Kinh Dị Sứ Giả Âm Dương - Phương Đặng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phuong dang, 31 Tháng tám 2020.

  1. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2020
  2. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 1: Cậu bé ở bể bơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió hiu hiu thổi từ cửa sổ vào làm bay mái tóc dài đen và thẳng của Linh Chi, cô gập cuốn sách văn lại, một bàn tay vẫn đặt trên cuốn sách và bàn tay kia chống cằm mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Vốn định rủ cậu bạn thân cùng khu đi bơi từ sớm, nhưng cậu ấy bận đi học thêm và sẽ về muộn, nên vừa đợi, Linh Chi vừa tranh thủ xem lại những ý chính của đề văn. Năm nay là năm cuối cấp, tuy có tư tưởng ham chơi, nhưng cô vẫn chẳng quên nhiệm vụ.

    Linh Chi miên man nghĩ về bài thơ cô vừa vạch ra dàn ý phân tích, đó là bài Sóng của nhà thơ nữ Xuân Quỳnh.

    "Sóng bắt đầu từ gió,

    Gió bắt đầu từ đâu

    Em cũng không biết nữa

    Khi nào ta yêu nhau."

    Linh Chi đột nhiên ngâm nga, rồi reo lên thích thú.

    "Ặc, hay vãi. Đọc bài này muốn yêu ghê ta."

    Đang mơ màng nghĩ đến chuyện yêu đương với một soái ca ngọt ngào trong tưởng tượng, Linh Chi chun mũi, hừ một tiếng, vì thấy ấm ức trong lòng.

    "Cái tên Bảo kia thật đáng ghét, cậu ta cứ tò tò theo mình từ mầm non, lên tiểu học, trung học, làm ai cũng nghĩ mình với cậu ta là bạn từ nhỏ thì chắc chắn là người yêu của nhau không bằng. Đúng là ám quẻ nhau kinh con bà dị luôn thật đấy. Trời ạ, chúng tôi chỉ là" huynh đệ nối khố "nha mấy người."

    Bảo là bạn thân của Linh Chi, cũng là một hotboy trường X, Linh Chi cũng không kém cạnh, ở Trường X cũng là một nhân vật vô cùng năng nổ. Cả hai đi cạnh nhau thì mọi người đều nghĩ là một đôi, vì sự tương xứng của cả hai. Nhưng Linh Chi thấy phiền lòng vô cùng. Trước giờ cô chỉ coi Bảo như một cậu bạn thân, nhưng vì có cậu ấy bên cạnh, nên Linh Chi không tài nào kiếm cho mình một mảnh tình vắt vai.

    Nhớ cuối năm cấp hai, có một cậu bạn đẹp trai lớp bên đã viết một bức thư tỏ tình với Linh Chi. Bức thư Linh Chi còn chưa kịp đọc, chưa kịp cầm ấm tay, đã bị Bảo phát hiện và cướp lấy. Bảo trợn mắt dọa.

    "Không lo học hành, lớp cuối cấp rồi má, còn yêu với đương thì tôi méc mẹ bà luôn."

    Linh Chi nhớ đến tình cảnh khổ sở lúc đó, thì vò đầu bứt tai vì tức. "Trời ơi, không biết nó là bạn tui hay là bố già của tui nữa. Thật tức chết mất thôi."

    Cứ như thế Bảo lấy lý do nọ kia để ngăn Linh Chi tìm bạn trai, cậu bạn đẹp trai kia sau đó có tìm Linh Chi để thổ lộ trực tiếp. Ai dè Bảo xuất hiện đột ngột, cậu ta túm lấy Linh Chi lôi đi, còn không quên quay lại lừ mắt nhìn cậu bạn đẹp trai vừa tỏ tình, sau đó thì cậu ta cứ thấy Linh Chi là không dám lại gần, sự việc cứ liên tiếp như thế với nhiều cậu bạn khác, làm Linh Chi nản thực sự. Chưa kịp tìm hiểu ai đã bị cắt phăng đến khốn khổ, thật ngán Bảo quá.

