Tên: Thăm Nội Tác giả: Vanhieuta Thể loại: Thơ tự do * * * Khi có tuổi, ta hay hoài niệm. Nhớ quê hương, nhớ mẹ, nhớ cha.. với bao kỷ niệm vui buồn. Bố nhắc con: Tranh thủ về thăm Nội, Để sau này bớt lỗi với thời gian. Bố bảo rằng: Tuổi bố đã gàn gàn, Chỉ thơ thẩn bên mấy giàn hoa giấy. Bố yên tâm con biết rằng nơi ấy; Có bóng Nội con thức dậy hàng ngày; Các bác nhà mình, công việc vẫn luôn tay; Mấy cháu đùa vui để mỗi ngày khôn lớn. Một ngày dài, bắt đầu từ sáng sớm; Quét cái nhà, chăm con lợn, con ngan; Nhóm lửa nấu ăn, giữ khói bếp khỏi tàn; Rồi xúm xít quanh chiếc bàn nho nhỏ. Mấy sào ruộng, đừng coi là chuyện nhỏ; Cày bừa xong, phải thuốc cỏ, ốc bươu; Bón thêm phân, chăm sóc lúa sớm chiều; Rồi mong ngóng cây bông nhiều, hạt mẩy. Đừng nghĩ rằng người quê quen sàng sảy; Thích lội bùn, thích gảy rạ, gảy rơm; Cứ quẩn quanh với rá gạo, bát cơm; Chẳng bao giờ biết hoa thơm, trái ngọt. Con biết rằng: Nhiều người giờ sống tốt; Bởi ngày xưa cót thóc cứ vơi đầy; Cho một ngày hạt giống nẩy thành cây; Sự chăm chút, gây trồng không tính toán.. Tiếng chuông chùa xóa mọi điều ai oán; Lòng tĩnh không, thưởng ngoạn cõi từ bi; Con lắng nghe tiếng gió nói thầm thì; Giọng đều đều những gì sư cung thỉnh. Con thẫn thờ trước mái đình cổ kính; Những hoa văn như vô định nét xưa; Cùng thời gian đứng dãi nắng, dầm mưa; Bức tường gạch đung đưa chùm rêu mọc. Ở nơi này con biết rằng bố khóc; Khóc sinh ra và khóc lúc quay về; Cuộc đời này quên sao mảng tình quê; Nên khắc khoải, luôn nhắc về nơi ấy. Đứng sườn đê ngắm đôi bờ sông cái; Con thuyền chài mê mải lưới cá tôm; Ánh hoàng hôn dịu mát cuối chiều hôm; Con chợt thấy tâm hồn mình thư thái. Nội bảo con: Phận mình là con gái; Rồi mai đây, bươn chải cuộc mưu sinh; Trời thế gian, con phải biết giữ mình; Và luôn nhớ có gia đình bên cạnh. Có về quê, vai trằn đôi quang gánh; Chiếc đòn càn (1), vát cạnh cả đầu đuôi; Chiếc gàu dai có cái miệng thồi lồi; Bới đống tro, bắc rế nồi cơm húi.. Mới thấm thía thế nào là cát bụi; Quý miếng cơm, quý bụi sắn, gốc khoai; Mấy luống lang cho tháng đói kéo dài; Đức hy sinh nên người ngoài không biết! Có một thời, dậu chỉ là phên liếp; Mỏng manh thôi nhưng kín kiếp con người; Để hôm nay con có được cuộc đời; Và ấm lòng ngắm nụ cười của Nội. /. ---- Chú thích: 1. Đòn càn: Có nơi gọi là đòn sóc; một dụng cụ của nhà nông dùng gánh rơm, gánh rạ..