Tư vấn Tại sao lại phải sống?

Thảo luận trong 'Hỏi Đáp' bắt đầu bởi Senna, 13 Tháng bảy 2020.

  1. Senna

    Bài viết:
    1
    Tôi muốn chia sẻ cho bạn biết biết về cuộc sống của tôi, năm nay tôi chỉ mới 15t thôi, tôi đã từng phải trải qua căn bệnh trầm cảm kéo dài hết 1năm, nguyên nhân khiến tôi trầm cảm và tìm đến cái chết vì 1 vài lí do như là cha mẹ vì lúc nào họ cũng so sánh tôi với người này người kia, thậm chí là so sánh tôi với người anh ruột với tôi, so sánh tôi với bạn bè với tất cả mọi người, thầy cô thì đặt trên tôi quá nhiều hy vọng, bạn bè thì xa lánh vì nghĩ tôi không hòa đồng, gia đình hay bạn bè đều không thể để tôi chia sẻ những mệt mỏi. Còn có người thì mong tôi giá như chưa đừng được sinh ra, còn anh ruột của tôi thì ngày ngày đều nói với mẹ tôi câu "mẹ sinh nó ra làm chi vậy?". Tôi được chọn gia đình để sinh ra à?

    Tôi được quyền chọn người thân à?

    Tôi được chọn nơi sống khi mới có 15t à?

    Không hề, tôi không được quyền chọn, ai ai cũng nói tôi sống trong 1 gia đình hạnh phúc nhưng họ có biết rằng tôi phải cố gắng thế nào để sống tới ngày hôm nay

    Ngày ngày tôi phải tìm lý do để tiếp tục thức dậy

    Một bông hoa không được chọn nơi để sống, một cái cây không được chọn nơi để mọc. Bạn có hiểu cảm giác này của tôi không?

    Rất mệt đó bạn có hiểu không?

    Sống vì điều gì?

    Rốt cuộc tôi đang sống vì điều gì?

    HÃY CHIA SẺ Ý NGHĨA SỐNG CỦA BẠN VÀO ĐÂY NHÉ!'-'
     
    Không Tin Ai, EC.Bắc.HàApril M.A thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2020
  2. Hùng A9

    Bài viết:
    63
    Câu hỏi này đáng lẽ bạn phải tự khám phá chứ. Có ai sinh ra đã biết được số phận hay nghĩa vụ của mình trong cuộc đời này đâu. Và câu chuyện của bạn tôi thấy có 1 người còn có cuộc sống tệ hơn cả bạn, đó là Naruto*bafu 46*. Tôi cũng chẳng phải wibu hay gì, nhưng thật sự là tác phẩm này đã cho tôi một bài học. Hãy sống vì bản thân mình, có cố gắng thì có kết quả, có trải qua đắng cay ngọt bùi thì mới là cuộc sống. Con người tạo ra số phận, chứ không phải số phận áp đặt con người! Chân thành cảm ơn *bafu 12*
     
    Senna thích bài này.
  3. Senna

    Bài viết:
    1
    Hùng A9 cảm ơn bạn
     
  4. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Câu hỏi này, mình cũng không biết tl như nào nữa. Đời cơ bản là buồn. Với mình là thế. Nhưng đôi lúc cũng có những niềm vui đan xen. Ấy vậy mới là cuộc sống. Mình cũng nghĩ đến cái chết 2, 3 lần trong một năm, ki gặp thất bại này nọ. Nhưng có lẽ do mình sợ đau, còn muốn níu kéo cuộc sống này nên không dám hành động. Và hơn nữa là mình sợ ki sang thế giới bên kia rồi, mình được giải thoát. Còn họ, những người xem mình như báu vật. Là bố mẹ á. Sẽ điên dại mà trầm cảm ra mất. Còn lại những kẻ khác thì tặc lưỡi thờ ơ chê trách. Rồi 3, 4 năm sau cũng chả ai nhớ đến mình ngoài bố mẹ. Rồi bố mẹ cũng quên dần nỗi buồn ấy theo thời gian. Haiz, mình không rõ có được là ma phiêu du thế gian này như tròn truyền thuyết nói không nữa. Hay là mãi mãi biến mất khỏi trái đất này. Haiz. Đó là chuyện tâm linh.
     
