Sương Hà Giang Tác giả: Rewrite Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn "Quê Hương Việt Nam Đẹp Quá". Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật, tên các nhân vật đã được thay đổi. Giới thiệu: Giữa những cung đường ngoạn mục của Hà Giang Loop, nơi núi đá tai mèo vươn lên trời và sương mù ôm lấy vạn vật, Sophie Laurent, một cô gái Pháp đam mê phiêu lưu, bắt đầu chuyến đi không chỉ để khám phá thiên nhiên mà còn để tìm lại chính mình. Tại đây, cô gặp Vàng A Sinh, chàng hướng dẫn viên H'Mông với nụ cười ấm áp và trái tim chân thành, mở ra một câu chuyện tình yêu vượt qua rào cản ngôn ngữ, văn hóa, và khoảng cách địa lý. Từ những con đèo huyền ảo đến bản làng mộc mạc, liệu tình yêu có đủ sức mạnh để giữ họ bên nhau, hay chỉ là một giấc mộng thoáng qua giữa màn sương Hà Giang? Một hành trình lãng mạn, cảm xúc, và đầy chất thơ, nơi vẻ đẹp Việt Nam và những giá trị giản dị đánh thức trái tim bạn. MỤC LỤC Chương 1: Chuyến Phiêu Lưu Chương 2: Nỗi Nhớ Trong Sương Chương 3: Lựa Chọn Chương 4: Lời Tỏ Tình Trên Đỉnh Mèo Vạc Chương 5: Quyết Định Của Trái Tim - Hết- Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) 3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 1: Chuyến Phiêu Lưu Ảnh sưu tầm trên Pinterest Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật, tên các nhân vật đã được thay đổi. Bấm để xem Không khí lạnh buốt của Québec vẫn còn bám trên da khi Sophie Laurent nhấc chiếc vali màu rượu vang đỏ lên bàn. Căn phòng nhỏ ngập ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn, hắt bóng cô gái 24 tuổi lên tường như một bức tranh cô độc. Trên màn hình điện thoại, khuôn mặt Emma Dubois hiện lên với nụ cười hóm hỉnh quen thuộc: "Sophie Laurent, cô gái của những chuyến đi không hồi kết! Lần này là Đông Nam Á?" Sophie cười rạng rỡ, ngón tay lướt qua tấm bản đồ Việt Nam đặt cạnh vali: "Bắt đầu từ Sài Gòn, ra Huế, lên Hà Nội, rồi có lẽ.. Cô dừng lại, mắt sáng lên, mình sẽ thuê xe máy, Emma ạ. Muốn cảm nhận gió, mùi đất, tiếng cười trên từng cung đường." Emma thở dài giả vờ: "Nghe như kịch bản phim hành động rẻ tiền. Nhớ mang theo nón bảo hiểm, và đừng để trái tim dẫn lối quá nhanh!" Giọng cô chuyển sang nghiêm túc: "Việt Nam không phải Châu Âu, Soph. Tai nạn giao thông, rào cản ngôn ngữ.." "Biết rồi!" Sophie cắt lời, nhấp ngụm cà phê đắng. Hơi ấm từ tách vại lan tỏa, nhưng không xua được nỗi cô đơn mơ hồ đã đeo bám cô suốt mùa đông dài ở Canada: "Mình cần thay đổi, Em. Những con phố cổ, tiếng chuông chùa, hương vị lạ.. Cô ngừng lại, giọng trầm xuống, có lẽ mình đang tìm thứ gì đó.. Lớn hơn cả một chuyến du lịch." Hai tuần sau, Sophie đứng giữa Sài Gòn ồn ã. Tiếng còi xe, mùi phở nồng nàn, và nắng tháng Hai chói chang xóa tan ký ức mùa đông. Cô thuê chiếc xe máy màu xanh ngọc, phóng về miền Trung dưới làn mưa phùn lất phất. Nhưng hành trình tự do sớm gặp trắc trở. Một buổi chiều ở Quảng Ngãi, khi cơn mưa rào bất chợt trút xuống, chiếc xe của Sophie trượt bánh trên đoạn đường đất sét nhão. Cô văng xuống vệ đường, tay trái đập mạnh vào tảng đá. Tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng khi cơn đau nhói xé cánh tay. Mưa thấm ướt áo khoác, nước lạnh buốt hòa với máu từ vết xước dài trên má. "Ổn không cô?" Một bác nông dân chạy tới, gương mặt nhăn nheo vì lo lắng. Sophie gật đầu cố gắng, giọng khản đặc: "Tôi.. Ổn." Chiếc xe nằm chỏng chơ bên vũng bùn như lời nhắc nhở cay đắng về sự mong manh. Hai tuần nằm trọ trong căn nhà nhỏ ven biển, Sophie nhìn ngày tháng trôi qua trên tờ lịch treo tường. Visa một tháng sắp hết hạn. Vết thương trên tay vẫn âm ỉ, nhưng nỗi đau lớn hơn là sự tiếc nuối. Huế cổ kính với đại nội rêu phong, Hà Nội sôi động cùng phố cổ hàng trăm năm.. Tất cả chỉ còn là giấc mơ dang dở. Đêm cuối cùng, cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra biển đen thẫm. Chiếc điện thoại bật bản đồ Việt Nam, ngón tay lướt qua dải đất hình chữ S. Bỗng một ký ức mơ hồ ùa về, giọng nói hào hứng của một du khách từng gặp ở Sài Gòn: "Nếu muốn thứ đẹp nhất Đông Nam Á, hãy tới Hà Giang Loop! 350km qua núi đá tai mèo, đèo Mã Pì Lèng dựng đứng, và 22 sắc màu văn hóa dân tộc.." Tim Sophie đập thình thịch. Cô đứng bật dậy, vali mở sẵn. Mình chưa thực sự rời Việt Nam! Chuyến bay tới Singapore chỉ như một vệt sáng mờ trong tâm trí Sophie. Cô như cỗ máy xuyên qua thủ tục xin visa tại Đại sứ quán Việt Nam, kinh nghiệm từ những chuyến đi trước giúp mọi thứ suôn sẻ. Đứng giữa sân bay Changi lộng lẫy, tấm visa mới còn thơm mùi giấy in trên tay, Sophie nhoẻn miệng cười. "Mời hành khách chuyến bay VN 246 đi Hà Nội.." Thông báo từ loa vang lên. Sophie siết chặt chiếc ba lô, mắt nhìn về phía cổng soát vé. Qua khung cửa kính máy bay, những đám mây trắng xốp trôi bồng bềnh như mời gọi. Hà Giang, cô thì thầm trong đầu, mình tới đây.. Vì điều gì lớn hơn cả phong cảnh. Chiếc máy bay cất cánh, để lại phía sau Singapore lấp lánh ánh đèn. Sophie nhắm mắt, hình dung ra núi đá tai mèo dựng đứng, sương mù trắng xóa phủ kín đèo cao, và tiếng khèn Mông vang vọng thung lũng. Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng, như linh tính báo trước rằng chuyến Hà Giang Loop đầu tiên vào cuối tháng 3/2025 này sẽ không chỉ là hành trình khám phá đất lạ, mà còn là bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời cô. Cuối tháng 3/2025, Sophie Laurent đặt chân lên Hà Giang với một niềm hy vọng mong manh: Quên đi vụ tai nạn xe máy và tìm lại cảm giác phiêu lưu nguyên vẹn. Cô tham gia một tour nhỏ, khởi hành từ thị trấn nhỏ bé ngập sắc hoa gạo đỏ rực. Chiếc xe Jeep mui trần băng qua những con đường đèo ngoằn nghèo, phóng tầm mắt về phía cao nguyên đá Đồng Văn hùng vĩ. Những dãy núi đá tai mèo sắc nhọn vươn lên trời xanh như bức tường thành ngàn năm, xen lẫn là thửa ruộng bậc thang mới gieo mạ, xanh mướt dưới nắng sớm. Không khí trong lành, lạnh se se, mang theo hương cỏ cháy và đất đá. Sophie hít một hơi sâu, cảm giác bồn chồn trong lòng dịu bớt. Đây chính là khởi đầu mới cô cần. Tuy nhiên, sự phấn khích vụt tắt khi cô nhận mình không thuộc nhóm do Vàng A Sinh, cái tên cô nghe đồn là hướng dẫn viên trẻ giỏi nhất, am hiểu văn hóa H'Mông sâu sắc, dẫn dắt. Thay vào đó, cô được phân về một anh hướng dẫn khác, dễ mến nhưng thiếu đi sự cuốn hút mà cô mong đợi. Sophie thở dài, tự nhủ: Cứ tận hưởng phong cảnh đi, Sophie. Đừng kỳ vọng nhiều quá. Số phận thường chơi những ván bài bất ngờ. Tối đó, cả hai đoàn tour dừng chân tại cùng một homestay giản dị ở Quản Bạ. Homestay là một ngôi nhà sàn gỗ nhỏ, lợp mái cọ, nằm lưng chừng núi. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ cửa sổ, tiếng cười nói rộn rã vọng lại. Sophie đang lúi húi kéo vali lên cầu thang gỗ thì một giọng nói trầm ấm, pha chút ngượng nghịu bằng tiếng Anh cất lên phía sau: "Cô cần giúp không?" Cô quay lại. Ánh đèn lồng treo trước hiên chiếu rọi vào chàng trai đứng đó. Anh mặc bộ trang phục truyền thống H'Mông: Áo chàm nền đen, viền cổ và tay áo thêu hoa văn hình học sặc sỡ bằng chỉ đỏ, vàng, xanh lá, những hình vuông, hình thoi tượng trưng cho núi rừng và cuộc sống. Khuôn mặt anh trẻ trung, nước da rám nắng, đôi mắt đen láy ánh lên sự chân thành và chút tò mò. Nụ cười anh rạng rỡ, ấm áp như nắng mai xua tan sương muối. Vàng A Sinh. Sophie nhận ra ngay dù chưa từng gặp. Tim cô đập nhanh hơn một nhịp. "Tôi.. Tôi tự làm được. Cảm ơn anh!" Sophie lúng túng đáp, kéo vali một cách vụng về. "Anh là Vàng A Sinh, hướng dẫn viên. Đoàn của anh ở đây tối nay." Anh giới thiệu, tiếng Anh chậm rãi nhưng rõ ràng. Anh chỉ về phía một nhóm du khách đang nô đùa dưới sân. Đúng lúc đó, một chàng trai trẻ khác, nhanh nhảu, mặc áo phông jeans bụi bặm, nhảy lên cầu thang: "Ê Sinh! Lại 'giúp đỡ' khách Tây xinh đẹp nè hả?" Anh ta nheo mắt cười, giọng đầy giễu cợt nhưng thân thiện: "Chào cô! Tôi là Hải, đồng nghiệp, cũng là bạn thân của anh chàng nhút nhát này!" Hải vỗ vai Vàng A Sinh một cái rõ kêu, khiến anh ngượng nghịu cúi mặt. "Sophie Laurent. Rất vui được gặp hai anh." Sophie cười, bối rối tan biến trước sự vui vẻ của Hải. Không khí trở nên thoải mái lạ thường. Suốt chuyến đi những ngày sau, tại các điểm dừng chân như đèo Mã Pì Lèng chênh vênh hay cánh đồng hoa tam giác mạch tím ngắt ở Yên Minh, Sophie và Vàng A Sinh thường tìm được những khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau. Rào cản ngôn ngữ được thu hẹp bằng chiếc điện thoại và Google Translate. "Cao nguyên đá.. Đẹp. Như bức tranh." Vàng A Sinh gõ vào điện thoại, màn hình hiện lên dòng tiếng Anh. Anh chỉ tay về phía những vách núi dựng đứng, dưới chân là dòng Nho Quế uốn lượn như dải lụa. "Thật tuyệt vời!" Sophie thốt lên, mắt sáng lên. Cô gõ lại: "Người H'Mông sống ở đây lâu chưa? Cuộc sống có khó khăn không?" Vàng A Sinh đọc xong, ánh mắt anh trầm lại, đầy tự hào: "Rất lâu. Tổ tiên. Mạnh mẽ. Sống hòa hợp.. Với núi rừng." Anh cười, nụ cười làm ấm cả khung cảnh hùng vĩ: "Khó khăn, nhưng hạnh phúc. Giản dị." Đêm thứ hai tại một homestay ở Yên Minh, không khí bừng lên sôi động. Một chiếc tivi nhỏ, loa kéo được bày ra giữa sân, ánh lửa trại bập bùng. Karaoke bắt đầu. Du khách quốc tế và hướng dẫn viên địa phương cùng hòa giọng, từ những bản nhạc pop sôi động đến giai điệu dân ca trữ tình. Rượu ngô nồng ấm được rót ra, tiếng cười nói rôm rả. Sophie, với bản tính cởi mở, cầm mic hát say sưa một bản nhạc Pháp lãng mạn. Giọng cô trong trẻo, truyền cảm, khiến nhiều người vỗ tay tán thưởng. Khi bài hát kết thúc, cô bất ngờ quay sang Vàng A Sinh đang ngồi bên bếp lửa. "Anh Sinh, hát cùng tôi chứ? Một bài tình ca Việt Nam?" Sophie đề nghị, đôi mắt xanh biếc long lanh dưới ánh lửa. Vàng A Sinh ngạc nhiên, mặt ửng hồng, nhưng không từ chối. Anh gật đầu, đứng dậy. Hải nhanh tay chọn bài "Hà Giang Mùa Hoa Tam Giác Mạch". Giai điệu nhẹ nhàng, da diết vang lên. Ban đầu, Vàng A Sinh hát hơi run, giọng trầm ấm đặc trưng người miền núi. Sophie thì thầm hát theo lời Việt, dù phát âm còn ngượng nghịu. Nhưng rồi, họ như quên đi xung quanh. Ánh mắt họ giao nhau. Giọng hát của Sophie quyện vào giọng trầm của Vàng A Sinh, tạo nên một sự hòa quyện kỳ lạ, đẹp đẽ và xúc động. Không khí lắng xuống, chỉ còn tiếng hát, tiếng lửa tí tách và tiếng gió núi vi vu. "Trời ơi, 'ship' quá đi mất!" Hải rú lên, giơ cao chiếc điện thoại. Click! Ánh flash lóe lên. Tấm ảnh đầu tiên ghi lại khoảnh khắc ấy: Sophie nghiêng đầu cười rạng rỡ, Vàng A Sinh e thẹn nhưng đầy ấm áp, nền sau là ánh lửa bập bùng và bóng tối núi rừng huyền bí. "Gửi cho tôi với, Hải!" Sophie cười lớn, chạy lại xem. Vàng A Sinh cũng cúi nhìn, nụ cười không giấu nổi. Hải lại trêu: "Sinh nè, coi chừng 'H'Mông hóa' cô Sophie mất thôi! Mai mốt cô ấy ở luôn đây thì khỏi về Tây!" Tiếng cười giòn tan vang lên, xua tan cái lạnh của đêm núi. Trong lòng Sophie, một cảm giác lạ kỳ chợt nảy nở: Sự rung động nhẹ nhàng trước chàng trai H'Mông chân chất, và một tình yêu bắt đầu với vùng đất kỳ vĩ này. Con đường phía trước còn dài, nhưng dưới chân đèo Yên Minh đêm ấy, một sợi dây vô hình đã được se duyên, bắc ngang qua hai thế giới khác biệt. Cảnh núi non hùng vĩ, tiếng hát và nụ cười ấy, đã khắc vào tâm trí cô như một dấu ấn không thể phai mờ, báo hiệu cho một hành trình lớn hơn du lịch, một hành trình của trái tim sắp bắt đầu. Bầu không khí sau đêm hát karaoke vẫn còn đọng lại trong homestay như khói ấm bên bếp lửa tàn. Sophie đứng tựa cửa, ngắm lớp sương trắng đặc quánh cuộn mình trên những dãy núi đá tai mèo quanh Quản Bạ. Cái lạnh buốt xương của Hà Giang đêm khuya khiến cô rùng mình, nhưng trong lòng lại bồi hồi một thứ cảm xúc khó tả, thứ cảm xúc mà Vàng A Sinh, chàng hướng dẫn viên người H'Mông với nụ cười làm ấm cả đêm sương, đã vô tình gieo vào cô từ lúc nào không hay. "Mình phải hành động thôi." Sophie thì thầm, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại. Tính bốc đồng vốn là thứ dễ khiến cô lao vào phiêu lưu, và lần này cũng không ngoại lệ. Cô bước vội ra sân, nơi Vàng A Sinh đang ngồi bên gốc cây táo mèo, ánh lửa bập bùng từ điếu thuốc lào anh cầm chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh. "Đi dạo với mình một chút nhé?" Sophie cất tiếng, giọng hơi run vì lạnh và.. Ngượng. Google Translate trên điện thoại cô lập tức dịch sang tiếng Việt. Vàng A Sinh ngẩng lên, đôi mắt đen ánh lên bất ngờ rồi hóa dịu dàng: "Được. Nhưng lạnh lắm, em có chịu nổi không?" Anh vươn tay đưa Sophie chiếc áo khoác dạ dày dày màu chàm, đồ truyền thống H'Mông còn thơm mùi khói bếp. Họ bước vào màn sương. Làn hơi lạnh buốt luồn qua kẽ áo, nhưng hơi ấm từ chiếc áo của Sinh và sự gần gũi của anh khiến Sophie quên đi tê cóng. Con đường mòn quanh co, gập ghềnh đá, chìm nghỉm trong biển sương trắng. Tiếng chân họ bước lạo xạo trên sỏi đá, tiếng dế kêu đâu đó trong vắt, và tiếng thở của nhau hòa vào gió núi. Sương mù vờn quanh như tấm màn nhung ẩm, biến những vách đá sắc nhọn thành bóng ma khổng lồ chập chờn. "Chỗ này đẹp như cổ tích vậy." Sophie thốt lên, mắt không rời khỏi cảnh tượng huyền ảo. Vàng A Sinh cười khẽ, giọng trầm ấm cắt ngang màn đêm: "Với người H'Mông chúng anh, đây là nhà." Anh bắt đầu kể, qua Google Translate và những cử chỉ tay sinh động, về Sa Pa quê anh, nơi có những thửa ruộng bậc thang chạm mây, phiên chợ tình nơi trai gái tỏ tình bằng tiếng khèn, và niềm tự hào về chiếc khăn Piêu mẹ anh dệt cả năm trời: "Mỗi họa tiết trên váy thổ cẩm đều kể chuyện núi rừng, Sophie ạ. Như đường chỉ này!" anh chỉ lên áo mình: "Là dãy Hoàng Liên Sơn, nơi tổ tiên anh đã sống và chết." Sophie lắng nghe, say mê. Cô thấy mình bé nhỏ trước sự rộng lớn của thiên nhiên và chiều sâu văn hóa mà Sinh đại diện. Anh không chỉ là chàng trai trẻ 25 tuổi, mà là cả một thế giới giản dị, bền bỉ, khác xa cuộc sống đầy ánh đèn neon và những mối quan hệ vội vã ở Québec. Khi Sinh kể về lần đầu leo đèo Mã Pì Lèng lúc 15 tuổi, mắt anh sáng lên lấp lánh niềm kiêu hãnh, Sophie cảm thấy trái tim mình thắt lại. Họ dừng chân ở một mỏm đá nhô ra vực. Dưới kia là vực sâu hun hút, ngập trong biển sương trắng xóa. Gió núi ào ào thổi tung mái tóc Sophie. Cô run lên, không rõ vì lạnh hay vì.. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên biến mất. Vàng A Sinh đứng sát ngay sau cô, hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra như lò sưởi giữa đêm giá buốt. "Em lạnh à?" Giọng anh khàn khàn, gần hơn bao giờ hết. Sophie quay lại. Ánh mắt đen sâu thẳm của Sinh nhìn thẳng vào cô, chân thành đến mức không thể chối từ. Trong làn sương mờ ảo, dưới ánh trăng non lọc qua mây, khuôn mặt góc cạnh của anh trông thật dịu dàng. Tim Sophie đập thình thịch như trống lễ hội. Mọi lời cảnh báo của Emma về "đừng vội vàng" tan biến. Mọi rào cản văn hóa, ngôn ngữ bỗng chốc mờ nhòa. Chỉ còn khoảnh khắc này, nguyên thủy, bản năng, và đẹp đến nghẹt thở. Cô nghiêng người. Nụ hôn đầu tiên ập đến như cơn gió núi, bất ngờ, mạnh mẽ, và lạnh buốt. Môi Sophie chạm vào môi Sinh, một cảm giác thô ráp, lạ lẫm, thấm đẫm mùi thuốc lào nồng nàn và hơi thở ấm nóng. Anh khẽ giật mình, nhưng không lùi lại. Bàn tay chai sạn vì cầm lái của Sinh vươn lên, nhẹ nhàng đặt sau lưng cô, kéo cô sát hơn vào lòng. Họ hôn nhau giữa màn sương dày đặc, như hai kẻ lạc lối tìm thấy nhau trong cõi mờ ảo. Tiếng gió, tiếng suối xa xăm, tất cả chìm nghỉm. Chỉ còn nhịp tim họ đập rộn ràng trong lồng ngực. Khi Sophie rời môi anh, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng. Vàng A Sinh cúi mặt, tai đỏ lên dưới ánh trăng: "Anh.. Anh xin lỗi nếu.." "Không!" Sophie cắt ngang, giọng run run nhưng quả quyết: "Em không hối hận." Cô nắm lấy tay anh, lòng bàn tay ấm nóng truyền sang da thịt. Suốt quãng đường về homestay, họ im lặng. Nhưng bàn tay họ vẫn lồng vào nhau. Sương mù giăng kín lối, như muốn giấu đi bí mật ngọt ngào vừa chớm nở. Sáng hôm sau, khi tour kết thúc ở điểm trả khách tại thị trấn Hà Giang, Sophie nén nỗi lòng nặng trĩu. Cô bước tới trước Vàng A Sinh, đứng trên bậc thang xe khách. "Tạm biệt anh." Cô thì thầm, rồi đặt một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên gò má anh, nơi vẫn còn hơi ấm của đêm qua. Mùi thuốc lào, mùi núi rừng trên người Sinh khiến cô nghẹn lòng. "Bảo trọng, Sophie." Giọng Sinh khàn đặc, ánh mắt vời vợi một nỗi niềm khó gọi tên. Xe chuyển bánh. Sophie nhìn qua cửa kính mờ sương, hình bóng Sinh đứng lẻ loi giữa bến xe nhỏ dần, rồi khuất hẳn. Một nỗi buồn thăm thẳm, lẫn chút hoang mang, tràn ngập lòng cô. Chỉ là tình một đêm thôi, đúng không? Cô tự nhủ, lòng như có bàn tay ai bóp nghẹt. Đông Văn, Mèo Vạc, Mã Pì Lèng.. Tất cả giờ chỉ còn là ký ức mờ ảo trong sương. Nhưng chỉ hai mươi phút sau, khi xe bon bon trên đường tới Sa Pa, chiếc điện thoại của Sophie rung lên. Một tin nhắn hiện lên, số lạ nhưng cô nhận ra ngay: "Về đến Sa Pa nhắn cho anh. Anh lo." Kèm một icon mặt cười. Sophie nhìn ra ngoài cửa sổ. Những dãy núi nhấp nhô chìm trong mây trắng. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô, nhẹ nhàng như nắng sớm xuyên sương. Cô mở ứng dụng ghi âm, áp điện thoại vào môi, thì thầm bằng thứ tiếng Pháp đầy xúc động: "Emma ơi, mình vừa hôn anh ấy.. Giữa sương mù Hà Giang. Mình không hiểu nổi chính mình nữa. Nhưng có một điều mình chắc: Đây không chỉ là phiêu lưu. Mà là thứ gì đó.. Rất khác." Cô dừng lại, nhìn hình bóng mình phản chiếu trên kính xe, mái tóc rối, đôi mắt sáng rực một thứ ánh sáng lạ. Rồi cô thêm vào, như lời tự nhủ, như lời nhắc nhở từ sâu thẳm lương tri: "Nhưng mình phải thật chậm thôi. Đừng vội vàng, Sophie à. Đừng vội vàng.." Ngoài trời, sương Hà Giang vẫn trắng xóa một màu bí ẩn. * * * Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) 3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 2: Nỗi Nhớ Trong Sương Ảnh sưu tầm trên Pinterest. Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật, tên các nhân vật đã được thay đổi. Bấm để xem Sau khi kết thúc chuyến Hà Giang Loop đầu tiên, Sophie Laurent tìm đến Cao Bằng như một điểm dừng chân tạm thời. Cô chọn một homestay giản dị bên dòng sông Nho Quế uốn lượn như dải lụa xanh giữa núi rừng. Những ngày ở đây, cô lang thang qua các bản làng của người Tày, ngắm nhìn thác Bản Giốc hùng vĩ hay động Ngườm Ngao kỳ ảo. Nhưng cảnh sắc hùng vĩ ấy bỗng trở nên nhạt nhòa trước một thứ ám ảnh khác: Hình bóng Vàng A Sinh. Mỗi sáng thức dậy, khi sương mù còn giăng mắc trên những ngọn đồi, Sophie lại thấy ánh mắt ấm áp của chàng trai H'Mông hiện về trong ký ức. Khoảnh khắc họ cùng hát ballad bên bếp lửa homestay, tiếng cười vang của Hải khi trêu anh "mắt dán vào cô Tây", và nhất là nụ hôn đầu vụng về dưới màn sương đêm Hà Giang, tất cả như một thước phim quay chậm không ngừng trong tâm trí cô. Cô nhớ cả mùi khói bếp củi nồng nàn phảng phất trên áo anh, mùi đất ẩm sau cơn mưa núi, và hơi ấm từ vòng tay tạm biệt anh dành cho cô khi chia tay. "Anh ấy là người tử tế nhất mình từng gặp..", Sophie thì thầm với chiếc gối, tay siết chặt chiếc khăn thổ cẩm màu chàm Vàng A Sinh tặng cô trước lúc rời đi. Chiếc khăn vẫn còn phảng phất mùi cỏ núi, như một kỷ vật vô hình níu giữ cô trong nỗi nhớ da diết. Buổi chiều, khi ngồi bên bờ sông ngắm những con đò ngang chở lá dong và ngô khô, Sophie bỗng nhận ra điều đáng sợ: Cô không còn muốn khám phá một mình nữa. Mọi khung cảnh đẹp đẽ ở Cao Bằng đều khiến cô khao khát được quay sang và nói: "Anh nhìn kìa!". Sự vắng lặng của núi rừng càng làm cô thèm nghe giọng nói trầm ấm pha chút ngượng nghịu của anh khi giải thích phong tục địa phương. Nỗi nhớ không đơn thuần là sự luyến tiếc một cuộc tình du lịch, mà là cảm giác thiếu vắng một mảnh ghép lạ kỳ trong tâm hồn cô, mảnh ghép mang tên sự chân thành giản dị mà cả đời phiêu lưu ở phương Tây chưa từng cho cô trải nghiệm. Đêm đó, khi tiếng ễnh ương kêu não nề bên bờ sông, Sophie gọi video cho Emma Dubois, người bạn thân đang cách nửa vòng trái đất. Màn hình điện thoại bắt gặp khuôn mặt hóm hỉnh của Emma trong căn bếp nhỏ tại Québec, nơi đồng hồ chỉ 7 giờ sáng. "Sophie Laurent! Mày đã thực sự 'mất tim' ở cái đèo Mã Pì Lèng nào đó rồi phải không?" Emma cười lớn khi thấy bạn mình ôm chiếc khăn thổ cẩm. Sophie thở dài, kể lại từng chi tiết: Cách Vàng A Sinh kiên nhẫn dùng Google Translate để nói về tuổi thơ ở Sa Pa, ánh mắt anh lấp lánh khi kể chuyện chợ tình, và cả cảm giác "trái tim bị đánh cắp" khi anh ôm cô trước lúc chia tay. "Nhưng Em ơi, tao sợ!". Giọng Sophie chợt nghẹn lại: "Sợ đây chỉ là cảm xúc nhất thời của một đứa mê xê dịch. Sợ! Rào cản văn hóa như mày nói. Sợ! Cả ba tao!". Emma ngừng nụ cười, nghiêm túc nhìn bạn: "Nghe này Sophie, nếu anh chàng khiến mày nhớ đến mức gọi video lúc 2 giờ sáng giờ Việt Nam, thì rõ ràng không còn là 'nhất thời' nữa rồi." Cô chống cằm: "Nhưng mày phải tỉnh táo! Ngôn ngữ? Khoảng cách? Gia đình? Mày sẽ giải quyết thế nào? Đừng để trái tim dẫn đường một mình!". Lời cảnh báo của Emma như gáo nước lạnh. Sophie nhìn ra khung cửa sổ nơi bóng tối núi rừng đặc quánh. Cô nghĩ về Pierre Laurent, người cha khắt khe ở Pháp sẽ thế nào khi biết con gái yêu một chàng trai H'Mông? Nghĩ về cuộc sống không wifi ổn định, không quán cà phê nghệ thuật, không rạp chiếu phim ở vùng cao nguyên đá. Liệu cô có thể từ bỏ những thứ đó vì một nụ hôn trong sương? "Nhưng nếu bỏ qua..". Nhưng nếu Sophie thì thầm với chính mình khi kết thúc cuộc gọi: ".. Thì có phải mình đang đánh mất thứ chân thật nhất từng có?". Sáng hôm sau, khi mặt trời xuyên qua màn sương bạc, Sophie bước ra bờ sông. Cô nhặt một hòn đá cuội mịn màng, lặng lẽ vẽ lên đó hình đèo Mã Pì Lèng và hai khuôn mặt nhỏ. Rồi cô mở điện thoại, tìm đến trang công ty du lịch quen thuộc. Ngón tay cô lướt nhanh qua các tour Hà Giang Loop tháng 4, dừng lại ở một chuyến khởi hành ngày 4/4, có tên Vàng A Sinh trong danh sách hướng dẫn viên. "Một lần nữa thôi..". Một lần Sophie thì thầm, tim đập thình thịch khi nhấn nút "Đăng ký ngay". Dưới chân cô, dòng Nho Quế chầm chập chảy về Hà Giang như chở theo nỗi khát khao gặp lại ngọn gió núi đã thổi bùng trái tim cô gái Pháp bất chấp mọi rào cản. May mắn thay lần này Vàng A Sinh được phân công làm tài xế cho nhóm du khách của cô, biến hành trình 350 km qua những cung đường ngoạn mục thành cơ hội để hai người gần gũi hơn. Họ khởi hành từ thành phố Hà Giang, băng qua những con đèo uốn lượn hiểm trở. Tại một điểm dừng chân, Sinh lấy xe máy của mình để đưa Sophie đi ngao du, bánh xe máy lăn đều trên con đèo dốc đứng, cắt ngang dãy núi đá tai mèo như một nhát dao khổng lồ khắc vào trời xanh. Sophie Laurent ôm eo Vàng A Sinh, mái tóc nâu bay loạn trong gió. Trước mắt cô, Hà Giang hiện ra trong thứ ánh sáng kỳ ảo chỉ buổi sớm mai mới có, sương trắng mềm mại quấn quanh những đỉnh núi nhọn hoắt, ruộng bậc thang Yên Minh như tấm thảm ngọc bích trải dài đến tận chân trời. "Đẹp quá, Sinh ơi!" Sophie hét lên qua tiếng gió rít bên tai. Vàng A Sinh ngoái lại cười, mắt híp thành hai đường cong ấm áp: "Nắng lên còn đẹp hơn!". Họ dừng chân ở Quản Bạ, nơi cổng trời đón những tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương. Sophie đưa máy ảnh lên định chụp dãy núi Đôi huyền thoại, thì một bàn tay chai sần nhẹ nhàng chạm vào vai. "Chờ chút!" Vàng A Sinh lấy từ túi áo một chiếc kẹo ngô gói giấy bóng màu hồng chói: "Đường xa, ăn lấy sức." Sophie nhận lấy, vị ngọt dịu tan trên đầu lưỡi. Cô chỉ về phía thung lũng mờ ảo: "Người H'Mông trồng lúa ở đây từ bao giờ?" Anh dẫn cô ra mép vách đá, ngón tay gầy guộc nhưng vững chãi vẽ một vòng cung trong không trung: "Tổ tiên anh theo chân núi đi tìm đất lành. Thấy nơi này chim về làm tổ, suối trong uống được, liền dừng chân." Giọng anh trầm xuống khi kể về Sa Pa quê nhà, nơi những phiên chợ tình sáng thứ bảy vẫn còn in hằn trong ký ức tuổi thơ: "Trai gái gặp nhau, hát đối đáp, tặng nhau cái khăn, quả còn.. Chẳng cần lời yêu hoa mỹ." Sophie lặng người. Cô chợt nhớ những buổi hẹn hò ở Montréal với ánh đèn neon và ly rượu vang đắt tiền, nơi người ta nói "Je t'aime" dễ dàng như hơi thở, nhưng chữ "yêu" lại mong manh tựa bọt biển. Chiếc xe lại tiếp tục hành trình. Đến Yên Minh lúc trưa, cả đoàn dừng nghỉ dưới tán cây sa mộc già. Vàng A Sinh kéo Sophie ra góc vắng, đôi má ửng hồng khi anh lục trong ví da cũ kỹ. "Tặng em cái này!" anh. Anh đưa cho cô mảnh giấy nhỏ gấp vuông vức. Sophie mở ra, một trái tim thô vẽ bằng bút bi, bên trong có dòng chữ kỳ lạ: Kuv hlub koj. "Google Translate nè!" Cô vội mở điện thoại, lòng bồi hồi. Màn hình hiện lên dòng dịch: "Anh yêu em", tiếng H'Mông. "Đọc thử đi?" Vàng A Sinh cười khẽ. Sophie cắn môi, tập trung phát âm: "Củ.. Ủ.. Chờ?" "Kuv hlub koj." Anh nhắc lại, giọng trầm ấm như mật ong rừng chảy qua kẽ đá. "Kuv hlub koj!" Sophie lặp lại, giọng còn ngượng nghịu nhưng ánh mắt rạng rỡ. Bỗng tiếng cười giòn tan vang lên sau lưng, Hải nhảy cẫng lên như phát hiện kho báu: "Ê Sinh! Dạy từ tình tứ thế này thì cô Sophie sẽ ở lại đây luôn mất thôi!". Vàng A Sinh vụt đỏ tai, còn Sophie bật cười, ném về phía Hải vỏ kẹo ngô lúc nãy. Không khí vỡ òa trong tiếng đùa vui. Chính sự vụng về ấy lại khiến rào cản ngôn ngữ tan biến. Họ ngồi bên nhau dưới tán cây, Google Translate thành cây cầu nối kỳ diệu. Vàng A Sinh kể về công việc hướng dẫn viên, những khách Tây đầu tiên anh gặp cứ nhìn bản đồ hỏi "Sapa hay Sapa?", anh chỉ biết cười trừ; hay lần bị du khách Đức mắng vì tưởng anh cố ý dẫn đường xa để tăng giá tour. "Nhưng anh vẫn thích!" anh nói, mắt sáng lên khi nhìn về dãy núi xa: "Được kể cho thế giới nghe về quê hương. Rằng người H'Mông không chỉ có nghèo khó, mà còn có khèn Mông réo rắt, có chàng trai leo đèo Mã Pì Lèng chỉ để hái bông tam giác mạch tặng người yêu.." Sophie lặng lẽ ghi chép vào sổ tay vài từ tiếng Việt mới: "Kiên nhẫn", "tự hào", "quê hương". Cô nhận ra mình đang bị cuốn vào thế giới này không chỉ bởi tình cảm chớm nở, mà còn bởi niềm kiêu hãnh giản dị của chàng trai trước vẻ đẹp quê hương. Hải bỗng xuất hiện, vỗ vai Vàng A Sinh: "Này! Đoàn mình nghỉ ở homestay kia thêm một tiếng nhé? Anh nháy mắt về phía Sophie đang cắm cúi tập viết chữ" H'Mông ". Chiều xuống. Trên đường đến Đồng Văn, khi xe dừng chỗ vắng ngắm hoàng hôn, Vàng A Sinh chỉ tay về phía thung lũng nơi khói bếp lam chiều lan tỏa:" Kia là bản của bà ngoại anh. Cả đời bà chưa ra khỏi huyện, nhưng bảo trong này có cả thế giới. " Sophie nhìn anh, bóng chiều tô đậm đường nét khuôn mặt rắn rỏi, đôi mắt đen ẩn chứa niềm kiêu hãnh bình dị. Ở nơi anh có điều gì đó thật đặc biệt, cô nghĩ thầm, cảm giác ấm áp lan tỏa trong ngực. Khoảnh khắc ấy, cô chợt hiểu vì sao Emma luôn cảnh báo về rào cản văn hóa. Nhưng có những thứ không cần ngôn ngữ chung: Sự chân thành, niềm say mê dành cho mảnh đất mình sinh ra, và cách một người nắm tay bạn khi dắt qua con dốc đá lởm chởm? Khi bóng tối bao trùm cao nguyên, Sophie lấy điện thoại nhắn cho Emma:" Cậu đúng. Khác biệt văn hóa là thách thức. Nhưng nếu trái tim mách bảo, tớ sẽ đạp lên nỗi sợ mà bước tiếp. " Gió đêm mang hơi lạnh vùng