Ta Chứng Kiến Phụ Thân Báo Thù - 坐高台

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Mi Huyền Chỉ Hoa, 6 Tháng mười một 2023.

  1. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: 坐高台

    Editor: Thuỳ Trang

    Nguồn: Link

    Văn án:

    Mẹ ta là một kỹ nữ, dùng đồng tiền xương máu mình kiếm được giúp cha ta đọc sách khoa khảo.

    Năm năm sau, khi cha ta còn đang học tại quốc tử giám (高中), hoàng đế đã tứ hôn cho ông và công chúa.

    Ông lại dùng cái chết để từ hôn ngay trong điện Kim Loan, thậm chí còn gióng trống khua chiêng thập lý hồng trang cưới mẹ ta về nhà.

    Công chúa không vui.

    Ba ngày sau, mẹ ta quần áo xộc xệch, bị người khinh nhục chết ở đầu hẻm.

    Nửa năm sau, công chúa được gả cho cha ta như ý nguyện.

    Mà lại không biết rằng, đây là khởi đầu cho sự bất hạnh của nàng.
     
    Minh Hi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2023
  2. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Bấm để xem
    Đóng lại
    1

    Ngày mẹ ta mất, cũng là ngày ta vừa tròn năm tuổi.

    Cha bế ta ra cửa từ sáng sớm, dạo phố mua rất nhiều bánh trái, còn chọn cho mẹ ta một cây bộ diêu (trâm có tua rua) thật đẹp.

    Ông nói ngày ấy sinh ta ra mẹ ta suýt bỏ mạng vì khó sinh, bảo ta tối nay tặng cây bộ diêu này cho mẹ.

    Ta cười hì hì thưa vâng, trên cây bộ diêu có mặt dây chuyền hoa sen mẹ ta thích, bà thấy chắc sẽ vui lắm.

    Cha lại hỏi ta rất nhiều, hỏi ta dạo này có nghe được tin đồn nhảm nhí gì ở học đường không, có người nói không tốt về mẹ sao.

    Thấy ta gật đầu, ông có chút lo lắng hỏi ta: "Mẹ đối xử với con có tốt không?"

    "Mẹ đối xử với con rất tốt, con thích mẹ." Ta đáp.

    Vẻ mặt căng thẳng của cha ta giãn ra rất nhiều, ông nhẹ nhàng nói với ta: "Mẹ con số khổ, nhưng nàng là người trong sạch nhất trên đời này. Con phải biết nghe lời mẹ, hiếu thuận với mẹ cả đời."

    Ta vừa định nói vâng, chợt thấy người hầu trong phủ loạng choạng chạy tới, ánh mắt hoảng sợ: "Phu nhân! Phu nhân ch. Ế. T ở đầu hẻm rồi!"

    Cha ta không rảnh quan tâm đến ta, ông gần như vừa lết vừa bò mà chạy về phía trước, ngã xuống, tay chân mặt mũi trầy xước, lại loạng choạng bò dậy hốt hoảng chạy tiếp.

    Ta khóc lóc đi theo phía sau ông kêu cha, ông cũng không quay đầu nhìn lại.

    Cha đẩy đám người ở đầu hẻm ra, người luôn luôn văn nhã chưa từng lớn tiếng bao giờ nay lại mất đi phong thái, tất cả lễ nghi giáo dưỡng đều tan thành mây khói, "Cút ngay! Cút ngay! Không được nhìn! Không được nhìn!"

    Ông hét lên như xé ruột xé gan, xé toạc chiếc áo ngoài của mình ra khoác lên người mẹ, rồi vụng về ôm lấy mẹ chạy về phủ.

    Ông cứ nức nở khóc thút thít không ngừng, như một con chó nhà có tang cửa nát nhà tan không còn nơi nào để trở về.

    2

    Cha ta không cho ta đi nhìn mặt mẹ, ông ấy tự nhốt mình trong phòng với mẹ, ai cũng nói cha ta điên rồi.

    Cho đến năm ngày sau, mấy ngày liền ông không uống một giọt nước, gầy trơ xương bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đâu vào đấy tang sự cho mẹ.

    Cha gầy đi nhiều, lại càng thêm tuấn mỹ.

    Ngày tang mẫu, công chúa trang điểm lộng lẫy đoan trang cao quý đi đến nhà ta, nàng xinh đẹp, rạng rỡ như ánh ban mai, là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.

