Tẫn Xuân - Tiếu Kì * * * Vườn xuân nắng nhạt, gió xôn xao, Rơi xuống bâng khuâng những cánh đào. Tơi tả khăn hồng trên mặt đất, Lạc loài cánh én giữa trời cao. Chơi vơi đôi mắt vừa nhìn lại, Lặng lẽ bóng người đã khuất xa. Cạn chén rượu nồng, môi buốt lạnh, Xuân thì ngắn ngủi, biết làm sao. *** - Khăn hồng: Hoa đào phủ đầy trên mặt đất tựa như một chiếc khăn hồng, hay đó là chiếc khăn che mặt của tân nương? - Chén rượu: Rượu giao bôi ngày cưới, là rượu mừng, nhưng khi uống vào lại rơi nước mắt! - Môi lạnh: Người đã khuất nên môi trở nên tím tái, lạnh lẽo, cũng là vì chưa được hôn người mình thương nên mới như vậy. - Tẫn: Đem (quan tài) đi chôn, chôn mùa xuân, chôn tuổi xuân, chôn cuộc tình, chôn luôn xác người. Chúc mọi người những ngày xuân thật vui vẻ! Edited: Cá nhân mình thích câu "Cạn chén rượu nồng, môi vẫn lạnh" hơn, nhưng "buốt lạnh" đọc có cảm giác tốt hơn về âm điệu nên sửa lại, muốn đọc như thế nào thì tùy mọi người vậy.
Ngửi thấy mùi anh hùng mỹ nhân có duyên không phận quá đạo hữu ạ ^^ Chúc đạo hữu Nguyên Tiêu tường an.
Uhm.. Thơ thí chủ viết rất hay nhé! ^^ Đúng hương vị thanh mát của mùa xuân luôn rồi! Rảnh thì thí chủ đừng quên viết thêm vài bài nữa, bần tăng không ăn rau, không ăn thịt nhưng rất thích ăn thơ nhé! (^∇^) ノ♪ Pháp danh. Thích Cà Khịa
Đa tạ đạo hữu đã khen ngợi. Lâu lâu bần đạo mới có chút ý tưởng để viết thôi, cũng đừng mong chờ quá làm gì.