Tản Mạn Những Câu Chuyện Quanh Tôi Hàn Nhân Tâm Bằng Lăng Dưới Mưa - Đồ khốn! Dương Lãm.. Anh là kẻ tồi tệ nhất trong đời tôi. - Anh xin lỗi! Anh rất nhớ em. Yêu em nhóc yêu của anh - Yêu tôi, yêu tôi mà anh ra đi không lời biệt ly, anh ra đi trong âm thầm, anh đi ba năm trời không một lời hỏi thăm, không lá thư. Anh như vậy là sao? - Anh xin lỗi! - Xin lỗi, xin lỗi.. Tôi không cần cái xin lỗi của anh. - Lâm Lâm! - Dương Lãm anh có biết không? Ba năm qua, ba năm qua em đau khổ vô cùng. Ngày anh đi như bầu trời sụp đổ, em đã khóc, khóc rất nhiều. Em.. Luôn tự hỏi mình đã làm gì sai đã làm gì sai mà anh đi không một từ biệt. Lâm Lâm đã bớt đi cơn giận thay vào đó là nỗi buồn ùa về trong nước mắt. Những giọt nước mặt cô lăn dài trên má, những tiếng khóc nức lên thành lời để đầu bên này anh cũng nghe thấy. Lòng anh bỗng thắt lại, trái tim nhói đau. Anh ân hận lý ra năm đó anh không nên bỏ đi, anh không lên cố theo đuổi ước mơ kia vì để rồi nhận ra sai lầm ước mơ lớn nhất của anh là được cưới cô, hàng sáng chuẩn bị bữa sáng cho cô, đợi cô thức giấc anh sẽ ôm cô vào lòng và gia đình nhỏ đó sẽ sớm có tiếng cười trẻ thơ. Anh khóc, nước mắt anh cũng lăn cùng với những hạt mưa. - Lâm Lâm. Em tha thứ cho anh chứ. - Tha thứ, anh nói sao em tha thứ cho kẻ bỏ đi không một lời từ biệt không một tung tích suốt ba năm trời, và cách xa đến nửa vòng trái đất. Anh tồi lắm, anh tồi vô cùng. - Anh xin lỗi. Anh đã không suy nghĩ, anh đã sai khi bỏ đi mà không nói với em, anh đã sai khi đã tự mình quyết định, anh đã sai khi cố dấu tung tích mình suốt ba năm qua. - Anh đi không sai, anh đi vì ước mơ vì đam mê, em rất vui khi đọc được bài báo về anh. Nhưng lúc đó em cũng rất giận tại sao tại sao anh đi không nói. Cho em, tại sao tại sao anh cố dấu em. - Anh xin lỗi! Mọi thứ chỉ là nhất thời của tuổi trẻ, mọi thứ chỉ là anh quá yêu, quá yêu em. - Yêu em, yêu em mà anh bỏ em đi, yêu em mà anh đối xử với em vậy sao? Yêu em anh hãy về nước đi, ba năm cô đơn quá đủ rồi. - Lâm Lâm! Em có tin anh không? - Tin anh, em biết tin anh sao bây giờ? - Hãy đợi anh, nhanh thôi không lâu đâu. Dương Lãm tắt điện thoại đi đứng dưới gốc cây châm điếu thuốc sau cơn mưa lạnh ngắt vừa qua, cơ thể anh thấm mưa lạnh bắt đầu run lên theo từng cơn gió thu. Nhìn bầu trời xa xăm heo hắt những ánh trăng sau những đám mây đen còn vương vấn thứ gì đó giống như ngày anh ra đi, đến bây giờ anh vẫn chẳng hiểu tại sao tại sao mình lại ghen khi biết cô chỉ yêu mình, chẳng hiểu tại sao mình chọn ra đi khi mình là người đến. Anh cầm cây đàn bên mình gẩy điệu nhạc quen thuộc mà anh thường gẩy cô nghe cùng đoạn nhạc. "Này người yêu hỡi Em có muốn đi cùng với anh Đi đến nơi đâu Sẽ chỉ có riêng hai đứa mình Thật lòng này chẳng nghĩ Yêu em đến như vậy Anh không thể nào Xa em đâu người ơi Và dù ra sao Anh sẽ mãi yêu hình bóng em Và dù ra sao Anh sẽ mãi yêu em suốt đời Anh sẽ là người Ở bên em lúc vui Cũng sẽ là người Bên em lúc buồn" Lâm Lâm thấy tiếng hát quen thuộc, bật giác nhận ra là anh, cô không thể tin vào tai mình nhưng tiếng chớp đã từ chối suy nghĩ của cô. Đúng, đúng là anh thực sự cô vô thức lao từ trên nhà xuống, miên man cùng tiếng hát dưới gốc cây bằng lăng còn những bông hoa cuối mùa đang