Minh Kha đứng giữa bầu trời đêm lấp lánh sao, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt, làm nổi bật đôi mắt đượm buồn của anh. Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua từng kẽ lá. Hơi thở của anh nhẹ nhàng, như thể anh đang cố gắng nắm bắt một điều gì đó trong không gian vắng vẻ này. Minh Kha không thể quên được những gì đã xảy ra, những ký ức về kiếp trước cứ lẩn quẩn trong đầu anh, dù thời gian đã trôi qua bao lâu. Anh từng có một cuộc sống đầy đủ, một gia đình hạnh phúc và một tình yêu không bao giờ kết thúc với Ngọc Lan. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ, chỉ còn lại bóng tối và sự lạnh lẽo. "Tóc rối mềm, mắt như sương, Thăm thẳm lòng em, vạn kiếp không nguôi." Những câu thơ này như một cơn gió thoảng qua, vừa nhẹ nhàng vừa đau đớn, nhắc anh nhớ về Ngọc Lan – người con gái mà anh đã yêu, đã chờ đợi và đã mất. Lý trí anh nói rằng cô đã quên anh từ lâu, nhưng trái tim anh không thể ngừng hi vọng. Trong lúc ngập tràn trong những suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, làm Minh Kha giật mình. Đó là Trương Minh Tuấn, bạn thân kiếp trước của anh. "Minh Kha, lại một mình đứng đây sao?" Minh Tuấn hỏi, nụ cười nhẹ nhàng trên môi, nhưng đôi mắt lại không giấu được sự lo lắng. "Không phải anh vẫn có tôi ở bên sao?" Minh Kha quay lại, nhìn người bạn thân với ánh mắt đầy cảm kích. Minh Tuấn luôn là người duy nhất hiểu anh, ngay cả khi anh không thể giải thích những cảm xúc kỳ lạ của mình. "Chí cương liệt, bạn đồng cam, Tình thâm giao, sắt đá chẳng phai." Đó là những lời mà Minh Kha đã nghĩ khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Minh Tuấn. Một tình bạn kiên định, một lời hứa không bao giờ thay đổi, dù cho cuộc sống có xoay vần thế nào. "Anh vẫn chưa quên được Ngọc Lan sao?" Minh Tuấn nhìn thẳng vào mắt Minh Kha, biết rằng câu hỏi này sẽ khó khăn, nhưng nó cần phải được hỏi. Anh đã nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của bạn mình suốt bao năm qua. Minh Kha không trả lời, chỉ im lặng gật đầu. Anh không cần phải nói nhiều, Minh Tuấn đã hiểu rõ. Người bạn thân này chính là người duy nhất anh có thể chia sẻ những nỗi niềm này. Ngọc Lan – cái tên đó đã in sâu vào tâm trí anh, như một vết thương chưa bao giờ lành. Anh nhớ đôi mắt của cô, đôi mắt luôn chứa đựng sự dịu dàng và tĩnh lặng. Anh nhớ nụ cười ấy, nụ cười luôn là nguồn động viên, là ánh sáng dẫn lối trong những đêm tối tăm nhất. Minh Kha khẽ thở dài, như thể để xua đi những ký ức. "Chắc là tôi sẽ không bao giờ quên được cô ấy." Giọng anh trầm xuống, đầy nặng nề. Minh Tuấn nhìn anh, đôi mắt như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra lời. Anh hiểu, đôi khi có những cảm xúc mà chỉ có thời gian mới có thể làm dịu đi. Nhưng đối với Minh Kha, dường như thời gian chỉ khiến nỗi đau thêm sâu sắc. Ngọc Lan giờ đây đã không còn là cô gái của quá khứ. Cô đã có cuộc sống riêng, và Minh Kha, dù muốn hay không, cũng phải đối mặt với sự thật đó. Từ phía xa, có một bóng dáng đang tiến lại gần. Minh Kha quay lại, ánh mắt anh bắt gặp một cô gái đang bước đến với vẻ mặt nghiêm túc. Đó là Lê Ngọc Lan – người mà anh đã yêu thương trong kiếp trước, nhưng cô không nhớ gì về anh. Những cảm xúc cũ dâng lên trong lòng Minh Kha, và anh không biết phải làm gì. Ngọc Lan nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt như đang dò xét. Minh Kha không thể hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng điều đó không ngừng khiến trái tim anh loạn nhịp. "Dẫu mưa gió, lòng này vững, Một lời hứa, trọn kiếp không rời." Anh thầm nhủ, dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ không buông tay. Minh Kha biết rằng nếu không có cô, cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa. Ngọc Lan bước đến gần hơn, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ, nhưng có lẽ cô đã cảm nhận được điều gì đó từ ánh nhìn của Minh Kha. "Anh đã thay đổi rất nhiều," Ngọc Lan nói, giọng cô hơi run lên. "Tôi cảm giác anh không phải là người mà tôi từng biết." Minh Kha mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng lại trào dâng một nỗi buồn khó tả. "Có lẽ, tôi đã thay đổi. Nhưng tôi vẫn là tôi."