Ta là ai Ta là lãng tử hay thi nhân? Sao thích phiêu du giữa bụi trần Thích cõi cô liêu và hoang tịch Đi vòng trời đất dẫu cuồng chân Vai gánh tang bồng hay túi thơ? Ngạo mạn, ngông nghênh giống kẻ khờ Trần gian - chốn tạm - duyên hay nợ? Bứt sợi tơ vàng cột ước mơ? Đã thoát nỗi buồn chính ta chưa? Hay vẫn cưu mang mối thương chờ? Vói tay không tới bờ tương ngộ Đắng lòng, giũ sạch đớn đau xưa.. Sắp đi hết tuổi của ta chưa? Thoắt đời giống một mảng mây đưa Phù vân tan tác theo gió lộng Vô vi ai đặt trước mong chờ? Vô Tà
Tình thu Thu làm day dứt một hồn ai Làm cho rơi rớt những hình hài Tình ai chưa kịp thay màu lá Một tình le lói rồi chợt phai. Vô Tà
Tâm can Tâm ta vốn đã mục Hỏi chi thấy tâm cam Vẫn một câu hỏi đấy Lòng người biết ai kham. Đừng vơ đũa cả nắm Đừng bàn chuyện thị phi Hai mươi năm tuổi ấy Thì nào có biết chi. Đường tình vốn biệt ly Nhân sinh đau đớn thì Bản ngã ta vốn thiếu Đạo ta đắc bao nhiêu. Chìm mình trong u tối Trầm trong cả u mê Nếu như ta có thể Quyết, tâm ta không về. Vô Tà
Võng du Huyền phù hai ngã về không Mây mù che cả cầu vồng sau mưa Đau bao nhiêu biết cho vừa Người thương người lấy mà chưa lấy người. Vô Tà
Tựa Bấm để xem Tình rằng ai nỡ kén duyên Thuyền xuôi dòng nước về bên một người. Yêu nhau yêu cả một đời Nếu mà gặp mặt chắc người nhớ ta. Tình rằng đôi ngã chia ra Tình duyên ai biết rằng xa hay gần Nhủ rằng ta nhỡ chậm chân Biết đâu ta đã ân cần bên ai. Trăng nào! Trăng rọi ban mai Gió nào thỗi mãi bờ vai một đời Chiều về lá rụng muôn nơi Chắc người ta kiếm, còn chờ đợi ta. Đêm này trăng vẻ dị tà Hai người gặp mặt chắc là có duyên Sóng lăn tăn vỗ mạn thuyền Tiếng lòng ai thở trong đêm một mình. Vô Tà
Trùng mây Mây mù trong cảnh sắc xưa Lời ru ai nhắn bao từ xuyến sao Trích về câu chuyện chiêm bao Ngưu Lang - Chức Nữ năm nào gặp nhau. Nhớ nàng ta nhớ biết bao Nhưng người qua bước nào màng tới ta Đàn ai ngân khúc tình ca Bóng ai thấp thoáng rời xa chốn này. Tâm ta như bị lưu đày Hay bị trói buộc muôn ngày không yên Người đi xa xứ muộn phiền Để ta chốn cũ bao niềm nhớ thương. Vô Tà
Về đi Ta đã đi xa mấy hội hè Chiều về gõ trống mấy người nghe Đâu đâu có tiếng bao tụi trẻ Túm tụm cạnh nhau đứng bên hè. Ta đã xa quê mấy xuân thì Nơi này đường vắng bóng hoa thi Cờ đỏ sao vàng bay phất phới Người cười hay khóc mag cay mi. Độc lập đến rồi ta cũng đi Xuất ngũ mà như tưởng vinh quy Một thân áo vải một vai vác Một chuyến tàu lao, thẳng Nam Kỳ. Hỏi núi hỏi sông, còn nhớ ta Bao năm kháng chiến sống xa nhà Mà sao nơi đây xa lạ quá Ta hỏi rằng: Có phải quê ta. Xóm giờ sao chẳng thấy người thân Núi cũng lùn đi mất mấy phần Sông cũng có thêm nhiều đoạn khúc Ngậm ngùi ta cũng lạc bước chân. Ta lạc về đâu giữa giấc mơ Mông lung ta thoáng chút hững hờ Ta tìm về đâu trong nỗi nhớ Giật mình ta hóa thành nhà thơ. Vô Tà
Say Phải chăng một chén đã say Ta say men rượu hay say men tình Khi người quay bước lặng thinh Để lại chốn cũ một mình riêng ta.. Vô Tà
Lời tâm tình Anh yêu em muôn đời và bất diệt Yêu đến khi sức kiệt lực đã cùng Bao năm rồi cứ mỗi độ hoa sung Anh lại muốn cùng em đi dạo gió Giờ tập viết lời tâm tình nho nhỏ Nhờ gió kia gửi đến nơi cuối trời Khi nắng hồng đã trải khắp muôn nơi Cũng là lúc gió tìm nơi cập bến Nhớ những chiều anh dắt e dạo biển Những lâu đài mà sóng đã tiễn đi Vết chân sau ôi còn có lưu gì Khi sóng cứ đến đi ôm bờ cát Bây giờ đây khi tình yêu đã nhạt Cơn sóng kia cũng bớt tạt đôi lần Thêm ngọn gió cũng đôi lúc dừng chân Bức tâm tình chắc cũng cần viết lại Vô Tà