    Senna thích bài này.
  5. April M.A

    Bài viết:
    109
    Chúng ta giống nhau thôi. Vì không chết được nên mới sống.

    Thế nào là yêu, thế nào là thương, khát khao, hi vọng, mong mỏi, cai gì cũng nhạt nhòa.

    Sống vì điều gì à?

    Có những khoảnh khắc ngay cả tôi cũng biết

    Chỉ là vật vờ như vậy, thờ ơ như vậy, mệt mỏi như vậy!

    Sinh ra để làm gì? Chết đi?

    Đúng vậy, chúng ta không được lựa chọn, nếu được có lẽ sẽ chọn không tồn tại.

    Chúng ta bị so sánh với người khác?

    Được, thế nhưng là, những gì tôi cùng em đã trải qua, họ đâu biết được, cũng không muốn biết đâu.

    Họ cho mình cái quyền được làm như thế.

    Chúng ta chỉ là những kẻ cô độc, trong chính cái nơi mà ta sống, trong chính cái thế giới mà ta tồn tại.

    Không lí do, không giải thích, phó mặc.

    Đừng hỏi tại sao chúng ta sinh ra chứ nhỉ? Nếu được, sao không nhét chúng ta vào bụng lại đi.

    Đừng hỏi ta sống có ích gì chứ nhỉ?

    Sao họ không hỏi, vì sao ta tồn tại!

    Có lẽ là, không ai nghe thấy nội tâm gào thét của em đâu.

    Chúng ta chỉ có thể gặm nhấm từng chút một. Em, tôi, đều là những kẻ bị dồn ép, em từng muốn buông xuôi phải không?

    Vẫn câu nói đó, không chết được nên phải sống thế thôi

    Cái gì mà nhân sinh, cái gì là hi vọng, cái gì là sự sống.

    Em nghe rồi sẽ thấy ý nghĩa à, nghe rồi sẽ tốt hơn sao.

    Không hề, có lẽ cái ta muốn chỉ là được giãi bày, được gào lên, hay chính xác hơn là đồng cảm nhỉ!

    Chúng ta, em có thấy không, thật đáng thương!

    Vì tôi giống em, nên tôi không muốn nói lời thừa thãi.

    Nếu không thể chết được, thì sống đi

    Dù cuộc sống ấy chẳng khác gì như đã chết cả

    Em muốn thay đổi nó không?

    Tiếp tục thở, tiếp tục gắng gượng.

    Em có thể làm được không? Có thể chờ đợi tới ngày em không bị ràng buộc nữa

    Có lẽ em đã biết, có lẽ em đã quen, với những gì mà họ làm, những điều họ nói, nhưng hẳn là vẫn đau nhỉ?

    Tôi cũng thế.

    Sống tiếp và gắng lên.

    Chỉ có em mới có thể giúp em bước tiếp mà thôi

    Trong chờ vào ai đó thật xa vời, tôi đã từng, em đừng như thế, có thì tốt.

    Gắng thêm một chút nữa

    Sẽ có người thương em, yêu em, bên em thôi

    Đừng như tôi, đừng chờ đợi một người giúp em thoát cô độc,

    Em sẽ thấy, điều ấy thật khó.

    Chúng ta, vốn dĩ là những người, thật khó để hiểu em à.

    Chí ít thì em thấy đó, có tôi giống em.

    Hi vọng là em có thể làm được

    Còn nữa, tôi biết em đã cố gắng rất nhiều!

    Em đã rất giỏi rồi!
     
    EC.Bắc.Hà thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2020
  6. Vân Khinh1902

    Bài viết:
    173
    Tôi rất đồng cảm về cuộc sống của em, vậy thì sao chứ.

    Em không chọn được gia đình để sinh ra, nhưng em được quyền chọn cuộc sống mà em thích mà. Không ai có quyền bắt ép em phải sống theo ý họ cả, cho dù đó là cha mẹ của em.

    Em chỉ mới 15t cái tuổi rất đẹp, em chưa khám phá hết những điều thú vị mà cuộc sống này đem lại. Có những con người, hoàn cảnh họ còn khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng họ vẫn bước tiếp, vẫn cố gắng vượt qua. Tại sao em lại không làm được.