    Nàng thân phận tôn quý, ngôn hành cử chỉ đều lộ ra sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng khi nhìn thấy cha ta, nàng lập tức thu liễm vẻ ngạo mạn đó, chỉ còn lại sự rung động vô cớ của một tiểu cô nương.

    Cha ta tích thủy bất lậu (cẩn mật, không chút kẻ hở) mà ứng phó, thỉnh thoảng nói vài câu khách sáo bình thường cũng sẽ chọc cho công chúa cười không ngớt.

    Đêm đó, sau khi tiễn công chúa về, cha ta giữ chặt vai ta, ngồi xổm xuống ngửa đầu hỏi ta: "Con nhìn rõ mặt của tam công chúa chưa?"

    Ta gật đầu, lúc đó tuy còn nhỏ nhưng ta đã hiểu được hận là gì.

    Sắc mặt cha ta không thay đổi, "Sau này cha sẽ lột cái mặt này xuống làm thành mặt trống bỏi cho con, con chịu không?"

    Ta lắc đầu cười ngọt ngào: "Không cần cha đưa, con tự làm được."

    Cha mỉm cười hài lòng.
     
    Minh Hi thích bài này.
  3. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Bấm để xem
    Đóng lại
    3

    Xong xuôi tang sự của mẫu thân, phụ thân ta trở về Hàn Lâm viện nhậm chức, bộ quan bào màu đỏ phụ thân mặc lúc nào cũng đẹp hơn người khác.

    Mỗi ngày khi phụ thân trở về, trên người đều có mùi thơm y phục của Tam công chúa.

    Nửa năm sau, công chúa mang thai, triều đình và dân chúng kinh hãi, phụ thân vẫn lạnh nhạt dạy ta học chữ đọc sách.

    Nữ tử có thai, đến lúc nào đó, quần áo rộng rãi hơn nữa cũng không thể giấu nổi, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy.

    Nếu tin này truyền ra ngoài, kinh thành sẽ đầy bão tố.

    Tam công chúa trước khi kết hôn lại mang thai, thanh danh không đứng đắn này trong cung truyền đã truyền ra ngoài, ngay cả Ngự Sử Đài cũng đã lên tấu chương.

    Đêm hôm đó, có người mặc đồ cung nữ gõ cửa phủ Trạng Nguyên.

    Đêm khuya yên tĩnh, ta nghe thấy nữ tử nức nở:

    "Thanh danh của ta mất hết rồi, chàng lại còn không mau xin phụ hoàng đón ta về phủ, chàng muốn ta đi tìm chết sao Bùi Lang?"

    "Bỏ đứa đứa bé này đi, ta liền cưới nàng, nàng cũng không muốn mình mang thai mặc hỉ phục chứ, đứa bé ngày sau còn có thể lại có, đại hôn nhưng chỉ có một lần thôi."

    "Ta sợ.."

    Phụ thân trả lời, "Sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn bệ hạ biết là ta làm sao? Nếu người biết con đường làm quan của ta chắc chắn không còn."

    "Công chúa, nàng vinh ta vinh, nàng thiệt ta cũng thiệt, cha mẹ ta đều không còn, có quan chức hay không đều chẳng sao, chả qua ta vì nàng mới mong có tiền đồ."

    "Nhưng ta phải nói với phụ hoàng như thế nào.." Tam công chúa khóc lên, "Người sẽ đánh chết ta.."

    Thanh âm của phụ thân tựa như mê hoặc:

    "Phá bỏ đứa bé này, nói cho bệ hạ biết cha đẻ của đứa bé này là gã sai vặt ở phủ công chúa của nàng."

    "Đến lúc đó nếu nàng còn nói muốn gả cho ta, bệ hạ tuy rằng tức giận nhưng chắc chắn sẽ đáp ứng."

    "Không chỉ như thế, bệ hạ nhất định sẽ thăng quan để bù đắp cho ta, nếu ta có chức quan cao, người được lợi không phải là nàng sao?"

    Phụ thân nói lời ngon tiếng ngọt, hai ba câu đã dỗ được tam công chúa.

    Phá thai hại thân, ngày hôm sau tỳ nữ của công chúa tới cửa khóc lóc nói công chúa uống thuốc xong sắc mặt đỏ bừng, cầu xin phụ thân đi xem.

    Phụ thân lấy cớ có nhiều người đang quan sát đuổi tỳ nữ của công chúa đi.