    Giờ thì đã sắp hết quãng thời gian học sinh, mà vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Lên đại học Linh Chi quyết tâm đăng kí vào một trường khác với nguyện vọng đăng kí của Bảo. Với sức học đều và giỏi các môn thì Linh Chi vô cùng tự tin với quyết định của mình.

    Đồng hồ điểm sáu tiếng, giờ đã là sáu giờ tối, Linh Chi đứng dậy rời bàn học, cô bước ra ngoài cắm nồi cơm, rồi quyết định sẽ thay đồ đi tới bể bơi trước. Trước khi bước ra khỏi cửa Linh Chi không quên để lại tin nhắn cho Bảo, nói rằng mình đợi Bảo ở bể bơi.

    Linh Chi bấm thang máy xuống tầng bể bơi, khu nhà Linh Chi ở như một khu tách biệt với thành phố, gồm sáu tòa nhà kiến trúc gần giống nhau, nói là riêng biệt bởi xung quanh khu nhà này đều chưa xây dựng những công trình khác, nên tạo cảm giác như bị biệt lập với thế giới ngoài kia.

    Tòa mà cô ở là tòa nhà có xây bể bơi ngoài trời và bể bốn mùa, nên việc đi lại cũng rất tiện, hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong mùa hè mà Linh Chi hẹn Bảo xuống để bơi.

    Thang máy đang chạy thì đột nhiên khựng lại, Linh Chi chao đảo xém chút ngã nhào, tim cô như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cô chưa định thần được chuyện gì xảy ra thì đột nhiên đèn trong thang máy nhấp nháy liên hồi, thang máy rơi tự do như không có điểm dừng, Linh Chi hoảng loạn hét lên, người loạng choạng lùi về một góc, khom người ôm đầu, trong đầu cô lúc này đã nghĩ đến việc mình sẽ bị chết, nhưng rất nhanh phía bên trên thang máy nghe có tiếng xẹt xẹt như muốn tóe lửa, rồi thang máy chạy chậm dần, và đột ngột dừng hẳn lại, đèn cũng không còn nhấp nháy mà sáng tỏ như bình thường.

    Linh Chi hoảng sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem hết cả, thang máy đã dừng hẳn, cửa thang máy cũng mở ra, Linh Chi chẳng muốn mất thời gian nghĩ ngợi, mà phóng thẳng ra ngoài.

    Khi chạy được ra ngoài, cô mới dựa vào tường thở dốc, mắt nhìn chằm chằm vào thang máy cửa mở toang hoác, không chịu đóng lại. Lúc này Linh Chi mới để ý, tòa nhà có ba thang máy, thì cầu thang máy mà cô đi, ngay cửa thang lúc này, dựng một tấm biển báo màu vàng bằng nhựa cứng, cao hơn đầu gối, trên ghi hai chữ "Đang sửa".

    Nhìn thấy dòng chữ đó, Linh Chi ngẩn người nghĩ, sao đang sửa mà mình gọi thang vẫn được? Thật quá nguy hiểm, mình phải phản ánh lại ngay với bên kĩ thuật tòa nhà, họ sửa chữa bảo dưỡng mà không hề khóa thang?

    Linh Chi đã chẳng còn tâm trí để đi bơi, cô định sẽ về nhà, nhưng nghĩ đến việc vừa xảy ra vẫn còn ám ảnh không thôi trong đầu nên cô lưỡng lự khi đưa ngón tay lên nút bấm gọi thang. Đột nhiên từ đằng sau một giọng nữ vang lên.

    "Chị đi bơi ạ?"

    Từng từ phát ra rất rõ và vang, có thể nghe được cả sự lạnh lùng trong đó. Linh Chi giật thót, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tóc gáy dựng đứng, da gà da vịt nổi ầm ầm trên người. Cô quay đầu lại, thấy trước mặt là một cô gái mặc đồng phục bảo vệ, mặt lạnh lùng nhìn cô, nhìn cô ta có vẻ quen mặt, nhưng Linh Chi cũng không nghĩ nhiều, bởi ở khu này, đi ra đi vào thì cũng chỉ có mấy người đó, chỉ là Linh Chi không biết cô ta làm ở vị trí nào, cũng có thể cô ta là người phụ trách bể bơi ở tầng này.

    Nghe thấy có người hỏi, Linh Chi lắp ba lắp bắp.