    Tôi nói như vậy không phải để chỉ trích hay làm khó cho em, chỉ là để em thông suốt hơn.

    Chúc mọi điều tốt lành sẽ đến với em.
     
    Chim sâu thích bài này.
  7. Tojikato Nakaru

    Bài viết:
    20
    Ừm, nhiều lúc mình cũng nghĩ vậy nhưng mà, nói gì thì nói chứ cha mẹ sinh mình ra nếu mình chết họ cũng buồn lắm. Hơn nữa được sinh ra trên đời đã là may mắn lắm vì có những em bé còn ở trong bụng cha mẹ đã phá thai và những em ấy đã không thể được ra đời. Cuộc sống này là một món quà, được sinh ra đã là một phép màu rồi. Vậy nên bạn hãy sống tốt nhé!
     
  8. Sắc Hương Hoa

    Bài viết:
    92
    Nếu chưa nghĩ quẩn tới nỗi đi tự vẫn thì ắt hẳn những người còn đang sống vẫn là những con người may mắn nhất!

    Chúng ta nên nghĩ vậy, dù ở trong hoàn cảnh nào, dù như thế nào!

    Những khuất tất của bạn chỉ có thể được giải đáp nếu bạn tin vào thần linh, tin vào sự sống và cái chết, tin vào có cuộc sống đời sau, tin rằng chết chưa phải là hết!

    Tôi không biết bạn có tin tâm linh không? Tôi cũng không biết bạn có theo tôn giáo nào không? Còn tôi, tôi là người Công giáo.

    Bạn mới 15 tuổi, mà bạn đã hỏi được câu hỏi mà đến 23 tuổi tôi mới bắt đầu suy tư về nó! Giờ đây tôi 25 rồi ^^

    Phải nói, bạn quá trưởng thành và trưởng thành hơn tuổi rất nhiều!

    Tôi sẽ chẳng phán xét ai và quyền phán xét người khác là ở ông trời, không phải tôi. Nhưng tôi xin chia sẻ với bạn một vài điều về cuộc sống cá nhân của tôi, để trước tiên chúng ta có sự đồng cảm với những khốn khó, đau thương của cuộc sống này!

    Bạn có thể nói tôi điên rồ nhưng có 1 sự thật: Những đau thương ngày hôm nay chúng ta phải gánh vác sẽ là tiền đề cho một cuộc sống tươi đẹp, đầy màu hồng ngày mai! Thật không phải viển vông!

    Nền tảng của bạn, những chia sẻ, tâm sự của bạn vô tình hay cố ý hay nó là sự dễ hiểu của cuộc sống này, tôi không biết nữa. Nhưng chúng ta lại giống nhau!

    Tôi được sinh ra trong 1 gia đình có 3 người con: 2 gái, 1 trai. Tôi là chị cả, sau tôi là 1 em gái thua 2 tuổi, và 1 đứa em trai út kém 8 tuổi. Bố mẹ tôi là nông dân thuần túy, và họ chỉ học hết lớp 2 biết đọc, biết viết, biết cộng trừ nhân chia là nghỉ học! Vì nghèo khó, và dốt nát do nghỉ học sớm nên bố mẹ tôi đã kết hôn sớm (khoảng 25 tuổi thì phải) đẻ ra chúng tôi!

    Cuộc sống thơ ấu của tôi, không có gì để bàn nếu như bố mẹ tôi phiêu bạt đi làm ăn xa để 2 chị em gái tôi tự thân vịn vào nhau để mà sống. Họ để cho chúng tôi ở nhà ông bà ngoại, và ông bà cùng cha khác mẹ với ông bà ngoại (ông bà Hương). Tôi có dấu ấn sâu đậm với ông bà Hương hơn, và ông bà Hương là nơi giúp tôi đón nhận được tình yêu thương mà cả đời này tôi không bao giờ quên được.

    Tuổi thơ tôi, nói thẳng ra là không có lấy 1 chút tình cảm nào với người tôi coi là cha, là mẹ! Bởi họ đã dành hết cả năm cấp 1 của tôi cho ông bà ngoại và ông bà Hương nuôi nấng!