tàn dần, một cánh hoa nhẹ rơi lên vai của ai đó, một bóng hình quen thuộc, một mùi hương quen thuộc cái mùi nước hoa cô chẳng quên, cái mùi nước hoa của người cùng cô ân ái vào cái đêm mưa ấy chẳng thể phải nhòa. - Dưỡng Lãm. Là anh, đúng anh rồi! Cô chạy thật nhanh tới ôm anh cùng những tiếng trách móc, tiếng khóc nghẹn trong cổ mãi mới lên tiếng. Anh cũng nhẹ nhàng ôm cô xoa đầu cô dỗ dành. - Nhóc ngốc của anh, anh về rồi về để thực hiện đam mê, về để thực hiện cái mơ ước trong anh mà em tường nói. - Anh về đừng đi nữa, ba năm qua em cô đơn, cô đơn lắm anh có biết không. - Anh sẽ không đi, nếu có cũng là để đưa em đi mà thôi. Anh đã từ bỏ mọi từ bỏ mọi thứ để thực hiện ước mơ của riêng mình. Cô đẩy anh ra đập mạnh vào ngực anh gào thét. - Lại ước mơ, cuối cùng vẫn chẳng phải vì em cuối cùng là gì. Vẫn là những ước mơ chết tiệt của anh. Anh ôm cô lại để cô bình tĩnh, trao lên môi cô một nụ hôn nồng ấm, cái cảm giác này đã xua tan đi cái se lạnh đầu thu trong đêm mưa. Những đám mây tan dần để ánh trăng soi sáng lên bầu trời êm dịu, chiếu sáng một góc gỗ cây băng lăng trên cây còn đúng bông hoa cuối cùng vẫn kiên cố khoe sắc sau cơn mưa đã rũ bỏ những cánh hoa khác. - Lâm Lâm, ước mơ của anh là có một đứa trẻ trong gia đình của chúng ta. Em có đồng ý giúp anh làm mẹ của con anh không? Cô ngạc nhiên nhưng cũng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, ôm anh thật chặt lau những giọt nước mắt cô đơn mà nhận lời đồng ý. - Giá như anh có thể nói câu này sớm hơn, giá như anh nói trước lúc bông bằng lăng cuối rụng vào ba năm trước. - Hãy lấy anh nhé Lâm Lâm! - Đồ ngốc, em đồng ý! - Nhóc. Anh nhớ em!
Yêu Tuổi Hai Mươi (Nhật Ký Yêu) Hàn Nhân Tâm Bấm để xem Nồi một góc nhỏ, nhâm nhi ly cafe ngắm thời tiết giá rét của mùa đông Hà Nội, trốn tránh cái cuộc sống tấp nập và vội vã này. Tôi lại nhớ về mình của ngày xưa, ngày mà tôi bước vào 20 tuổi. Tuổi 20 là tuổi con người ta lên trưởng thành phá vỡ cái vỏ bọc của gia đình là lúc bắt đầu những ước mơ. Tuổi 20, là chúng ta bắt đầu một chuyến đi dài một chuyến đi mãi cho hết cuộc đời, tuổi 20 cũng là tuổi mà chúng ta bắt đầu lo nghĩ về cơm áo gạo tiền là lúc chúng ta dần rời xa sự che chở của bố mẹ. 20 tuổi là lúc chúng ta nên trưởng thành biết suy nghĩ cho cuộc sống bản thân lo toan về mọi thứ của cuộc sống bản thân. 20 nơi những nghĩ suy lưng chừng những hoài bão lưng chừng vẫn còn đắn đo chưa biết đâu là đúng đắn, những ước mơ cũng vô định và vô ý. 20 tuổi luôn là những gì đẹp nhất của bản thân, người ta biết mở lòng để yêu một ai đó vì yêu ở độ tuổi này không còn ngông nghênh khờ dại như thời ở phổ thông nữa, nó day dứt ở con tim nó làm ta buồn tênh nước mắt lại rơi mỗi khi đêm về. Tình yêu tuổi 20 là sự cho đi mà không bao giờ nhận lại. Và 20 tuổi cái rung động đầu tiên của cuộc đời tôi. Năm 20 tuổi tôi nhớ lắm, nhớ cái ngày mà tôi gặp được em trên con đường đầy gió, cũng vào mùa đông 20 đấy, tôi bắt đầu biết yêu không cho mình, biết thương một ai đó bằng cả tấm lòng, tuổi 20 lạ lắm trái tim nó cứ thổn thức không ngừng, nó không có những nỗi nhớ da diết như tuổi 18 mà nó cũng chẳng có những sự ngọt ngào như tuổi 25 mà đơn giản nó chỉ là những quan tâm vụng về, những lúc thổn thức về