cao luồn qua áo. Nhưng trong lòng Sophie, người con gái vốn quen với tiếng còi xe Montréal ồn ào, đã chớm nở một mầm cây lạ: Niềm tin rằng tình yêu có thể đâm rễ trên đá. Chiếc xe Jeep của đoàn khựng lại giữa đèo Mã Pì Lèng như một lời cảnh báo nghiệt ngã của thiên nhiên. Mưa rừng trút xuống dữ dội, biến con đường đất đỏ thành dòng suối nhỏ cuộn xiết. Vàng A Sinh nhảy xuống, tay lướt nhanh trên thùng dụng cụ ướt sũng, giọng anh vẫn bình tĩnh dù nét mặt căng thẳng:" Hỏng bộ phận điện giữa trời mưa này thì gay rồi.. " Sophie Laurent vội khoác áo mưa, chạy đến bên anh. Trong ánh chớp xé ngang vách núi, cô nhìn thấy vệt dầu loang trên tay Sinh." Để em giữ đèn pin! ", Sophie hét vượt tiếng mưa rền, tay run run chiếu ánh sáng vàng vọt vào động cơ. Sinh gật đầu, móc từ thùng ra chiếc cờ-lê cũ kỹ. Ngón tay Sophie lạnh cóng cầm ô che cho Sinh. Cô cắn môi, nhìn anh sửa. Xe sửa xong, họ tiếp tục đi một đoạn, rồi dạt vào lán trú tạm của thợ đường. Trong ánh lửa bập bùng, Sophie run rẩy đưa cho Sinh gói xôi nắm chặt trong áo mưa. Anh ngạc nhiên:" Em còn giữ được cái này à?" "Dành từ sáng.. Em biết anh chưa ăn trưa mà.", Sophie mỉm cười, nước mưa còn lăn dài trên má. Sinh bẻ đôi cục xôi, phần lớn hơn đưa lại cho cô: "Chia đôi, như tình bạn vượt đèo!" Hải lấy que củi khều khều đống lửa: "Nghe kể chuyện ma cho đỡ sợ này! Ngày xưa có anh tài xế chở khách qua đèo, gặp cô gái áo trắng.." Giọng Hải trầm xuống khi tiếng gió rú ngoài lán như lời đồng vọng. Sophie vô thức nép vào vai Sinh. Anh lẩm bẩm bằng tiếng H'Mông rồi dịu dàng giải thích: "Anh vừa đuổi ma rồi. Người H'Mông anh tin: Chỗ nào có lòng tốt, ma dữ không tới." Hành trình tiếp tục dưới màn mưa bạc. Khi đoàn về đến điểm cuối ở thành phố Hà Giang, nắng chiều đã xuyên qua mây. Sophie đứng lặng bên chiếc ô tô nhớp nháp bùn, lòng chùng xuống. Chuyến đi kết thúc rồi.. Vàng A Sinh tiến đến, nụ cười mệt nhoài nhưng ấm áp: "Cảm ơn em hôm nay. Không có em, chắc anh ướt nhẹp rồi.." Anh mở rộng vòng tay. Sophie lao vào ôm chặt lấy anh, hít đầy lồng ngực mùi mưa rừng, dầu xe và mồ hôi ấm nồng: "Anh.. Đừng quên em nhé?", giọng cô nghẹn lại. Trong khoảnh khắc ấy, Sophie rút từ túi chiếc khóa hình lá phong, kỷ vật nhỏ màu đồng cô mang từ Québec. Cô đặt nó lên tay Sinh: "Đây là cây phong đường phố Montreal. Mỗi mùa thu nó đỏ rực như lửa.. Mong anh nhìn nó mà nhớ tới em." Ánh mắt Sinh bừng sáng. Anh lập tức gắn chiếc khóa lên ví, ngón tay chạm nhẹ vào đường gân lá: "Anh sẽ giữ nó như giữ hạt ngô đầu mùa. Chờ em quay lại." Hải huýt sáo: "Ôi trao kỷ vật là 'thính' chết người đây! Coi chừng Sinh biến lá phong thành.. ngô nướng đó Sophie!" Tiếng cười rộ lên xua tan không khí bịn rịn. Chiều muộn ở Cao Bằng, Sophie ngồi bên bờ sông Nho Quế. Trong tay cô, chiếc khóa hình lá phong giống hệt cái đã tặng Sinh vẫn lạnh toát. Mình đã trao đi một nửa Québec rồi sao? Cô tự hỏi. Gương mặt Sinh hiện lên rõ mồn một: Nụ cười anh vặn ốc giữa mưa, ánh mắt kiên nhẫn lúc sửa xe, cái gật đầu đầy tự hào khi gắn chiếc khóa lá phong lên ví.. Cô nhắm mắt, so sánh hai thế giới. Québec với những tòa cao ốc bê tông lạnh lùng, tiếng còi xe xé rách đêm. Và Hà Giang, nơi sương mù như tấm chăn ấm ôm lấy những ngọn núi, nơi con người chia nhau củ sắn nhỏ như chia sẻ cả mặt trời. "Sinh chính là cơn gió núi mình đi tìm suốt 24 năm..", Sophie thì thầm vào không trung. Đêm ấy, dưới ánh trăng vằng vặc in bóng dãy Núi Mắt Thần, Sophie mở laptop. Cô nhập địa chỉ công ty du lịch quen thuộc, ngón tay không chút do dự bấm vào mục "Đăng ký Tour Hà Giang Loop, Chuyến 3". Trang web hiện dòng chữ xanh: "Chúc mừng! Bạn đã đặt thành công tour ngày 8/5/2025." Cô gửi tin nhắn cho Emma: "Mình sẽ trở lại Hà Giang. Không phải vì nơi ấy đẹp, mà vì nơi ấy có người khiến trái tim mình đập như tiếng khèn gọi bạn tình.." Ngoài cửa sổ, sông Nho Quế chảy êm đềm như chở theo lời hẹn ước. Sophie đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang gõ nhịp Mã Pì Lèng thầm thì: Chuyến đi thứ ba không còn là hành trình du lịch. Nó là lời hồi đáp cho tình yêu đã nảy mầm giữa sương mù.. * * * Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) 3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 3: Lựa Chọn Ảnh sưu tầm trên Pinterest Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật, tên các nhân vật đã được thay đổi. Bấm để xem Bầu trời Bangkok oi ả, nắng vàng rực rỡ phản chiếu trên dòng Chao Phraya cuồn cuộn, nhưng Sophie Laurent chỉ thấy lòng trống rỗng. Cô ngồi bên cửa sổ khách sạn nhỏ ven sông, ngón tay lướt vô thức trên điện thoại, nơi lưu giữ bức ảnh chụp cùng Vàng A Sinh dưới lớp sương mù Đồng Văn. Visa Việt Nam của cô đã hết hạn, buộc cô phải rời khỏi Hà Giang như một vết xé toạc giữa kỳ nghỉ đẹp nhất đời mình. "Chỉ hai tuần thôi.. Sophie" Sophie thì thầm, mắt dán vào vé máy bay ảo trên màn hình. Chuyến bay sang Thái Lan chỉ là bước đệm để xin visa mới, nhưng mỗi giây xa cách Vàng A Sinh và cao nguyên đá Đồng Văn khiến cô như cá lạc nguồn. Ký ức ùa về: Hơi ấm của anh khi họ ngồi bên bếp lửa homestay, nụ cười rạng rỡ lúc anh dạy cô nói "Xin chào" bằng tiếng H'Mông, và nhất là khoảnh khắc đôi mắt đen láy ánh lên niềm tự hào khi kể về chợ tình Sa Pa. Sophie nhận ra mình không chỉ nhớ một người, cô nhớ cả một thế giới giản dị mà mạnh mẽ đã thay đổi trái tim cô. Để giết thời gian chờ đợi, Sophie đăng ký một lớp học nấu ăn Thái ngắn ngày. Giữa căn bếp sôi động đầy mùi sả, ớt và nước cốt dừa, cô cố gắng tập trung vào món Pad Thai đang cháy xèo xèo trên chảo. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng tâm trí cô vẫn ở đâu đó giữa những đỉnh núi mờ sương. "Khó quá nhỉ? Cậu đến từ đâu thế?" Một giọng nói tiếng Anh thân thiện vang lên bên cạnh. Sophie quay lại, thấy một phụ nữ tóc vàng tuổi trung niên đang cười với mớ bún dính chảo. Người phụ nữ giới thiệu tên Sarah, đến từ Anh, và đang có mối tình dài hạn với một người Thái. "Mình là Sophie, từ Canada. Mình.. Mình đang yêu một người Việt Nam." Sophie bẽn lẽn thú nhận, lòng bồi hồi khi lần đầu nói thành lời điều cô giấu kín. Sarah gật đầu thông cảm: "Chúng mình giống nhau đấy! Yêu người châu Á là hành trình của sự kiên nhẫn. Ngôn ngữ, gia đình, cách sống.. Tất cả đều là thử thách." Sophie chăm chú lắng nghe Sarah chia sẻ về những va chạm văn hóa: Cách gia đình người yêu cô đòi hỏi lễ nghi rườm rà, sự khác biệt trong quan niệm về không gian riêng tư, và cả những hiểu lầm ngớ ngẩn vì khác biệt ngôn ngữ. "Nhưng nếu trái tim mách bảo đó là điều đúng đắn, cậu phải dũng cảm theo đuổi." Sarah nắm tay Sophie động viên. Câu nói khiến Sophie suy tư: Cô yêu Vàng A Sinh vì sự chân thành ấm áp và thế giới anh mang lại, nhưng liệu cô đủ mạnh mẽ để vượt qua định kiến của chính gia đình mình? Hình ảnh Pierre Laurent, người cha bảo thủ ở Pháp luôn coi Việt Nam là "nơi xa lạ nguy hiểm." Hiện lên khiến cô thắt lòng. Tối đó, trong căn phòng khách sạn ngột ngạt, Sophie gọi video cho Emma Dubois, người bạn thân thiết nhất từ Québec. Gương mặt Emma hiện lên màn hình với nụ cười hóm hỉnh quen thuộc: "Nào, kể đi! Anh chàng H'Mông của cậu có gì hay ho mà khiến cậu mê mệt thế?" Sophie kể về chuyến đi thứ hai tại Hà Giang: Cách Vàng A Sinh ân cần dìu cô qua những con dốc đá trơn trượt, nụ cười rạng rỡ khi cô cố gắng nói tiếng Việt, và nhất là khoảnh khắc anh đưa cho cô mảnh giấy vẽ trái tim cùng dòng chữ "Kuv hlub koj" : "Emma ơi, anh ấy khiến mình cảm thấy Hà Giang như nhà.." Giọng Sophie nghẹn lại. Emma thở dài: "Sophie, tụi mình là bạn từ bé, nên mình phải nói thật. Đừng để cảm xúc nhất thời che mắt. Văn hóa khác, ngôn ngữ khác, rồi ba cậu sẽ phản ứng thế nào? Mình sợ cậu sẽ cô đơn lắm.." Lời cảnh báo của Emma như gáo nước lạnh. Sophie nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn Bangkok nhấp nháy xa lạ, rồi quay lại hình ảnh Vàng A Sinh trong điện thoại, chàng trai với đôi mắt sáng ngời niềm tin vào tương lai. Cô giằng xé giữa nỗi sợ hãi mơ hồ và khao khát cháy bỏng được trở về bên anh. "Nhưng nếu đó là tình yêu thật sự thì sao?" Sophie thì thầm. Ba ngày sau, tin nhắn báo "Visa approved" khiến trái tim cô như bừng tỉnh. Sophie lập tức đặt vé bay về Hà Nội. Trên chuyến bay sớm mai, cô nhìn xuống dải mây trắng phủ kín biên giới, lòng tràn ngập hy vọng lẫn lo âu. Cô đã chọn theo tiếng gọi trái tim, dù biết rằng hành trình tới Hà Giang lần này không còn là hành trình của một khách du lịch, mà là bước đầu tiên vào một cuộc đời mới đầy thử thách. Ánh sáng ban mai lọc qua lớp sương mỏng, phủ lên thành phố Hà Giang một màu bạc mờ ảo. Sophie Laurent thức dậy trong căn phòng homestay giản dị, hít sâu mùi không khí trong lành lẫn mùi khói bếp củi thoang thoảng từ những ngôi nhà sàn lân cận. Tiếng gà gáy vang vọng từ bản làng xa xa hòa cùng tiếng cười đùa ríu rít của trẻ em chạy dọc con đường đất. Cô mỉm cười, cảm giác lạ lẫm ban đầu đã nhường chỗ cho sự bình yên kỳ lạ. Hà Giang không chào đón cô bằng vòng tay hào nhoáng, mà bằng nhịp thở chậm rãi của