Truyện Ngắn Tay Khẽ Chạm Tay - Sungmin Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sungmin Nguyễn, 27 Tháng mười một 2018.

  1. Sungmin Nguyễn

    Bài viết:
    10
    Tay Khẽ Chạm Tay

    Tác giả: Sungmin Nguyễn

    Thể loại: Truyện ngắn

    [​IMG]

    Bạn có còn nhớ ngày sinh nhật 17 tuổi của bạn không?

    Tôi còn nhớ như in giây phút cậu em trai đột ngột gõ cửa, mang chiếc bánh kem to đùng vào đến tận phòng còn luôn miệng mở lời chúc mừng. Ngoài kia, trận mưa dai dẳng đầu mùa vẫn thỏa thích nhảy nhót trên những mái tôn tạo thành một bản giao hưởng của đất trời với đủ đầy cung bậc. Bất ngờ chưa dừng hẳn ở đấy khi mà dưới góc bếp nhỏ xinh, một bàn tiệc nướng với nhiều món hải sản tươi ngon đã được bố mẹ bày biện gọn gàng đâu vào đấy. Khoảng thời gian còn lại của ngày cứ thế mà trôi đi, trong tiếng cười nói rôm rả của mọi người lẫn thanh âm của những mẩu than hồng lách tách.

    Gia đình tôi có mở một quán cà phê cạnh ngã tư cách trường không xa, chủ yếu bán các loại thức uống và một vài món bánh truyền thống do mẹ tôi tự tay chế biến. Mẹ đặt tên quán là Ấm sau khi lấy ý kiến của tất cả mọi người trong gia đình. Vốn có chút năng khiếu về hội họa, tôi được tin tưởng giao cho nhiệm vụ bài trí không gian của quán. Tôi đặt ở mỗi bàn một chậu cá nhỏ bằng thủy tinh, không quên điểm xuyến thêm vài hòn bi ve sặc sỡ. Mảnh tường cũng được tôi chăm chút kĩ lưỡng bằng những mảng màu xanh đan xen kèm vài bức họa mà tôi phải mất cả đêm để hoàn thành.

    Dạo gần đây, lượng khách đến Ấm ngày một nhiều, công việc do thế cũng bề bộn hơn khiến cho cả mẹ cùng bốn anh chị nhân viên làm luôn tay cũng không xuể nên mẹ định sẽ tuyển thêm người để phụ giúp. Thấy thế, tôi liền gợi ý với mẹ về Lâm, cậu bạn trạc tuổi ở cuối xóm cách nhà mình không xa lại còn học cùng một lớp.

    Mẹ trầm ngâm một lúc rồi gật gù ra vẻ đồng ý, còn hứa sẽ thu xếp cho Lâm thời gian làm việc phù hợp nhất. Bố mất từ thuở mới lên năm nên gánh nặng gia đình đổ dồn cả lên đôi vai gầy yếu của mẹ, biết vậy nên ngoài thời gian học tập chính ở trường, Lâm vẫn hay tranh thủ thời gian để phụ việc cho một số quán ăn gần đấy. Khoản tiền kiếm được tuy không quá nhiều nhưng chừng đấy cũng đủ để giúp mẹ cậu trang trải được phần nào. Bận rộn là vậy nhưng cậu chưa lơ là việc học của mình bao giờ. Trong đợt tổng kết học kì một vừa qua, tên của Lâm vẫn xuất hiện trong những thứ hạng đầu của lớp. Tôi cũng vì thế mà đâm ra ngưỡng mộ Lâm, cũng như dành sự quan tâm của mình cho cậu ấy nhiều hơn một chút.

    Việc lui tới Ấm những lúc không phải bận rộn cùng mớ bài vở với tôi không còn là niềm vui mà dần trở thành một thói quen từ lúc nào không rõ. Đôi khi tôi là cô chủ nhỏ của quầy thu ngân, lắm lúc kiêm luôn cả việc phục vụ mỗi lần đông khách. Cũng nhờ vậy mà tôi có dịp nhìn Lâm ở khoảng cách gần hơn, đủ gần để nhận ra nụ cười hiếm hoi mỗi lần chào khách của cậu ấy thật sự rất thu hút. Tôi cũng dành hẳn cho mình một góc nho nhỏ trên tầng hai để thi thoảng cuối tuần, tôi sẽ lại giam mình ở đấy cùng với bút, giấy và chì màu rồi vẽ vời cho thỏa thích.

