Tản Văn Tết Một Chín Chín Mươi - NavaNov

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi NavaNov, 7 Tháng hai 2025.

  1. NavaNov

    Bài viết:
    51
    Tết một chín chín mươi

    Tác giả: NavaNov

    Thể loại: Tản văn

    Cuộc thi nét bút tuổi xanh

    Chủ đề: Tết sum vầy, ta lại lạc mất nhau

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Internet)

    Tết những năm 90, con nít chúng tôi vui hết sảy. Mặc chiếc áo sơ mi mới có cổ sen viềm diêm dúa đăng ten mà lòng vui ngất ngây. Ngày đó, áo quần hầu hết đều là cắt may. Bao chắt chiu của mẹ, tích cóp mua được mảnh vải hoa, mang ra nhờ tiệm may. Niềm vui con nít không phải chỉ bắt đầu từ lúc nhận chiếc quần áo mới. "Nếu cậu đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc rồi." - giống chú cáo nhỏ của Saint-Exupéry, niềm vui con trẻ của tôi ngày đó bắt đầu từ khi được mẹ cầm tay dắt ra tiệm may, được dang hai tay ra để cô chủ tiệm cầm thước dây đo. Suốt cả tuần trời là nỗi niềm háo hức mong đợi, ngày nào cũng phải hỏi mẹ ít nhất một lần "Áo sắp xong chưa mẹ?", "Hay mình ra hỏi xem đi?". Niềm vui của sự chờ đợi điều mà mình tin là chắc chắn tốt đẹp mới ngọt ngào làm sao. Nếu Mùng 1 mới được mặc áo mới thì từ 20 tháng Chạp trái tim nhỏ bé của tôi đã nhảy nhót hạnh phúc sẵn rồi.

    Tết những năm 90, đám nhóc loi choi kéo nhau lê la trên các con đường chỉ để hít hà không khí ngày Tết. Vào ngày Tết, tôi thèm thuồng tất cả mọi thứ! Về cơ bản đều là những thứ mà mẹ sẽ chẳng bao giờ để cho tôi có được, những thứ mà "Sau này lớn lên có nhiều tiền mình nhất định sẽ mua!" Ngoài đường, tôi thèm thuồng nhìn những trái bóng bay đỏ "Chúc mừng năm mới". Về nhà, tôi thèm thuồng hộp mứt Tết có mứt bí, mứt gừng, có kẹo trứng chim (riêng với kẹo trứng chim, tôi thích ăn hết "vỏ trứng" trước rồi mới ăn hạt lạc bên trong sau – theo quan điểm cá nhân của tôi thì đó là cách ăn uống sành điệu). Bao giờ mới lớn lên và có thật nhiều tiền đây! Mỗi người lớn hào phóng sẽ lì xì 200 đồng mới coóng, mùi tiền mới chao ôi ngất ngây. Tôi đếm đi đếm lại xong thì nhét vào con heo nhựa màu đỏ mua từ trước Tết hết 500 đồng, rất nhẹ và đặc biệt cái khe nhét tiền ở mông có thể dùng nhíp gắp ra được, cứ vài tiếng tôi lại gắp ra đếm lần nữa, rồi lại cẩn thận nhét lại, mãn nguyện vô cùng.

    Mùa xuân những năm 90, đường nhựa chưa nhiều, mưa phùn làm những con đường đất sền sệt. Ngày ấy đầu ngõ có một cây xoan, cây rất cao, cuối xuân cây trút xuống những bông hoa nhỏ tí xíu màu tim tím. Ba tôi nhăn nhó bảo "Hoa xoan rụng nhiều muỗi lắm". Ấy vậy mà thoảng ông lại ngồi nhâm nhi tách trà mạn và ngâm nga đôi câu thơ "Mưa xuân" của cố nhà thơ Nguyễn Bính: "Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay. / Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy." Nhắc đến hoa, ngày ấy gia đình chúng tôi thậm chí còn chẳng đủ dư dả để sắm một cây đào hay chậu quất nhưng Tết vẫn hừng hực trong không khí. Tôi có thể ngửi được mùi của Tết bởi nồi nước lá mùi chiều 30, bởi khói hương ngào ngạt, bởi mùi thịt gà luộc, mùi đỗ hấp làm bánh chưng. Tết những năm 90, chiều 27, mẹ tôi vừa rửa lá rong vừa cằn nhằn "Lá rong năm nay đắt hơn năm ngoái". Ba tôi cẩn thật chẻ lạt. Chị em tôi ngồi chổm hổm xung quanh mong đợi phần thừa thẹo để được gói ké một cái bánh nhỏ xíu. Cuộc sống chắt bóp, thiếu thốn, chúng tôi vẫn lạc quan đi qua những năm tháng ấy để rồi tích cóp được biết bao ký ức ngọt lịm.

