Bước ngoặc tuổi mười sáu Tên tác giả: Phạm Mạnh Khang Tuổi 16, bạn hẳn cũng đã nhận ra rằng đại học không phải là con đường duy nhất để đi đến thành công. Và câu hỏi được đặt ra là "Học để làm gì?". Chính tôi cũng đã từng tự hỏi mình điều đó. Hôm nay không phải sinh nhật tuổi 16 của tôi, hôm nay chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày có khác chăng là hôm nay tôi muốn viết một cái gì đó mà thôi. Trang web tôi đang cộng tác từng nhận xét rằng tôi viết ổn nhưng việc lựa chọn đề tài để viết thì chưa thực sự ổn. Sau khi cho bản thân một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, tôi quay trở lại với nghiệp viết, thế nhưng vẫn chưa có một khía cạnh nào mà tôi cho rằng nó thực sự thu hút cả. Vì vậy tôi chọn viết về điều thân thuộc nhất đối với tôi. Tuổi 16! Chưa thực sự thoát khỏi cái bóng của trẻ con nhưng đâu đó đã dần hình thành nhận thức của người lớn. Tóm lại, tuổi 16 đối với tôi là tuổi của những bước chân chập chững trên con đường trưởng thành. Tuổi 16, ta thấy mình đã đủ lớn để có thể nhận thức được ta là ai và ta phải làm gì. Học hết 3 năm cấp 3, thi Đại học, đậu Đại học, học Đại học, kiếm một công việc.. Đó là lối mòn đã được dọn sẵn cho từng lớp từng lớp các thế hệ đi qua thế nhưng tôi lại không muốn bước trên cái con đường đó. Tôi muốn bước đi trên con đường do chính tôi khám phá và đích đến dĩ nhiên là ước mơ của tôi. Tuổi 16 trong mắt mọi người có thể chỉ là những cô cậu học trò học đòi làm người lớn, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tuổi 16 của năm 2017 đã khác xa so với tuổi 16 của 10 năm về trước rất nhiều. Tuổi 16, đã có những thay đổi nhất định. Hãy thử dành một khoảng thời gian nào đó để điểm lại những gì bạn đã trải qua, có thể bạn sẽ nhận ra một vài điều thú vị khó tin. Bằng chứng là tôi hôm nay đã làm điều đó và nhận ra bản thân tôi cũng đã có những thay đổi nhất định. Cái thời kì "hoàng kim" răm rắp nghe lời đã không còn nữa, tôi của hôm nay không còn là cô nhóc chui vào góc phòng cắn răng kìm tiếng nấc nữa, tôi của hôm nay sẵn sàng đứng dậy nói lên suy nghĩ của mình với bất kỳ ai và chấp nhận tranh luận một cách bình đẳng. Tôi không biết điều gì đã tác động đến suy nghĩ của mình nhưng tôi thực sự cảm kích điều đó. Ta nhận thức được rằng đã qua rồi cái thời kì "bánh bèo" bây giờ là thế giới của những cô gái hiện đại. Sống một cách độc lập, chẳng cần nhờ vả, trông cậy ai khác. Một cuộc sống do chính mình quyết định không phải tốt hơn sao? Cũng đừng mơ mộng về một "soái ca ngôn tình" từ trên trời rơi xuống. Sẽ tự khắc có hoàng tử tìm đến bạn nếu bạn là một công chúa thôi! Tuổi 16, ta có thế giới của riêng mình. Dần trưởng thành, tôi cũng dần nhận ra trong cuộc sống có những điều chẳng thể diễn tả bằng lời, vì thế tôi chọn viết chúng ra. Ghi chép lại câu chuyện mỗi ngày của bạn để nhìn thấy rằng cuộc sống của bạn đã thay đổi như thế nào qua thời gian. Chúng ta đương nhiên không thể sống một ngày 60 lần và gọi nó là cuộc đời được. Chắc chắn chính