Chào mừng các bạn đã quay trở lại với Game Show - Ai Là Nhà Tâm Lý Tài Ba? Bạn có bao giờ cảm thấy chúng ta đang ngày càng trả giá nhiều cho sự trưởng thành hay chưa, khi phiên bản ngày bé năm nào đã luôn mong muốn phải lớn lên thật nhanh để làm được nhiều điều hơn nữa. Rõ ràng, càng lớn, chúng ta lại càng học hỏi thêm được nhiều điều, được tự do làm điều mình muốn mà hầu như không bị ai chi phối, điều khiển cuộc sống của mình. Càng lớn, chúng ta lại càng có được nhiều trải nghiệm sống mới, và trở thành một phiẻn bản để những người nhỏ hơn nhìn và noi theo. Vậy mà, chúng ta lại thấy cô đơn hơn khi càng lớn. Ấy là vì sao nhỉ? Hãy chia sẻ cảm nghĩ của bạn dưới bài viết này nhé
Càng lớn, càng thấy cô đơn. Có lẽ vì khi trưởng thành, mình hiểu rõ sức nặng của hai chữ trách nhiệm: Bên ngoài gánh sự nghiệp, bên trong gánh gia đình. Cha mẹ già rồi, không cho được cuộc sống vinh quang như người ta, thì cũng cố đừng để họ phải lo. Chuyện buồn, kể cho cha mẹ, họ chẳng giúp được gì, chỉ thêm lo lắng. Thôi thì rắc rối của mình, mình tự gánh. Nhà vốn là nơi để bình yên mà, bước về nhà là để bỏ lại tất cả ngoài kia. Còn ngoài xã hội, mấy ai thực lòng quan tâm mình nghĩ gì, đau thế nào? Nếu nói ra mà chỉ nhận lại vài câu hời hợt kiểu "Ừ thôi, cố lên nhé", "Biết làm sao", thì đôi khi còn chua chát hơn là im lặng. Không trách họ được. Ai mà chẳng có rắc rối riêng, vật lộn với đời đã đủ mệt, đâu còn tâm trạng để ngồi nghe người khác than vãn. Thế là lòng khép lại lúc nào không hay. Mệt, nhưng tự nhấm nháp lấy. Không muốn phiền ai, cũng không dám phiền ai. Rồi cũng quen với việc sống cùng gánh nặng trong lòng, quen với những đêm ngồi một mình trong phòng tối, chỉ biết cúi đầu mà thở dài. Đôi khi cũng muốn khóc, nhưng nước mắt bỏ mình đi mất. Có thể đau, nhưng chẳng khóc nổi. Nhớ mình của ngày xưa - chỉ một chiếc lá rơi cũng đủ khiến rưng rưng. Ngây ngô, đa cảm, nhưng thật lòng. Mình của ngày ấy.. biến mất rồi. Trong vòng xoáy cuộc đời này, mấy ai đi qua mà còn nguyên lành tâm hồn? Cô đơn ư? Không rõ từ bao giờ, mình chấp nhận nó như một lẽ hiển nhiên. Vì trưởng thành vốn là vậy, vẫn có thể cười bên ngoài, dù lòng xót xa đến tận cùng. Thỉnh thoảng, mình uống rượu một mình. Không nghiện, chỉ thích vậy. Ngồi trong căn phòng, tự đối diện với chính mình. Tự hỏi: "Mày ổn không?" "Ổn chứ. Còn sống, còn thở là còn ổn." Vậy thôi.