đất trời. Công việc cộng tác viên tại công ty du lịch của Vàng A Sinh bắt đầu từ hôm ấy. Sophie khoác chiếc ba lô nhỏ, theo chân đoàn khách lên xe Jeep băng qua cung đường Quản Bạ uốn lượn. Cô giúp phân phát nước, kiểm tra lịch trình, và cố gắng giải thích bằng thứ tiếng Việt bập bẽ: "Dừng.. Chụp ảnh.. Đẹp!" khi xe dừng ở Cổng Trời. Một du khách người Pháp nhíu mày: "C'est quoi ce paysage?" (Phong cảnh gì thế này). Sophie chỉ tay về phía núi đá tai mèo nhấp nhô dưới nắng vàng: "C'est la danse des géants de pierre" (Đó là vũ điệu của những gã khổng lồ đá). Vàng A Sinh đứng sau lưng cô, ánh mắt ấm áp như nắng sớm. "Phải học tiếng Việt thôi!" Sophie tự nhủ khi xem lại video hướng dẫn du lịch trên điện thoại. Cô chăm chú lặp lại những câu đơn giản: "Chào anh!", "Cảm ơn!", "Hà Giang đẹp quá!". Hải, đồng nghiệp trẻ với mái tóc nhuộm vàng cháy, bỗng xuất hiện sau lưng: "Sophie 'đẹp quá' rồi còn học gì nữa?" Cậu cười toe toét, giọng đùa vui nhưng không ác ý. Sophie đỏ mặt, ném về phía Hải tờ lịch trình: "Im đi! Tôi.. Bận!". Buổi chiều, Sophie quyết định thử thách mới: Học nấu mèn mén, món bánh ngô truyền thống của người H'Mông. Trong gian bếp nhỏ của homestay, cô lóng ngóng nhóm bếp củi. Que diêm vụt tắt ba lần trước khi ngọn lửa bùng lên yếu ớt. "Cứ tưởng Tây hóa rồi, ai ngờ.. Giờ H'Mông hóa còn gây cháy nồi!" Tiếng cười giòn tan của Hải vang lên khi cậu phát hiện nồi ngô Sophie khuấy đã cháy đen đáy, khói bốc nghi ngút. Vàng A Sinh nhanh chân chạy tới, dùng chiếc vá gỗ đảo đều. Anh nhẹ nhàng kéo Sophie ra xa, đôi tay chai sạn nắm lấy bàn tay cô: "Phải kiên nhẫn như leo đèo Mã Pì Lèng vậy, em ạ. Lửa nhỏ thôi, từ từ mới thấm." Giọng anh trầm ấm, như tiếng gió luồn qua khe núi. Sophie gật đầu, nước mắt cay xè vì khói nhưng miệng cười tươi. Bài học đầu tiên về sự kiên trì được dạy bằng ngôn ngữ của lửa và ngô. Cuối tuần, Sophie theo chân Vàng A Sinh tới chợ phiên Đồng Văn. Phiên chợ nhỏ không đông đúc như mùa du lịch, nhưng vẫn rực rỡ sắc màu thổ cẩm. Phụ nữ H'Mông trong váy xòe hoa văn hình chim muông, đeo vòng bạc lấp lánh dệt vải bên khung cửi gỗ. Tiếng khèn Mông chao nghiêng trên vai những chàng trai áo chàm. Sophie bị cuốn vào quầy bán rau rừng, nấm hương và những bó hoa tam giác mạch tím ngắt. Cô chỉ tay vào gói gia vị thơm nồng: "Cái này.. Tên gì?" Vàng A Sinh cười: "Mắc khén, hạt tiêu rừng đấy. Nấu thắng cố không thể thiếu." Anh mua tặng cô một gói nhỏ. Sophie nâng niu món quà giản dị, lòng dâng lên cảm giác lạ: Cô đang chạm vào nhịp đập thật sự của Hà Giang. Chiều xuống, quản lý công ty, một người đàn ông tuổi trung niên với nụ cười hiền lành, đưa cho Sophie chìa khóa căn phòng nhỏ phía sau văn phòng: "Ở đây tiện hơn homestay. Cửa sổ nhìn thẳng ra núi." Ông còn điều chỉnh lịch làm việc linh hoạt để cô và Vàng A Sinh có những buổi chiều rong ruổi trên chiếc xe máy cũ tới các bản làng vắng khách. Trên con đường đèo hun hút gió, Sophie ôm eo Vàng A Sinh, má áp vào lưng anh. Gió lạnh luồn qua tóc, nhưng hơi ấm từ tấm lưng gầy khiến cô thấy bình yên đến lạ. "Em có thấy không?" Vàng A Sinh chỉ tay về phía thung lũng xa, nơi ruộng bậc thang lấp lánh dưới ánh hoàng hôn như những bậc thang lên thiên đường: "Kia là nhà của bà ngoại anh. Mai mình tới đó nhé?" Sophie gật đầu, tim đập rộn ràng. Cô đã sẵn sàng bước vào thế giới của anh. Tối đó, Hải rủ cả nhóm ăn tối tại quán thắng cố ven đường. Sophie nín thở trước nồi canh dậy mùi gia vị núi rừng, nhưng sau lời động viên của Hải: "Ăn đi!'Sống chết' có nhau!" Cô nếm thử miếng thịt ngựa mềm, bất ngờ thốt lên: "Ngon lạ!" Tiếng cười rộ lên quanh mâm. Vàng A Sinh lặng lẽ gắp cho cô miếng ngon nhất. Trong ánh lửa bập bùng, Sophie nhìn quanh: Những con người chân chất, nụ cười giản dị, và Vàng A Sinh, người đã mở cánh cửa vào thế giới này. Hạnh phúc đôi khi chỉ là một bữa ăn nóng hổi giữa núi rừng, nơi rào cản ngôn ngữ tan biến trong tình người ấm áp. Khi trở về phòng, Sophie mở sổ tay, viết dòng chữ bằng tiếng Pháp dưới bức vẽ phác họa Vàng A Sinh đang cười: "Je ne suis plus une voyageuse. Je suis une élève de ces montagnes." (Tôi không còn là kẻ lữ khách. Tôi là học trò của những ngọn núi này) Chiếc xe máy của Vàng A Sinh gầm rú khỏi con đường chính, lao vào lối mòn đất đỏ quanh co như một dải lụa vắt ngang sườn núi. Sophie Laurent ôm chặt eo anh, mái tóc vàng bay loạn xạ trong gió. Trước mắt cô, bản làng H'Mông của anh hiện ra như một giấc mơ cổ tích giữa lưng chừng mây: Những ngôi nhà sàn gỗ pơmu nâu bạc phủ rêu, ẩn hiện dưới tán sa mộc xanh thẳm. Khói bếp tỏa mờ ảo quyện với sương sớm, mùi cỏ ướt và đất núi nồng nàn xộc vào lồng ngực. Sophie hít một hơi thật sâu. "Như tranh vẽ." Cô thì thầm. "Đây là nhà anh." Vàng A Sinh dừng xe trước một ngôi nhà sàn lớn, nụ cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng đều. Một bà lão người H'Mông, dáng nhỏ nhắn nhưng đôi mắt tinh anh dưới làn da đồi mồi, đang ngồi bên hiên, tay thoăn thoắt se sợi lanh. Đó là bà Lỳ Thị Mai, bà ngoại Sinh. "Bà ngoại, đây là Sophie." Vàng A Sinh giới thiệu bằng tiếng Việt, giọng tràn đầy tự hào. Sophie cúi đầu chào, nở nụ cười rạng rỡ nhất và nói bằng thứ tiếng Việt lơ lớ: "Cháu chào bà ạ!" Bà Mai ngước lên, ánh mắt lướt từ đôi giày leo núi bạc màu của Sophie lên chiếc áo phông in hình lá phong Canada. Bà không nói gì, chỉ gật nhẹ, đôi mày châu lại hơi nhíu lại. Sự im lặng dày đặc, chỉ có tiếng thoi đưa "cạch.. Cạch.." đều đặn. Sophie cắn môi, cảm giác lạc lõng chợt ùa tới: Cô gái Tây cao lớn, da trắng như tuyết, quần áo kỳ lạ.. Bà ấy nghĩ mình là kẻ xâm phạm ư? Để phá tan bầu không khí, Vàng A Sinh cất giọng ấm áp: "Sophie muốn thử mặc trang phục H'Mông của bà, được không ạ?" Bà Mai ngừng tay, đôi mắt hẹp lại nhìn Sophie như cân nhắc. Rồi bà đứng dậy, bước vào nhà, lát sau trở ra với bộ váy thổ cẩm rực rỡ trên tay, một bức tranh dệt từ chỉ lanh nhuộm chàm, điểm xuyến hoa văn hình con thoi, mặt trời và núi đồi bằng chỉ màu đỏ, vàng, xanh lá cháy bỏng. "Váy đẹp quá!" Sophie thốt lên, mắt sáng lên. Bà Mai ra hiệu cho cô cởi áo khoác ngoài. Dưới sự hướng dẫn chậm rãi, đôi khi là cái vỗ tay nhẹ vào tay khi Sophie quấn khăn đầu sai, bà giúp cô mặc bộ váy. Sophie lóng ngóng, chiếc váy nặng và cồng kềnh hơn cô tưởng. Khi chiếc khăn đội đầu màu chàm đậm, thêu hoa văn tỉ mỉ, được bà Mai chỉnh lại gọn gàng, và những chiếc vòng bạc chạm khắc hình chim được đeo lên cổ tay cô trắng nõn, một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt khắc khổ của bà. "Nws yog ib tug ntxhais zoo (Nó là một cô gái tốt). " Bà nói với Vàng A Sinh bằng tiếng H'Mông, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn. Sophie không hiểu lời, nhưng hiểu được nụ cười và cái gật đầu chấp thuận. Trái tim cô nhẹ bẫng. Buổi chiều, bà Mai dẫn hai người trẻ ra cánh đồng tam giác mạch sau bản. Một biển hoa trắng hồng tím trải dài dưới chân núi đá tai mèo sừng sững, như tấm thảm lụa mềm mại vắt ngang sườn đồi. "Thu hoạch." Bà nói ngắn gọn, đưa cho Sophie một chiếc liềm cong nhỏ. Sophie hào hứng bắt chước dáng bà, tay nắm chặt bó tam giác mạch, tay kia đưa lưỡi liềm. Xoẹt! Một nhúm hoa và hạt rơi xuống. Nhưng lưỡi liềm như có ý chống đối, cứ trượt khỏi tay cô. Mồ hôi lấm tấm trên trán, lưng áo thổ cẩm đã ướt dính. Vàng A Sinh đứng gần đó, mắt nheo lại vì cười: "Kiên nhẫn em ơi!" Anh bước tới, đứng sau, vòng tay lớn bao bọc lấy đôi tay của Sophie, hướng dẫn cô góc cắt và nhịp điệu: "Nhẹ nhàng.. Dứt khoát.. Thế này.." Hơi ấm từ lồng ngực anh, mùi mồ hôi pha mùi cỏ núi quen thuộc khiến Sophie bối rối. Bà Mai đứng xa xa, dáng lom khom thuần thục, thi thoảng ngước lên quan sát đôi trẻ, khóe miệng lại nhếch lên. Giữa lúc Sophie tập trung vật lộn với cọng tam giác mạch cứng đầu, bà Mai bỗng ngồi xuống bên gốc cây mận rừng, vẫy cô lại gần. Bà Mai lấy ra chiếc bình nước tre, rót nước chè xanh vào bát gỗ, đưa cho Sophie. Uống một ngụm, vị đắng chát nơi đầu lưỡi rồi ngọt hậu nơi cổ họng khiến cô sảng khoái lạ. Bà nhìn ra cánh đồng, đôi mắt đục màu thời gian như chìm vào ký ức. Giọng bà trầm trầm, Vàng A Sinh dịch lại từng câu chậm rãi: "Bà cũng từng trẻ.. Ngày xưa, chồng bà, ông ngoại Sinh, đi bộ đội.. Một lần về phép, ông mang cho bà chiếc vòng bạc này.." Bà xoa xoa chiếc vòng tay đã bóng nhẵn: "Rồi ông đi mãi.. Không về." Sophie lặng người. Câu chuyện giản dị mà như một thứ nước tưới mát thấm sâu vào tâm hồn cô. Cô nhìn bàn tay chai sạn của bà Mai, rồi nhìn đôi tay mình đã lấm lem bùn đất, những vết xước nhỏ do lá cỏ cứa. Một cảm giác mới mẻ, ấm áp lan tỏa. Không phải là sự thương hại. Mà là sự kính trọng. Cô đứng dậy, quay lại luống tam giác mạch, cầm lấy chiếc liềm. Lần này, không cần Sinh hướng dẫn. Cô chậm rãi, kiên nhẫn. Xoẹt.. Xoẹt.. Từng nhúm hoa rơi gọn vào tay. Mệt, nhưng không còn vụng về. Một cảm giác thành tựu nhỏ nhoi nhưng ngọt ngào. Khi bóng chiều bắt đầu đổ dài, họ gánh những bó tam giác mạch thu hoạch được về nhà. Trước cửa nhà sàn, bà Mai đột nhiên dừng lại. Bà nhìn