Truyện Ngắn Thằng Bé - Trang Sach

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi TRANG SACH, 12 Tháng tám 2021.

  1. TRANG SACH The Very Important Personal

    Bài viết:
    77
    Tên truyện: Thằng bé

    [​IMG]

    Tác giả: Trang sach.​

    Thể loại: Truyện ngắn.​

    Link thảo luân: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của TRANG SACH

    Buổi sáng, mặt trời đã trên ngọn cây thị đầu đường. Cha nó đã chất đầy đồ đạc trên chiếc xe kéo. Mẹ nó với vẻ mặt buồn rũ, mắt nhìn xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cuối đường. Nó biết mẹ nó đau khổ. Cuối con đường, con trai mẹ nó đang chập chững tập đi trong một căn nhà tranh vách lá nghèo. Có thể thằng bé đang khóc vì đói. Nó biết. Nhưng nó và em gái nó đã quyết rồi, khi cha nó không ở nhà. Mẹ nó không được nuôi thằng bé ngay khi vừa sinh ra, và cả nhà phải ra đi khỏi làng khi cha nó trở về.

    Mười lăm tuổi, nó quá xấu hổ khi mẹ nó mang bầu. Khi mà cha nó đã đi được hơn ba năm, nghe nói sắp được về, nhưng không biết cụ thể lúc nào thì được về. Em gái nó, mười ba tuổi cũng buồn và khổ như nó khi mẹ nó mang bầu. Không chồng mà chửa. Ở làng ai cũng nhìn chị em nó thương hại hay khinh khi. Nó không biết, vì nó không dám nhìn vào mắt ai cả.

    Chỉ mới đây thôi, bao nhiêu trai làng vây quanh chị em nó, ở giếng nước lúc hoàng hôn, ở sân chùa trong những đêm trăng.. Và cả đám con gái tuổi trăng tròn như chị em nó hồn nhiên thổ lộ cùng nhau bao thứ. Cuộc sống đang vui và hạnh phúc thế sao đột ngột buồn khổ thế. Vì mẹ nó mang bầu mà cha nó không ở nhà đã hơn ba năm.

    Nó biết mẹ nó khổ, nhưng mẹ nó có lỗi với cha và hai chị em nó. Mẹ nó đã làm cho cả nhà nên nông nỗi này. Mẹ nó phải khổ để chuộc lỗi lầm. Cha nó không nói gì từ ngày về một tháng nay, không đi thăm ai cả. Bà con đến thăm, cha nó ậm ừ, cũng cúi gằm mặt xuống. Cha nó rất gầy, má hõm sâu, mắt trũng sâu, trán nhiều nếp nhăn. Hình ảnh cha trong ký ức nó thật đẹp, cao, đẹp trai như diễn viên điện ảnh. Sau hơn bốn năm trở về cha nó thay đổi hoàn toàn, lầm lủi, im lìm, lạnh lùng. Chỉ khi không có ai, cha nó nhìn chị em nó với ánh mắt thật dịu dàng đầy tình yêu thương nó cảm nhận trong đó, cha xoa đầu thơm lên tóc em nó. Vì chị em nó đã lớn, cha không ôm chúng trong vòng tay ấm áp như hồi trước nữa.

    * * *

    Ở cuối đường, trong căn nhà tranh vách lá, thằng bé đi chập chững ba bốn bước lại té xuống trên nền nhà. Mặt mũi tay chân dính đất cát. Không khóc, không la. Lầm lũi, im lìm. Lâu lâu nhìn ra cửa, chỗ chị nó ngồi nhìn ra đường đất trước nhà. Chị nó năm tuổi, ở nhà trông nhà và trông nó. Hai anh nó đi học lớp hai và lớp bốn. Cha nó lên rẫy khi mặt trời chưa mọc. Hôm nay nó chưa được chị nó cho ăn. Bữa thì chị nó cho củ khoai, bữa thì nửa chén cơm nguội, bữa ngon nhất nó được ly nhỏ sữa ông thọ. Có lẽ có ai gửi cho nó hộp sữa ông thọ. Vì nhà nó quá nghèo. Cha nó làm quần quật trên rẫy chỉ đủ khoai sắn cho cả nhà năm người. Thỉnh thoảng có cơm nó và chị nó được ăn.

    Hôm nay, cũng như mọi ngày, ông lên rẫy khi mặt trời chưa mọc. Cuộc đời ông đã nếm đủ, vào sinh ra tử trên chiến trường, đã từng no ấm hạnh phúc bên người vợ hiền và ba đứa con ngoan. Giờ vợ ông không còn nữa. Bà ấy ra đi sau một năm bệnh tật, lúc mới ba mươi tuổi, để lại cho ông ba đứa con.

    Đứa lớn nhất mới sáu tuổi, con gái nhỏ chưa đầy năm.

    * * *

    Hôm nay, nhà cô ấy đi khỏi làng này. Hôm sanh thằng bé, cô ấy bọc trong khăn đưa đến nhà cho ông. Ông biết cô ấy rất khổ tâm. Hai con gái cô ấy đòi chết đi nếu mẹ chúng không làm vậy. Tất cả cũng tại ông mà cả nhà cô ấy khổ. Họ phải ra đi. Không ai biết họ sẽ đi đâu. Họ đến một nơi mà không ai biết họ để quên đi tất cả. Để gia đình họ hạnh phúc như ngày xưa. Ông mong thế lắm.

    Ông và cô ấy là họ hàng xa, nhưng ở cùng xóm cùng đường nên thân thiết nhau lắm. Con của ông và con cô ấy cũng trạc tuổi nhau, lại có họ hàng nên cũng thân nhau. Khi chồng cô ấy đi, cứ nghĩ một vài tháng sẽ về. Những đêm trăng sáng, tụi nhỏ đi lên chùa hoặc đi chơi, chỉ còn ông và cô ấy, hai anh em cũng nói chuyện ruộng rẫy, xóm làng. Rồi những đêm tối trời, những đêm mưa, tụi nhỏ học bài, tụi nhỏ đi chơi với nhau. Tụi nhỏ hồn nhiên của tuổi mới lớn, dù cực khổ vất vả, ăn không đủ no. Tụi nó vẫn đùa vui sau một ngày vất vả.

    Ông và cô vẫn nương tựa nhau những ngày cô đơn vất vả như thế để nuôi con.

    Nhà dột nhà xiêu có ông chống lợp. Chợ búa mua bán cô phụ giúp ông như anh em làng xóm.

    Nhưng gần hai năm trước đây, hôm trời mưa mưa như trút, sấm chớp đầy trời. Tụi nhỏ hai nhà đi coi cải lương ở huyện xa nhà chín kilomet. Cũng như mọi hôm, ông cũng đang ở nhà cô.

    Nhà bị bay mất mấy tấm tranh và nước chảy mạnh làm một cái cột bị nghiêng. Ông vất vả và cô phụ ông chống lại cột và lợp lại nhà cho cô. Khi nhà đã sửa xong, hai người ướt như chuột, lạnh run cầm cập. Họ lau mình thay đồ khô, ông và cô có chạm nhau, lại như có hơi ấm, rồi họ không thể kìm nén hai tâm hồn cô đơn, hai tấm thân lạnh lẽo.

    Hết

    TRANG SACH
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...