Truyện Ngắn Sự Trở Lại Của Ngọc Hân - Lindadameomeo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi lindadameomeo, 19 Tháng một 2021.

  1. lindadameomeo

    Bài viết:
    79
    Tên truyện: Sự Trở Lại Của Ngọc Hân

    Tác giả: Lindadameomeo

    Thể loại: Truyện ngắn, kinh dị, huyền bí

    Số chương: 2​

    [​IMG]

    Văn án:

    Trong một vụ hỏa hoạn ở canteen trường, Ngọc Hân đã tử vong, người bạn thân của cô là Tiên Tiên, hai người cùng có mặt ở đó, Tiên Tiên vì để bảo toàn tính mạng mà nhẫn tâm bỏ chạy, không giúp cô. Sau hôm ấy, Tiên Tiên khi nằm ngủ luôn luôn nhớ hình bóng lúc Ngọc Hân cầu cứu, cô mời cả thầy pháp sư để hóa giải nhưng cũng không thành. Cuối cùng, khi hối hận tột cùng, cô đã nhảy xuống dòng sông tự vẫn và một điều kì diệu đã xảy ra.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. lindadameomeo

    Bài viết:
    79
    Chương 1: Một ngày đáng nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đẹp trời, Ngọc Hân cùng người bạn thân thiết nhất của mình là Tiên Tiên đi đến canteen trường ăn trưa, bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nào là những chuyện liên quan tới việc học tập.

    - Tiên Tiên, cậu đã nghe nói gì chưa?

    - À, chưa, dạo này mình bận quá, sắp đến kì thi rồi mà, tin tức thời sự mình còn không xem thì nói gì đến tin tức ở lớp chứ, tai mình cũng nghe không nổi rồi, tâm trạng uể oải từ nãy đến giờ, hây gia.. trời ạ.

    - Tui nghe nói thằng Nam lớp C thích Tâm lớp mình á.

    - Hả? Tui không nghe nhầm chứ? , nó là anh họ của mình mà mình còn không biết thì sao cậu biết hay thế nhở, á à.. hay là cậu thích anh họ tui hòi?

    Vừa dứt lời, Tiên Tiên liền cười ha ha, hai người bọn họ cứ nói chuyện như vậy cho đến hết giờ trưa, hai người họ cũng quen và làm bạn từ những giây phút cười đùa vui vẻ ấy, dù sao thì Tiên Tiên và Ngọc Hân cũng chỉ mới có 16 tuổi thôi mà.

    12 giờ trưa.

    Ngọc Hân và Tiên Tiên cứ mải nói chuyện như thế, mặc dù thời gian đã quá lâu, không còn nhiều thời gian, cũng sắp đến giờ học môn Sử của cô Tuyết, cô ấy nổi tiếng là một người nghiêm khắc vào hạng nhất nhì trong trường, những học sinh mà cô ấy đã từng đào tạo thì phải nói là thôi rồi, nào là chị Liên khu lớp 11, chị ấy không biết đã chống đối với cô hàng biết bao nhiêu lần nhưng với 'kĩ xảo' của cô Tuyết thì cô đã 'biến hóa'chị ta thành một học sinh giỏi nhưng nghiêm khắc hơn cô ta rất nhiều, Liên là chị ruột của Ngọc Hân, chị ấy từ xưa đến nay luôn hòa nhập với các bạn, dù dốt hay là giỏi nhưng bây giờ thì chị ấy lại khác, chị ta chỉ chơi với những người học giỏi, nếu học kém thì chị ta sẽ lại chê bai muôn phần, chỉ trích kinh khủng, phải nói là khủng bố luôn, vì thế nên học sinh trong trường luôn luôn sợ cô Tuyết, không ai dám làm trái, nếu cô giao bài mà không làm thì cô chỉ có bắt chép 100 lần thôi, một trong số đó là Vinh, cậu ta đã bị cô phạt là: Trong mỗi giờ học của các lớp, cậu ta phải đi rêu rao khắp nơi, mà giảng đạo lý thì chết dở bởi xưa nay, cậu ta không hề thích đạo lý chút nào.

    Nghĩ như vậy, Tiên Tiên và Ngọc Hân chạy nhanh đến lớp trước khi muộn.

    Hai người đang định đi thì có một tiếng kêu lớn: 'Típ.. típ, típ.. típ..', hai người bọn họ chợt nhận ra rằng;Đó là tiếng kêu báo cháy, phải mau ra khỏi đây, có một vụ hỏa hoạn sắp tới, nghĩ thế, Tiên Tiên chạy, nhưng cô chưa chạy được bước nào thì Ngọc Hân đã vội tiếp lời:

    - Cậu định mặc kệ sống chết của tớ để chạy trốn sao? , bạn thân kiểu gì thế?