Sophie, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và bụi đất, mái tóc vàng lòa xòa dưới chiếc khăn đội đầu chàm, bộ váy thổ cẩm đã nhàu một chỗ. Bà bước tới, đưa tay gỡ nhẹ một cọng cỏ dính trên tóc Sophie. Ánh mắt bà không còn dè dặt hay nghi ngờ. Chỉ còn sự ấm áp hiền hậu, như nắng chiều trên đỉnh Pu Ta Leng. "Koj ua tau zoo heev (Cháu làm tốt lắm). " Bà nói, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng. Một bàn tay gầy guộc, chai sạn vỗ nhẹ lên vai Sophie: "Cháu gái tốt bụng.. Không ngại khó." Rồi bà quay sang Vàng A Sinh, nói nhanh một tràng tiếng H'Mông. Anh cúi đầu lắng nghe, gương mặt rạng rỡ hẳn lên. Anh quay sang Sophie, mắt sáng long lanh: "Bà bảo.. Anh phải trân trọng tình cảm này. Dù có khác biệt." Sophie đứng đó, giữa hiên nhà sàn thơm mùi gỗ mới và cỏ khô, bộ trang phục H'Mông nặng trĩu nhưng ấm áp lạ thường. Xung quanh, khói bếp đã quyện vào sương chiều tím ngắt. Cô nhìn bà Mai, rồi nhìn Vàng A Sinh. Không cần Google Translate. Trái tim cô hiểu tất cả. Một cái rễ nhỏ, mềm mại nhưng kiên cường, đã bắt đầu bám vào mảnh đất đá tai mèo khắc nghiệt mà diệu kỳ này. * * * Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) 3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 4: Lời Tỏ Tình Trên Đỉnh Mèo Vạc Ảnh sưu tầm trên Pinterest Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật, tên các nhân vật đã được thay đổi. Bấm để xem Buổi chiều ở Hà Giang dịu dàng như một bản nhạc không lời. Ánh nắng cuối ngày len qua khe cửa văn phòng công ty du lịch nhỏ, nhuộm vàng những bản đồ cung đường Hà Giang Loop treo tường. Sophie ngồi bàn góc, chăm chú nhập dữ liệu khách đặt tour tháng sau. Tiếng gõ bàn phím lẹt kẹt hòa cùng tiếng Hải huýt sáo nghêu ngao bài "Em Của Ngày Hôm Qua". "Ê Sô phi! Cậu quên mất này!" Hải bất ngờ đưa một gói xôi nóng hổi qua bàn: "Xôi ngô của mẹ tớ mới gửi lên. Ăn đi kẻo 'gầy như cây sào' lại bảo tớ bóc lột nhân viên mới!" Sophie nhận lấy gói xôi, mùi thơm ngọt của ngô non phả vào mặt: "Cảm ơn.. Đồng nghiệp tốt bụng!" Cô cười rạng rỡ, cố phát âm tròn chữ "đồng nghiệp" theo cách Vàng A Sinh đã dạy. "Chuẩn! Phát âm nghe 'Tây ba lô' lắm rồi đấy!" Hải khoái chí vỗ tay. Đúng lúc đó, Vàng A Sinh bước vào, áo phông bạc màu bám đầy bụi đường. Anh vừa kết thúc chuyến Loop dài: "Có cái gì mà vui thế?" Giọng anh ấm như nắng chiều vùng cao. "À.. Tao đang khen Sô phi tiến bộ tiếng Việt!" Hải nháy mắt đầy ẩn ý: "Mà này, chiều nay rảnh không? Dẫn 'đồng nghiệp tốt bụng' đi dạo chợ phiên Đồng Văn đi. Có mấy bà cụ bán thổ cẩm đẹp lắm!" Vàng A Sinh nhìn Sophie, ánh mắt dịu lại: "Em muốn không?" "Muốn chứ!" Sophie gật đầu hồ hởi. Cô đã nghe anh kể về chợ phiên, nơi những bộ váy H'Mông sặc sỡ như cầu vồng giữa núi đá. Họ rời công ty vào buổi chiều. Vàng A Sinh chở Sophie trên chiếc xe máy dọc con đường uốn lượn ven sông Nho Quế. Gió núi lồng lộng thổi tung mái tóc Sophie, mang theo mùi cỏ cháy và hơi nước mát rượi. Cô ôm eo anh, má áp vào lưng áo ấm nồng mùi nắng. "Chúng ta dừng ở đây một lát nhé?" Vàng A Sinh chỉ bãi đá ven sông, nơi dòng nước xanh ngọc lặng lẽ uốn quanh những tảng đá tai mèo khổng lồ. Sophie gật đầu. Cô rút từ túi ra cuốn sổ tay nhỏ bìa da và cây bút chì: "Em muốn vẽ.. Một thứ đẹp nhất ở đây." Vàng A Sinh ngồi xuống tảng đá phẳng, dáng người thả lỏng tựa vào vách núi: "Thế em thấy cái gì đẹp nhất?" Sophie không đáp. Cô nhìn anh, gương mặt rám nắng với đôi mắt đen sâu thẳm như suối núi, nụ cười tươi như hoa tam giác mạch nở tháng ba. Anh ấy mới là cảnh đẹp nhất, cô nghĩ thầm và bắt đầu phác nét. Bút chì lướt trên giấy. Nét vẽ đầu tiên là đường cong quyến rũ của đôi môi anh, luôn mỉm cười khi nhìn cô. Rồi sống mũi cao kiêu hãnh, mái tóc đen cắt ngắn phủ vầng trán rộng. Sophie thêm vào chi tiết nhỏ: Chiếc khóa hình lá phong Québec cô tặng anh từ chuyến Loop thứ hai, lấp lánh trên dây kéo túi áo khoác. "Anh như cơn gió núi.." Sophie viết bằng tiếng Pháp bên góc tranh, ".. Mạnh mẽ nhưng dịu dàng, mang đến cảm giác bình yên mà Québec chưa từng cho em." Bất ngờ, một bóng người đổ xuống trang giấy, Vàng A Sinh bước tới, mắt sáng rực khi nhìn bức chân dung: "Em vẽ anh đấy à?" Sophie gật đầu và nở một nụ cười bẽn lẽn. Khi trở về homestay, Sophie không thể ngồi yên. Cô gọi video cho Emma. Bạn thân cô ở Québec hiện lên màn hình với mái tóc xoăn bù xù và cốc cà phê đầy. "Emma! Mình phải kể cậu nghe!" Sophie hào hứng: "Mình vừa vẽ chân dung Sinh.." Emma cười phá lên: "Trời ơi, Sô phi! Cậu đang tự chuyển hóa nghiêm trọng rồi đấy! Từ một cô gái Paris sành điệu thành họa sĩ vẽ chân dung trên núi đá?" Sophie nhún vai: "Mình thấy hạnh phúc mà, Em. Khi ở cạnh Sinh, mình cảm nhận được điều chưa từng có ở Québec: Bình yên." Emma thở dài giả vờ: "Thôi được rồi, tình yêu củ cải đường của cậu! Nhưng nhớ lời tớ: Đừng để bị 'mê hoặc' quá mà quên mất rào cản văn hóa. Như bữa cậu kể chuyện bà ngoại anh ta ban đầu nghi ngờ cậu ấy?" Lời Emma như gáo nước lạnh. Sophie chợt nghĩ đến Pierre, người cha ở Pháp. Liệu ông có bao giờ hiểu được thứ tình cảm đang lớn dần trong cô, thứ tình yêu nảy mầm giữa sương mù Hà Giang, vượt xa ngôn ngữ và biên giới? Cô nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, Vàng A Sinh đang sửa xe máy dưới ánh đèn vàng homestay, dáng người khỏe khoắn in bóng lên sân. Trái tim Sophie thắt lại. Hạnh phúc và nỗi sợ đan xen như những con đèo trên cung đường Loop. Cô biết mình đang đứng trước ngã rẽ lớn nhất đời mình. Một buổi sáng tháng 6 năm 2025, sương mù vẫn còn quấn quýt trên những đỉnh núi đá tai mèo như tấm voan mỏng khi Sophie và Vàng A Sinh khởi hành từ thành phố Hà Giang. Chiếc xe máy của anh gầm nhẹ trên con đường uốn lượn vào Quản Bạ, nơi cổng trời như lơ lửng giữa mây. Sophie ôm Sinh, hơi ấm tỏa ra qua lớp áo khoác xua đi cái lạnh se sắt của sớm mai vùng cao. "Em có thấy hôm nay sương dày hơn mọi khi không?" Vàng A Sinh nói qua vai, giọng trầm ấm hòa vào tiếng gió. Sophie cười khúc khích: "Anh định bảo sương hay chính anh đang che giấu điều gì đó?" Hai vai anh rung lên vì cười: "Phải quan sát kỹ mới biết được!" Họ dừng chân ở một góc khuất tại Yên Minh, nơi những thửa ruộng bậc thang mới cấy lên màu xanh non. Vàng A Sinh dắt Sophie đi theo lối mòn nhỏ ít khách du lịch lui tới. Dưới chân họ, mây trắng bồng bềnh như biển bông, nuốt chửng những thung lũng sâu. Anh đột ngột dừng lại trước tảng đá phủ rêu hình trái tim. "Chỗ này.. Anh chưa dẫn ai tới bao giờ." Anh nói, mắt không rời khỏi gương mặt Sophie đang ngỡ ngàng. "Tại sao hôm nay lại đưa em tới?" "Vì em đặc biệt." Từ trong túi áo, anh lấy ra một mảnh vải thổ cẩm nhỏ màu chàm, viền hoa văn đỏ cam, họa tiết "con thoi" tượng trưng cho hạnh phúc lứa đôi theo truyền thống H'Mông: "Bà ngoại dạy anh rằng, khi trai bản gặp người khiến trái tim rung động, phải tặng họ thứ gì đó do chính tay mình làm." Sophie cầm mảnh vải lên, ngón tay lướt trên đường nét thêu tinh xảo: "Anh tự thêu ư?" "Tập tành mấy tháng." Anh gãi đầu ngượng nghịu: "Bà bảo muốn giữ được tình yêu lớn, phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất." Họ tiếp tục hành trình tới Mèo Vạc. Trên đèo Mã Pì Lèng, Vàng A Sinh dừng xe ở khúc cua có góc nhìn toàn cảnh sông Nho Quế uốn lượn như dải lụa xanh. Gió núi ào ạt thổi tung tóc Sophie khi cô đứng trên bờ vực đá. "Anh nhớ lần đầu dẫn em tới đây." Anh nắm tay cô chặt hơn: "Em suýt ngã vì háo hức chụp ảnh!" "Vì nơi này đẹp như giấc mơ mà!" "Không.." Anh lắc đầu, mắt nâu ánh lên: "Vì em mải nhìn anh nên quên nhìn đường." Sophie bật cười, tiếng cười vỡ òa giữa núi rừng. Chính sự giản dị ấy của Vàng A Sinh khiến cô say đắm, anh chẳng bao giờ dùng lời hoa mỹ, nhưng mỗi cử chỉ đều khiến trái tim cô rung lên bản tình ca nguyên sơ. Chiều xuống, họ tới ngôi làng của người H'Mông ở Mèo Vạc, nơi bà Lỳ Thị Mai đã chờ sẵn. Bà mặc bộ váy chàm mới, tay cầm cây gậy gỗ như pho tượng sống động giữa nền núi đá. "Cháu gái phương Tây!" Bà cười móm mém, đưa cho Sophie bát mèn mén bốc khói: "Ăn cho ấm bụng, trời núi lạnh lắm đấy!" Sophie cầm bát, cố nói tiếng Việt chậm rãi: "Cháu cảm ơn bà.. Mèn mén ngon!" "Giỏi lắm!" Bà vỗ nhẹ tay cô rồi quay sang Vàng A Sinh nói tiếng H'Mông: "Koj nyob zoo nkauj li cas?" (Con có yêu cô ấy không) Vàng A Sinh chỉ cúi đầu, nhưng đôi tai đỏ lên. Bà Mai khẽ cười, kể cho Sophie nghe câu chuyện xưa về chàng trai H'Mông dũng cảm vượt núi tìm người yêu: "Tình yêu thật sự phải như cây pơmu, rễ bám sâu vào đá, ngọn vươn tới mặt trời." Khi màn đêm buông xuống, bếp lửa giữa sân homestay bùng lên, vệt sáng vàng cam nhảy múa trên khuôn mặt hai người. Vàng A Sinh dắt Sophie ra gốc cây táo mèo già, nơi âm thanh du khách chỉ còn là tiếng vọng xa xăm. "Sophie.." Anh chạm nhẹ vào vạt áo cô, nơi cô đã cài mảnh thổ cẩm anh tặng sáng nay: "Bà ngoại bảo anh phải can đảm như chàng trai trong truyện cổ." Cô nín thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Em có thể ở lại không?" Giọng anh trầm xuống, đôi mắt phản chiếu ánh lửa như hai