[Bài Thơ] Tập Thơ: Đau Thương - Thơ Điên - Hàn Mặc Tử

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Tài Phạm, 22 Tháng chín 2018.

  1. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    Vài lời nói đầu

    Ai nói vườn trăng là nói vườn mơ. Ai nói đến mộng là nói bến tình. Người thơ là khách lạ đi giữa nguồn trong trẻo. Trên đầu Người là cao cả, vô biên và vô lượng: Xung quanh Người là mơn trớn với yêu đương vây phủ bởi trăm dây quyến luyến làm bằng êm dịu, làm bằng thành bại.. Gió phương mô đẩy đưa Người đến bờ xa lạ, đầy trinh tiết và đầy thinh sắc. Người dừng lại để hái những lá tinh hoa. Người nín lặng để mà nghe tiếng trăng reo vang vang như tiếng châu báo vỡ lỡ. À ra Người cũng dại dột, hốt vàng rơi bọc trong vạt áo.

    Trí Người đã dâng cao và thơ Người dâng cao hơn nữa. Thì ra Người đang say sưa đi trong Mơ Ước, trong Huyền Diệu, trong Sáng Láng và vượt hẳn ngoài Hư Linh..

    Tôi làm thơ?

    – Nghĩa là tôi nhấn một cung đàn, bấm một đường tơ, rung rinh một làn ánh sáng.. Anh sẽ thấy hơi đàn lả lướt theo hơi thở của hồn tôi, và chiều theo những sóng điện nóng ran trút xuống bởi năm đầu ngón tay uyển chuyển.

    Anh sẽ run theo khúc ngân nga của tơ đồng, sẽ để mặc cho giai âm rền rỉ nuối không ngưng.

    Và anh sẽ cảm giác lạ, nhìn không chớp mắt khi một tia sáng xôn xao tại có vì sao vỡ. Những thứ ấy là âm điệu của thơ tôi, âm điệu thiêng liêng tạo ra trong khi máu cuồng rên vang dưới ngòi bút.

    Tôi làm thơ?

    – Nghĩa là tôi yếu đuối quá. Tôi bị cám dỗ. Tôi phản lại tất cả những gì của lòng tôi, máu tôi, hồn tôi đều hết sức giữ bí mật.

    Và cũng nghĩa là tôi đã mất trí, tôi phát điên. Nàng đánh tôi đau quá, tôi bật tiếng khóc, tiếng gào, tiếng rú.. Có ai ngăn cản được tiếng lòng tôi?

    Tôi đã sống mãnh liệt và đầy đủ. Sống bằng tim, bằng phổi, bằng máu, bằng lệ, bằng hồn. Tôi đã phát triển hết cả cảm giác của Tình yêu. Tôi đã vui, buồn, giận, hờn đến gần đứt sự sống.

    – Thôi, mời cô cứ vào..

    Ánh sáng lạ trong thơ sẽ làm cho gò má cô đỏ gấc. Và một khi Cô đã vào là Cô sẽ lạc, vì vườn thơ rộng rinh không bờ bến. Càng đi xa càng ớn lạnh..

    Hàn Mặc Tử
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2018
  2. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    ĐÂY THÔN VĨ DẠ

    Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

    Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

    Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

    Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

    Gió theo lối gió, mây đường mây,

    Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay..

    Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,

    Có chở trăng về kịp tối nay?

    Mơ khách đường xa, khách đường xa

    Áo em trắng quá nhìn không ra..

    Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

    Ai biết tình ai có đậm đà?
     
  3. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    CAO HỨNG

    Tôi làm trăng cổ độ,

    Lượng trời rộng bao la

    Tôi làm Tô Đông Pha

    Đàn tương tư lạc điệu.

    Thơ tôi thương huyền diệu

    Mọc lên đạo từ bi

    Tôi bắt chước Hi Di

    Ngủ một trăm ngày dậy.