nhau. Cái thương ở tuổi 20 kỳ lạ làm sao nó không cho ta những suy nghĩ khờ dại của trẻ con mà cũng chẳng mong muốn những thứ dục vọng khi chúng ta lớn hơn một chút, 20 tuổi là cái tuổi có tình yêu đẹp nhất, nó đến nhẹ nhàng như một con gió mang vào đó là nụ hôn ấm áp và thương nhớ của tình yêu. Tình yêu của tuổi 20 mang đầy những sự ngây ngô khờ dại, nó chẳng bùng cháy mạnh mẽ như con thiêu thân mà nó cũng chẳng nhẹ nhàng tiến tới như một quy luật định sẵn mà tình yêu tuổi 20 nó cứ êm ả bước đi đến những chân trời mới, trong bản thân tình yêu chúng ta luôn tìm ra khám mới của cuộc sống. 20 tuổi yêu không còn gò bó bởi gia đình mà cũng không cần phải suy nghĩ về cơm áo gạo tiền, mà 20 tuổi yêu là xách balo lên khoác lấy tay nhau đi những nơi mà ta muốn đến. Tuổi 20 năng động tuổi luôn luôn đề cao cái tôi bản thân chẳng chịu nhún nhường, tuổi 20 thích làm những gì mình thích đến những nơi muốn đến những cũng rất dễ mắc phải những sai lầm và trong tình yêu cũng không ngoại lệ, tuổi 20 chưa xác định được cuộc sống sau này, họ yêu nhau đơn thuần bằng con tim rung động bằng những tình cảm chân thành nhất của bản thân, những tuổi 20 luôn không kiềm chế suy nghĩ trong lời nói và hành động của bản thân, tuổi 20 cũng chẳng biết tha thứ hay buông bỏ là cho tốt nhất, 20 tuổi còn lạc lõng giữa cái gọi là trẻ con và người lớn và thường suy nghĩ một cách vô định cho bản thân và người thương của mình, họ thực sự chưa hiểu nhau đến một cách thấu cảm để hòa hai trái tim là một để cảm xúc cùng dung một nhịp mà họ mới chỉ đơn thuần hai trái tim cũng suy nghĩ như nhau, cùng dòng nước mắt chảy ngược một dòng cùng tâm trạng nhớ nhưng khi cách xa, cùng vui vẻ nhưng lại thực sự thiếu thấu cảm của nhau. Tuổi 20 chưa thực sự có thể hiểu người kia muốn gì, chưa làm tất cả mọi thứ vì nhau đơn giản tuổi 20 là chúng ta đang giữa lúc trưởng thành chúng ta có những người bạn mới cuộc vui mới đôi lúc vô cảm chúng ta quên đi nỗi lòng của người mình thương. Tuổi 20 cái tuổi thiếu sự tha thứ và chín chắn trong suy nghĩ nhất, mỗi cuộc cãi vã lại là bắt đầu cho sự chia ly khi ở tuổi 20. Người con trai tuổi 20 thường nóng tính và hay thích để ý những cô gái khác ngoài người thương của mình, nhưng con gái à hãy hiểu rằng người con trai nào cũng luôn luôn chăm lo cho người mình yêu nhất cho dù họ có làm gì đi chăng nữa thì người họ yêu luôn luôn là bạn đừng vì vậy mà làm mất đi tình cảm của nhau, cái tuổi 20 là tuổi luôn luônlà tuổi nhậy cảm và người con trai nào cũng có một căn bệnh sĩ về thể diện nên khi yêu nhau rồi bạn luôn giữ lấy thể diện của người mình yêu đừng bao giờ mà vì bạn để người con trai bạn yêu mất đi thể diện hình tượng trước mặt bạn bè hay đối tác công việc cả vì nó có thể ảnh hưởng tới cả sự nghiệp của chính người bạn yêu nhất. Con gái tuổi 20 à nên quan tâm đến người mình yêu một chút đừng để thờ ơ chỉ biết nhận sự quan tâm của người con trai tốt mà chẳng bao giờ hiểu họ nghĩ gì họ cần gì cả, yêu nhau là sự gìn giữ vun đắp của cả hai chứ không phải riêng của người đàn ông. Người con gái 20 tuổi cái tuổi mà thanh xuân đẹp nhất, nó không còn tròn trịa như cái thời 18 mà ngườicon gái 20 tuổi mới là cái thời thanh xuân người phụ nữ lúc này như một đóa hoa