Truyện Ngắn Tất Cả Đều Là Sự Sắp Xếp Tốt Nhất - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tô Noãn, 26 Tháng sáu 2018.

  1. Tô Noãn

    Bài viết:
    56
    Đây là một ngày rất đỗi bình thường.

    Buổi sáng thức dậy, cô phát hiện nhà cúp điện. Thế là không thể dùng nước nóng đánh răng rửa mặt, dùng máy sấy sấy tóc, không thể hâm nóng sữa, nướng bánh mì, cô đành sửa soạn qua loa một chút rồi ra ngoài.

    Cô vừa bước vào thang máy, con chó nhỏ nhà hàng xóm nuôi lập tức xông vào bổ nhào tới, trên chiếc váy dài màu vàng nhạt mới mua tuần trước liền xuất hiện hai vết móng vuốt đen thui.

    Chạy xe bị cảnh sát chặn lại, cô mới nhớ ra hôm nay hạn chế chạy, bị phạt một trăm đồng.

    Đến công ty, muộn đúng một phút, lại bị phạt năm mươi đồng.

    Xông vào phòng họp dự cuộc họp thường lệ, sếp đang tuyên bố danh sách điều chỉnh công tác. Nghiệp vụ của cô bị vô cớ tạm ngừng, chức vụ của cô thì bị một gã dốt nát kém cỏi thay thế.

    Giờ cơm trưa, mọi người đều ồn ào đòi chủ quản mới nhậm chức khao, cười đùa như ong vỡ tổ ra ngoài, chẳng ai gọi cô.

    Cô một mình đến nhà ăn, vừa và một miếng cơm vào miệng, khách hàng quan trọng gọi điện thoại đến.

    Đối phương hủy bỏ một đơn đặt hàng số tiền lớn nhất, tiền thưởng cuối năm không còn hy vọng.

    Cô nhìn bữa cơm trưa trước mặt, không thấy ngon miệng chút nào nữa.

    Vừa về công ty, điện thoại reo, ở đầu kia điện thoại mẹ nghẹn ngào, nói bệnh của bà ngoại lại trở nặng, có lẽ không qua khỏi tháng này.

    Cô an ủi mẹ, hoàn toàn không dám nhắc tới biến động công việc của mình, chỉ nói nhất định nhanh chóng trở về thăm bà ngoại.

    Gác máy, tiếng tin nhắn vang lên.

    Không ngờ là tin đối tượng yêu thầm mười năm gửi đến: Hi, anh sắp kết hôn rồi.

    Hoàng hôn, cô đứng ở ven đường về nhà chờ bắt taxi, nhưng tài xế nghe thấy địa điểm phải đi đều từ chối chở. Bất lực, cô đi giày cao gót, xách túi đựng máy vi tính nặng trĩu, đi về hướng nhà mình.

    Chân nhanh chóng bị cọ xát phồng rộp, thật sự không đi nổi nữa, đau quá, cô ngồi xổm xuống chậm rãi xoa vết thương.

    Màn đêm bao phủ, mặt trăng trên đỉnh đầu lạnh lẽo nhìn xuống, dường như lời nhắc nhở câm lặng rằng ở nhà vẫn là một vùng tăm tối.

    Trong thoáng chốc nước mắt cô trào ra.



    Xem ra, cuộc sống của chúng ta tràn đầy bi thương.

    Dốc hết sức lực mà đột nhiên thay đổi và nhanh chóng xuống dốc, khắc cốt ghi tâm mà kết cục sơ sài, thiêu thân lao vào lửa mà hóa thành tro bụi.

    Thế là chúng ta thất vọng, ủ rũ, nghi hoặc, vùng vẫy, thậm chí tuyệt vọng, sinh ra cảm giác không tín nhiệm và kháng cự sâu sắc đối với mọi thứ. Cuối cùng cảm thấy sức cùng lực kiệt, không còn đường đi. Nhưng thật sự không đi tiếp được nữa ư?



    Cô đứng dậy, lau khô nước mắt, lảo đảo đi tiếp về phía trước.

    Mãi đến ngã rẽ tiếp theo, cuối cùng có một chiếc xe ngừng lại. Báo địa chỉ, tài xế hòa nhã nói đúng lúc quá, chúng ta ở cùng một tiểu khu, thấy cô bé đi vất vả, vừa khéo kết thúc công việc, tôi đưa cô về nhà miễn phí.

    Cô luôn miệng cảm ơn rồi lên xe, điện thoại reo.

    Ở đầu dây bên kia khách hàng nói, tuy đơn đặt hàng bị hủy bỏ, nhưng thái độ kính nghiệp của cô khiến ông thấy cảm động. Không biết cô có hứng thú với cương vị mới hay không? Nếu bằng lòng sang công ty ông, tiền lương tăng gấp đôi, chức vụ cũng thăng tiến. Ông nói, thật ra tôi đã đợi cô xin nghỉ việc lâu lắm rồi.

    Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói cảm ơn, tâm trạng rộng mở trong sáng hẳn lên.

    Thế là cô tiện tay nhắn tin trả lời cho đối tượng yêu thầm, nói chúc anh hạnh phúc.

    Màn hình di động lóe sáng, là tin trả lời anh gửi đến: Hôm nay anh và dì đã nói điện thoại, cuối tuần này chúng mình cùng về nhà thăm bà ngoại nhé.

    Cô kinh ngạc và nghi ngờ trả lời: Vì sao anh phải cùng em về nhà thăm bà ngoại?

    Anh gửi một hình mặt cười: Nếu không phải muốn để bà ngoại vui vẻ, anh sẽ không cầu hôn trước thời gian đã định sớm như thế.

    Cô không dám tin nhìn dòng chữ đó, há hốc mồm, tay chân luống cuống.

    Anh hình như biết tâm sự của cô, lại nhắn: Anh biết hết, anh thích em.

    Vành mắt cô loáng cái lại đỏ hoe, nhưng trong lòng lại đùng đoàng nổ ra mấy đóa pháo hoa.

    Suốt dọc đường cô luôn nhoẻn miệng cười. Về nhà, cô lấy chìa khóa ra, cửa nhà hàng xóm lại mở trước.

    Cô hàng xóm cười tủm tỉm nói: Hôm nay tôi dắt chó đi dạo về, phát hiện cầu dao điện nhà cô bị hỏng, liền bảo ông xã tôi sửa xong giúp cô rồi.

    Phía sau cô ta, con chó nhỏ kia thò đầu ra, sủa gâu gâu hai tiếng, vui vẻ vẫy đuôi.

    Cô đẩy cửa ra…

    Cả căn nhà tràn trề hơi ấm.

    Tất cả câu chuyện đều sẽ có đáp án. Tất cả đáp án lại chưa chắc đều như sở nguyện ban sơ.

    Điều quan trọng là, trước khi đáp án cuối cùng đến, bạn có nhẫn nại giữ vững tâm nguyện ban đầu, đợi được ánh sáng nơi góc ngoặt hay không.

    Tùy thời, tùy tính, tùy duyên. Tùy hỉ, tùy ngộ nhi an.

    Núi có đỉnh chót vót, biển có bờ bên kia. Đường dài dằng dặc, cuối cùng sẽ có lối quay về. Dư vị đắng chát, rốt cuộc sẽ có ngọt ngào đọng lại.

    Trong sợ hãi vỗ về nội tâm bất an của mình, trong hụt hẫng thu thập cảm xúc vụn vỡ của mình, có lẽ khoảnh khắc tiếp theo, vực sâu vô biên ta rơi vào sẽ đột nhiên lấp lánh những đốm lửa nhỏ giữa bóng tối.

    Mất chiếc rìu sắt, thần linh sẽ tặng rìu vàng, rìu bạc.

    Ăn quả táo độc, là vì nụ hôn của hoàng tử.

    Mọi mất mát đều nhằm chừa ra vị trí cho vật yêu quý sắp đến; mọi động tác nằm rạp xuống đều là làm nóng người trước khi nhảy lên thật cao; mọi tan tành tả tơi đều vì sự vẹn tròn không dễ có được.

    Ông Trời sẽ không vô duyên vô cớ ra một quyết định khó hiểu.

    Ngài khiến bạn buông bỏ và chờ đợi, là để cho bạn thứ tốt nhất.

    Tất cả lừa dối, sỉ nhục và làm tổn thương chỉ là khúc dạo đầu cho sự bồi thường dịu dàng của thế giới này.

    Những đốm sáng yếu ớt li ti ấy cuối cùng sẽ trở thành ánh sáng rừng rực thắp cháy sinh mệnh.

    Tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất.


    Nàng Lọ Lem, Vinh Chi dịch.
     
    Admin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...