    Xem mặt trời đang cháy

    Là điềm có tiên tri

    Tôi thấy nàng Tây Thi

    Giặt sa trên bàn thạch.

    Tôi yêu trời nguyệt bạch,

    Tôi say màu thanh thiên,

    Tôi ưng ả thuyền quyên

    Ở trong pho tình sử.

    Cho tôi hoa đền ngự

    Cho tôi lòng ni cô,

    Xuân trên má nường Thơ

    Ngon như tình mới cắn.
     
  4. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    MUÔN NĂM SẦU THẢM

    Nghệ hỡi Nghệ, muôn năm sầu thảm

    Nhớ thương còn một nắm xương thôi

    Thân tàn ma dại đi rồi

    Rầu rầu nước mắt bời bời ruột gan

    Nghe gió là ôm ngang lấy gió

    Tưởng chừng như trong đó có hương

    Của người mình nhớ mình thương

    Nào hay gió tạt chả vương vấn gì

    Nhớ lắm lúc như si như tỉnh

    Nhớ làm sao bải hoải tay chân

    Nhớ hàm răng, nhớ hàm răng

    Mà ngày nào đó vẫn khăng khít nhiều

    Dẫu đau đớn vì lời phụ rẫy

    Như mà ta không lấy làm điều

    Trăm năm vẫn một lòng yêu

    Và còn yêu nữa rất nhiều em ơi.
     
  5. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    THƯ GỬI ANH

    Hôm nay vui quá anh Phùng ơi,

    Buồn xa không đến, lệ không rơi

    Buồn không thắt ruột, tình không lại

    Cười nói làm sao cho hả hơi.
     
  6. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    THI SĨ CHÀM Ta mới thấy xuân vờn trong ánh sáng

    Muôn sắc hình múa giỡn dưới ao khuya

    Đôi tháp cao kiêu hãnh với hàng bia

    Với lau lách ngã mình trong cảnh vắng

    Sợ chừng như tiếng rụng của sao băng

    Mà vì đâu những tháng Hời kiêu ngạo

    Hàng muôn năm sống mãi với đêm sương

    Mà vì đâu nghe tiếng bật giữa im lìm

    Như mơ tiếc những thời hung bạo

    Phải người chăng, bên suối uống mây trôi

    Phải người chăng, đồi cao đương hoảng hốt

    Bọc trăng vàng trong áo ngủ quên đi

    Để hoàng hôn loang loáng đối oai nghi

    Bao dấu vết thời xưa giờ ủ dột

    Phải người chăng, thi sĩ của dân Chiêm.

    Người lắng nghe, lắng nghe trong đáy giếng

    Tiếng vàng rơi chìm lỉm xuống hư vô

    Tiếng ngọc địch n hớ nhung còn uyển chuyển

    Bên cầu sương lưu đọng ánh trăng mơ

    Người thổn thức tiếng buồn bao cảnh sắc

    Ta không muốn người thôi ca hát

    Vì luôn đêm sóng bận réo cung Hằng

    Người khóc đi, khóc đi cho hả nỗi hờn căm.
     
  7. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    365
    SAY NẮNG

    Mặt trời mai ấy đỏ ong

    Nàng tiên hóng mát trên hòn cù lao

    Mùi xiêm thơm tựa sen ngào

    Áo xiêm: Nhuộm nắng hồng đào chưa khô

    Bỗng trong im lặng như tờ

    Hương gì ngan ngát giả đò say sưa

    Gió ơi lại đấy mà ngừa

    Tôi đứng xa lắm xin chừa tôi đi

    Hồn tôi mắc cỡ là vì

    Không quen thưởng thức cái gì ngất ngây

    Như là ánh sáng vàng lay

    Như thơ sắp sửa phô bày yêu đương

    Nơi đây mây gió chán chường

    Ý gì tiên nữ đo lường tình tôi

    Tôi toan hớp cả ánh trời

    Tôi toan đớp cả miếng cười trong khe.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...