    "Vâng, vâng ạ."

    "Thế chị vào đây."

    Cô gái đó nói xong thì xoay người đi vào trong. Bất giác Linh Chi cũng lập bập chạy theo sau.

    Điện thoại của Linh Chi đột nhiên reo lên tiếng tinh tinh của tin nhắn, cô móc điện thoại ra xem, hóa ra là tin nhắn zalo của Bảo.

    "Bà đợi chút, tôi vừa về, tôi đi lấy đồ bơi rồi qua ngay." Kèm theo đó là icon mặt cười.

    Đọc xong tin nhắn, Linh Chi quyết định sẽ ở lại đây đợi Bảo, dù sao giờ một mình đi thang máy thì cô cũng không đủ can đảm.

    Linh Chi bước vào bên trong, cô bước tới khu vực quầy lễ tân, nơi cô gái kia đang ngồi. Đây là một cái quầy lễ tân không quá to, đủ khoảng hai người ngồi, được kê sát tường, đằng sau lưng người ngồi có một cái tủ, một bên là tủ kính, bên trong bày một vài kiểu kính bơi khác nhau, một bên là tủ gỗ có một thanh ngang dài, bên trên móc rất nhiều đồ bơi, bên dưới có đặt mấy phao bơi tròn màu đen, có cả áo phao cho trẻ con.

    Linh Chi bước đến gần quầy lễ tân, móc trong túi ra thẻ bơi mà cô mua mấy hôm trước ra để cô gái kia đăng kí vào sổ và gạch lượt bơi. Vì lúc mua đã hỏi rất kĩ, nên cô cũng nắm được quy trình sử dụng thẻ ở đây, nên suốt cả thời gian từ lúc bước vào đến lúc thay đồ tắm tráng và bước ra khu vực bể bơi ngoài trời, cô và cô gái kia không hề nói với nhau lời nào, Linh Chi cũng không hề thấy lạ, và cũng bởi cô cũng chẳng có tâm trạng nào để tám chuyện hay gì cả.

    Linh Chi mặc đồ bơi liền màu tối, cô quấn một cái khăn tắm quanh bụng, và bước ra khu vực bể bơi, lúc này khu bể bơi không có một ai, Linh Chi lấy làm lạ, vì giờ này, người ta đi tắm đông lắm, tuy không đông như ngày cuối tuần, nhưng tầm này mọi ngày cũng nhiều người bơi lội rất xôm cơ mà. Linh Chi biết điều này, vì ban công nhà cô có thể nhìn thẳng xuống khu vực này, và tầm giờ này vẫn còn rất đông người. Linh Chi tặc lưỡi nghĩ, vậy thì càng tốt, nay mình đặc biệt muốn yên tĩnh.

    Linh Chi ngồi xuống ghế đợi Bảo, đầu vẫn cứ ám ảnh mãi việc mình suýt chết, cô không hề để ý có một bóng đen đang tiến lại gần mình. Rồi đột nhiên một bàn tay nhỏ bé từ đằng sau vỗ vào lưng Linh Chi làm cô giật thót. Cô hét lên một tiếng "Á", rồi lập tức quay lại thì thấy trước mặt là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn nhìn rất đáng yêu, cậu bé vừa chớp mắt vừa cười với Linh Chi, khoe trọn đôi má lúm đồng tiền đáng yêu. Nhìn kĩ thì Linh Chi thấy sắc mặt cậu bé có vẻ nhợt nhạt, môi cũng không còn nhiều sắc tố, cứ như cậu bé đã bơi và ngâm nước rất lâu từ trước.

    Cậu bé liền mở miệng chào hỏi rất lễ phép.

    "Em chào chị, chị cũng xuống bơi ạ? Lâu lắm em mới thấy có người đi bơi đấy."

    "Ừ, chào em."

    Linh Chi chào lại vì lịch sự, nhưng trong bụng thì thấy lạ lùng vô cùng. Vì ngày nào chẳng thấy có người đi bơi, mà sao cậu bé đó lại nói là "lâu lắm"? Tuy lấy làm lạ, nhưng cô nghĩ trẻ con nhiều khi cũng chưa nhận thức hết được câu chữ trong một câu nói, nên cô cũng không để ý đến cậu bé nữa.

