Tâm Sự Bộc Phát Của Cô Gái Tuổi 16 Mẹ tôi là một người mẹ thiếu tâm lý. Gia đình tôi cũng không phải khá giả. Đó là một trong những lý do khiến trong mắt mẹ tôi tiền là tất cả. Từ những năm câp hai đến những ngày đầu cắp ba, gần như mỗi ngày bà đều nói với tôi gia đình tôi thiếu thốn như thế nào, nói với tôi bà làm vất vả thế nào để kiếm tiền. Là một người con, tôi hiểu mẹ tôi đang cố tạo động lực cho mình. Nhưng mỗi lần tôi đề cập với mẹ về kế hoạch tương lai của bản thân, thì câu nói tôi nhận được cũng là "Con muốn làm gì thì làm. Nhưng nhà mình không có tiền để lo cho con đâu." Điều đó đồng nghĩ là tôi phải tự quyết định mọi chuyện từ học tập đến tình cảm. Tôi cũng hoàn toàn biết chúng ta ai cũng phải độc lập và tự quyết định mọi chuyện, điều này rất quan trọng. Nhưng với một cô bé chỉ vừa bước vào lớp 11 như tôi, lời khuyên của gia đình là rất cần thiết. Mà mẹ tôi thì lại không nhận ra điều đó. Trong mắt bà tiền là tất cả. Chắc hẳn ai đã và đang là học sinh cấp ba đều biết và hiểu cho những áp lực của tôi. Là một học sinh lớp chuyên áp lực lớn nhất của tôi là học tập, áp lực bạn bè, áp lực xã hội và khi về đến nhà thì đó chính là áp lực tiền bạc. Mẹ tôi cho rằng vấn đề lớn nhất trên thế giới là tiền và bà không hề cần biết tới việc tôi đang cảm thấy như thế nào. Thậm chí ngay cả khi tôi ở cùng bà trong một căn nhà, và tôi đang khóc rất nhiều, có khi bà còn chẳng biết tôi đang khóc nếu tôi không lên tiếng. Hằng ngày mẹ tôi thức dậy với lo lắng duy nhất trong đầu là làm sao để kiếm tiền. Đương nhiên trong xã hội ngày nay tiền thật sự rất quan trọng. Mẹ tôi thường hay nói bà chưa từng để tôi thua kém một ai, đúng như vậy về vật chất tôi không thiếu thứ gì, từ điện thoại thông minh, máy tính bảng cho đến xe đạp điện, nhưng về tình cảm tôi thiếu rất nhiều thứ, tôi thiếu một người cha, tôi thiếu lời động viên từ mẹ, tôi thiếu sự khuyên nhủ, tôi thiếu sự dạy dỗ, Những gì tôi biết, những gì tôi hiểu, những thứ giúp tôi vượt qua những vấn đề trong cuộc sống là lời khuyên của bạn bè, là suy nghĩ tích cực từ những quyển sách tôi đã đọc, hay thậm chí từ một người nào đó trên mạng. Mẹ tôi là người mẹ thiếu tâm lý, thậm chí bà còn không thèm nghe tôi nói. Mỗi khi tôi muốn nói ra tâm sự hay nói về vấn đề của bà ấy, thì bà ấy sẽ ngay và lập tức ngắt lời tôi và đuổi tâoi ra chỗ khác. Và khi tôi viết bài viết này, tôi đang nghĩ liệu một ngày nào đó tôi cứng rắn nói với mẹ về suy nghĩ của tôi, bà ấy, sẽ hiểu tôi sao?