bạn cũng không muốn rơi tình trạng không biết nên viết gì hay đọc những câu chuyện lặp lại nhau đúng không? Do vậy, bạn sẽ có động lực để tô điểm thêm cho cuộc sống của chính mình. Viết lách cũng không tồi nhỉ? Tôi đã từng nghĩ như thế và điều đó khiến tôi cứ viết, cứ viết. Viết về những cảm xúc, những suy nghĩ, những câu chuyện của riêng tôi, những điều mà tôi không thể nói bằng lời, những điều mà tôi chẳng thể sẻ chia cùng ai. Những trang giấy là nơi cảm xúc của tôi được tự do thể hiện, chẳng bị trói buộc bởi bất kỳ một quy tắc nào cả. Lâu dần hình thành thói quen. Với cuốn sổ tay hay cái laptop, tôi cứ thế sống với thế giới do chính tay tôi tạo ra – một thế giới của riêng tôi. Thế giới của tôi, chẳng cần một ai hiểu. Và tôi, cũng không muốn một ai chạm đến thế giới của riêng mình. Tuổi 16, học cách sống chung với những áp lực. Cái mà tôi muốn nói đến ở đây chính là áp lực học tập. Bạn đã từng chán học chưa? Đã từng mệt mỏi tới mức muốn buông xuôi tất cả chưa? Tôi đã từng. Nhưng một mình tôi không thể chống lại nền giáo dục của đất nước này được. Vì vậy, mỗi sáng tôi vẫn vác balo đến trường. Tuổi 16, bạn hẳn cũng đã nhận ra rằng đại học không phải là con đường duy nhất để đi đến thành công. Và câu hỏi được đặt ra là "Học để làm gì?". Chính tôi cũng đã từng tự hỏi mình điều đó. Và hôm nay tôi đã tìm được câu trả lời. Đại học quả thực không phải là con đường duy nhất, nhưng tôi cam đoan rằng đại học chính là con đường dễ dàng, êm dịu và an toàn nhất. Dĩ nhiên cũng có những người thành đạt mà không bước ra từ cổng trường đại học, tuy nhiên số lượng không nhiều. Và bạn chẳng thể biết rằng bản thân họ đã trải qua những điều khủng khiếp thế nào để có được ngày hôm nay. Những gì bạn nhìn thấy có chăng chỉ là mặt nổi của một tảng băng chìm mà thôi. Bước ra khỏi mái nhà yên ấm, rời khỏi vòng tay bảo bọc của mẹ cha, dấn thân vào cuộc sống bộn bề, đầy rẫy những hiểm nguy sẽ khiến bạn rùng mình đấy! Vậy nên, tôi và bạn, chúng ta cứ học tập chăm chỉ rồi vào một trường đại học ngon lành đã. Khi đó, hãy cứ an tâm vì bạn đã có trong tay một "tấm bằng bảo hiểm" cho tương lai. Và rồi theo dòng chảy của cuộc sống, một ngày nào đó, sau bao nỗ lực cố gắng, bạn sẽ tìm thấy được con đường đến thành công của riêng mình. Nhưng bây giờ thì đừng dại dột mà từ bỏ con đường đại học, đánh cược cả cuộc tương lai của mình vào ván bài may rủi như vậy quả thật quá mạo hiểm. Chậm thôi, rồi điều gì cần đến sẽ đến! Tuổi 16, thử sức với những điều mới mẻ. Tuổi 16 là tuổi của những hiếu kì, tuổi của những tò mò. Bạn đã bao giờ nhìn thấy cách những giọt mưa rơi chưa? Thử ngước mặt lên trời khi đang mưa xem, ngay lập tức mắt bạn sẽ nhắm tịt cho xem. Nhưng với một chiếc ô trong suốt, bạn hoàn toàn có thể làm điều đó. Thú vị phải không? Tôi đã phát hiện ra điều đó khi loay hoay muốn ngắm mưa ngoài trời nhưng lại không muốn bị ướt. Nghe thì thật kì cục nhưng nhờ nó mà tôi khám phá ra vài điều thú vị đấy chứ. Tuổi 16, tôi thấy hình ảnh của mình