    Trong những tiếng còi báo động: 'típ.. típ..'và bầu không khí u uất, mờ mờ ảo ảo, tâm trạng của Tiên Tiên lúc này đang rất bối rối, cô không còn biết được đúng sai, trắng đen hay cái thứ mà gọi là: 'bạn thân', cô luôn đề cao sự sống, bố mẹ của cô đã chết rồi, cô không thể chết nữ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lòng can đảm trỗi dậy trong cô, cô đang định, đột nhiên, như một linh hồn khác nhập vào người, cô bất chấp mọi thứ, buông tay của Ngọc Hân ra, cô chạy thật nhanh sang phía cổng, chân cô lúc này đang điều khiển cô, nó chạy nhanh, nhanh và nhanh nữa, tốc độ này cô chưa bao giờ có thể đạt được, cô chạy trong sự ngạc nhiên, đôi mắt của cô bỗng đen lại, không hiểu làm sao mà cô lại có thể nhẫn tâm như vậy được, khi cô đã chạy thật xa khỏi canteen trường, cô bắt đầu lấy lại được thân thể, có thể điều khiển cơ thể, làm mọi việc mà cô muốn, cô quay đầu lại, trước mặt cô là canteen trường đang bốc lửa đỏ rực, hàng chục người đang cố dập nước, những tiếng kêu gào như: 'Mau dập lửa nhanh lên, cứu một học sinh ở trong trường, mau lên!'. Càng nghe thấy câu nói đó, lòng của Tiên Tiên như thắt lại, cô giờ không biết phải làm sao nữa, tay chân thì cứng đơ, cô trơ mắt nhìn canteen bị thiêu rụi trong vụ hỏa hoạn, còn có cả Ngọc Hân ở đó, bây giờ, Tiên Tiên không còn biết gì nữa, cô như tượng đá đứng yên một chỗ, cô hối hận và xấu hổ quay lại, bước đi trong sự dằn vặt.

    (1 tiếng sau vụ hỏa hoạn)

    Giờ đây thì cả lớp, ai cũng biết vụ việc Ngọc Hân bị tử vong do vụ cháy ở canteen trường, cả lớp bàn tán xôn xao lên, người thì cho rằng: Là có người cố tình bỏ mặc Ngọc Hân ở đó, người lại bảo rằng là Ngọc Hân không may nên không thoát kịp, học sinh bàn tán ngay cả trong lúc giờ ra chơi, giờ về hay giờ học, còn riêng Tiên Tiên-người bạn thân của Ngọc Hân lại chẳng nói một xíu nào cả, cô ngồi im re, không hé dù nửa lời, dần dần, mọi người lại chú ý tới vẻ ngoài bất bình thường của cô, Dũng-là người nhìn thấy cô và Ngọc Hân đi với nhau cùng đến canteen trường, cậu ta tỏ vẻ nghi ngờ nhưng chưa có bằng chứng xác thực nên không thể nói được. Giờ học Lịch Sử nhàm chán đã đến, cả lớp uể oải cả người, không muốn học một chút nào, chợt thấy Vinh đi qua và rêu rao câu'đạo lý': 'Làm người thì chớ bất nhân bất nghĩa, kẻo lại rước họa vào thân. Ác giả ác báo, Thân thiết với nhau rồi bỏ nhau lúc hoạn nạn, khổ đau thì còn xứng mang hai chữ: 'bạn thân'? Chợt, khi nghe câu ấy xong, trong lòng của Tiên Tiên có cảm giác bất an, hình ảnh Ngọc Hân lúc nhìn cô lúc này thật đáng sợ biết bao! Một giọng nói vang lên trong lớp học: 'Nào, chơi với mình đi, đi xuống đây chơi, vui lắm, cậu còn nhớ lúc chúng ta lúc..'. Tiên Tiên sau khi nghe hết tiếng nói lại nghe thấy tiếng rên rỉ-tiếng đó không đâu xa lạ mà chính là tiếng của Ngọc Hân, cô nhắm mắt, dụi mắt mấy lần vẫn nghe thấy nó, cô mở mắt ra thì, 'Á, cậu làm gì vậy?'-Tiên Tiên hét to lên-một bóng hình ngây thơ đang mở mắt to, tròn nhìn cô, cô không hoảng đến mức không nhận ra đây là ai.

    Cả lớp khi thấy cô hét lên liền nhìn thẳng vào cô, tỏ ánh mắt ngạc nhiên, Tiên Tiên còn đang hét lớn thì lớp trưởng Thanh Anh đã nói:

    - Có chuyện gì vậy hả Tiên Tiên? , cậu làm sao thế?

    - Các người không thấy Ngọc Hân đang nhìn tôi hả, cô ta ở trước mặt tôi đây này!