    Linh Chi quay đi nhưng chợt nghĩ ra, "sao một đứa trẻ bảy tám tuổi mà không có người lớn đi kèm, kể cả đứa trẻ đó biết bơi, thì sự giám sát của người lớn cũng vô cùng quan trọng." Nhưng cô nhìn khắp lượt chẳng thấy ai khác, ngoài cậu bé đang đứng ở tận đầu kia bể bơi, cười tươi rói và vẫy tay ra hiệu khi thấy Linh Chi nhìn qua. Linh Chi thấy có chút ngạc nhiên, vì sao cậu bé đó vừa ở đây, cô chỉ xoay người nghĩ ngợi một chút mà cậu bé đó đã vọt qua bên kia bể bơi luôn được, đúng là lanh lẹ quá.

    Cậu bé đó sau khi vẫy tay thì co người nhảy ùm xuống nước, và bơi rất điệu nghệ, động tác như được học qua thầy dạy, và rất chuẩn xác. Linh Chi nhìn theo rồi trầm trồ hâm mộ. Đột nhiên khi bơi đến giữa bể bơi, cậu bé lại chới với, vùng vẫy giữa hồ. Trái tim Linh Chi như muốn bay ra khỏi ngực vì sợ hãi. Cậu bé đó đã bị đuối nước, phản ứng đầu tiên mà cô làm chính là nhổm người dậy thật nhanh chạy đến bên bể bơi nhảy xuống và bơi về phía cậu bé đó.

    * * *Chap 1
     
    chiqudoll, Nghi đoan, Bowbow2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  3. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 2: Người cứu mạng là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *Chap 2

    Không hiểu sao khi nhảy xuống bể bơi để cứu đứa bé, trong lòng Linh Chi dấy lên một cảm giác đau đớn đến tột cùng, và cảm giác đó cứ như đã rất quen thuộc từ rất lâu, cô còn chưa biết đứa bé đó là ai, nhưng lại cảm thấy vô cùng đau đớn và sợ mất nó. Từ trên bờ nhảy xuống nước, thời gian như một thước phim quay chậm, chưa bao giờ cô nhìn thấy mọi vật xung quanh lại rõ ràng đến thế, đứa bé đang vùng vẫy trong nước, mắt nó mở to đưa tay ra cầu cứu, một bên tay nó nắm lấy bàn chân cố duỗi ra, có vẻ như nó bị chuột rút ở chân, nên mới không thể bơi tiếp được. Linh Chi cố gắng bơi thật nhanh đến bên cậu bé, từ vị trí của cô đến nó cũng chỉ mấy sải tay, nhưng không hiểu sao cô cứ bơi mãi không đến, cứ như cách nó đến cả ki lô mét vậy.

    Linh Chi bắt đầu cuống lên vì lo lắng, cô cố bơi thật nhanh hơn nữa để túm lấy đứa bé, tay và chân đạp như muốn gắn mô tơ vào để bơi nhanh hơn, thì đột nhiên thời gian chậm chạp lúc trước như bị tốc độ bơi của Linh Chi kéo giãn ra như kéo một cái dây, và khi cái sợi dây vô hình đó căng đến mức không thể căng được nữa thì nó đứt phăng, và Linh Chi cũng túm được đứa bé, cô vòng tay từ sau lưng nó và bơi lên hướng mặt nước. Bể bơi ở các khu dân cư thường được thiết kế nông, không thể như bể bơi chuyên nghiệp, hay bể dùng để nhảy cầu dài cả chục thước, nhưng cô bơi mãi mà vẫn chưa thể ngoi đầu lên khỏi mặt nước.

    Đúng lúc này, đứa bé hai chân hay tay vốn đang buông thõng, bỗng nhiên vùng vẫy rất mạnh, nó cố xoay người lại túm lấy Linh Chi, vì một tay xốc nách nó một tay đang bơi, nên Linh Chi không phản ứng kịp, đứa bé đã kịp xoay người và túm lấy đầu cô nhấn sâu xuống nước. Linh Chi bắt đầu hoảng loạn, không khí trong miệng dần bị nhả ra hết cả, cảm giác khó chịu vì thiếu không khí đã xâm chiếm lấy não cô, cô cố hết sức vùng vẫy, nhưng vô ích.