    Năm ngày sau, bệ hạ triệu kiến phụ thân, ban cho phụ thân làm phò mã, thăng quan cho người, bên ngoài đều nói, phụ thân ta nhặt được một chiếc giày rách thật lớn.

    Nhưng ta biết, lời đồn này là phụ thân đồn ra.

    Tam công chúa từng sai người mang cho mẫu thân ta một chiếc giày rách lúc phụ thân và mẫu thân đại hôn, khinh miệt mẫu thân từng buôn da bán thịt, là tiện nhân, không xứng làm Trạng Nguyên phu nhân.

    Phụ thân ta muốn bà ta thử cảm giác mà mẹ ta đã từng phải chịu.

    4

    Ngày đại hôn, phụ thân cho người bài trí qua loa, hỉ phục của công chúa là mượn của đại công chúa.

    Bà ta vốn vốn rất thích lễ phục lúc đại hôn của mẫu thân, bộ hỉ phục đó do phụ thân mời người đẩy nhanh tốc độ một năm mới làm xong.

    Lúc trước phụ thân một bên đọc sách một bên sao chép sách bán lấy tiền, chỉ vì sau kì thi cuối cùng có thể cho mẫu thân một niềm vui bất ngờ.

    Trân châu trên hỉ phục của mẫu thân là phụ thân cùng người mò châu xuống biển mò được.

    Sau khi công chúa nói ra ý đồ muốn mặc bộ đó, sắc mặt phụ thân liền thay đổi, ông cười lạnh nhạt:

    "Công chúa sao có thể đem mình so sánh với kỹ nữ chứ?"

    Tam công chúa cho rằng phụ thân nói đúng, xấu hổ xô đẩy ông một cái, "Ta là công chúa, sao có thể so sánh với loại tiện nhân này được."

    Lãnh ý trong mắt phụ thân càng sâu, "Đúng rồi. Sao có thể so được."

    Bởi vậy công chúa đã bỏ ý định mặc đồ của mẫu thân ta, có lẽ bà ta cuối cùng cũng nhớ tới, nửa năm trước lần đầu tiên gặp mẫu thân ta, đã nhổ một ngụm nước miếng, nhục mạ nói:

    "Người hạ tiện như ngươi, làm sao xứng mặc màu sắc giống ta chứ!"

    Nàng sai người đi lột quần áo của mẫu thân xuống, nếu không phải phụ thân tới, chỉ sợ ngày đó mẫu thân sẽ xấu hổ đến chết.

    Lúc bái đường, phụ thân đem bài vị mẫu thân ta để xuống chính giữa, tam công chúa tức giận đến đỏ mắt.

    Phụ thân che đầu, suy yếu nói, "Ta ngày ngày mơ thấy Yểu nương, trong lòng bất an, huống hồ nàng vốn là vợ hai, bái nàng cũng không có gì sai, mong hãy là vì ta.."

    Trong mắt Tam công chúa hiện lên một tia phản kháng, "Cô ta là người đứng đắn còn chưa xứng, đây xuất thân của cô ta còn là tiện nhân! Ta là công chúa. Sao có thế bái cô ta được."
     
    Minh Hi thích bài này.
  4. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Bấm để xem
    Đóng lại
    5

    Phụ thân ta tóc đen môi đỏ, đuôi mắt thon dài dần dần khéo lại, khóe mắt hồng hồng, là một mỹ nam hiếm có.

    Công chúa bị ánh mắt sầu não của phụ thân nhìn đến dại ra, đại sảnh an tĩnh, ta lại nghe thấy tiếng công chúa nuốt nước miếng.

    Phụ thân tự giễu mở miệng: "Ta vốn tưởng rằng công chúa thật lòng thích ta, ái mộ ta, muốn cùng ta sống cả đời, chẳng qua cũng chỉ có thế."

    "Công chúa chỉ coi ta là đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao, cũng không thèm để ý sống chết của ta, đạo sĩ được mời tới nói lòng phu nhân có oán hận, lúc này đang quấn lấy ta không chịu đầu thai."

    Phụ thân thấp giọng thở dài, ngón tay hơi dùng sức, kéo sợi tơ đỏ thắt bên hông ra.

    Phụ thân cởi hỉ phục, mím môi ném xuống đất:

    "Nếu không nguyện ý bái nàng, vậy hôn sự này thôi đi, chết sớm chết muộn ta đều phải chết, đã như vậy, để Yểu Nương đưa ta đến Diêm La điện là được, tội gì công chúa phải làm quả phụ?"