viên đá núi nung nóng: "Không phải như khách du lịch.. Mà là ở lại bên anh. Mãi mãi." Lời tỏ tình giản dị nhưng đánh trúng trái tim khao khát ổn định của Sophie sau hành trình dài. Sophie chẳng nói gì. Cô siết tay anh, đứng trên đầu ngón chân, và hôn lên môi anh, cái hôn nồng nhiệt hơn cả lần đầu trong sương mù. Mùi khói bếp, hương táo mèo chua dịu, và vị mặn của nước mắt hòa lẫn trên môi cô. "Em đã trả lời rồi đấy." Cô thì thầm khi hai má nóng bừng. Vàng A Sinh ôm chặt cô vào lòng, gương mặt chôn trong tóc cô thơm mùi hoa cỏ: "Anh sẽ xây nhà trên đồi kia." Anh chỉ về phía triền núi chìm trong bóng tối, giọng nghẹn lại: "Nơi em ngắm được bình minh mỗi sáng." Trong khoảnh khắc ấy, Sophie thấy rõ tương lai trước mắt: Những mùa hoa tam giác mạch nối dài vô tận, tiếng cười trong bếp nhà bà Mai, bàn tay Vàng A Sinh luôn nắm chặt tay cô trên mọi cung đèo. Hà Giang không còn là điểm đến, nó là nhà. "Kuv hlub koj." Cô thì thầm câu tiếng H'Mông anh dạy, ba từ giản dị chứa đựng cả bầu trời cam kết. Bên bếp lửa, bà Mai lặng lẽ quay đi, nụ cười hiền hậu in trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. Chiếc gậy gỗ của bà khẽ gõ xuống đất ba nhịp, âm thanh dội vào đêm như lời chúc phúc lặng thầm. Ánh chiều tà nhuộm tím những rặng núi đá tai mèo khi Sophie và Vàng A Sinh dừng chân tại một bản làng nhỏ gần Mèo Vạc. Không khí lễ hội rộn ràng bao trùm khu chợ phiên cuối tuần: Tiếng khèn Mông vi vút như tiếng gió gọi tình, những vòng xòe rực rỡ sắc màu thổ cẩm, và nụ cười rạng rỡ của người dân tộc nhuộm mật ong lên không gian. Vàng A Sinh nắm tay Sophie dẫn vào trung tâm vui vẻ, mắt ánh lên niềm tự hào. "Đây là phiên chợ nhỏ nhưng giữ linh hồn chợ tình của người Mông đấy." Anh thì thầm, tay chỉ về phía các chàng trai đang thổi khèn tấu khúc "Gọi bạn" truyền thống. Sophie mỉm cười gật đầu, lòng dâng trào cảm xúc lạ. Cô nhớ lời Vàng kể về phong tục tỏ tình bằng khèn, nơi tiếng nhạc thay lời tim muốn nói, vượt qua núi cao ngăn cách. Nhưng đột nhiên, cảm giác lạc lõng ập đến. Khi Vàng A Sinh nhẹ nhàng đẩy cô vào vòng xòe, Sophie như con chim non rơi khỏi tổ. Chân cô vấp những bước cơ bản, tay vụng về không theo kịp điệu múa uyển chuyển của các thiếu nữ H'Mông. Tiếng cười nói xung quanh vô tình trở thành bức tường ngôn ngữ. Một bà cụ ngồi bên gốc cây đào cổ thụ quan sát cô chăm chú, đôi mắt nheo lại dưới nếp nhăn như đang đo lường sự xa lạ của kẻ ngoại tộc. Ánh nhìn ấy khiến Sophie giật mình nhớ đến cha Pierre: "Liệu cả đời mình có mãi là kẻ đứng ngoài rìa những thế giới không thuộc về mình?" "Em thử làm thế này." Giọng Vàng A Sinh vang lên dịu dàng phá tan dòng suy tư. Anh đặt cây khèn gỗ vào tay Sophie, những ngón tay chai sạn của anh phủ lên tay cô, điều chỉnh từng vị trí ngón tay trên lỗ bấm: "Giữ khèn như giữ chim non. Thổi nhẹ thôi, để hồn núi dẫn lối." Hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang khiến Sophie bình tâm lại. Cô hít sâu, thổi một tiếng khèn non nớt. Âm thanh ngắt quãng vang lên, vài thanh niên bản địa quay lại cười rúc rích. Vàng A Sinh không nói gì, chỉ kiên nhẫn cầm tay cô luyện lại động tác: "Dân H'Mông anh bảo: Khèn không ép duyên, khèn chỉ mở lối cho tim tìm nhau." Anh thì thầm bên tai cô, giọng trầm ấm như mật ong rừng. Sophie nhắm mắt, lắng nghe nhịp trống chầu từ xa, để hơi thở hòa cùng nhịp thổi của Vàng. Lần này, tiếng khèn vang lên trong trẻo hơn, một nốt nhạc ngắn nhưng đủ khiến bà cụ dưới gốc đào khẽ gật đầu. Rồi điều kỳ diệu xảy ra. Khi điệu múa "Trao duyên" bắt đầu, Sophie để Vàng A Sinh dìu mình vào vòng xòe. Chân cô vẫn còn vụng về, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo như tấm lá chắn vô hình: "Bước chân trái trước.. Nhẹ nhàng như mây núi." Anh hướng dẫn, tay siết nhẹ eo cô. Sophie thả lỏng người, để tiếng khèn dẫn lối. Những bước chân dần ăn nhịp, tà váy thổ cẩm cô mượn từ bà Mai phất phơ trong gió. Khoảnh khắc vượt qua sự ngượng ngùng, cô bất chợt nắm chặt tay Vàng A Sinh, thì thầm: "Mình không về nữa. Mình ở đây, với anh." Sophie bị vấp, ngã vào Sinh, anh bật cười rũ rượi, tay vẫn giữ chặt eo Sophie. Cô cười theo, nhưng trong lòng thấp thoáng bóng mây, hình ảnh người cha nghiêm khắc ở phương trời Tây chợt hiện về như lời cảnh báo vô hình.. * * * Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) 3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chương 5: Quyết Định Của Trái Tim Ảnh sưu tầm trên Pinterest Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật, tên các nhân vật đã được thay đổi. Bấm để xem Khói bếp lửa homestay cuộn lên như dải lụa mỏng, quyện vào màn sương đêm đặc quánh của Mèo Vạc. Sophie Laurent tựa lưng vào Vàng A Sinh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch dưới lớp áo thổ cẩm, nhịp đập của người vừa ngỏ lời yêu và được đáp lại. Nụ hôn đầu tiên dưới sương năm tháng trước giờ đã nở rộ thành lời hứa. Cô đưa tay lên ngực, nơi chiếc khóa hình lá phong Québec bằng bạc chạm vào da thịt. "Anh biết không?" Giọng cô khẽ run, mắt nhìn xuyên làn sương trắng đục ra dãy núi đá tai mèo ẩn hiện: "Em đã tháo nó khỏi vali từ hôm qua. Giờ nó là.." Tiếng chuông điện thoại chói tai xé toang khoảnh khắc. Màn hình hiện lên hai chữ khiến Sophie tái mặt: PÈRE. Vàng A Sinh cảm nhận bàn tay Sophie đột ngột lạnh ngắt. Anh siết nhẹ vai cô: "Em không cần nghe đâu." Nhưng Sophie đã bấm nút nghe, gương mặt gượng gạo nở nụ cười: "Bonjour Papa!" Màn hình hiện Pierre Laurent, mái tóc muối tiêu, nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn ký ức Sophie. Ông không chào hỏi. Giọng nói từ Paris vang lên khô khốc, như búa đập vào màn đêm yên tĩnh: "Sophie, con giải thích ngay cho cha! Cái tin nhắn của Emma là gì?'Sophie yêu một anh hướng dẫn viên và sẽ ở lại chốn rừng thiêng nước độc đó'? Con điên rồi à?" Sophie nuốt nghẹn: "Papa, đây là Vàng A Sinh, người yêu con.." Pierre cắt ngang, mắt nheo lại như nhìn một thứ nguy hiểm: "Người yêu? Một kẻ không nói được tiếng Anh, sống trong cái chỗ mà con gọi là 'bản'? Con quên mình là ai rồi? Một cô gái được giáo dục ở Pháp, có cả tương lai ở Québec!" Vàng A Sinh im lặng. Anh không hiểu hết câu tiếng Pháp, nhưng ánh mắt khinh bỉ của Pierre nói rõ mọi thứ. Bàn tay anh buông khỏi vai Sophie, nắm chặt thành ghế gỗ. "Papa, nghe con nói.." Sophie cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vỡ vụn: "Nơi này không phải rừng thiêng! Đây là nhà của những người tử tế. A Sinh đã dạy con.." "Dạy?" Pierre cười gằn, giọng đầy mỉa mai: "Dạy con cách sống như thời Trung Cổ ư? Không điện, không bệnh viện, suốt ngày ăn.. ăn thịt ngựa sống?" "THẮNG CỐ! Là món hầm truyền thống!" Sophie gần như hét lên, nước mắt trào ra: "Papa chưa từng đến đây, sao dám phán xét?" Pierre đập tay xuống bàn, tiếng chén dĩa rơi vang lên: "Bởi vì ta là cha con! Con tưởng tình yêu con nít này là gì? Một trò phiêu lưu mù quáng! Nó sẽ giết chết tương lai con!" Ông hít sâu, giọng chùng xuống đầy đe dọa: "Mua vé máy bay về Paris, ngay ngày mai. Nếu không.." Ông ngừng lại, ánh mắt lạnh băng: "Ta sẽ cắt mọi hỗ trợ. Kể cả khoản thừa kế từ bà nội con." Sophie như trời trồng. Căn phòng xoay tít. Tiếng Pierre vẫn đều đều như dao cứa: "Con muốn sống trong túp lều gỗ? Tự trồng ngô? Sinh con ở cái chỗ gọi là 'homestay' này? Đây không phải chuyện cổ tích, Sophie! Đây là thảm họa!" Điện thoại rơi bịch xuống nền đất. Sophie gục đầu vào bàn, vai run rẩy. Tiếng nấc nghẹn ngào cắt ngang tiếng lửa tí tách. Vàng A Sinh nhặt chiếc điện thoại lên. Màn hình đã tối đen. Anh quỳ xuống bên cô, đưa khăn thổ cẩm lau má cô ướt đẫm. Anh không ôm cô, không vội vàng dỗ dành. Chỉ chạm nhẹ vào tay cô đang nắm chặt chiếc khóa hình lá phong. "Anh.. Anh nghe hết rồi phải không?" Sophie ngẩng lên, mắt đỏ hoe: "Papa gọi anh là 'kẻ'. Là 'thảm họa'.." Vàng A Sinh gật đầu chậm rãi. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt đau đớn: "Cha em.. Sợ em khổ. Cha không sai." Anh nhìn ra cửa sổ, nơi núi đá sừng sững chìm trong đêm: "Nơi này nghèo. Khác em. Khác cha em. Nhưng.." Anh quay lại, nắm chặt tay cô: "Tình yêu chân thành cần lòng dũng cảm, Sophie ạ. Anh chờ em. Dù em chọn đường nào." Sophie nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt nâu ấm áp không chút giận dữ hay oán trách, chỉ có sự thấu hiểu mênh mông như cao nguyên đá. Cô chợt nhớ lời bà Mai bên ruộng tam giác mạch: "Tình yêu như hạt ngô giống. Phải đủ dũng cảm gieo xuống đất cằn, mới mong ngày gặt." Tiếng Hải vọng từ sân: "Sinh ơi! Cái đèn pha xe hư rồi, sửa nhanh nhé, mai tour sớm.." Vàng A Sinh đứng dậy. Trước khi bước ra, anh với tay gỡ chiếc khóa hình lá phong đang cài trên ví mình, kỷ vật Sophie tặng từ Cao Bằng, đặt nhẹ vào lòng bàn tay cô đang run rẩy. "Giữ lấy Quebec của em." Anh thì thầm: "Để luôn nhớ mình là ai. Dù em ở lại hay đi." Bóng anh khuất ngoài cửa. Sophie siết chặt chiếc khóa bạc. Lá phong lạnh ngắt. Nước Pháp. Quebec. Gia đình. Tương lai. Tất cả như vụn vỡ trong tay cô. Chỉ còn lại tiếng gió rít qua đèo Mã Pì Lèng, và câu nói của Vàng A Sinh cháy rực trong tim: "Tình yêu chân thành cần lòng dũng cảm.." Cơn bão từ Paris đã đổ bộ. Và Sophie Laurent, cô gái vừa tìm thấy tình yêu giữa sương mù Hà Giang, giờ đứng một mình giữa tâm bão. Sau cuộc gọi như gáo nước lạnh từ cha, Sophie Laurent ngồi bệt xuống nền đất lạnh buốt của homestay. Tiếng Pierre vẫn găm sâu trong đầu: "Con đang phá hủy tương lai của chính mình vì ảo tưởng!" Cô siết chặt điện thoại, ngón tay tê dại. Ngoài cửa sổ, cao nguyên đá Đồng Văn chìm trong hoàng hôn tím ngắt, vẻ đẹp từng khiến cô ngây ngở giờ tựa bức tranh tang thương. "Mình sai thật sao? Liệu đây chỉ là giấc mơ du lịch?" Sophie vật vã giữa hai thế giới. Hình ảnh Vàng A Sinh cười rạng rỡ khi dạy cô nhóm lửa nồi mèn mén xung đột dữ dội với ký ức Pierre dắt tay cô đi dọc bờ sông Seine. Cô thở gấp, nước mắt nóng hổi trào ra. Áp lực "cắt hỗ trợ tài chính" của cha như sợi dây thòng lọng siết cổ ước mơ tự do. Bất chợt, cô đứng phắt dậy, xách ba lô nhỏ băng ra cửa. "Mình cần không khí!" Cô lao vào con đường mòn sau nhà, leo dốc đá gập ghềnh lên đèo Mã Pì Lèng như kẻ mộng du. Gió núi rít qua tai mang theo tiếng thì thầm của quá khứ: Emma cảnh báo "Đừng mù quáng!" Vàng A Sinh nắm tay cô thủ thỉ "Tình yêu cần dũng cảm." Giữa lưng chừng đèo, Sophie dừng chân trước vách núi dựng đứng. Bên dưới, dòng Nho Quế uốn lượn như dải lụa bạc. Cô nhắm mắt hít sâu mùi cỏ cháy và đất đá, hương vị Hà Giang đã thấm vào máu thịt cô sau bốn tháng ròng. Bỗng tiếng cãi vã bằng tiếng Anh từ nhóm khách du lịch gần đó xé tan im lặng: "Anh thực sự định bỏ sự nghiệp ở Berlin để bán đồ lưu niệm ở Hội An? Ý tưởng điên rồ!" Giọng nữ trẻ đầy hoài nghi. "Em không hiểu đâu. Ở đây anh tìm thấy điều thành phố không bao giờ cho anh: Sự bình yên." Người đàn ông trung niên đáp lại, giọng đầy kiên quyết. Sophie lặng người. Câu chuyện hệt như bản sao của chính cô. Cô rón rén ngồi xuống tảng đá, tim đập thình thịch. Từng lời tranh luận của họ như mũi kim châm vào nỗi sợ thầm kín nhất của cô: Sự cô độc, lạc lõng, thất bại. "Rào cản văn hóa? Ngôn ngữ? Tất cả chỉ là cái cớ nếu anh không dám thử!" Người đàn ông vỗ mạnh vào đá. Sophie bỗng thấy ngực nhẹ đi. Chính cô cũng từng sợ hãi như cô gái kia, nhưng giờ đây, sau những tháng ngày ăn cùng mâm với người H'Mông, ngủ trong nhà sàn lợp cỏ tranh, cô hiểu rằng "khác biệt" không đồng nghĩa với "không thể". "Ting!" Tiếng tin nhắn vang lên. Hải gửi một meme hài hước: Ảnh chú mèo đội nón lá ngồi trên xe máy với dòng chữ "Tình yêu đèo núi: Thả thính bằng cả mạng sống ". Sophie bật cười, nước mắt còn vương trên khóe miệng. Cái cách Hải luôn xóa tan u ám bằng trò đùa khiến cô cảm kích. Cô nhắn lại: "Cảm ơn ông bạn hay hờn dỗi nhất Hà Giang =). " Đêm xuống, cô gọi video cho Emma. Bạn thân hiện lên trong căn phòng nhỏ ở Montréal, tóc buộc vội, tay cầm ly rượu vang: "Trông cậu như ma đói vừa đi lạc về từ rừng già! Pierre vừa nhắn tao. Ổng lo phát điên rồi." Sophie kể lại cuộc gọi kinh hoàng, giọng nghẹn ứ: "Mình sợ lắm, Em. Sợ mất gia đình, sợ thất bại.." Emma nghiêm mặt: "Nghe này, nếu cậu chọn ở lại chỉ vì anh chàng đẹp trai hay phong cảnh đẹp như tranh, thì về đi. Nhưng nếu.." Giọng cô bỗng dịu lại: ".. Nếu cậu thấy Hà Giang thấm vào tim mình như café sáng ở Québec, thì đánh cuộc đi." "Mình tìm thấy bản thân ở nơi này." Sophie thì thào, tay sờ lên chiếc vòng bạc bà Mai tặng: "Vàng A Sinh không phải nguyên nhân, mà là kết quả của hành trình ấy." Emma mỉm cười lần đầu tiên: "Vậy thì chuẩn bị chiến đấu đi, cô gái. Tình yêu đích thực không bao giờ là con đường trải hoa hồng." Về đến homestay lúc nửa đêm, Sophie giật mình thấy Vàng A Sinh ngồi bó gối trước cửa. "Anh không ngủ được." Anh đứng dậy, đôi mắt đen láy ánh lên vệt sáng trăng: "Lo cho em." Sophie sà vào lòng anh, mùi khói bếp và mùi cỏ núi trên áo anh xoa dịu trái tim cô. "Cha em.. Ông ấy nói mình sẽ phá hủy tương lai nhau." Giọng cô run rẩy. Vàng A Sinh khẽ nâng mặt cô lên: "Chúng ta cùng viết tương lai ấy, Sophie à. Không phải bằng tiền bạc hay bằng cấp, mà bằng.." Anh đặt tay lên ngực trái cô: ".. Thứ này." Khi bình minh ló dạng trên đỉnh Mã Pí Lèng, Sophie đứng trên sân thượng homestay, tay nắm chặt tay Vàng A Sinh. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua thung lũng như dải lụa. Cô hít đầy lồng ngực không khí trong lành buổi sớm. Trận chiến với Pierre chưa kết thúc, nhưng lần đầu tiên sau nhiều đêm mất ngủ, cô cảm nhận rõ ràng một sự thật: Hà Giang không phải điểm dừng chân. Nó là nơi gieo mầm phiêu lưu lớn nhất đời cô, phiêu lưu mang tên "Tự do lựa chọn trái tim mình". Sau những đêm dài trằn trọc bên cửa sổ homestay, Sophie Laurent cuối cùng đã tìm thấy sự tĩnh lặng trong ánh bình minh vắt qua dãy núi đá tai mèo. Tiếng gà gáy xa xa, hơi sương lành lạnh phả vào mái tóc vàng, như một lời nhắc nhở dịu dàng: Hà Giang chính là nơi cô thuộc về. Cô hít một hơi thật sâu, mùi cỏ ướt, khói bếp, và sự bình yên đã vỗ về quyết định cuối cùng. Sophie cầm điện thoại, ngón tay lướt qua số liên lạc ghi "Papa". Trái tim cô thắt lại khi hình dung khuôn mặt nghiêm khắc của Pierre. Vàng A Sinh ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô, hơi ấm từ bàn tay chai sạn vì cầm lái khiến Sophie thêm vững vàng. "Sophie? Con vẫn ở cái nơi hoang dã đó sao?" Giọng Pierre đầy mỏi mệt vang lên. Sophie trả lời bằng thứ tiếng Pháp trầm tĩnh, nhưng kiên định: "Con ở nhà, Papa. Nhà của con bây giờ là Hà Giang." Cô kể về những điều cha chưa từng thấy: Bà Lỳ Thị Mai dạy cô gieo hạt tam giác mạch, Hải cười rũ rượi khi cô tập nói tiếng Việt ngọng nghịu, cảm giác được là chính mình khi cùng Vàng A Sinh dẫn khách qua đèo Mã Pì Lèng. "Con không mất mát gì cả. Con đang học cách sống chậm, trân trọng những điều giản dị mà cả đời con chưa từng thấu hiểu.." Pierre im lặng. Giọng ông chùng xuống: "Nhưng liệu 10 năm nữa, con có hối hận?" "Nếu không ở lại, con sẽ hối hận ngay bây giờ." Sophie nói, giọng nghẹn lại: "Cha từng dạy con: Hạnh phúc là khi dám chọn lựa. Xin hãy tin con.." Một tiếng thở dài vọng qua đường truyền: "Mẹ con sẽ sang thăm vào tháng tới. Đừng để bà ấy thấy con gầy đi." Pierre khẽ nói trước khi tắt máy. Sophie òa khóc. Đó không phải là sự đồng ý, nhưng là cánh cửa đầu tiên mở ra. Chiều hôm đó, Sophie quyết định nấu một bữa tối "giao thoa văn hóa", lời cô đùa với Vàng A Sinh khi hai người chợt hứng ra chợ. Cô chọn món Pháp đơn giản nhất: Pot-au-feu (thịt hầm rau củ), kết hợp với thắng cố, món truyền thống H'Mông Vàng A Sinh yêu thích. Bà Lỳ Thị Mai đến thăm Sinh. Thấy Sophie lúng túng băm cà rốt, bà cười hiền và nói tiếng Việt: "Để ta giúp cháu gái Tây này làm 'quả bùa hạnh phúc'!" Sophie không hiểu, nhưng cô cảm nhận được đó là một câu nói ấm áp, bà Mai gọi món thịt hầm bằng cái tên ngộ nghĩnh khiến cả bếp cười rộ. Hải xuất hiện với bó hoa tam giác mạch tím rực: "Quà cho nàng thơ quyết định 'cắm rễ' nơi rẻo cao!" Trong không gian ấm áp bên nồi lẩu nghi ngút khói, họ quây quần bên mâm cơm gỗ. Sophie dùng đũa gắp thắng cố cho bà Mai, nói tiếng Việt chậm rãi: "Con cảm ơn bà.. Vì đã cho con thấy.. Tình yêu không biên giới." Sinh dịch lại câu nói, Bà Mai gật đầu, mắt hằn những vết chân chim nheo lại: "Tổ tiên người H'Mông mình nói: Hạt giống tốt gieo trên đá cũng nở hoa. Cháu với Sinh là hạt giống ấy." Vàng A Sinh lặng lẽ đặt lên bàn chiếc khóa lá phong Sophie tặng anh từ tháng trước, giờ đã cũ nhưng sáng bóng vì được anh lau chùi mỗi ngày: "Anh sẽ trồng một cây phong trên núi. Để nó lớn lên cùng tam giác mạch." Sophie cười, nước mắt lăn trên má: "Thế thì mình gọi nó là 'Cây Phong Mông' nhé?" Đêm xuống, Hải rủ rê cả nhà ra sân múa khèn. Sophie ngượng nghịu bắt chước động tác của Vàng A Sinh, hai tay chắp lại như cánh chim, chân nhún theo nhịp trống. Tiếng cười giòn tan vang lên khi cô xoay người suýt ngã. Bà Mai vỗ tay hát theo giai điệu dân ca H'Mông, giọng trầm ấm như suối chảy qua khe đá. Dưới ánh trăng bạc, Sophie tựa đầu vào vai Vàng A Sinh. Cô nghĩ về cuộc gọi với cha, về nụ cười của bà Mai, về những con đường đèo còn chờ họ khám phá. Hà Giang không còn là chuyến phiêu lưu, nơi ấy giờ là mái nhà, nơi cô học cách yêu bằng cả sự khác biệt. "Anh có sợ không?" Sophie khẽ hỏi. Vàng A Sinh siết tay cô, mắt hướng về dãy núi chìm trong sương: "Anh sợ nhất là ngày em không còn nhìn thấy vẻ đẹp của nơi này." Sophie lắc đầu, giọng đầy quyết tâm: "Em sẽ dẫn tour cho du khách, kể họ nghe về chàng trai H'Mông dạy em thấy núi rừng.. Cũng biết yêu." Bà Mai từ trong nhà bước ra, đặt lên tay Sophie chiếc vòng bạc chạm hình những con chim: "Tổ tiên bảo vệ cháu." Bà mỉm cười. Chiếc vòng lấp lánh dưới trăng như lời hứa về hành trình mới: Một cô gái Pháp học làm người Hà Giang, một chàng trai H'Mông giữ lấy tình yêu như giữ hạt ngô trên nương. Và đâu đó trên cao nguyên đá, cây phong đầu tiên đang chờ mùa gieo hạt.. - Hết- Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) 3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY