Bài thơ: Thăm giếng Ngọc Đền Hùng Tác giả: Bàng Sĩ Nguyên Thể thơ: Thơ tự do Thời kỳ: Hiện đại Bên giếng tôi ngồi nghe lá rụng Tự lòng sâu vọng tiếng thời gian Bên giếng tôi ngồi nghe gió động Lật từng trang sử mở giang san. Bên giếng tôi ngồi lắng nghe hồn nước Cây cỏ thì thầm chuyện thuở hồng hoang Một vòm trời xanh thu vào vòng nhẫn ngọc Thấy bao la bờ cõi Văn Lang. Vắng nghe mặt thành vua thổi ốc Thúc voi vày về chầm chậm bước hoàng hôn Thấy công chúa làm nương xong, ngồi chải tóc Cười vời gương xanh má điểm hồng. Tôi tựa thành rêu mòn nếp đá Ơi nàng công chúa đất Phong Châu Soi tấm gương: Mảnh lòng tôi đó Giếng Ngọc còn đây, người ngọc đâu? Thương đất nước bao lần quân thù giày xéo Vẫn lồng lộng mảnh trời xanh trong trẻo In trời xanh, giếng ngọc cũng xanh trong Ta nguyện giữ tấm gương này mãi mãi Soi suốt tương lai lớp lớp anh hùng. Cảm nhận: Bài thơ này thể hiện một cách tinh tế nỗi nhớ và lòng trân trọng về quá khứ. Hình ảnh giếng, công chúa cùng với phong cảnh gợi mở mối liên kết sâu sắc với lịch sử và di sản văn hóa. Giếng không chỉ đơn thuần là hình ảnh mà còn ẩn dụ cho ký ức và sức mạnh phục hồi, đại diện cho tinh thần kiên cường của đất nước mặc cho mọi khó khăn. Những câu thơ mô tả về vỏ ốc xà cừ và công chúa đang lao động tạo nên một bức tranh sống động về một thế giới huyền bí. Nỗi khát khao về "người ngọc" không chỉ đơn thuần là một mong muốn cá nhân, mà còn mở ra những gợi ý về hành trình tìm kiếm bản thân giữa những âm vang của quá khứ. Sự cam kết trong việc gìn giữ di sản ấy cho các thế hệ sau nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhớ về và vinh danh nguồn cội của mỗi người. Tóm lại, đó chính là sự ghi nhận sâu sắc dành cho vẻ đẹp và sức mạnh bền bỉ của con người. Tác giả: Bàng Sĩ Nguyên (13/8/1925 - 6/5/2016) tên thật là Bàng Khởi Phụng, là nhà thơ, nhà văn, họa sĩ, sinh tại phủ Lạng Thương, tỉnh Bắc Giang, gốc quê ở làng Đôn Thư, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam. Ông là em ruột nhà thơ, họa sĩ Bàng Bá Lân. Bảy người con của ông tất cả đều là các nhà thơ, họa sĩ. Bàng Sĩ Nguyên sinh trưởng trong một gia đình trí thức và gia giáo, cha ông là Bàng Nguyên Dũng từng theo học Trường Đông Kinh nghĩa thục, giỏi chữ Hán và từng mở hiệu thuốc Bắc ở phố Thuốc Bắc, Hà Nội. Thuở nhỏ, ông theo học Trường Thăng Long cùng với nhà văn Nguyễn Đình Thi. Trong kháng chiến chống Pháp, ông xung phong vào bộ đội và làm báo ở chiến khu Việt Bắc. Sau năm 1954, ông tiếp tục học hết chương trình đại học tại chức. Ông từng làm biên tập ở tuần báo Văn nghệ, rồi làm biên tập cho NXB Văn học và NXB Tác phẩm mới (nay là NXB Hội Nhà văn) cho tới khi nghỉ hưu. Tác phẩm: - Mùa hoa trên núi (1957) - Ban đầu (1959) - Ánh thép (1961) - Trên mảnh đất của tình thương (1966) - Nay mình hái quả (1972) - Người con gái Bắc Sơn (1973) - Hồn nhiên (1979)