    Sau một hồi, khi không còn thấy Linh Chi vùng vẫy, nó mới thả tay ra, và đẩy cô vào sâu thẳm của dòng nước. Hai mắt Linh Chi mở to, cô nhìn rõ đứa bé, hai chân nó đang làm động tác đứng nước, hai tay khoanh tròn trước ngực, mắt nó trắng dã thô lố nhìn Linh Chi, miệng cười đắc thắng, mặt nó lúc này trắng bệch như người chết trôi.

    Mắt cô dần thấy một màu tối đen như mực bao trùm, trong khoảng sáng còn xót lại, Linh Chi thấy có một bóng người, tóc dài mũi cao, khuôn mặt tuấn tú, đang bơi đến bên mình. Cô cố gượng để nhìn cho rõ hơn, nhưng chỉ còn lại một màu tối mịt mù trước mắt. Chỉ cảm giác ai đó một tay vòng qua hông, một tay nâng cằm cô lên, và đặt nhẹ môi lên môi cô và thổi hơi vào miệng. Dần dà cảm giác thiếu khí trong não bộ được giảm bớt, hai mắt Linh Chi vẫn nhắm nghiền, tay chân buông thõng, người đó ôm lấy cô và bơi hướng lên mặt nước, sau đó là cảm giác bồng bềnh trên không trung, cuối cùng cô được người đó đặt nhẹ nhàng xuống đất.

    Linh Chi có thể cảm nhận được rõ mồn một tất cả những cái chạm của người đó, nhẹ nhàng và nâng niu, đó là một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cô cố mở mắt nhưng không thể, chỉ thấy tai nghe loáng thoáng có hai người đàn ông đang nói chuyện thì thầm với nhau, một người gằn giọng khe khẽ với người còn lại.

    "Cậu hứa với tôi là sẽ bảo vệ nàng cơ mà."

    Một giọng nói lạ của một người đàn ông, Linh Chi chưa bao giờ nghe thấy giọng người này, và không thể nhận ra, nhưng từ sâu trong đáy lòng, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

    Linh Chi đang mê man thì đột nhiên nghe tiếng của Bảo lo lắng gọi bên tai.

    "Linh Chi, tỉnh dậy đi." Cùng với đó là màn lay vai vỗ má thô bạo theo phong cách "bạn thân nối khố" của cậu bạn. Linh Chi ọc nốt chỗ nước trong cổ họng ra ngoài, rồi nghiêng người ho sặc sụa. Bảo ở bên cạnh vỗ lưng cho cô mạnh đến mức muốn thối cả phổi.

    Linh Chi ho hết một tràng dài mới ngừng lại được, giọng cô thều thào.

    "Ông.. ông đang cứu tôi.. (khụ khụ khụ).. hay muốn đập bể phổi tôi hử?"

    Bảo ngồi trước mặt, mặt trắng bệch vì lo lắng, hai tay đưa ra phía trước vồ lấy mặt của Linh Chi, nghiêng đầu cô qua trái phải lên xuống.

    "Bà không sao chứ? Chẳng phải bà bơi giỏi lắm sao, sao lại để mình bị đuối nước được. May mà có tôi, chứ không thì bà đi chầu ông vải rồi."

    "Ông.. cứu.. cứu tôi?" Linh Chi ngạc nhiên, nói cà lăm cà lăm.

    "Chứ còn ai vào đây!"

    Nói vậy rồi Bảo đứng nhanh dậy, làm cho Linh Chi không nhìn thấy mặt cậu bạn đang có phần bối rối. Bảo chìa tay ra trước mặt Linh Chi nói:

    "Đứng dậy nào, tôi đưa bà về nghỉ ngơi, chắc bà mệt quá vì ôn thi."

