Tản Văn Sương Tan Trên Lá…! - Hồng Mến

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hồng Mến, 4 Tháng sáu 2020.

  1. Hồng Mến

    Bài viết:
    100
    Sương tan trên lá!

    Hồng Mến

    Đừng buồn anh nhé! Lâu rồi em cảm thấy hờ hững với những quan tâm hững hờ của anh, thấy ngột ngạt trong những dòng tin nhắn từ anh, thấy trống rỗng và cô đơn trong từng câu chữ anh trao. Đừng buồn anh nhé! Lâu rồi em cảm thấy chán cả ánh mắt anh trao. Và rồi. Em mệt mỏi, chẳng muốn loanh quanh ở câu chuyện mải miết yêu thương ngày xưa, một tình yêu như đang còn mà mất. Một tình yêu mà khi anh cần em thì có lẽ chiếc điện thoại sẽ ngập tràn những hồi chuông ngân vang và những tiếng tin tin, còn khi em mong nhớ hay cần anh thì thời gian ngập tràn những im lặng của tình yêu anh trao để em có cảm giác khi thấy tin nhắn hay cuộc gọi của anh là em biết anh đang cần em trong một nội dung gì đó của riêng anh. Tình yêu ấy khiến em ngột ngạt và lảng tránh. Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt và trống trải. Im lặng hoang hoải, xé tan buồn thương, giằng xé nỗi nhớ, đánh tan kỉ niệm, đập vụn mong chờ, tung mình mặc theo chiều gió! Đừng tạo cho em thói quen nghiệt ngã và cũng đừng trở thành sự nhàm chán trong em!

    Tình yêu ấy trong em như cây non mùa đơm trái. Nay thấy nhớ một chút, mai muốn bên nhau thêm một phút, tích lũy từng ngày mà lớn dần trong tim. Rồi lúc nhận ra trái tim mình loạn nhịp lại thấy sợ sệt, sao năm tháng dài gồng mình mạnh mẽ lại yếu đuối nhỏ nhoi trước một người xa lạ. Em như người nông dân cần mẫn, chắt chiu nhặt nhạnh kỉ niệm đan thành câu chữ. Những cảm xúc của khoảnh khắc ngọt ngào giấu thật sâu trong từng bài viết. Để rồi quay cuồng trong dòng nước xoáy cuồn cuộn của lời hứa, ra sức vật lộn, tìm kiếm từng sợi niềm tin và trở thành kẻ tiến thoái lưỡng nan, thất bại thảm hại trong cơn mưa ban chiều. Phút giây này chỉ mong trung thành với con tim mà không làm tổn thương người khác.

    Ngày hôm nay, trong tình bạn trân quý, người luôn ở bên em, nghe những nức nở thì thầm trong cả niềm đau em không một lần gọi tên, trong những tất bật của cuộc sống người ấy luôn dành cho em chút thời gian khi em cần, kể em nghe những câu chuyện không còn những bộn bề trong hơi thở, không còn những cơn bão tố dòng đời.. Mọi thứ về anh trong em thật mông lung nhưng anh thì thật rõ ràng. Em không còn tự tạo ảo giác cho chính bản thân. Nếu đến một ngày bên anh là những đơn côi hay tủi hờn, bên anh là những im lặng không nghỉ ngừng, anh có lại gọi tên khi em đã rời xa. Những ngày này em không nhớ đến anh, không nghĩ đến những tin yêu dối lừa của anh và em thích những ngày như thế. Cái mà ta nhớ nhất có khi không phải là cái mà ta yêu nhất. Em thấy mệt mỏi với những cơn nức nở mỗi đêm dài, thấy ngã gục trong những câu chuyện tình mình, thấy nhạt nhẽo trong những câu nói anh trao. Có nhiều lúc em dự định hỏi anh, những rồi chợt thấy, cũng chẳng cần đặt câu hỏi khi không có điều để hỏi, khi mọi thứ hiện nguyên hình hài của nó. Cho dù năm tháng dài với em, thời gian không phải là câu trả lời mà thời gian để em lãng quên đi câu hỏi. Đừng nghĩ và cũng đừng buồn anh nhé, chuyện tình mình thoảng qua cho cuộc đời thêm thi vị, và khi qua rồi ta không cần phải nghĩ. Chuyện tình mình như hạt sương trên lá, nắng lên phút chốc đã tan hòa trong sớm mai!

    Hồng Mến
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...