căn nhà chứa chan bao kỉ niệm. Căn nhà có cái đầm sen thơm ngát bốn gian nhà, có nàng chờ tôi về với bao yêu thương. Rất lâu sau, tôi mới ngẫm ra, nàng yêu tôi cũng chẳng kém gì tôi yêu nàng. Nàng từ chối lời cầu hôn củ mọi chàng trai chỉ để chờ đợi ngày được tôi rước về nhà. Nàng từng có một thời chờ tôi bên cái ao đầu làng, đợi tôi đến ngỏ lời yêu thương như bao cô gái đến tuổi xuân thì. Hỡi ôi, người vợ của tôi, người con gái đẹp nhất trần ai, tôi yêu nàng còn hơn cả khoảng cách từ mặt trăng đến ngôi nhà nơi hai ta từng ở. Tôi ngồi đây hưởng sự bất tử, nhưng hình phạt lại là sự đơn độc vĩnh cửu. Hỏi người trần, bất tử, liệu có phải điều may mắn? Ngày ngày chơi vơi nơi trăng gió Mấy ai thấu tỏ cõi lòng sầu?