Thẩm viên ngoại - A Yue Yue ft Lệ Cách Tác từ: Vu Thế Đồng Quân 于世同君 Tác khúc: Ái Tả Ca Đích Tiểu Điền 爱写歌的小田 Biên khúc: Ca Kỳ Mạc La Dương 卡其漠罗洋 Diễn xướng: A Yue Yue ft Lệ Cách Bài hát này viết dựa trên câu chuyện tình có thật của thi sĩ Lục Du. Ông lấy vợ là nàng Đường Uyển tài mạo song toàn, nhưng mẹ ông ghen ghét ép ông phải bỏ vợ. Đường Uyển và Lục Du yêu nhau thắm thiết, thậm chí khi đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, Đường Uyển vẫn chấp nhận đến ở tại căn nhà do Lục Du sắp xếp, mong chờ Lục Du công thành danh toại rồi sẽ rước nàng về nhà. Nhà họ Đường phát hiện, Đường Uyển bị đón về nhà mẹ ruột. Ít lâu sau cả hai đều tái giá, Đường Uyển gả cho Triệu Sĩ Trình, Lục Du cưới Vương thị. Lục Du thi đỗ, được triều đình trọng dụng, ông quay trở về quê cũ, gặp lại Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình trong Thẩm viên (Thẩm Viên theo Lục Du miêu tả trong thơ, thì có thể hiểu đó là một khu vườn thiên nhiên rộng rãi: Có rừng, có sông suối, có ao hồ sen nở, có nhà thủy tạ, có tửu gia, có quán trọ, có những cây cầu bắc qua sông, qua suối, có đủ các loài kỳ hoa dị thảo, chim muông.. Một khu vườn cây trái sum suê đầy thơ mộng; một nơi hò hẹn tới lui của giai nhân tài tử; của tao nhân mặc khách bốn phương trong đó có Lục Du - Đường Uyển thường hay lui tới để rồi quen nhau, yêu nhau), lúc này Đường Uyển đã kể hết chuyện ngày xưa cho Triệu Sĩ Trình nghe, Triệu lang rộng lượng cho phép vợ tiếp đãi người cũ, Lục Du thấy Đường Uyển sống tốt, thương nhớ người cũ, tức cảnh sinh tình viết bài thơ Cây trâm phượng (Sai đầu phượng) nổi tiếng. Đường Uyển đọc được xúc động không thôi, sầu bi mà chết. Lục Du hay tin như sét đánh ngang tai, mấy phen khóc đến chết đi sống lại. Từ đó về sau, cái tên Đường Uyển đã trở thành đề tài quen thuộc trong sáng tác văn chương của Lục Du. Mãi đến khi 84 tuổi ông vẫn không quên người vợ, người tri kỷ lúc đầu của mình. Người đời đánh giá đây chính là một mối tình "thiên cổ hận". Thượng quan Thấu - Thanh Trản Cover lời Việt Lời bài hát, Pinyin, Phiên âm, Vietsub 上次落下 Shàng cì luò xìa Sang trư lua xe Lần trước rơi xuống 要送给你的花 Yào sòng gěi nǐ de huā Dao xung cẩy nỉ tơ hoa Đóa hoa muốn tặng nàng 生根让满园都发芽 Shēnggēn ràng mǎn yúan dōu fāyá Sâng cân rang mản doén tâu pha dá Bén rễ nảy mầm khắp vườn hoa 不见不散吗 Bùjìan bù sàn ma Pu chen pu xan ma Không gặp không về sao 这道墙后谁笑了 Zhè dào qíang hòu shúi xìao le Chưa tao tréng hâu suấy xeo lơ Nói xong sau bức tường ai đó bật cười 让我结疤让我落地风化 