Tác phẩm: Tạm Biệt Anh - Thanh Xuân Của Em Tác giả: Julian Thể loại: Tự truyện * * * Hè năm ấy, tôi gặp anh trong một chuyến đi du lịch. Khi ấy trong mắt tôi anh là một người thật tuyệt vời. Anh đẹp trai, ga lăng, biết quan tâm đến người khác. Tôi vẫn còn nhớ y nguyên cái hình ảnh khi anh cười nói với tôi, chưa lúc nào tôi có cảm giác như vậy. Một cảm xúc lâng lâng khó tả khiến tôi nổi lên ước muốn có được anh. Tôi muốn anh trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Sau chuyến đi "định mệnh" ấy, tôi và anh có nhắn tin qua lại trên Facebook. Cả hai đã trở nên thân thiết hơn lúc mới gặp. Ngày nào chúng tôi cũng tâm sự cùng nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện khiến đối phương phải bật cười. Khi đó, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, có cảm giác của những người đang yêu. Có lần tôi bình luận ở một bài viết với nội dung là: "Bạn đã có crush chưa?" Tôi đã bình luận là có. Đột nhiên anh nhắn tin cho tôi bảo rằng: - Anh hỏi thật nhé, em có crush rồi à? Tôi đáp: - Có rồi thì sao? Anh không nhắn gì mà chỉ thả 1 icon mặt buồn. Khi ấy tôi thấy anh thật đáng yêu. Rồi tôi nhắn lại: - Bây giờ em bảo là em crush anh được không? "Haha" anh cười rồi bảo tôi đừng trêu anh như vậy. Tôi cũng chỉ nói lại rằng là em chỉ đùa thôi. Khi mà tôi nói câu "bây giờ em crush anh được không?" tự dưng tôi cảm thấy tim mình cứ phập phồng lo lắng. Tôi đang sợ điều gì vậy? Một tối nọ, khi mà chúng tôi đang nhắn tin như thường lệ thì bỗng anh hỏi tôi rằng: - Em làm bạn gái anh được không? Thật sự khi đọc được tin nhắn ấy tôi phải dụi mắt đi dụi mắt lại mấy lần mới dám tin vào điều mình đang thấy. Anh tỏ tình với tôi sao? Có phải tôi đang mơ không? Tôi véo má mình một cái thật đau rồi cảm xúc lại trào dâng trong tôi. Hơn 30 phút tôi không dám trả lời. Tôi lăn qua lăn lại trên giường, đầu óc rối bời, không biết phải trả lời anh ra sao. Trong đầu tôi hiện lên 1 câu hỏi lớn: Mình có nên nói đồng ý luôn không? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt. Rồi tôi quyết định nhắn lại cho anh câu trả lời của mình: - Vâng. Anh đã nhắn ngay lại rằng: - Sao em trả lời lâu thế, anh cứ thấp thỏm chờ đợi em mãi. Anh đã nghĩ rằng em không đồng ý, anh sợ mình đơn phương em. Không hiểu sao khi đọc xong nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi không biết nói gì hơn. Anh bỗng làm tôi vô cùng bất ngờ: - Anh cho em xem cái này, đợi anh một chút. Tìm tôi đập nhanh tới nỗi tôi không kiểm soát được nó nữa. Anh gửi tới cho tôi một tấm ảnh của tôi. Đặc biệt hơn là anh cài nó làm ảnh nền điện thoại của anh. Tâm trạng của tôi khi ấy vừa vui vừa sợ, thật không hiểu tại sao. Cuộc sống của tôi từ hôm đó biến thành màu hồng. Sáng thức giấc tôi đều tự hỏi: Mình có người yêu rồi sao? Sau đó lại tự vui mừng một mình. Buổi sáng nào anh cũng gửi tin nhắn "chúc buổi sáng tốt lành". Nhưng.. đâu phải cuộc tình nào cũng bằng phẳng, êm ái. Được một năm, tôi bắt đầu cảm thấy anh không còn mặn mà với tôi như trước nữa. - Julian-