    Công chúa vội vàng nhào xuống nhặt hỉ phục của phụ thân lên, kéo tay ông, nghẹn ngào nói: "Bùi lang, chàng nói cái gì vậy, chàng như này là ép ta thành người xấu sao?"

    "Ta sao lại không thèm để ý sống chết của chàng được! Đã như thế, ta bái là được, chàng mau mặc vào, không cần tức giận nữa."

    Lúc này phụ thân mới mặc hỉ phục cùng bà ta bái đường, sau đó lại vừa đấm vừa xoa ép công chúa kính trà trước bài vị mẫu thân, lúc này mới cho bà ta trở về phòng.

    Đêm hôm đó, phụ thân bỏ thuốc ngủ vào trong thuốc bổ của công chúa, ôm ta ngồi một đêm bên ngoài từ đường đặt bài vị mẫu thân.

    Ta hỏi phụ thân vì sao không đi vào.

    Phụ thân vuốt đầu ta, dưới ánh trăng, mặt người trắng như quỷ, ánh mắt đen kịt lại ươn ướt.

    Ông cười thảm với ta: "Yểu Yểu, Yểu Yểu ngoan, con đi thắp nén nhang cho mẫu thân thay phụ thân, phụ thân sợ."

    "Mẫu thân yêu con và yêu người như vậy, cho dù là biến thành quỷ, mẫu thân cũng sẽ phù hộ con và người!"

    Ta kéo tay phụ thân vào trong từ đường: "Phụ thân không cần sợ mẫu thân, mẫu thân rất yêu thương người, mẫu thân sẽ không thương tổn người đâu!"

    Bàn tay phụ thân run rẩy ngã sấp xuống đất, ông cúi xuống ngưỡng cửa từ đường đè nén tiếng khóc, xương bả vai mảnh mai gánh trang phục cưới màu đỏ, trông giống như tiên hạc sắp chết, lại giống như thiên nga gãy cổ, thống khổ đến ngã xuống đất rên rỉ.

    "Ta không còn mặt mũi nào gặp lại mẫu thân con nữa.."

    6

    Sáng sớm hôm sau, công chúa hỏi hỉ phục của phụ thân đi đâu rồi, sao lại không nhìn thấy.

    Phụ thân đang dùng bữa, nghe vậy nhàn nhạt đáp lại: "Nửa đêm đi tiểu không cẩn thận bị ngã nên ta vất đi rồi, ta thích sạch sẽ, công chúa biết mà."

    Tam công chúa tuy có chút bất mãn, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

    Bẩn sao, bộ hôn phục kia đêm qua bị xé rách đốt luôn rồi, trước ánh lửa cực nóng, bộ y phục trắng đẹp hơn tuyết, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng khuôn mặt phụ thân.

    Ta nhìn thấy ánh mắt chán ghét của ông, giống như chó dữ nhe răng, ẩn núp trong đêm tối, tùy thời cơ chuẩn bị cắn đứt cổ kẻ thù.

    Công chúa thở dài: "Đáng tiếc phụ hoàng cảm thấy ta rất mất mặt, hôn lễ này chỉ có một lần, Bùi Lang."

    Ánh mắt bà ta nhìn về phía phụ thân, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.

    Phụ thân năm đó cùng mẫu thân thành hôn chỉ là một thư sinh nghèo không một xu dính túi, dựa vào lên núi hái thuốc cùng với chép sách cho công tử nhà người ta mà sống qua ngày.

    Mẫu thân là cô gái Hoa Lâu nổi danh nhất Cù Châu, bao nhiêu vương tôn công tử ném thiên kim cũng khó đổi được một cái ngoái đầu nhìn lại.

    Nhưng mẫu thân ta không muốn vinh hoa phú quý của con nhà hào môn, người muốn thật lòng.

    Mẫu thân dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình cho phụ thân, muốn phụ thân chuộc thân cho người.

    Mẫu thân kỳ thật trong lòng cũng sợ hãi, sợ phụ thân dùng hết ngân lượng sẽ chạy mất, cũng không cần người nữa.

    Mẫu thân đang đánh cược, đánh cược xem phụ thân có thật lòng hay không.