trong những vì sao. Không tỏa sáng chói chang như Mặt Trời, càng không quá nhẹ nhàng êm ả như Mặt Trăng, tôi của tuổi 16 mang trên mình nhiệt huyết của Mặt Trời và cả sự êm dịu của Mặt Trăng, hệt như những vì sao. Trước guồng quay vội vã của cuộc sống, tôi đã có khoảng lặng cho riêng mình để lắng nghe nhịp đập của thời gian. Lôi những câu chuyện xảy ra trong ngày ra phân tích, mổ xẻ để rồi đi xa hơn tới những "chân lí đáng-suy-ngẫm" nào đó dù rằng với cái não cá vàng này thì ngay sáng hôm sau tôi sẽ quên sạch cho xem. Một trong những "chân lí" vẫn còn sót lại mà tôi đã nghiệm ra được là: Tắt điện thoại và máy tính đi, thế giới này có nhiều thứ hay ho hơn cái màn hình vô tri kia đấy! Đã bao lâu rồi bạn chưa cười thật sảng khoái? Thay vì cứ ôm cái máy tính chui rúc trong phòng cả ngày, hãy thử tìm kiếm một vài niềm vui nho nhỏ chẳng hạn như học nấu ăn, làm vài món đồ handmade, tụ tập bạn bè hay đơn giản chỉ là quây quần bên gia đình. Tuổi 16, tuổi của những ước mơ chẳng đủ can đảm thực hiện. Bạn đã từng đặt ra những mục tiêu cho bản thân chưa? Chẳng hạn như: Mỗi ngày dành 2 tiếng học tiếng anh, kiêng ăn kem hay gà rán, thường xuyên làm bài tập trong sách nâng cao, học đàn piano.. Nhưng để hoàn thành chúng có vẻ khá khó khăn nhỉ? Trong vài tuần đầu tiên, có thể bạn sẽ hoàn thành tốt chúng nhưng để kiên trì theo đuổi đến cùng thì có vẻ không thể. Bạn sẽ nhanh chóng cảm thấy chúng thật nhàm chán. "Đời còn dài, việc gì phải vội." Cứ như vậy, dần dần mọi mục tiêu bạn đề ra đều bị bỏ dở giữa chừng. Xa hơn nữa, tuổi 16, ắt hẳn bạn cũng đã xác định được ngành nghề mình muốn theo đuổi. Tôi cũng vậy. Trong lòng tôi luôn ấp ủ những dự định cho tương lai. Và vì thế, trong tôi cháy bỏng khao khát chạm mốc tuổi 18. Vì chỉ khi tôi 18 tuổi tôi mới có thể tự do theo đuổi ước mơ mà chẳng cần phải lo ngại gì cả. Muốn mau chóng lăn xả vào đời kiếm ra những đồng tiền bằng chính sức lao động của mình. Bạn chắc cũng đã trên một lần có những suy nghĩ giống tôi nhỉ? Thế nhưng, ở cái tuổi này bạn hẳn cũng đã nhận thức được cái xã hội mà bạn đang khát khao lao ra kia chứa đầy những cạm bẫy, chông gai. Và hơn thế nữa, miệng lưỡi người đời sẵn sàng hủy hoại cả một con người bất kỳ lúc nào. Nửa muốn nhanh chóng trở thành người lớn tự do làm những gì mình thích, nửa lại muốn thời gian ngừng trôi để mãi là đứa trẻ được chở che dưới vòng tay ba mẹ. Là vậy đấy! Tuổi 16 chập chững trưởng thành với không ít lần gục ngã, vô số lần nói được nhưng chẳng thể làm được, ước mơ được nhưng chẳng thể thực hiện được. Những chuyện ngày hôm qua sẽ nhanh chóng trôi vào dĩ vãng để nhường chỗ cho những câu chuyện của ngày hôm nay. Chính vì thế những lời hứa với chính bản thân mình bao giờ cũng trở thành nửa vời. Bởi vì, tuổi 16, chúng ta vẫn còn quá dễ dãi với bản thân mình. Do đó, ngay lúc này đây tôi đang viết lại những điều này nhắn nhủ đến tôi năm 18 tuổi rằng: "Tôi 16 tuổi muốn nhìn thấy Tôi 18 tuổi vẫn đang viết tiếp những ước mơ năm 16 tuổi của chúng ta."