    Những khi vắng khách, tôi hay nhờ Lâm chỉ hộ mấy bài tập Toán khó nhằn hay cách ghi nhớ những phương trình Hóa học với hệ số cân bằng rối rắm. Dĩ nhiên tôi không để cậu ấy phải thiệt thòi khi tự tay làm lấy những li trà sữa thơm ngon để trả thay cho tiền "học phí".

    Tôi trở nên gần gũi và chuyện trò với Lâm nhiều hơn, ý tôi là không chỉ dừng lại ở việc chào hỏi thông thường

    Hay những lần chỉ bài như trước. Tôi kể Lâm nghe về kế hoạch tương lai, về bộ phim vừa xem ở rạp hôm trước cùng tụi bạn, cả những câu chuyện không đầu đuôi ngớ ngẩn. Những lúc ấy, Lâm chỉ im lặng và lắng nghe, lâu lâu lại cười lên một cái. Tôi dần nhận ra rằng bên trong dáng vẻ có phần ít nói và lạnh lùng là một trái tim vô cùng nồng ấm, chỉ là Lâm không quen chia sẻ cảm xúc của mình với bất kì ai. Sự lạnh lùng có được từ những va vấp với cuộc sống thật luôn có một sức hút lạ kì, khác hẳn với những cậu trai luôn cố ra vẻ cool ngầu chỉ để thu hút sự chú ý của bao bạn nữ sinh trung học.

    Một lần nọ, khi đang kiểm tra lại mấy chậu cá thủy tinh trên bàn, tôi vỗ nhẹ vai Lâm một cái rồi hỏi khẽ.

    - Tớ định sẽ dự thi vào trường kiến trúc, trông cũng ổn chứ? Tôi vừa nói, vừa chỉ tay vào bức tranh tĩnh vật được treo cạnh cửa ra vào.

    - Khá đấy. Lâm nhìn một hồi lâu rồi gật gù.

    - Còn cậu? - Tôi nhanh miệng hỏi lại.

    Lâm không nói gì, chỉ nhìn tôi một cái rồi lại chăm chú lau dọn mấy chiếc bàn gần đó. Tôi như biết ý nên không hỏi thêm, bèn hát mấy nốt vu vơ để bớt đi cái vẻ nặng nề đang kéo sụp gương mặt Lâm lúc ấy.

    Từ ngày có Lâm, mẹ giao hẳn việc đi lấy nguyên liệu cho cậu. Quãng đường từ Ấm đến chợ không xa, chỉ tầm mười phút hơn, thế nên việc di chuyển bằng xe đạp chẳng khó khăn gì cả. Tôi cứ nài nỉ đi cùng để được tận hưởng cảm giác ngồi sau lưng Lâm, thỏa mắt ngắm những áng mây trời khẽ lượn lờ trôi nghiêng, nhẹ bẫng.

    Quãng thời gian vừa qua ở Ấm thật sự rất vui dù công việc đôi lúc khiến người ta thấm mệt. Mẹ tôi vui vì công việc vẫn được duy trì đâu vào đấy, còn tôi vui vì sự có mặt của Lâm, một người vừa đủ tin tưởng để mình kể lể nhiều điều, vừa đủ vững chãi để chỉ dạy cho mình nhiều thứ. Rồi tôi nhận ra mình có thích cậu ấy một chút, như một cơn "say nắng" vẩn vơ, đủ để khiến mình có đôi chút ngại ngùng mỗi lần chạm mặt.

    Một chiều thứ bảy, khi đang mải mê chăm chút cho bức tranh còn dang dở của mình, tôi bất chợt nhìn lên rồi

    Khẽ giật mình khi thấy Lâm đã đứng ở đấy tự khi nào, trên tay còn cầm theo cả một dĩa bánh bông lan phủ đầy kem thơm ngọt.

    - Cho cậu này! Lâm cất tiếng, vẫn kiệm lời như những lần trước đó.

    - Vì điều gì? Tôi thắc mắc.

    - Ờ thì..

    Lâm ngập ngừng, bỏ lửng câu nói rồi cầm một mẩu bánh đẩy về phía tôi. Giây phút đưa tay ra nhận, tay chúng tôi vô tình chạm phải vào nhau. Bất giác đôi gò má tôi đỏ ửng, còn Lâm chẳng biết nghĩ gì mà đột ngột quay đi.

    Không biết là mặt cậu ấy có đỏ ửng giống mình không nhỉ?
     
    Đặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...