    Tỷ tỷ mẫu thân lấy ra tất cả ngân lượng cho người trong lòng, để cho người trong lòng chuộc thân thay mình, nhưng cuối cùng họ cuốn tiền chạy trốn, tỷ tỷ mẫu thân chịu không nổi đả kích, nhảy xuống hồ tự sát.

    Mẫu thân so với tỷ tỷ của người tốt số hơn, đã đánh cược đúng rồi, phụ thân ta nghèo cái gì cũng không có, chỉ có môyj bụng văn thơ cùng tấm lòng chân thành.

    Mẫu thân chuẩn bị dải băng để tự vẫn cuối cùng không cần dùng đến, để cho phụ thân cầm đi cắt thành mấy đoạn, mỗi đoạn đều được chấp bút vẽ lên khuôn mặt mẫu thân.

    Mẫu thân dưới ngòi bút của phụ thân linh động đẹp mắt, giống như tiên nữ trên trời.

    Sau khi chuộc mẫu thân, hai người bọn họ chỉ đơn giản bái đường, thiên địa làm chứng.

    Mẫu thân để ý thân phận của mình, người không muốn mời khách đến, sợ phụ thân khó xử.

    Mẫu thân mặc dù không nói, nhưng trong lòng phụ thân lại hiểu rõ.

    Về sau làm quan có bổng lộc, phụ thân liền tích góp tiền, muốn bái đường một lần nữa cho mẫu thân một phần thể diện.

    Người biết mẫu thân mặc dù không nói, trong lòng cũng có nghĩ đến.

    Phụ thân vốn dĩ cũng không muốn chọn Thập Lý Hồng Trang thanh thế to lớn để chức hôn lễ này, sợ mẫu thân bị người ta ban tán hơn ai khác chính là phụ thân.

    Nhưng khi đó công chúa nói ra chuyện mẫu thân từng làm kỹ nữ, lan truyền khắp nơi, phụ thân vì thế mà thiếu chút nữa bị thôi quan, mẫu thân trở thành chuyện cười của toàn bộ Thượng Kinh.

    Bọn họ đều nói mẫu thân hạ tiện không biết xấu hổ, một tiện nhân cũng dám mưu toan làm quan quyến, thật sự là quên mất xuất thân của mình.

    Tam công chúa thậm chí còn mang theo nhóm bạn thân của mình vào trong phủ, dẫn đám người hầu gái ra ngoài cố ý nói những lời khó nghe về mẫu thân cho bọn chúng.

    Phụ thân tổ chức hôn sự lớn, là vì muốn chứng minh cho mẫu thân, chứng minh với tất cả những người xem náo nhiệt ở Thượng Kinh, tiện nhân trong miệng bọn họ là người trong lòng của phụ thân, là người tốt nhất.

    Ông dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của mình tại thời điểm mẫu thân bị mắng chửi nhiều nhất vì mẫu thân một lần nữa tỏi chức một hôn lễ, trang phục cưới là tốt nhất, những viên ngọc trai khổng lồ cũng do chính phụ thân chọn.

    Mọi người đều không ngờ tới hành động của người.

    Tan công chúa tức giận đến mức đóng cửa im ỉm.

    Những người cười nhạo mẫu thân im lặng, và sau đó bắt đầu mắng mỏ mẫu thân thậm tệ hơn.

    Một mặt chúng căm ghét và coi thường mẫu thân, mặt khác chúng lại ghen tị với người hơn bất kỳ ai khác.

    Tam công chúa hiện tại nhắc tới hôn lễ, chẳng qua là ám chỉ sau này muốn phụ thân sẽ tổ chức một cái khác cho bà ta.

    Bà ta muốn hôn lễ nhất định phải lớn hơn so với mẫu thân. Nhưng bà ấy đã tính toán sai, phụ thân ta làm sao có thể đồng ý.
     
    Minh Hi thích bài này.
  5. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Bấm để xem
    Đóng lại
    7

    Ánh mắt tha thiết của bà ta rơi vào trên mặt phụ thân, phụ thân buông đũa xuống, nở ra một nụ cười ôn nhu: "Mất mặt sao?"

    Nụ cười trên khóe môi công chúa cứng lại.

    Phụ thân cầm lấy khăn trên bàn lau miệng cho công chúa, ngữ khí nhẹ nhàng:

    "Công chúa của ta ơi, nàng trước khi kết hôn thất đức, mọi người đều biết, người bên ngoài đều nói ngươi là một ả đàn bà không biết xấu hổ, bây giờ tổ chức một hôn lễ lớn chẳng phải là để cho người ta chê cười nàng lần nữa sao?"