    Tôi trải qua quãng thời gian thơ ấu, thân quen với ông bà Hương, thân quen với chú dì nhà ông bà Hương, thân quen với ông bà ngoại, thân quen với cậu mợ nhà ông bà ngoại còn nhiều hơn cả thân quen với cha mẹ mình!

    Khi tôi khó khăn, khi tôi sợ hãi, khi tôi bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt ông bà Hương và chú dì nhà ông bà đã ra tay dìu dắt tôi! Bố mẹ tôi lúc đó ở đâu ư? Đang mải mê chạy theo đồng tiền và phó mặc sinh mệnh của tôi cho ông bà Hương.

    Hết năm cấp 1, tôi về sống với bố mẹ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không quen cuộc sống này và năm lớp 6 tôi vẫn đi qua đi lại nhà ông bà ngoại rồi nhà bố mẹ hết nguyên năm lớp 6. Có những lúc, học xong tôi thích về nhà bà ngoại, thế là tôi không về nhà mình nữa và tự động về nhà bà ngoại ở!

    Bố mẹ tôi thấy tôi không về nhà, thế là gọi điện lên cho ông bà ngoại. Và biết rằng tôi đang ở đó. Từ đó, bố mẹ tôi nói rằng, giờ mày đã lớn, ông bà già cả rồi không nên làm phiền ông bà ngoại nữa! Thế là từ đó, tôi không đi đi về về giữa nhà tôi và nhà ông bà ngoại nữa. Tôi ở với bố mẹ tôi từ đó.

    Rồi bố mẹ tôi sinh em trai tôi. Vẫn lề xưa thói cũ. Bố mẹ tôi quần quật làm việc từ sáng tới trưa, từ thứ 2 tới chủ nhật. Bạn biết đó, đạo Công giáo chúng tôi, có mỗi chủ nhật để nghỉ ngơi và đi lễ cầu nguyện bố mẹ tôi cũng không thiết.

    Cả tuần làm việc, không thèm nghỉ ngơi, đến chủ nhật có 1 tiếng đi lễ thôi cũng đi muộn! Không những đi muộn mà còn chửi bới, cãi lộn nhau 1 hồi rồi mới đi được!

    Tình trạng đó, kéo dài nhiều năm liền. Tôi là chị cả trong gia đình, và giờ có thêm nghĩa vụ mới là đưa đón em trai út đi nhà trẻ. Cứ thế trong khoảng vài ba năm đến khi nó lên lớp 1 thì mọi thứ mới dễ chịu hơn đôi chút.

    Bố mẹ tôi mang tiếng theo đạo, đọc kinh sách làu làu, dạy bảo chúng tôi phải chăm chỉ học kinh thánh, sống đúng như những gì kinh thánh dạy. Thế mà bố mẹ tôi lại làm hoàn toàn ngược lại!

    Suốt 12 năm liền, tôi chăm chỉ học kinh sách, đi lễ lạy, làm theo những gì mà lương tâm tôi cho là đúng, làm theo những gì mà đạo Công giáo khuyên chúng tôi nên làm. Tôi đã hết lòng phụng thờ bố mẹ và đối đãi với mọi người như anh em ruột thịt!

    Đó là những quãng thời gian, tôi sống để hi sinh và phục vụ, mặc dù tôi còn quá trẻ, và mặc dù thì tôi còn quá nhỏ để mà làm những điều đó!

    Nhưng cám ơn cuộc đời, khi cuộc đời này không lấy đi của ai mọi thứ!

    Tôi may mắn nhận ra, mình là người được học hành tử tế! Tôi yêu việc học, và học hành điên cuồng. May mắn đã mỉm cười với tôi khi tôi đỗ đại học, ngôi trường mà tôi mong muốn bước vào được!

    Tôi may mắn nhận ra mình là người xinh xắn, đẹp đẽ và không khiếm khuyết điều gì!

    Tôi may mắn nhận ra tôi có 1 trái tim rộng lớn và có 1 con mắt rộng mở để thấu nỗi đau của mình cũng như của người khác, chia sẻ những thứ mình có với những thứ người khác chưa có!

