Các trích đoạn đam mỹ dẫn mọi người lên con đường hủ

Thảo luận trong 'Kiến Thức' bắt đầu bởi Quỳnh Yến, 27 Tháng sáu 2021.

  1. Quỳnh Yến

    Bài viết:
    1
    #1 Đạo mộ bút ký

    Thú vị không, bao nhiêu năm sau, tóc ngươi đã bạc trắng, hắn vẫn còn trẻ như lần đầu mới gặp mặt.

    Hắn vô tình xâm nhập nắm mồ ngươi mai táng.

    Ngươi giãy dụa đứng lên chỉ vì muốn nhìn hắn lần cuối, hắn lại tàn nhẫn xuất thủ bóp mạnh đầu người khô quắt hủ hóa của ngươi.

    Hắn xoay người nói với nam tử trẻ tuổi được bảo vệ phía sau, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chỉ là một cái bánh tông thôi."

    Ngươi chợt hiểu mình từ lâu đã không còn là Thiên Chân của hắn.

    Hắn đã có một Thiên Chân mới, ngươi đã chết nghìn năm trước, mà hắn vẫn trẻ trung như lần đầu gặp gỡ.


    #2 Đạo mộ bút ký

    Chỉ là tôi không nên quá ngây thơ, cứ muốn đoán những bí ẩn chưa ai biết tơi.

    Không xuyên qua được bánh răng số phận

    Nhìn sâu vào ánh mắt anh, lẽ nào đã kết thúc rồi sao

    Như đường chỉ tay đứt đoạn

    Thà rằng chúng ta chỉ là người qua đường, còn hơn cuối cùng anh lại quay đi

    Tàn nhẫn đến vậy

    Chỉ còn lại mình tôi

    Nếu thời gian dừng lại, còn có thể quay đầu lại chăng.

    Có lẽ không đợi được câu trả lời..


    #3 Tàn yêu_Neleta

    Bách chuyển thiên hồi cuối cùng vẫn trốn không thoát, không thể rời xa

    Hai chữ nhân duyên quả thật khó hiểu, khó hiểu

    Kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu mới đổi lại một lần lướt qua

    Mà năm trăm lần gặp thoáng qua đổi lại kiếp này được một lần gặp nhau.


    #4 Cha nuôi_Thủy Thiên Thừa

    Thiện Minh mệt đến đầu ngón tay cũng lười động đậy, mặc kệ y ôm hăn như rắn quấn, lười biếng nói, "Ngủ như vậy mi không khó chịu sao?"

    "Từ nhỏ con đã quen ngủ cùng ba, không có ba con ngủ không ngon được." Thẩm Trường Trạch dùng cái trán cọ vào lưng Thiện Minh, nhỏ giọng nói, "Chúng ta tách ra vài năm, con vẫn luôn không ngủ ngon, ngày nào cũng nghĩ đến ba."

    Thiện Minh khép hờ mắt, "Ta cũng hằng ngày đều nghĩ đến mi đó."

    Thẩm Trường Trạch ngẩn người, ngẩng đầu lên, "Thật sự?"

    Thiện Minh quay đầu nhìn y một cái, "Đương nhiên là thật."

    Thẩm Trường Trạch xoay người hắn lại, đối mặt với mình, thanh âm có chút rùn rẩy, "Vì sao ba chưa bao giờ nói?"

    Thiện Minh có chút không hiểu sao, "Ta chưa từng nói sao? Ta nuôi mi mười năm, lập tức phải tách ra, ta cũng đâu thể quen được, chẳng còn ai đuổi muỗi cho ta nữa."

    (chú thích: Do Thẩm Trường Trạch là long huyết nhân nên cũng kiêm thêm chức năng nhan muỗi thiên nhiên cho Thiện Minh)

    "Ba đương nhiên chưa từng nói, con thích nghe, ba nói nhiều một chút."

    "Nói cái gì?"

    Thẩm Trường Trạch nóng nảy "Nói ba nhớ con nhiều thế nào ấy."

    Thiện Minh nghĩ nghĩ, "Ngày nào cũng nhớ, không biết mi đang làm gì, sống có tốt không, khi ăn uống không tốt bị muỗi cắn đến ngủ không được đều sẽ nhớ mi, ra nhiệm vụ bị thương cũng sẽ nhớ, sợ nếu ta chết thì chúng ta chính là vĩnh biệt. Tóm lại, ngoài lúc ra nhiệm vụ thì bình thường ta cũng không có chuyện gì, chỉ có thể nhớ mi đợi thời gian trôi qua."