    Ánh mắt công chúa đỏ lên, nước mắt trào ra, phụ thân khẽ chậc một tiếng, trong mắt có vài phần ý cười:

    "Khóc cái gì? Ta thích loại hàng không biết xấu hổ như nàng, thủ đoạn trên giường của công chúa so với những kỹ nữ thanh lâu thấp hèn kia tốt hơn nhiều, nam nhân thích chuyện này, nàng nên lấy đây làm vinh dự mới phải."

    Công chúa nhào vào trong lòng phụ thân nức nở khóc: "Chàng nói bậy!"

    Khóe môi phụ thân cứng ngắc dừng một chút, thả lỏng người, nhẫn nại nói:

    "Được rồi, ta biết nàng thương tâm, chẳng phải chính nàng sai tỳ nữ hạ dược cho ta sao? Bây giờ khóc cái gì?"

    "Sau này nàng có hài tử, ta sẽ vì nàng làm hôn lễ thật lớn, đến lúc đó nàng nở mày nở mặt, mọi người tự nhiên sẽ hâm mộ nàng, cũng không ai dám nói bậy nữa."

    Công chúa thút thít ngồi dậy, nàng vuốt bụng mình, lại ủy khuất: "Thái y nói là con trai, ngày đó chàng cũng không đến thăm ta, ta suýt nữa đau chết."

    Phụ thân ôn hòa, ý cười dạt dào dỗ dành nàng: "Ta đây không phải là vì muốn tốt cho nàng sao? Bệ hạ hôm nay để cho ta làm giám sát bộ binh, nàng sinh cho ta một đứa con trai, ta ở trên triều đình vì nó cố gắng thăng tước vị, sau này, cái gì cũng là của nó."

    Công chúa lúc này mới cao hứng, nàng lệnh cho thái y bắt mạch kê đơn thuốc cho nàng, nàng muốn sớm ngày vì phụ thân sinh con trai.

    8

    Bà ta thừa dịp phụ thân không có ở nhà, đưa ta vào trong phòng, dùng móng tay thật dài bóp mí mắt ta, nhổ lông mi của ta.

    Bà ta nói đôi mắt này của ta và mẫu thân rất giống nhau, về sau nhất định sẽ giống tiện nhân đi cưới chồng người khác, bà ta sớm muộn cũng phải đem đôi mắt này của ta móc ra cho chó ăn.

    Ta đau quá, nhưng ta không khóc, còn rất ngoan ngoãn đứng trước mặt bà ta, mặc cho bà ta ngược đãi, mắng chửi.

    Ta cố gắng kìm nén nước mắt.

    Ta không muốn ở trước mặt bà ta khóc lóc, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bà ta ở trước mặt ta khóc cho ta xem, phải đau khổ đến rơi lệ gào khóc, ít nhất, phải đau khổ hơn ta bây giờ."

    Có một ngày, ta lỡ không nhìn nổi, bà ta dùng nến nhỏ vào mắt ta, ta đau đến không thể chịu đựng được, ta nhớ rõ ta rõ ràng rất cố gắng nhịn rồi, nhưng chất lỏng vẫn ồ ồ rơi xuống.

    Ta rất hận chính mình, ta thật không có tiền đồ, ta làm sao có thể khóc trước mặt bà ta chứ.

    Sau đó ta ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng lại cao hứng lên, thì ra là máu.

    Chảy máu cũng tốt, chảy máu vẫn tốt hơn là rơi nước mắt.

    Ta mỗi khi bị bà ta đánh chịu không nổi, sẽ lại tự nói với mình: Ta nhất định sẽ nhớ kỹ cái đau này, chỉ có nhớ kỹ đau, mối hận bà ta giết mẫu thân ta mới sẽ không phai nhạt. Lớn dần theo thời gian ta lớn lên.

    Ta rất sợ, rất sợ quên đi cảm giác cả người lạnh lẽo, đau đến không thể hô hấp nôn khan kia.

    Ta hận trí nhớ của ta, mẫu thân đối với ta tốt như vậy, ta vậy mà đã có chút quên mất dung mạo mẫu thân.

    Ta không thể quên, ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân của ta.

    Và mối thù ngày đó.
     