    Tôi may mắn nhận ra, đến giờ phút này tôi biết buông bỏ những điều vô nghĩa và tập trung vào những thứ quan trọng và làm tôi hạnh phúc.

    Tôi may mắn nhận ra tôi không còn sân si với cuộc đời này nữa, và tham lam, ích kỉ, hận thù sẽ chỉ tiêu diệt chứ không có kết cục đẹp.

    Tôi may mắn nhận ra, mỗi người có khuyết điểm, ưu điểm, không ai là hoàn hảo, không ai là thánh trong cái cõi đời này.

    Tôi may mắn nhận ra, cuộc sống này chỉ thực sự ý nghĩa nếu chúng ta, mỗi con người biết yêu thương chính sinh mạng mình và yêu thương những người xung quanh mình như chính mình yêu mình vậy.

    Đến một ngày bạn sẽ nhận ra, cuộc sống này thật sự rất tươi đẹp.

    Sau cơn mưa, trời lại sáng. Ánh sáng phía cuối đường hầm. Và còn sống là còn lạc quan, bởi thử nghĩ mà xem nếu sống mà không lạc quan, không hi vọng, không tin vào sự tươi đẹp của cuộc sống thì thật sự cuộc sống này sống mà như đã chết, sống mà như cái xác không hồn. Thì có phải chúng ta là kẻ bi ai và đáng thương nhất cuộc sống này không!

    Cố lên nhé.

    Vì ai cũng chỉ có 1 lần để sống thôi, và bạn có tin hay không, thì đạo Công giáo dạy chúng tôi rằng: Sẽ có Thiên Đàng, sẽ có Hỏa Ngục, sẽ có Lửa Luyện Ngục.

    Cái chết là sự thật. Mọi sự sẽ phơi bày khi chúng ta chết, công bằng sẽ được định đoạt khi chúng ta chết và nếu chúng ta không thay đổi từ bây giờ, thì mỗi ngày trôi qua là mỗi lần chúng ta tự rút ngắn, phí phạm phần đời còn lại của mình.

    Đừng đánh mất linh hồn mình nhé!

    Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sau cái chết! Bạn có tin không, tôi là người theo đạo Công giáo và tôi tin điều đó!

    Chúc một ngày tốt lành nhé. ^^
     
    EC.Bắc.Hà thích bài này.
  9. lụm ve chai Trôi dạt trên biển vô bờ những ngày giông bão

    Bài viết:
    8
    Đến bản thân chúng ta còn không hiểu được chính mình thì làm sao mà cầu bên ngoài, tôi hiểu mà. Tôi năm nay đã gần 25 nhưng vẫn không thoát ra được, đã gọi là bệnh thì nên tìm thầy thuốc nếu muốn chữa, còn ví như ta biết là không thể chữa thì học cách chấp nhận thôi. Ở tuổi em thì còn hy vọng nhiều, a cũng đã từng hy vọng. Người ta nói người bị trầm cảm mà nói bị trầm cảm thì không có trầm cảm! Thế thì phải thể hiện mình như một người trầm cảm thì mới được gọi là trầm cảm hay sao? Và điều khó khăn nhất chính là bắt một người có bệnh trở nên khỏe mạnh bình thường giống họ. Và luôn hỏi sao không làm những thứ như họ. Không biết nên thả sad hay haha..

    *vno 14*
     
    EC.Bắc.Hà thích bài này.
  10. Chim sâu

    Bài viết:
    0
    Có lẽ mỗi người mỗi hoàn cảnh chỉ có em mới hiểu được nổi khổ của chính mình, chỉ với 15 tuổi thôi một độ tuổi rất đẹp đối với nhiều người, mà em phải trải qua nhiều chuyện như vậy quả thật kém may mắn và thiệt thòi, nhưng cuộc sống này kh bao giờ bất công với ai đâu em cứ sống hết mình, cứ làm những gì mình thích, suy nghĩ theo một chiều hướng tích cực hãy nghĩ rằng mình sinh trên đời này đã là một may mắn, ngoài kia còn biết bao mảnh đời bất hạnh hơn mình nữa. Hãy sống và mỗi ngày được sống trên đời này chính là một niềm vui và hạnh phúc, vượt qua em nhé❤
     
    EC.Bắc.Hà thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...