27/7, Nỗi lòng của một người lính, thời bình nhưng vì dịch bệnh vẫn không về nhà được. Mẹ về đi.. sao còn vẫn ngồi đây? Chiều biên cương đang dần dần tắt nắng Đồi hoa Sim cũng chìm vào hoang vắng Tia nắng cuối ngày rải rác sườn non Mẹ về đi.. đừng gọi mãi tên con Như ngày xưa mỗi lần con tan học Thời buổi chiến tranh muôn vàn khó nhọc Mẹ vẫn cười.. ăn mau lớn đi con Tháng năm qua đôi chân mẹ mỏi mòn Bước thấp bước cao trên miền đất lạ Mẹ có ngại chi bao điều vất vả Tìm con về với mảnh đất quê hương Mẹ về đi.. đồi núi đã đầy sương Manh áo mỏng chịu sao cơn gió lạnh Nơi biên cương giờ đây không cô quạnh Có bạn bè với đồng đội bên con Trăng lên cao chiếu rọi cả đồi non Soi sáng cả một bầu trời biên viễn Giống như con ngày xưa khi mẹ tiễn Thiệt dối lòng con gắt.. Mẹ về đi!
Câu này đã lấy nước mắt của tôi. Cảm ơn bạn đã đem đến một nỗi nièm xúc động như vậy. Thật thương cho các anh lính quá.
Cảm ơn bạn. Cùng nỗi lòng trong thời gian này. Thương các anh người đã ngã xuống, thương các anh người ngày đêm giữ vững biên cương hải đảo, nhất là trong đại dịch như thế này.
Mong cho đại dịch sớm qua Mong cho đất nước sớm ngày bình yên Cho các anh được về nhà Bên cha bên mẹ vui cùng các em.
Làm sao đại dịch chóng qua? Việc ấy là ở mỗi chúng ta Ra đường nhớ kỹ 5k Chỉ thị 16 nhà nhà làm theo.