mẫu đơn tỏa sáng trước muôn loại vậy nên đừng bao giờ chê bai người con gái tuổi 20 dù có như thế nào thì đó vẫn luôn là người đẹp nhất và người phụ nữ mà bạn thương có lẽ còn đẹp hơn như vậy, tuổi 20 lúc bấy giờ người con gái tôi thương như một bông hoa trắng lấp lóe giữa một vườn hoa tỏa ngát hương làm sinh động một vùng trời vậy, bạn hãy nhớ rằng người con gái tuổi 20 hay khen họ vì như thế nào đi chăng nữa họ cũng là những con người yếu đuối nên đừng bao giờ để họ bị tổn thương. Người con gái rất dễ ghen đặc biệt là khi 20 tuổi là tuổi bắt đầu biết yêu chưa trải qua những đắng cay ngọt bùi của tình yêu lên cảm xúc chưa thể khống chế nổi nên con trai à đừng bao giờ để những người con gái yêu đuối phải ghen đặc biệt là đau lòng rơi những giọt nước mắt. Nếu bạn yêu thật lòng mà để nước mắt lăn trên má người con gái có lẽ bạn là một kẻ tồi không hơn không kém những kẻ tận cùng của xã hội vì đã chà đạp lên con tim mỏng manh của người con gái 20 bắt đầu yêu một cách bỡ ngỡ như đứa trẻ con tập đi vì con gái 20 chưa bao giờ là lớn trước tình yêu cả, vẫn còn trẻ con làm nũng các kiểu mà nhiều lúc các bạn thấy phiền nhưng họ là con gái họ có quyền làm như vậy vì đơn giản yêu một người con gái 20 là biết nâng niu những đóa hoa yêu mềm, là biết che chở cho những cánh hoa trước gió. Nếu đã 20 tuổi yêu nhau cả hai lên trưởng thành trong suy nghĩ đặc biệt là biết tha thứ mọi chuyện để có một tình yêu thật đẹp và dài lâu, vì 20 tuổi cái tuổi bồng bột thiếu chín chắn trong suy nghĩ đã giết chết đi bao con tim đang chung nhịp đập, đã giẫm đạp lên bao bông hoa đang khoe sắc. Người con trai luôn luôn phải để mình cao thượng trong mắt người mình yêu, luôn luôn nhận lỗi về bản thân dù mình đúng hay sai để mọi cuộc cãi vã giận hờn vô cớ trở về con số không bắt đầu cho những thứ tốt đẹp, nhưng đừng bao giờ làm chuyện gì có lỗi thực sự với cô gái mình yêu vì như vậy bạn trở nên xấu xa hơn bao giờ hết, bạn đã làm con tim người mình yêu tan nát đi một lần và mỗi lần như vậy nghĩa là chính tay bạn xé nát cuộc tình mà cả hai mong muốn. Người con gái khi yêu hãy yêu một cách sâu đắm đừng bao giờ ghen tuông giận hờn vô cớ vì mỗi lần như vậy người con trai của bạn sẽ buồn mặc dù họ không thể hiện ra nhưng trong thâm tâm họ có lẽ đau đớn một cách tột cùng vì người mình yêu thương nhất chưa bao giờ hiểu mình, họ luôn nghĩ chọn bạn như vậy là đúng hay sai họ còn chịu bao nhiêu áp lực từ bạn, yêu nhau là cả hai hiểu cho nhau nên đừng cố ghen làm gì chỉ làm tổn thương cho nhau và đơn giản như bạn cầm cây bút mực vẽ nguệch ngoạc lên khuôn mặt xinh đẹp của bạn làm hình tượng của bạn xấu dần đi mà thôi chứ bạn chẳng thể làm con tim người bạn yêu mà yêu thương bạn hơn đâu. Bước tới 20 tuổi xuân cũng là bước vào những ngã rẽ chông chênh nhất của cuộc đời con người, tình yêu tuổi 20 cũng vậy, đẹp đẽ nhất, thắm thiết nhất, da diết nhất nhưng cũng là đau thương nhất day dứt nhất và nước mắt tuôn nhiều. 20 tuổi bước vào những chuẩn bị của cuộc sống tương lai, ẩn dần đi những quá khứ được che chở là điều mà tôi tự hào nhất khi có một tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời, là cả thế là hạnh phúc của 60 năm tuổi đời. Xuân 20 có lẽ là xuân đẹp nhất cuộc đời tôi.