    Minh Hi thích bài này.
  6. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Bấm để xem
    Đóng lại
    9

    Mỗi lần công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ ở một mình trong phòng chờ vết thương bình phục.

    Ta không nói cho phụ thân.

    Phụ thân có cách báo thù của phụ thân, ta có cách báo thù của ta, ta không muốn dựa vào ai hết.

    Phụ thân bề bộn nhiều việc, hắn ở nhà ngày càng ít, mỗi lần trở về đều là mang theo một đống người đi thư phòng trao đổi sự tình.

    Xuân đi thu đến, ta nhìn người phụ thân mang về, từ tiểu quan thất phẩm đến đại quan tam phẩm, rồi đến cẩu quan Đông xưởng nổi danh tàn ác cùng với nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.

    Màu sắc thượng quan bào của phụ thân cũng thay đổi, hắn càng lúc càng trở nên xu nịnh, ánh mắt lại càng thêm lạnh đi, bóng lưng cũng gầy gò đi.

    Phụ thân ta vốn trầm mặc ít nói, nhìn thấy mẫu thân luôn khẩn trương ngượng ngùng, không biết từ bao giờ đã trở nên mạnh mẽ trong vòng quan trường tối đen.

    Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ đau lòng lén rơi nước mắt.

    Mẫu thân ta chính là người mà chỉ cần biết phụ thân ta có chút va chạm nhỏ thôi cũng sẽ nhắc tới rất lâu, biết phụ thân bây giờ gầy gò như này, mẫu thân nhất định ngủ không ngon giấc.

    10

    Bốn năm sau, công chúa lại mang thai, bà ta cao hứng, Bảo Mã Hương Xa vô cùng kiêu ngạo trở về cung, đợi đến đêm mới trở về phủ.

    Lúc đi xe ngựa trống trơn, lúc trở về lại chất đầy vàng bạc tài bảo.

    Bà ta đắc ý rêu rao ngoài cửa, giống như một con khổng tước hoa.

    Nhìn thấy ta đang đọc sách, một cước đạp vào ngực ta, đưa tay căm hận nhấc ta lên, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt mặt ta nâng lên.

    Bà ta lạnh mặt siết chặt tay hận không thể bóp chết ta:

    "Ngươi thật sự là giống hệt con mẹ tiện nhân của người, đều khiến ta chướng mắt.

    Bà ta ngày xưa tra tấn ta, còn có chút ít e ngại, bây giờ có đứa nhỏ này, bà hạ thủ không hề có điều cố kỵ.

    Thị nữ Bích Lan ngăn nàng lại:" Công chúa, mẹ nó làm chậm trễ người và phò mã ở cùng nhau, lúc ấy để cho cô ta chết như vậy, bây giờ nhớ tới thật sự là quá nương tay rồi. "

    Bây giờ giữ mạng tiểu tiện nhân này chậm rãi tra tấn, thay thế mẹ nó chuộc tội cho người."

    Công chúa buông lỏng lực bóp ta, Bích Lan dán vào tai công chúa thấp giọng nói:

    "Người hiện tại mới có thai, phò mã gia vừa cứu trợ thiên tai trở về, chắc sẽ được thăng quan, tiểu tiện nhân này chết không đáng tiếc, nhưng không thể để cho nó làm ảnh hưởng vị trí của ngài trong lòng phò mã được."

    "Về sau người sinh hạ thế tử, phò mã có nhi tử, không sợ ngài ấy không ghét bỏ tiểu tiện nhân này."

    Công chúa vui vẻ nở nụ cười, hất ta ra đất, nói với ta:

    "Tạm để ngươi sống thêm vài ngày, lúc khác sẽ tìm ngươi tính sổ."

    Bà ta cẩn thận vuốt ve bụng, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng thỏa mãn, gióng trống khua chiêng rời đi.

    Bà ta đâu biết trong bụng mình chẳng phải hài tử của phụ thân.

    Phụ thân chán ghét bà ta muốn chết, sao có thể chạm vào bà ta được.

    Những đêm đó, trong phủ mê hương lượn lờ, người ăn nằm cùng công chúa là ăn mày hay là tử tù trong ngục căn bản không biết được.

    Phụ thân ta âm thầm tìm được mấy tên lưu manh cưỡng dâm sát hại mẫu thân ta, bọn họ quỳ gối trước mặt phụ thân, cầu xin cho tha cho họ một con đường sống.
     
    Minh Hi thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...