    Giờ đây, năm tháng qua đi, 20 tháng Chạp trái tim tôi có lẽ đã không còn gì nhiều để có thể nhảy nhót mong chờ, đôi khi, tệ hơn, lại thay bằng lo toan làm lòng chùng xuống. Tết, tôi không còn thèm thuồng tất cả mọi thứ, hóa ra đến khi có thể tự mình mua thì tôi vẫn chưa từng mua quả bóng bay đỏ "Chúc mừng năm mới", cũng chưa từng mua hộp mứt có kẹo trứng chim. Cây xoan đã không còn, những con đường đất cũng vậy. Tết chúng tôi vẫn về bên nhau an yên nhưng hai thế hệ đều cùng thấy đâu đó trong lòng mình có một khoảng trống trải, thở dài nói với nhau "không có không khí Tết nhỉ."

    Phía sau lớp sương khói mờ mờ che phủ những ký ức đang dần phai nhạt, tôi thấy mình 5, 6 tuổi mặt mũi lấm lem miệng cười toe toét mặc chiếc áo mới chạy nhảy chơi đùa với lũ trẻ hàng xóm, đôi dép nhựa cứng màu hồng lem nhem bùn đất dưới mưa phùn mùa xuân và những bông hoa xoan tim tím. Em đưa tay ra cười với tôi, đôi mắt trong veo. Tôi muốn nắm lấy tay em. Nhưng em cứ thế lùi mãi vào sau màn sương mù ấy, nụ cười mờ dần, con đường đất biến mất, những bông hoa xoan nhỏ cuốn theo cơn gió bay về phía xa. Tất cả trước mắt tôi chỉ còn khoảng không trống trải. Những tòa nhà chọc trời mọc lên với vô số ô vuông nho nhỏ, trong mỗi ô vuông là những sinh mệnh đang tồn tại. Một tòa, hai tòa, thật nhiều tòa cứ thế mọc lên rồi bao vây quanh tôi. Âm thanh từ những sinh mệnh nhỏ bé đang đi lại trong những ô vuông đó cứ to dần, cộng hưởng khiến đầu tôi đau buốt. Tôi thét lên thật to nhưng dường như chẳng có âm thanh nào cả, bởi, một âm thanh nếu như không ai nghe thấy thì nó có thực sự tồn tại? Tôi biết tôi đã lạc mất em rồi.


    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2025
  2. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chào bạn! Chúc mừng bạn đã đạt giải Nhì trong tuần 2/2025. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ.

    Giám khảo 1:

    Về nội dung thì bài viết mô tả những kỷ niệm vui tươi của tác giả về Tết những năm 90, khi còn là một đứa trẻ hạnh phúc với chiếc áo mới và những món quà Tết giản dị. Tác giả nhớ lại niềm háo hức chờ đợi khi được mẹ dẫn đến tiệm may, những món đồ Tết mà mình thèm thuồng, sự ngóng trông khi gần đến Tết, và những khoảnh khắc bình dị bên gia đình như gói bánh chưng hay thưởng thức hương vị Tết. Dù sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, niềm vui và ký ức đẹp đẽ vẫn mãi in sâu trong tâm trí tác giả.

    Theo thời gian, tác giả cảm thấy không khí Tết đã phai nhạt, những kỷ niệm ngày xưa dần dần mờ nhạt. Hiện tại, tác giả nhận ra không còn nhiều niềm mong chờ như trước, và khi có điều kiện, cũng không tìm thấy niềm vui trong việc tự mua những món đồ đã từng thèm thuồng. Những hình ảnh quen thuộc đã biến mất, và khi nhìn xung quanh, tác giả cảm thấy một khoảng trống trong lòng, cùng nỗi buồn về sự thay đổi của cuộc sống. Kết thúc bài viết là một cảm xúc hối tiếc, khi tác giả cảm thấy giống như đã lạc mất những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

    Đây là những gì tôi tóm tắt được khi đọc xong bài viết của bạn. Nói thật lòng là nó khiến tôi nhớ lúc ấu thơ kinh khủng. Mỗi khi bạn tham gia thi là y như rằng tôi thỏa được cái mong đợi về những hoài niệm quá khứ, về những năm tháng không thể nào quên. Cảm ơn bạn! Bài tản văn rất hay!

    Giám khảo 2:

    Rất tuyệt vời! Tôi đã rớt nước mắt khi đọc bài viết của bạn. Nghĩ đến hình ảnh cô bé ngày nào đã từng nhìn những chùm bóng bay với ánh mắt lấp lánh khát khao, giờ đây lại bước nhanh qua chúng không chút để ý, bỗng dưng thấy đáy lòng tràn ngập mất mát.

    Giám khảo 3:

    Nội dung xúc động, gợi nhớ về tuổi thơ.
     
    NavaNovTiên Phan thích bài này.
  3. NavaNov

    Bài viết:
    51
    Cảm ơn các giám khảo. Chúc mọi người cuối tuần nhiều niềm vui nha.

    Mong rằng những đứa trẻ đơn thuần cùng niềm hạnh phúc trong sáng sẽ mãi còn đâu đó trong chúng ta, không bao giờ mất đi, chỉ là tạm lạc một lúc thôi.
     
    Tiên Phan thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...