Sự thật về Herobrine Thể loại: Kinh dị, truyện ngắn Tác Giả: Bottompit Lưu ý: Đây chỉ là một fanfic, tức là truyện do fan viết ra, bất kì thông tin nào trong đây là hoàn toàn là không có thật. Sự hiện diện của Herobrine cũng chưa được chứng minh thật sự, bất kì cái câu chuyện nào nói rằng đã nhìn thấy Herobrine đều là giả hết. Chính bản thân Mojang và Notch (người sáng lập Minecraft) cũng đã tự kiểm chứng điều này. Muốn biết được thêm thông tin thật về Herobrine hãy lên trang web chính của Minecraft để tìm hiểu. Vào một ngày đẹp trời, Steve đang đi đào tại khu gần với nhà của anh, cái mỏ này không được sâu lắm nhưng lại có đầy quặng than và quặng sắt. Anh đem theo cây cúp đá và một thanh kiếm cùng với vài miếng thịt theo. Steve mải mê đào bới mà không nhận thấy bây giờ đã trời tối rồi. Anh muốn về nhà thật nhanh để tránh đụng phải mấy con quái vật phiền phức nào đó. Vì quên mang đuốc theo nên anh phải đi về trong bóng tối, xung quanh là cả khu rừng che khuất cả tầm nhìn, địa hình thì lởm chởm khiến cho việc xác định phương hướng rất khó. Khi gần về tới nhà thì trời đã tối xịt nhưng chưa kịp mừng vội thì Steve phát hiện ra một bóng người đang đứng trước cửa nhà mình. Cái người này nhìn trông khá giống với anh, mặc bộ quần áo xanh, tóc ngắn, ngoại trừ, đôi mắt của hắn ta đang phát sáng lên và hắn không hề có con ngươi trong mắt. Steve run sợ đến mức tê liệt, anh không thể làm gì khác ngoài đứng chết trân tại chỗ. Cái thứ đó vẫn nhìn chằm chằm vào anh, không làm gì cả. Sau một hồi, Steve hoàn hồn lại anh lập tức quay đầu chạy đi, từ trước đến giờ anh đã đấu với bao nhiêu là quái vật rồi, thế mà có thứ gì đó ở sinh vật này khiến cho anh phải sợ hãi đến mức này. Steve chạy mất hút đi, hình nhân đó vẫn đứng yên một chỗ, nó thở dài và biến mất đi. Trên thực tế, thực thể này hoàn toàn không hề có ý định hại Steve cả, nó chỉ vô tình đi ngang qua một ngôi nhà thì định dừng lại ngắm một chút và rồi mọi chuyện lại thành ra thế này. Thực thể này có tên là Herobrine, nó đã tồn tại rất lâu từ trong Minecraft rồi, nhưng tới giờ thông tin về thực thể này vẫn còn là bí ẩn. Ban đầu, nó chỉ đơn giản là một đống dữ liệu được viết ra bởi một nhân viên Mojang nào đó rồi bị bỏ quên. Tò mò về cái thế giới tên là "MineCraft" nó đã di chuyển sang nơi đó để khám phá. Để có thể tồn tại ở hình dạng 3 chiều nó cần một cơ thể, nó đã quyết định lấy hình dạng của một nhân vật trong thế giới đó và bỏ đi một chi tiết nhằm tạo sự khác biệt cho bản thân. Trong suốt những thời gian ở trong thế giới này, nó nhìn thấy vạn vật được phát triển, sử dụng và yêu mến. Những cái mới, tốt hơn thay thế cho cái cũ, chỉ có duy nhất nó là vẫn đứng yên một chỗ. Không muốn mình bị lãng quên, nó đã cố gắng gây chú ý với mọi người. Và nó đã thành công nhưng kết quả lại không được như mong đợi. Bây giờ mọi người chỉ nhớ tới nó như một sinh vật đáng sợ nào đó không có thật. Bao nhiêu câu chuyện được dựng lên, hình tượng của nó dần dần thay đổi khác với ý muốn. Nó đã cố gắng thử lại lần nữa nhưng càng ngày công nghệ càng được nâng cao, các chương trình được mã hóa một cách phức tạp hơn khiến cho việc truy cập vào thế giới Minecraft trở nên khó khăn hơn. Những gì nó chỉ có thể làm giờ là đứng yên nhìn mọi người bêu xấu về mình. Nó đã muốn tự kết liễu bản thân để không phải chứng kiến chuyện này nhưng một dữ liệu không thể tự thay đổi bản thân, trừ khi có sự tác động từ một ai đó. Một thời gian trôi qua, nó tìm thấy một thứ có tên gọi là End Poem (Bài thơ của sự kết thúc), nó là một bài thơ sẽ được tự động bật lên sau khi Người Chơi đánh thắng Ender Dragon và quay trở về. Theo như nó thấy, đa số người chơi sẽ không thèm đọc nó bởi vì họ không quan tâm hay là bởi vì họ không biết được Tiếng Anh. Bài thơ nói rằng tất cả mọi thứ xảy ra trong Minecraft hay đúng hơn, một trò chơi chỉ là một giấc mơ nhỏ. Mọi thứ xảy ra ở trong thế giới này chỉ là hoàn toàn không có thật, và cái thứ mà Herobrine thường biết tới gọi là "Người Chơi" tồn tại ở một tầng lớp cao hơn mà không có bất kì dạng 2 chiều nào có thể chạm tới. Người Chơi có một giấc mơ dài hơn tất cả mọi thứ ở đây, họ có thể tự điều chỉnh nó mà không gặp bất kì trở ngại nào cả, thế giới có họ có vô tận khả năng xảy ra, không bị trói buộc bởi một đống mã số. Bây giờ, Herobrine thắc mắc: "Nó được sống để làm gì. Liệu sự tồn tại của nó có đem lại lợi ích cho việc gì không?" Hết.