09/06/2021 (còn dịch, còn nghĩ vẩn vơ) Con người là sinh vật khó hiểu nhất trên đời. Khi còn ở độ tuổi ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta chán ghét những bữa cơm nhà, không muốn đối mặt với sự cằn nhằn từ bố mẹ, cũng sợ hãi cái cảnh ngày đêm lo lắng về điểm số. Đúng vậy, chúng ta đều khao khát được tự do, khao khát được lên đại học, vào ngôi trường bản thân mơ ước, được dọn đến ở 1 nơi xa, không chịu sự quản thúc của bất kỳ ai, làm bất kỳ điều gì mình mong muốn. Nhưng đến khi nhận thông báo đỗ đại học, những ngày đầu xa nhà, bản thân chúng ta lại có chút không quen rồi. Hình như ta lại nhớ về ngôi nhà ta từng sống 18 năm, cũng hơi nhớ bố mẹ rồi, cũng bắt đầu cảm thấy cuộc sống xung quanh xa lạ quá. Một thời gian sau, ta đã quen với cuộc sống xa nhà, cảm thấy thật vui vẻ, lại không muốn về nhà nữa, những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, hay những đứa bạn nhiệt tình mới gặp. Cuộc sống khá là đáng sống đấy. Nhưng thật buồn cười là, một thời gian nữa qua đi, ta lại quay về hồi tưởng quá khứ, phát hiện cuộc sống hiện tại hóa ra không tốt đẹp như ta tưởng, cái ồn ào của thành thị làm bản thân cảm thấy lạc lõng quá, hóa ra tình người bạc bẽo đến vậy, hóa ra trừ người sinh ra nuôi nấng ta thì ai thương ai cũng cần điều kiện. Chúng ta lại muốn được trở về nhà rồi, lại nhớ cha mẹ rồi. Những lời cằn nhằn không còn làm ta tức tối hay bực bội nữa, chỉ thấy thương.