    Cả lớp lại nhìn dọc nhìn nghiêng, đến cả một góc nhỏ cũng không bỏ qua, Thanh Anh cười rồi bảo:

    - Bọn tớ nhìn từ nãy đến giờ có thấy Ngọc Hân đâu, chẳng phải cậu ấy đã chết ở vụ hỏa hoạn rồi sao, hay là cậu có liên quan đến cái chết của Ngọc Hân?

    - Tớ.. ờ.. tớ..
     
  4. lindadameomeo

    Bài viết:
    79
    Chương 2: Lời nói cuối cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả lớp ồ lên khi nào cũng không biết, người thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, người thì lại kinh ngạc vô cùng, không hiểu nổi luôn.. tóm lại là đủ thể loại hết trơn á.

    Tiên Tiên vẫn cứ sợ hãi, như nổi điên lên, cô ôm đầu, tinh thần hoảng loạn vô cùng, cô nhìn mọi người với ánh mắt hận thù mà chính cô cũng không hay.

    "Tiên Tiên, đi với tớ đi!"

    Cô giật bắn người lên-trước mặt cô là Ngọc Hân, cô sợ hãi, sự sợ hãi đã chiếm trọn con người của cô, cô cố lấy bình tĩnh, nhưng cô lại không thể-người mà trước mặt cô thấy chẳng phải là người mà cô đã nhẫn tâm bỏ rơi hay sao?

    Tiên Tiên cứ điên điên, khùng khùng, chẳng hề biết rằng mọi người trong lớp đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ-họ chưa thấy ai bao giờ như vậy.

    Cô giáo đi đến bên cạnh cô, an ủi cô rồi bảo:

    - Cô biết em đang rất vui vì Ngọc Hân mất, cô cũng vui mừng thay em, nó bảo cô nhắn với em là hãy cứ vui lên, vui lên, vui lên đi..

    Tiên Tiên cảm thấy như Tử Thần đang bao vây cô, không cho cô con đường thoát thân vậy, cô đẩy cô giáo ra bằng một lực mạnh mà cô chưa bao giờ có cả, may mà có Thùy đã đỡ cô giáo dậy chứ không là xong rồi.

    Người bạn cùng bàn của Tiên Tiên là Uyển Nhi liền can ngăn cô và bảo:

    - Cô giáo đang an ủi cậu, sao cậu lại đẩy cô thế, cậu bị ma nhập à?

    Tiên Tiên nghe những lời nói này mới tỉnh ngộ-hóa ra cô bị điên, cô giáo đang cố an ủi cô mà cô lại nghĩ đi đâu thế này, cô rất muốn nói: 'Em xin lỗi cô ạ!', nhưng lại không thể nào được.

    - Sao Tiên Tiên không xin lỗi cô giáo đi nhỉ? , Bình thường bạn ấy ngoan ngoãn, lễ phép lắm cơ mà, sao hôm nay như hai người hoàn toàn khác vậy hả trời?

    Cả lớp ồ lên, ai ai cũng nói: 'Xin lỗi cô nhanh lên Tiên Tiên, cậu bị sao vậy?'.

    "Ngươi là ai? Sao lại không cho ta nói chứ?", 'Ta là trái tim của ngươi, ngươi định mở miệng xin lỗi để mà nhục hả?'.

    "Thật không? Sao ngươi lại ở đây chứ?", 'Ngu muội, quá ngu muội, bây giờ mà ngươi mở miệng ra thì thừa nhận là mình sai, danh tiếng hiền lành, ngoan ngoãn của ngươi coi như là không rồi! Có thế mà nhà ngươi không nghĩ ra, hừ.. ".

    Tâm ma đang điều khiển Tiên Tiên, cô từng nghĩ phải giữ gìn danh tiếng nhưng cô lại do dự: Tại sao hắn lại ở trong đây và hắn có mục đích gì? , cô bật dậy, lấy hết can đảm rồi nói to:

    - Là lỗi của em.

    Cô xin rỗi rối rít và hứa sẽ không tái phạm nữa, cô giáo cũng vui lòng mà bỏ qua.

    Đoạn khi Tiên Tiên tan học.

    Dũng-một người mà luôn nghi ngờ về cái chết của Ngọc Hân và có thù với Tiên Tiên, hắn tự hứa với lòng mình là phải trả thù, hắn đã nhìn thấy Tiên Tiên và Ngọc Hân đi cùng với nhau đến canteen trường rồi, bây giờ chỉ cần có manh mối nữa thôi.

    Hắn nói với Tiên Tiên là hắn mất chìa khóa, bố mẹ đi công tác xa, nhà họ hàng thì quá xa, hắn muốn ở nhờ nhà Tiên Tiên một đêm rồi ngày mai quay lại nhà xem sao, vốn sợ Ngọc Hân lại đến tìm cô, Tiên Tiên vui vẻ đồng ý ngay.

