Nuôi con khôn lớn mẹ đâu mong gì con nuôi lại mẹ, Chỉ mong sao chuyện nợ duyên của con suông sẻ, Tròn đạo dâu con.. Vẹn phận vợ hiền.. Tân cổ: Con Gái Của Mẹ Nhạc: Con: Mẹ thường bảo con thân gái đục trong, mai kia mốt nọ còn đi lấy chồng. Mẹ: Giờ thì Ba Má chiều cưng, chẳng thèm liệu lo lấy thân, lở mai về bên khó lòng. Nhà người ta xem chẳng dễ gì đâu Con: Ba bên bốn họ nhìn ra ngó vào, họ hàng cô bác thì đông Mẹ: Mẹ chồng em dâu biết không, đứng ngồi nói năng lựa lời... Vọng cổ: Con: Mẹ ơi, phận gái mười hai bến nước biết bến nào trong biết sông nào đục, biết rủi hay may một ngày xuất giá theo... chồng. Mẹ đã nuôi con nên vóc nên hình, mười mấy năm mẹ cưu mang hoạn dưỡng, chưa một ngày đền tạ nghĩa ân, mai mốt đây về làm dâu thiên hạ, là cả cuộc đời trao trọn cho người ta, để mẹ cô đơn khi bóng xế tuổi già, ai hầu hạ chăm lo từng bát cơm chén nước... Mẹ: Nuôi con khôn lớn mẹ đâu mong gì con nuôi lại mẹ, chỉ mong sao chuyện nợ duyên của con suông sẻ, tròn đạo dâu con... vẹn phận vợ hiền. Bấy... nhiêu thôi là mẹ đủ vui mừng... Từ trước đến nay người ta thường nói: "Nhất nam viết hữu còn thập nữ viết vô". Nhưng con nào mà chẳng là con, mang trong dạ ẳm trên tay làm sao không thương cho được, con của mẹ nay là con người khác, biết có được nuông chiều hay cực khổ long đong... Nhạc: Mẹ: Dù người ta yêu thương con nhớ đừng xem là thường, xuất giá rồi tùng phu con nhé. Con: Công, ngôn, dung, đức hạnh, trọn đời con thờ chồng, giữ gìn tiếng sạch trong, danh giá ta thuỷ chung. Mẹ: Học hành đi nghe con gái mẹ ngoan, mai kia mốt nọ còn đi lấy chồng. Con: Dặm ngàn thân gái đục trong, một lần xe hoa pháo hồng, suốt đời khắc ghi trong lòng... Vọng cổ: Mẹ: Thấy con nên việc thất gia lòng già cũng nghe mừng vui đôi chút. Nhưng nghĩ đến chuyện làm dâu khó nhọc, mẹ vừa thương... vừa lo sợ trong lòng... Không biết rồi con có làm đẹp dạ bên chồng, mẹ đã làm dâu nửa đời nên mẹ biết, cay đắng trăm bề nước mắt chan cơm. Nếu mẹ chồng có quá khắt khe, con hãy vì thương chồng mà hết lòng chiều chuộng, đi đứng khoan thai nói năng cho nhỏ nhẹ, kẻo đám em chồng con nó mai mỉa nặng lời. Con: Mẹ ơi, gái lớn lên là phải theo chồng, con cũng biết vậy sao vẫn nghe nhiều lo sợ, mười mấy năm sống êm đềm bên mẹ, nay một phút xa rời bao hình ảnh thân yêu, về sống bên những kẻ lạ người xa, phần lo sợ, phần thương nhớ mẹ. Cực khổ gian lao đến đâu con gắng chịu, nhưng biết làm sao những may rủi trong đời. Con: Tiếng ai hát giữa đêm thanh vắng, âm thanh buồn nghe cay đắng làm sao: "Má ơi, đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu..."