Truyện Ngắn Tạm Biệt Kí Túc - Khống

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Khống, 11 Tháng tám 2018.

  1. Khống Hãy gọi tôi là Khống Đại nhân

    Bài viết:
    46
    Tên truyện: Tạm biệt kí túc
    Tác giả: Khống
    Thể loại: Truyện ngắn
    Ngày viết: Th06 05, 2017


    Hạnh phúc là khi được thoả mãn mọi lỗ trên cơ thể.

    Lúc nghe lần đầu tôi không tin tưởng lắm.

    Nhưng giờ thì tin rồi.

    Buồn thải.

    Ngồi trong WC nửa tiếng trong cái thời tiết hiện tại 39 độ mà không thể tống cái vật đang tắc nghẽn giao thông trong ruột già này, tôi ức muốn móc họng nôn bằng sạch!

    Mồ hôi túa như tắm mưa, tôi lảo đảo chùi mông đứng dậy, dội vài gáo nước lạnh lên người giảm nhiệt độ.

    Lột đồ, mặc độc quần đùi sọc hồng, tôi phe phởn mở cửa ra ban công hứng gió trời.

    Sóng gió không thấy, biển quần áo bay phấp phới thì bạt ngàn. Ôi cái kí túc được mùa phơi phóng, lôi hết tủ quần áo ra treo kín hết cửa sổ ban công sân thượng thế này đây à.

    Đực rựa như tôi mà nhìn một tá áo bra quần pansu bay tung tăng mà lòng rộn ràng xốn xang. Mấy chị nữ sinh thật vô tư phóng khoáng mà~

    Lại được cả bác quản túc nữa, sân kí túc được tận dụng hết xẩy, nào thóc vừa mới gặt vụ này, nào đỗ, nào ngô. Ôi đủ các loại màu vàng làm cái bụng tôi xao xuyến. Bực mình! Mua vài viên hỗ trợ đường tiêu hoá thôi.

    Tọng vào họng vài viên, thấy không kết quả, tôi uống hẳn 2 liều. Nằm xuống giường, bật quạt. Chờ.

    Chờ.

    Thuốc méo có tác dụng!

    Tôi ngao ngán đếm số con thạch sùng trên trần nhà, mồ hôi lấm tấm trên trán chảy xuống mi mắt cay cay.

    Nhớ mình có cái áo sơ mi trên móc sắp mốc, bèn quên cái vụ táo bón mà mang áo đi giặt.

    Cảm giác nước xả vào tay mát lạnh. Tôi thưởng thức vung vẩy nước tung toé. Thấy mình trẻ con quá. Mà tuổi mình nào còn trẻ con nữa. Cũng sắp đến lúc trả phòng kí túc và đi thi tốt nghiệp thôi.

    Cầm thành quả của mình ra ban công, vắt lên dây thép.

    Thời tiết nóng đến mức chậu cỏ Nhật của tôi héo úa nằm bẹp ra. Định bê chậu vào trong phòng thì từ trên cao một sinh vật lạ táp trúng mặt tôi. Mùi comfort hoa nhài sộc thẳng vào mũi. Tôi hốt hoảng kéo vật thể UFO không xác định ra khỏi mặt.

    MỘT CHIẾC PANSU TÍM REN ĐEN(!!!)

    Thật là chói mắt!

    Đây không phải là lần đầu tôi gặp chuyện này.

    Nhớ lần đầu tiên bị một cái bra không biết của ban công nào rơi xuống, tôi đã tốt bụng giặt sạch sẽ lại nó.

    Sau đó khoanh vùng đối tượng, tính toán góc chếch, chọn điểm rơi. May thay phòng tôi ở tầng gần như cao nhất, nên công cuộc tìm kiếm chủ bra không có gì khó khăn cả. Làm gì có chuyện áo từ tầng dưới phi lên tầng trên chứ? May ra cái khăn tay nhẹ nhẹ còn bay cao được. Chứ cái bra độn lên độn xuống, độn trong độn ngoài dày cộp này gió có thổi toét miệng cũng thách bay lên được nhé!!!!

    Sau đó tôi vô cùng thân thiện gõ cửa từng phòng một, cửa mở là chào một bài ca rất thuận miệng:

    - Chào chị, cho em hỏi cái này có phải đồ chị làm mất? – Tôi rất niềm nở giương cao lắc lắc cái Bra thần thánh

    - Biến Thái!!! – Chị rất không thèm nghe kĩ đã tạp tôi một cái bạt tai rõ kêu. Sau đó đóng rầm cửa lại.

    Tôi vẫn không bỏ cuộc, gõ tới cánh cửa cuối cùng thì cái mặt của tôi đã đỏ ửng sưng lên. Tôi cố nặn ra nụ cười hớn hở nhất gõ cửa phòng.

    - Cho hỏi....

    - Thằng mất dạy! Thì ra mày lấy cắp của bà!!!! – Cô nàng giật ngay cái bra trong tay tôi, cầm chổi vụt tôi tới tấp.

    Tôi la oai oái bị đuổi tới tận phòng, may mà tôi nhanh tay lẹ mắt đóng cửa chặn lại, không thì đêm ấy cái mông của tôi chắc nở hoa vì cái chôi khủng khiếp của bả.

    Con gái thật là la sát mà!!!!

    Lần này tôi không làm thế, vứt toẹt cái pansu vào sọt rác, tôi bê chậu cỏ vào trong.

    Dọn đồ, cất vào balo.

    Nhìn căn phòng trở nên trống trải y như lần đầu tôi bước vào.

    Lại ngã người xuống giường, bật quạt, đánh một giấc chờ người tới đón. Tự dưng thấy mình thật nhàn hạ. Cầm điện thoại lên, đặt giờ, rồi lăn vẹo ra ngủ khò luôn.

    ...

    Chuông reng inh ỏi, tôi rất không tình nguyện bị cưỡng ép dậy. Căm hận liếc điện thoại thì giật mình nhìn căn phòng, mọi thứ như chưa hề được dọn dẹp hai tiếng trước. Tôi bật dậy thì ngã nhào xuống đất, bởi... trên giường còn có một người khác.

    - Ưm... ngủ nữa đi bae~... - Cái giọng nũng nịu này tôi sởn hết da gà. Nhưng nhìn kĩ trên giường mới giật mình.

    Đây... không phải người yêu vừa buông lời chia tay tôi vài tháng trước sao?

    Gương mặt đang đỏ bừng kia làm tôi ngộ ra.

    Sốt rồi!!!!

    Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, xuống tầng 1, mua thuốc. Chị chủ trọ là một dược sĩ, mở tiệm thuốc trước khi tôi trọ ở đây lâu lắm rồi.

    - Phàm đấy à? Bạn gái em khỏi sốt chưa?

    - Dạ? -
    Tôi nghệt mặt, sao chưa nói chị đã biết vậy?

    - Chị đã nói mà, ai con trai lại giận dỗi để bạn gái đứng dầm mưa dưới nhà như thế chứ. Chưa thấy ai như em. Còn nóng đầu thì cắt thêm thuốc vào liều hôm qua chị cắt thêm viên này. - Chị trách móc tôi rồi nhét vào tay tôi vài viên màu tím tím hình ngũ giác.

    Tôi nhận mà không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Đi như mộng du về phòng. Cô nàng biếng nhác kia vẫn còn đang cuộn tròn chăn ngủ ngon lành.

    Hả? Chăn????

    Khoan đã!!!

    Tôi có chút không tin! Với cái thời tiết đủ để quay nguyên một con mèo như tôi mà có thể đắp chăn vui vẻ ngủ thế này sao?

    Và tại sao trong phòng tôi lại có một "Sinh vật" khác?

    Tôi cầm điện thoại định gọi cho bố, tầm này sao vẫn chưa thấy người tới đón nhỉ?

    - WHAATTTTTTT???????????

    Căn phòng rộng 30m2 bị tiếng tru tréo của tôi mà rung rinh. Con chó xích dưới sân được thể sủa inh ỏi.

    Nhưng tôi thực sự không đủ tâm trạng ném cho nó một cái dép.

    Bởi!

    Màn hình đang hiện lên những con số như đang nhảy múa trước mắt tôi.

    Ngày 20 tháng 3.

    Ngày 20 tháng 3

    NGÀY 20 THÁNG 3!!!!!!!!!

    Không phải ngày 4 tháng 6 mà là ngày 20 tháng 3?????

    Cái quái gì đang xảy ra thế này??

    Ngày 20 tháng 3, đó là ngày gì nhỉ?

    Tôi cố nhớ ra xem đó là ngày gì đặc biệt nhưng thực sự chẳng nhớ kịp.

    - Phàm a! Thật ồn ào mà! Bộ cái mặt của em hiện giờ đáng sợ lắm sao?

    Cô gái ngây ngốc dụi mắt ngồi dậy, đưa tay ôm eo tôi dụi dụi đầu như con mèo nhỏ.

    Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi, ngày 20 tháng 6, là ngày tôi với Giảnh chia tay.

    Là ngày hôm nay.

    Nhưng không phải trong tình trạng này.

    Tối hôm 19 tháng 3, tôi đang tức vì kí túc hết nước sinh hoạt, tôi không kìm được ức chế gào lên trong điện thoại:

    "- Nếu cô dám dầm mưa dưới đấy 2 tiếng, chúng ta quay lại!!!!"

    Cô ấy thực sự đứng dưới sân kí túc dầm mưa nhìn lên ban công phòng tôi. Tôi khó chịu đóng cửa ban công, kéo rèm lại. Hôm sau tôi nhận được tin nhắn chia tay của cô ấy.

    Đó đã là sự thật cho mối tình của tôi.

    Nhưng đây,... cô ấy ngủ phòng tôi cả đêm qua, mặc quần áo của tôi, nằm trên giường của tôi.

    Tôi thề tôi khhong đụng vào cô ấy nhé! Chớ có nghĩ tôi đen tối!!! Ai thèm ra tay với người ốm!

    Tôi sờ trán Giảnh Giảnh, thấy vẫn nóng, bèn bóc cao dán lên trán của em. Em cười thỏa mãn:

    - Thật mát á! Phàm Phàm vẫn thương em nhất a!

    Nếu em biết sự thật đêm đó tôi đắp chăn đi ngủ mặc em ở ngoài thì em còn nghĩ thế không?

    Vậy, đây có phải tôi đã xuyên không?

    Hay đây chỉ là giấc mơ nuối tiếc sâu thẳm trong tôi?

    Phải, sự vô tâm đã khiến tôi từng đánh mất em, đánh mất người con gái xinh đẹp nhất cuộc đời mình. Tôi đã cố vô tư, coi như em không hề quan trọng trong tôi. Những khoảng trống em để lại, tôi lao vào học hoặc trốn kí túc chơi game thâu đêm.

    Ai nghĩ rằng tôi thất tình nhỉ?

    Không ai cả...

    Giảnh Giảnh, nếu đây là mơ, hãy để tôi ôm chặt em một chút...

    Tôi vòng tay ôm chặt em.

    - Uây buông ra nào! Lây bệnh bây giờ kìa!

    - Kệ. –
    Tôi cười, lây thì sao chứ? Cảm giác vòng tay này đầy trở lại thật thanh thản.

    Thanh thản lắm.

    - Anh kì quá! Lãng mạn sến súa quá đi! – Giảnh Giảnh cựa quậy trong lòng tôi – Thật là anh sao anh?

    - Ừ... là anh mà...
    - Tôi nỉ non.

    - Anh kì lắm... - Em nghịch một lọn tóc mái của tôi – Em còn nghĩ hôm qua anh đi ngủ rồi cơ, em ngồi dưới mưa mệt muốn chết, tính ngủ một chút thì đã bị anh bắt cóc về phòng rồi...

    Giảnh Giảnh càng nói tôi càng chột dạ, lòng thầm đổ mồ hôi hột, vội lấp liếm:

    - Em nghĩ sao vậy... một soái ca ga lang như anh mà để em bơ vơ dưới mưa sao? – Vừa nói, mi mắt tôi co giật liên hồi bán đứng. Thật may em đang cúi mặt không nhìn thấy.

    - Anh à, có phải mơ không? Anh thật sự tha thứ cho em sao?

    Tôi cười:

    - Em không mơ đâu. – Bởi nếu có mơ, thì là tôi mơ.

    - Phàm à, anh nên tỉnh dậy thôi. Em không muốn chỉ tồn tại trong giấc mơ của anh đâu...

    Hả?

    Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì em đã buông tôi ra, dùng cánh tay đang đỏ ửng kia đẩy ngã tôi.

    Căn phòng của tôi biến thành một cái vực, tôi chới với bám vào cánh tay em.

    - Giảnh Giảnh! Thế này là sao?

    - Trở về hiện thực đi anh, -
    Giảnh Giảnh mỉm cười – Trở về và đi tìm em đi, em vẫn chờ anh... vẫn đợi anh... tha thứ... - Giảnh Giảnh nở một nụ cười vui vẻ

    Cả cơ thể cô ấy dần tan thành những cánh hoa phượng đỏ rực, nóng bỏng của mùa hè

    - Giảnh Giảnh!!!! – Tôi rơi xuống vực, miệng không khỏi hét lên.

    Tôi mở mắt, thấy mát lạnh trên trán.

    - Thật là, sắp thi rồi mà để mình sốt thế này hả? Còn uống thuốc bậy bạ nữa! Bố không nhờ quản túc mở cửa phòng thì chắc con chết sốt trong phòng rồi đấy!!! lần sau mà ra nhiều mồ hôi thì đừng có tắm nước lạnh biết chưa?

    Bố ngồi cạnh tôi càu nhàu như bà mẹ dưới quê của tôi

    Tôi mệt mỏi há miệng hớp từng ngụm nước cam ép bố đút, cố gắng tỉnh táo lại.

    - Miệng còn nói sảng nữa, bộ con bận lắm à mà cứ rảnh rảnh suốt hở?

    Quả nhiên, là một giấc mơ.

    Giấc mơ này lạ quá, có cảm giác như thật vậy.

    Bởi bình thường tỉnh dậy giấc mơ sẽ bị quên đi gần hết, sau đó 30 phút sau thì chắc chắn sẽ chẳng còn nhớ mình đã mơ gì.

    - Bố, cho con xin điện thoại...

    - Đây. – Bố đưa điện thoại cho tôi, sau đó đi ra ngoài – Bố mua ít cháo, ăn không?

    - Có ạ.
    – Tôi hưởng ứng. Nhìn bố đi ra khỏi phòng.

    Ngón tay bấm dãy số đã lâu không đụng đến, ấn nút gọi.

    Tiếng tút dài chờ đợi, dường như bên kia máy không muốn nghe máy tôi.

    Tôi gọi lần thứ hai.

    Lần thứ ba.

    - A lô... - Tiếng thưa bên đầu máy có phần bất đắc dĩ làm sao.

    Tôi hít một hơi sâu lấy tinh thần, cố lên nào, nghỉ yêu vậy đủ rồi Phàm ạ, trái tim này không thể chịu đựng tiếp đâu.

    Nào, mạnh mẽ một chút, cướp cô ấy về.

    - Giảnh Giảnh! Là anh...


    >>>>> HẾT<<<<<
     
    vuanhy thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...