    Đêm đến

    Nhà cô có hai phòng nên mỗi người sẽ ngủ một phòng, Tiên Tiên khi đã đắp chăn vào, nhắm mắt lại rồi mà vẫn một mực nhớ đến hình bóng khi hỏa hoạn của Ngọc Hân, khi cô đã an tâm ngủ rồi thì, 'Két.. két'-một tiếng động lạ vang lên.

    Như một người nhạy cảm, cô mở mắt to ra, trợn tròn mắt, cô cố định thần lại, dù chăn rất mỏng nhưng cô lại đổ bao nhiêu là mồ hôi, mồ hôi tuôn ra như nước chảy, âm thanh chói tai này lại vang lên, cô bịt tai lại để không nghe thấy tiếng quái quỷ đó nữa nhưng càng không muốn nghe thì càng to hơn, âm thanh quái quỷ lại vang lên kinh khủng hơn.

    Âm thanh to như thế mà Dũng vẫn nằm thản nhiên ra, chùm chăn ngủ, Tiên Tiên thấy thật kì lạ.

    Rồi 'Két.. két..'-tiếng động vang lên lần nữa, lần này thì cô chạy không cần nghĩ trước nghĩ sau, chẳng ai bảo, cô chạy một mạch ra khỏi phòng, cảm giác hình như có ai đang đuổi theo cô phía sau lành lang.

    Hoảng sợ, tuyệt vọng, sợ hãi, cô chẳng tìm được từ nào hơn ngoài từ này để diễn tả sự việc đó.

    Thay vào tiếng 'két. Két..'lại là tiếng 'cốc.. cốc..', tiếng như bước chân người đi, càng mạnh, càng dồn dập, nhanh hơn, nhanh hơn nữa, cô cố chạy hết sức của mình, tốc độ này chưa bao giờ cô có.

    " Á "

    - Sao thế Tiên Tiên? , cậu bị sốt à? Sao mồ hôi lại chảy thế kia? -Dũng lên tiếng.

    Sau khi nghe Dũng kể hết sự việc, Tiên Tiên bàng hoàng khi thấy Dũng bảo là đêm hôm qua, cô hét toáng lên, luôn miệng gọi tên Ngọc Hân rồi cô lại nằm bất tỉnh.

    Tiên Tiên sau khi xâu chuỗi lại các sự việc thì nhận ra một điều: Các việc này đều nhắm một mình vào cô, cô đang bị ai thao túng, cô thở dài một tiếng rồi nói:

    - Ngọc Hân, mình thật sự đã hối hận vì bỏ rơi cậu.

    Một ngày kinh khủng khác lại trôi qua, sự việc tiếp tục như vậy, thậm chí còn tệ hơn trước: Quên sách vở khi đi học, chơi game đến 6 giờ sáng, tiền mất tích bí ẩn, dần dần thì Dũng đã nắm được bằng chứng để buộc tội Tiên Tiên.

    " Reng.. reng.. "-tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiên Tiên nhấc máy lên, kinh ngạc khi cô lại bị đưa đi đến đồn cảnh sát vì bị buộc tội giết người-hả? , cô đâu có giết người đâu? , nhưng cảnh sát đã đến và đưa cô đi.

    Ngồi trước mặt cô bây giờ là một vị cảnh sát, hắn đang tức giận, đưa cho cô một bản án về việc giết người, Dũng đã thu thập tất cả bằng chứng buộc tội cô, giờ đây, cô phải đối mặt với sự việc mà cô chưa hề nghĩ đến: Chết trong oan ức.

    Trước khi chết, cô xin được nói và đến một nơi cuối cùng-dòng sông, cảnh sát đồng ý.

    Lời nói cuối cùng mà bây giờ cô có thể nói đó là: ' Trả lại cho cậu những gì mình đã lấy đi!'.

    Nói rồi, cô nhảy xuống dòng sông tự vẫn, cảnh sát không thể lường trước được sự việc sẽ xảy ra thế này. Chợt, mọi việc dừng hết lại, mọi người như tượng đá, một luồng ánh sáng mạnh lóe lên.

    " Dậy đi Tiên Tiên, nằm ngủ ra bàn thì ai lo đấy? "

    " Chẳng phải mình đã chết rồi sao?

    Tiên Tiên tỉnh dậy với bộ dạng mê mệt-cô đã ngủ trong suốt tiết học rồi. "Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, làm mình sợ chết khiếp!'-Tiên Tiên thốt lên.

    " Đi thôi, về nhà đi Ngọc Hân! "

    " Ok"

    Ngọc Hân mỉm cười, một người đàn bà xuất hiện lên, hỏi cô:

    - Người bạn của con tốt chứ?

    - Vâng, tốt lắm.

    Người đàn bà vụt biến trong không khí, còn Ngọc Hân thì lại xách cặp về nhà, ' Cậu ấy đã không bỏ mặc mình'-cô nghĩ.

    -- The End--​
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng hai 2021
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...