Ta lạc nhau giữa thanh xuân hối hả

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi NNgocBich, 10 Tháng chín 2020.

  1. NNgocBich

    Bài viết:
    3
    Tự hỏi bản thân: "Thanh xuân là gì?" - Thanh xuân không phải là thời gian, thanh xuân là cảm xúc!

    Người ta vẫn thường ví: "Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù đã từng bao lần cảm lạnh vì tắm mưa nhưng bạn vẫn muốn được đắm chìm trong cơn mưa ấy một lần. Dẫu biết là đau, là tủi hờn, là để giọt nước mắt trong vắt chảy ra từ khóe mắt, câm lặng thầm nghe trái tim bật khóc."

    Tuổi 16- độ tuổi mà con người cần phải xếp những bức thư tình ngọt ngào vào ngăn kéo, cất tình cảm chưa kịp thổ lộ vào một góc nơi trái tim để nhường chỗ cho những ước mơ, dự định quan trọng trong tương lai. Có lẽ, năm tháng thanh xuân của tớ cũng sẽ trôi qua theo một kế hoạch được lập trình sẵn như vậy cho đến khi gặp cậu – người tớ thương, thương đến chẳng dám chung đường. Cậu đã đến và mang đi mất tuổi thanh xuân của tớ, cậu bước vào tim tớ thật nhẹ nhàng và để lại đó một nỗi nhớ không tên. Này chàng trai! Cậu biết không? Tớ thích những buổi chiều đi ngang qua sân bóng quan sát từng động tác cậu ném banh vào rổ hay những lần đứng từ xa thưởng thức tiếng đàn ghita cùng giọng hát êm ái, truyền cảm của cậu. Và đặc biệt, khoảnh khắc vô tình nào đó tớ bắt gặp chiếc răng khểnh ẩn sau nụ cười tỏa nắng ngự trị trên đôi môi của cậu. Nhưng có một điều cậu không biết, những lúc ấy có một cô gái đứng phía sau bức tường rộng lớn buồn bã nhìn cậu. Tớ biết nếu tớ nói "Tớ thích cậu" thì chắc chắn rằng tớ và cậu sẽ không còn được gặp lại nhau nữa vì cả tớ và cậu đều biết điều cấm của nhà trường chính là rào cản lớn cho những rung động lặng thầm của tuổi học trò. Vì thế, tớ đành ngậm ngùi chôn giấu tình cảm của mình vào một nơi nào đó, bình yên trong tâm hồn.

    [​IMG]

    Cậu là chàng trai đầu tiên tớ thích. Và cũng là chàng trai khiến tớ bỏ nhiều thời gian để nghĩ ngợi vu vơ về cậu. Tớ vẫn luôn tin rằng tình yêu đầu đời là khoảng thời gian đẹp nhất, ngọt ngào nhất và nếu đó là tình yêu tuổi học trò thì sẽ càng lung linh hơn. Rồi bất ngờ, cậu là chàng trai trong giấc mơ ấy của tớ. Có lẽ là do định mệnh cậu nhỉ? Cậu không phải là chàng trai nổi bật giữa hàng ngàn người con trai khác nhưng cậu là chàng trai đặc biệt trong mắt tớ. Vì tớ có thể tìm thấy cậu giữa đám đông xa lạ kia. Những lần tớ và cậu chạm mặt nhau trong các buổi giao lưu và hoạt động chung giữa hai lớp hay chỉ tình cờ lọt vào mắt nhau trong cái nắng dịu êm dưới sân trường. Những lúc ấy, tim tớ bất giác thổn thức, còn cậu, chỉ hờ hững lướt ngang qua tớ. Tớ nhìn cậu mà chỉ có thể gượng cười: "Tớ và cậu, vốn đâu là gì của nhau!" Thế đấy, tớ thực chất chỉ là kẻ chạy theo tình yêu! Đã bao lần tớ đứng từ xa nhìn cậu một cách âm thầm rồi đành lặng lẽ quay mặt đi. Đã bao lần tớ cảm thấy chạnh lòng khi ai đó nhắc về cậu rồi lại đành vờ như không quan tâm.

    [​IMG]

    Hai chúng ta học chung một trường, chung một khối. Và không biết do vô tình hay cố ý, lớp tớ và lớp cậu lại là hàng xóm của nhau. Vì thế tần suất tớ và cậu gặp nhau cũng không hề ít. Có một lần lớp tớ và lớp cậu cùng đi ăn trưa chung. Nhờ vậy mà tớ phát hiện ra tớ và cậu cùng thích ăn cá. Vì là lớp ăn sau cùng nên suất cá chỉ còn duy nhất một phần. Tớ khẽ liếc sang bên cạnh chờ đợi phản ứng từ cậu. Nét mặt cậu vẫn bao phủ một tầng băng dày như vậy, vốn chẳng hề vẽ lên một tia cảm xúc gì. Cậu thong thả đưa tay đón nhận khay cơm, tớ nhìn cậu mà thoáng chút thất vọng. Phải rồi, chẳng ai lại tốt bụng đi nhường phần thức ăn yêu thích của mình cho một người chẳng hề quen biết. Rồi bất ngờ, cậu đưa khay cơm đến trước mặt tớ: "Nhường bạn". Tớ sững người, ngạc nhiên nhìn cậu. Nhưng rồi cũng tự an ủi bản thân, cậu nhường nó cho tớ có lẽ là do bản tính ga lăng của con trai. Tớ nhìn theo bóng lưng ấy trầm mặc bước đi mà âm thầm mỉm cười. Nụ cười thay cho lời cảm ơn và thay cho cả một nỗi niềm thầm kín.

    Mùa hè trở lại cuốn phăng đi cái sắc xuân chưa kịp lụi tàn, đến và ban phát ánh nắng gay gắt rọi chiếu qua từng tán lá phượng đang rả rích tiếng ve kêu. Sân trường giờ đây trở nên vắng lặng, vắng cả bóng dáng của cậu. Vì một lí do nào đó mà cậu chuyển trường, chuyển đến một nơi mà tớ mãi mãi chẳng thể ngắm nhìn nụ cười của cậu, lắng nghe con tim rạo rực bởi tiếng đàn của cậu. Hai chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau.

    Khi mà thời gian nhuộm đỏ con tim bằng màu của nỗi nhớ thì đã đến lúc tớ phải học cách quên cậu, quên đi một tình yêu đơn phương thời ấy. Quá khứ của tớ chừa lại một vị trí cho cậu, tớ lưu cậu vào danh bạ kí ức bằng một cái tên chất chứa nhiều hoài niệm: "Tuổi thanh xuân". Tớ gọi cậu là tuổi thanh xuân vì cậu là những năm tháng tươi đẹp dưới mái trường cấp 3 này.

    [​IMG]

    Chỉ mong đến một ngày nào đó có thể bình thản đối diện với cậu mà nói rằng tớ của những năm tháng đó đã từng thích cậu nhiều như thế nào, đã vì cậu mà làm bao nhiêu điều ngu ngốc, đã phải sống những tháng ngày đau khổ ra sao.

    Chỉ mong đến một ngày nào đó, tớ có thể thoải mái để lại tình cảm cho cậu ở phía sau, yên bình mà sống tiếp.

    Và nếu chúng ta bất chợt gặp lại nhau giữa cuộc đời này thì hãy trả lại tôi năm tháng thanh xuân mà cậu đã mang đi mất.

    Thanh xuân này..

    Gặp cậu là may mắn

    Thương cậu là định mệnh

    Chia xa là kết cục đã định trước.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...