Ràng wǒ jiébā ràng wǒ luòdì fēnghùa Rang ủa chía pa rang ủa lua ti phâng hoa Khiến vết thương đóng vảy, khiến ta ngã xuống bị gió phong tỏa 能释然吧 Néng shìrán ba Nấng sư rán pa Chắc vẫn thoải mái được mà 哪怕拱手送走她 Nǎpà gǒngshǒu sòng zǒu tā Nả p'a củng sẩu xung chẩu tha Dù cho có chắp tay tiễn nàng đi 推开门重逢再相拥吗 Tuī kāimén chóngféng zài xiāng yōng ma Thuây khai mấn trúng phấng chai xeng dung ma Mở cửa gặp lại nhau sẽ ôm nhau chứ 约好的山盟总是入梦 Yuē hǎo de shān méng zǒngshì rùmèng Duê hảo tơ san mấng chủng sư ru mâng Lời thề non hẹn biển bao giờ cũng đi vào cơn mơ 思念难作假 Sīnìan nán zuòjiǎ Xư nen nán chua chẻ Nhớ nhung khó mà giả được 又留在心底太嘲哳 Yòu líu zàixīn dǐ tài cháo zhā Dâu liếu chai xin tỉ thai tráo cha Đọng lại dưới đáy lòng, thật buồn cười 在池台的正中 Zài chí tái de zhèngzhōng Chai trứ thái tơ châng chung Đắm mình giữa hồ nước 像当初的怀中 Xìang dāngchū de húai zhōng Xeng tang tru tơ hoái chung Tựa như đang trong vòng tay người như thuở xưa 又留在心底太嘲哳 Yòu líu zàixīn dǐ tài cháo zhā Dâu liếu chai xin tỉ thai tráo cha Đọng lại dưới đáy lòng, thật buồn cười 在池台的正中 Zài chí tái de zhèngzhōng Chai trứ thái tơ châng chung Đắm mình giữa hồ nước 像当初的怀中 Xìang dāngchū de húai zhōng Xeng tang tru tơ hoái chung Tựa như đang trong vòng tay người như thuở xưa 隔太多春秋会不能相拥 Gé tài duō chūnqiū hùi bùnéng xiāng yōng Cứa thai tua truân triêu huây pu nấng xeng dung Cách quá nhiều xuân thu chẳng thể ôm lấy nhau 还没到开满花 Hái méi dào kāi mǎn huā Hái mấy tao khai mản hoa Chưa tới mùa hoa nở rộ 却看见天边一点点变红 Què kàn·jìan tiānbiān yī diǎndiǎn bìan hóng Truê khan chen then pen i tẻn tẻn pen húng Đã thấy chân trời dần nhuốm đỏ 还以为无影踪 Hái yǐwéi wú yǐng zōng Hái ỉ uấy ú ỉnh chung Cứ tưởng không còn dấu vết 记忆里又翻涌 Jìyì lǐ yòu fānyǒng Chi i lỉ dâu phan dủng Thế mà ký ức lại cuồn cuộn 人长大后太难学从容 Rén zhăngdà hòu tài nán xué cōngróng Rấn chảng ta hâu thai nán xuế trúng rúng Con người khi trưởng thành thật khó để học được cách điềm tĩnh 总有事忙怎么像化蝶那么勇 Zǒng yǒushì máng zěn·me xìang hùa dié nà·me yǒng Chủng dẩu sư máng chẩn mơ xeng hoa tía na mơ dủng Giữa bao lo toan bộn bề sao có thể dũng mãnh như sâu hóa bướm. 能释然吧 Néng shìrán ba Nấng sư rán pa Chắc vẫn thoải mái được mà 哪怕拱手送走她 Nǎpà gǒngshǒu sòng zǒu tā Nả p'a củng sẩu xung chẩu tha Dù cho có chắp tay tiễn nàng đi 推开门重逢再相拥吗 Tuī kāimén chóngféng zài xiāng yōng ma Thuây khai mấn trúng phấng chai xeng dung ma Mở cửa gặp lại nhau sẽ ôm nhau chứ 约好的山盟总是入梦 Yuē hǎo de shān méng zǒngshì rùmèng Duê hảo tơ san mấng chủng sư ru mâng Lời thề non hẹn biển bao giờ cũng đi vào cơn mơ 思念难作假 Sīnìan nán zuòjiǎ Xư nen nán chua chẻ Nhớ nhung khó mà giả được 又留在心底太嘲哳 Yòu líu zàixīn dǐ tài cháo zhā Dâu liếu chai xin tỉ thai tráo cha Đọng lại dưới đáy lòng, thật buồn cười 在池台的正中 Zài chí tái de zhèngzhōng Chai trứ thái tơ châng chung Đắm mình giữa hồ nước 像当初的怀中 Xìang dāngchū de húai zhōng Xeng tang tru tơ hoái chung Tựa như đang trong vòng tay người như thuở xưa 隔太多春秋会不能相拥 Gé tài duō chūnqiū hùi bùnéng xiāng yōng Cứa thai tua truân triêu huây pu nấng xeng dung Cách quá nhiều xuân thu chẳng thể ôm lấy nhau 还没到开满花 Hái méi dào kāi mǎn huā Hái mấy tao khai mản hoa Chưa tới mùa hoa nở rộ 却看见天边一点点变红 Què kàn·jìan tiānbiān yī diǎndiǎn bìan hóng Truê khan chen then pen i tẻn tẻn pen húng Đã thấy chân trời dần nhuốm đỏ 还以为无影踪 Hái yǐwéi wú yǐng zōng Hái ỉ uấy ú ỉnh chung Cứ tưởng không còn dấu vết 记忆里又翻涌 Jìyì lǐ yòu fānyǒng Chi i lỉ dâu phan dủng Thế mà ký ức lại cuồn cuộn 人长大后太难学从容 Rén zhăngdà hòu tài nán xué cōngróng Rấn chảng ta hâu thai nán xuế trúng rúng Con người khi trưởng thành thật khó để học được cách điềm tĩnh 总有事忙怎么像化蝶那么勇 Zǒng yǒushì máng zěn·me xìang hùa dié nà·me yǒng Chủng dẩu sư máng chẩn mơ xeng hoa tía na mơ dủng Giữa bao lo toan bộn bề sao có thể dũng mãnh như sâu hóa bướm. 在池台的正中 Zài chí tái de zhèngzhōng Chai trứ thái tơ châng chung Đắm mình giữa hồ nước 像当初的怀中 Xìang dāngchū de húai zhōng Xeng tang tru tơ hoái chung Tựa như đang trong vòng tay người như thuở xưa 隔太多春秋会不能相拥 Gé tài duō chūnqiū hùi bùnéng xiāng yōng Cứa thai tua truân triêu huây pu nấng xeng dung Cách quá nhiều xuân thu chẳng thể ôm lấy nhau 还没到开满花 Hái méi dào kāi mǎn huā Hái mấy tao khai mản hoa Chưa tới mùa hoa nở rộ 却看见天边一点点变红 Què kàn·jìan tiānbiān yī diǎndiǎn bìan hóng Truê khan chen then pen i tẻn tẻn pen húng Đã thấy chân trời dần nhuốm đỏ 还以为无影踪 Hái yǐwéi wú yǐng zōng Hái ỉ uấy ú ỉnh chung Cứ tưởng không còn dấu vết 记忆里又翻涌 Jìyì lǐ yòu fānyǒng Chi i lỉ dâu phan dủng Thế mà ký ức lại cuồn cuộn 人长大后太难学从容 Rén zhăngdà hòu tài nán xué cōngróng Rấn chảng ta hâu thai nán xuế trúng rúng Con người khi trưởng thành thật khó để học được cách điềm tĩnh 总有事忙怎么像化蝶那么勇 Zǒng yǒushì máng zěn·me xìang hùa dié nà·me yǒng Chủng dẩu sư máng chẩn mơ xeng hoa tía na mơ dủng Giữa bao lo toan bộn bề sao có thể dũng mãnh như sâu hóa bướm. 总有事忙怎么像化蝶那么勇 Zǒng yǒushì máng zěn·me xìang hùa dié nà·me yǒng Chủng dẩu sư máng chẩn mơ xeng hoa tía na mơ dủng Giữa bao lo toan bộn bề sao có thể dũng mãnh như sâu hóa bướm. Nhạc Trung hay