    Thiện Minh tuy nói rằng thật nhẹ nhàng, nhưng bốn năm rời xa Thẩm Trường Trạch kia với hắn mà nói là một đoạn thời gian khó chịu, hắn không muốn hồi tưởng lại. Ở thời điểm đó hắ mới có thể chân chính hiểu hiểu được tâm tình của người làm cha làm mẹ, đó thật sự là thời khắc cảm thấy lo lắng cho đứa con của mình.

    Cặp mắt đỏ động lòng người của Thẩm Trường Trạch lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên, biểu cảm xuất hiện một vết rách, y gắt gao ôm Thiện Minh, chôn mặt vào gáy hắn, run giọng nói, "Ba, nói thêm chút nữa đi."

    Toàn thân Thiện Minh bị tình yêu ấm áp vây lấy, thể xác và tinh thần cũng thả lỏng xuống, rất nhiều lời nói bình thường hắn sẽ khinh thường mở miệng, lúc này lại có thể nói ra rất tự nhiên, "Nói cái gì nữa nha? Ta quả thật rất nhớ mi đấy, nhưng mà ta biết chắc chắn mi có thể sống rất tốt, chỉ cần ta không chết, sẽ có ngày chúng ta có thể gặp lại." Hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của Thẩm Trường Trạch, nhẹ giọng nói: "Khi ta nhặt được mi, mi còn nhỏ như vậy, không ngờ đảo mắt đã trưởng thành rồi. Ta biết mi không có khả năng luôn luôn ở bên cạnh ta, nếu mi không đủ mạnh mẽ, mi cũng chỉ có thể mặc người khác sắp đặt. Tuy rằng mi oán ta vì đã bỏ rơi mi, nhưng nếu được chọn một lần nữa ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì thời điểm đó ta đã không thể giúp mi được nữa."

    Thầm Trường Trach nghẹn ngào, "Ba ơi.."


    #5 Đoạn tương tư_Tùy Phong Phi

    Trong đêm khuya, chúng ta cứ như vậy kẻ trước người sau đi trên hành lang dài gấp khúc.

    Rõ ràng chỉ cách xa vài bước, lại cứ như vô luận thế nào cũng không thể đuổi kịp.

    Đoạn tương tư gần nhau trông gang tấc mà cách nhau cả một biển trời.


    #6 Lục Hào_Priest

    Trình Tiềm chớt ôm lấy y từ phía sau, Nghiêm Tranh Minh cứng đờ lưng, đang toan mở miệng quát mắng.

    Liền nghe Trình Tiềm nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh từ sáng đến tối chỉ đồi ăn ngon mặc đẹp, không phải bại gia thì là làm điệu, trời mới thương hại huynh! Ta chính là thích huynh, muốn huynh! Còn muốn ta nói thế nào đây!"

    [..]

    Ngàn đầu vạn mối, không cần phải nói rõ, ngươi đã là ràng buộc không gì phá nổi của ta trong chốn hồng trần.


    #7 Quỷ thoại liên thiên_Thanh Khâu

    Lời vừa thốt ra, tôi liền thấy không thích hợp cho lắm. Giọng nói này sao lại quen đến thế, thật giống như trước đây có người thường hay bảo tôi luộc trứng chiên cơm. Tôi mạnh mẽ quay đầu lại, ngay sau lưng mình, đang đứng đó chẳng ai khác, chính là Bạch Dực đã mất tích suốt hai năm. Anh mặc áo len màu trắng tay đang cầm một chiếc áo khoác màu vàng. Trừ việc không mang kính, tất cả còn lại gần như không thay đổi.

    Thấy tôi ngây ra nhìn mình, anh liền dùng tay giơ giơ trước mặt tôi, sau đó lắc đầu nói: "Ngốc thế? Xong rồi, bà xã tôi thành tên ngốc, nữa đời sau của tôi xong rồi."

    Tôi vẫn không phản ứng như cũ, chỉ hạ giọng hỏi: "Anh về rồi à, Bạch Dực."

    Anh xoa xoa đầu tôi, gật đầu nói: "Anh đã trở về, sẽ không đi nữa."

    Đột nhiên, tôi cảm thấy cuộc nói chuyện này vô cùng quen thuộc. Dường như vào rất nhiều năm trước đây, nơi đầu nguồn Hoàng Hà cũng có cuộc nói chuyện như vậy:

    "Ngươi về rồi à, Canh Thìn"

    "Ta đã trở về, sẽ không đi nữa".
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...