Bệnh viện luôn mang vẻ u buồn, cái sự u buồn đó được tô đậm nét hơn ở nơi điều trị bệnh nhân ung thư. Ở đây, gió như cũng thổi nhẹ hơn, nắng như cũng bớt gắt hơn và mưa thì thật thảnh thơi rơi xuống những hạt li ti như để con người dễ chấp nhận hơn việc cuộc sống luôn vô thường mà đầy điều khó khăn bất ngờ ập đến. Tôi cùng người yêu đến thăm môt bác hàng xóm của cô ấy ở đó, người mới phát hiện bị ung thư phổi chỉ còn lại vài ngày tháng ngắn ngủi với đời. Anh con trai với đôi mắt đỏ quạch ráng giữ vẻ tự nhiên khi tiếp đón ở ngoài sảnh, thế rồi sự mạnh mẽ cũng chẳng giữ được bao lâu vì nước mắt không thể ngừng tuôn. Ở đời thường nói kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh mới thật là chua xót tận cùng nỗi đau. Tôi lại không nghĩ vậy. Mất đi người thân luôn là nỗi đau không thể so sánh với bất kì điều gì dù là tương tự. Cuộc sống này ai cũng biết việc có chuẩn bị tốt thì lúc thực hiện sẽ dễ dàng nắm phần thành công hơn. Học thật tốt để bước vào kì thi tự tin có kết quả cao, lên kế hoạch tỉ mỉ để lúc hành động không bị động, sắp xếp mọi thứ thật khoa học để công việc luôn trôi chảy. Nhưng chuẩn bị để những người thân yêu nhất một ngày nào đó sẽ về với đất trời mà lìa xa mình thì khác. Dẫu đã biết không ai chống lại được quy luật sinh tử, nhưng sự ra đi nào dù biết sẽ diễn ra trước mắt cũng thật quá đột ngột. Trời Đà Nẵng sau những ngày nắng cháy mùi mặn của biển cũng đã trở mình thả mưa bay. Anh con trai cứng rắn chấp nhận sự thật không mong muốn, tỉnh táo mạnh mẽ nghĩ đến những điều cần làm. Anh không bi lụy trước mặt Ba mình, không yếu đuối trước mặt chị mình, không để người đến thăm ồ ạt ảnh hưởng tinh thần người bệnh. Và anh lặng lẽ an ủi từng người trong đại gia đình qua điện thoại khi thông báo tin dữ. Điều đó có lẽ sẽ khiến người ngoài hiểu được tại sao anh ấy được sự tin tưởng sẽ chăm sóc tốt Ba Má của những người anh em khác đang làm ăn nơi xa. Anh ấy là con út trong gia đình năm anh chị em. Cuộc sống ở đâu cũng nhìn thấy sự dũng cảm chiến đấu dù người chiến binh là kẻ chẳng còn hơi sức lên tiếng. Cuộc sống ở đâu cũng nhìn thấy tình cảm gia đình làm kẻ cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ. Và cuộc sống ở đâu cũng có thể thấy hạnh phúc. Tại nơi đây là lúc lũ cháu léo nhéo gọi ông, mấy đứa con quây quần bên Ba đầy đủ và nét mặt rạng rỡ đầy sức sống của bác hàng xóm. Nhìn cảnh đó, tự nhiên thấy việc đi thăm một người ốm xa lạ cũng nhận được nhiều điều đáng khắc ghi.