    Linh Chi đưa tay ra nắm lấy tay Bảo rồi cậu bạn kéo cô đứng dậy, cô nhìn quanh quất để tìm cậu bé kia, nhưng không thấy bóng dáng đâu, "tại sao cậu bé đó lại làm thế với mình, cậu ta muốn dìm chết mình hay sao?" Trong đầu Linh Chi hiện ra một câu hỏi to đùng như vậy, mà không biết phải giải thích với mình kiểu gì, cậu bé đó đã chạy về nhà sau khi bỏ cô ở lại suýt chết đuối vì trò đùa của cậu ta?

    Linh Chi lúc này mới để ý, bể bơi lúc này có hai người lớn và một đứa trẻ cũng đang tò mò nhìn cô, nhưng đứa trẻ này là một bé gái, mặc một chiếc áo bơi liền thân màu hồng in hình thú ngộ nghĩnh, hai bên tay nó còn buộc hai cái phao tay, tuổi chừng năm sáu tuổi, nhỏ hơn cậu bé lúc trước cô gặp, còn hai người lớn thì dường như là bố mẹ của bé gái đó, một phụ nữ tóc dài ngang vai, và người đàn ông đứng cạnh là một người đàn ông đeo kính đứng tuổi.

    Linh Chi ngạc nhiên lại đưa mắt nhìn quanh, mà không thấy ai khác nữa, đáng lý phải có một cậu bé, và hai người đàn ông lạ, hay họ đã đi đâu mất rồi? Bảo đứng sau lưng, cậu đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của Linh Chi nói:

    "Ê, bà tìm cái gì đấy?"

    "Tôi.. tôi tìm một đứa bé, con trai, chừng bảy tám tuổi, nó.. nó bị đuối nước, nên tôi nhảy xuống cứu, sau đó thì không hiểu sao.." Lúc này mặt Linh Chi sợ hãi quay lại nhìn Bảo.

    "Cậu bé nào? Là chị thấy em nhảy tùm xuống bể bơi, rồi bị đuối nước, chứ có thấy cậu bé nào đâu." Lúc này người phụ nữ đang đứng tò mò nhìn cô bắt đầu lên tiếng.

    "Em.. em tự dưng nhảy xuống bể bơi, rồi.. rồi bị đuối nước ấy ạ?" Linh Chi ngạc nhiên thốt lên, nghi hoặc nhìn người phụ nữ.

    "Ừ, lúc đó bọn chị đang đứng ngoài kia để chuẩn bị bước vào, thì thấy em nhảy tùm xuống nước, lúc đầu nghĩ là em nhảy xuống bơi, nhưng sau đó lại thấy em vùng vẫy như bị đuối nước, nên bọn chị phải chạy đi tìm cứu hộ. Lúc quay lại thì thấy cậu này đã cứu em lên rồi. Em không sao thật may mắn quá." Người phụ nữ kể lại đầu đuôi cho Linh Chi nghe, mà không thấy nhắc đến một đứa bé trai nào.

    "Chị.. chị không nhìn thấy một bé trai nào sao? Thằng bé đó chừng bảy tám tuổi, cười có má lúm?" Linh Chi thảng thốt hỏi lại, tay cô chỉ vào má, làm như mình cũng có má lúm y hệt như vậy trên má mình vậy.

    "Không em, không có bé trai nào, chẳng.. chẳng lẽ.." Người phụ nữ lắp bắp nhìn sang chồng chị ta, hai người đó nhìn nhau, rồi cùng nhìn Linh Chi. Cuối cùng thì người phụ nữ cũng hỏi tiếp:

    "Em.. nhìn thấy.. một cậu bé thật à? Cậu.. cậu bé đó có.. có má lúm đồng tiền?"

    Thấy vẻ mặt lúng túng và câu nói ngập ngừng của người phụ nữ, Linh Chi như linh cảm thấy điều gì đó chẳng lành, cô gật đầu xác nhận. Người đàn ông đứng tuổi đứng bên cạnh làu bàu, "em thật là, khi không lại tin mấy thứ đó." Người phụ nữ quay về phía chồng chị ta rồi thì thầm "Thì tự dưng bé ấy nói nhìn thấy thằng bé, chứ em đâu tự dưng mà tin mấy việc này làm gì? Em không dám bơi nữa đâu, mình về đi." Hai người họ cứ nói qua lại, rồi cả nhà họ quyết định không bơi nữa mà dắt díu nhau đi về.

    Họ để lại Linh Chi và Bảo đứng như trời trồng ở đó, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cũng chẳng thèm giải thích, hay cho Linh Chi một cơ hội để hỏi thêm câu nào.

    Bảo tiến lên phía trước, dùng khăn tắm chủ động quấn ngang bụng cho Linh Chi, rồi cậu bạn nắm lấy cổ tay Linh Chi kéo đi, nói:

    "Về thôi, tôi nghĩ bà mệt quá rồi đó."

    Đầu óc Linh Chi vẫn như trên mây, bộ não chạy và phân tích dữ liệu nhanh thần tốc mọi ngày của cô giờ cứ như bị nước vào nên ù ì đến lạ. Bình thường cô là một đứa thông minh và lanh lẹ, học hành giỏi giang và hoạt động đoàn năng nổ nhất trường, nhưng giờ thì đầu óc của cô cảm thấy mơ hồ, và rối rắm đến mức không thể phân tích nổi bất cứ chuyện gì?

    Linh Chi từ trước đến nay là người vô cùng thực tế và tin vào khoa học, mọi điều nếu không dùng khoa học để lý giải thì đều không cảm thấy thoải mái. Nhưng sự việc vừa xong thì cô nên giải thích thế nào đây? Cô đã nhìn thấy đứa bé đó, nhưng họ không nhìn thấy, cô có thể tả lại hình dáng một đứa bé cô chưa từng nhìn thấy cho họ nghe, và họ thấy giống một người quen của họ. Nhưng theo cách nói chuyện của hai người đó, thì có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó?

    Những câu hỏi cứ xoay xoay trên đầu Linh Chi, cô không biết mình đã bước theo sau Bảo và tiến sát đến quầy lễ tân, Bảo đã lấy đồ đạc trong tủ cho Linh Chi và đang giao lại chìa khóa tủ cho lễ tân. Linh Chi lúc này chợt nghĩ ra nên ngẩng đầu định hỏi lễ tân về cậu bé đó, thì cô phát hiện ra hai người trong quầy là một người nữ mặc đồng phục, đang nhận lại chìa khóa từ tay Bảo, và một người nam, mặc áo màu cam, nhìn có vẻ như là cứu hộ vừa bước từ ngoài vào và không ai trong hai người này, giống với cô gái mà Linh Chi đã nhìn thấy lúc mới bước vào đây. Linh Chi ngạc nhiên hỏi:

    "Chị ơi, lúc nãy có một chị ngồi đây, chị ấy đi đâu rồi?"

    "Là ai vậy em? Chị ngồi đây suốt nè, ca này chị trực suốt từ ba giờ chiều đến giờ." Cô gái đặt chìa khóa vào ngăn kéo có đánh số số tủ, rồi ngẩng đầu lên hỏi lại Linh Chi.

    Linh Chi đột nhiên thấy gai hết sống lưng, sắc mặt cô trở nên trắng bệch vì sợ hãi. Cô không dám hỏi gì nữa, mà kéo tay Bảo đi ra thang máy để về nhà, lúc đi đến khu vực thang máy, thì tấm biển "Đang sửa" màu vàng vẫn còn án ngữ ở đó, vẫn vị trí cũ, có vẻ như thang máy đó vẫn chưa được sửa xong.

    * * *chap 2
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  4. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 3 Ma quỷ đeo bám

    - -> Mãi mới dám viết chap này, vì lúc viết phải tưởng tượng rõ nhiều, và nói thật là mình vô cùng sợ ma, lúc tưởng tượng để viết còn sợ hơn là xem phim ma nữa. Hix

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *

    Thấy tâm trạng của Linh Chi không tốt, Bảo không dám hỏi han, mà đưa cô bạn về nhà ngay. Về đến nhà Linh Chi, Bảo lại kéo tay cô bạn, rồi ấn vai cô bạn ngồi xuống ghế. Thấy Linh Chi vẫn còn đang ngơ ngẩn, Bảo bước vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy nước mát, rót vào cốc rồi đem ra, để trước mặt Linh Chi, lúc này cậu mới lên tiếng.

    "Uống đi bồ tèo, sao thế? Vừa từ cõi chết trở về bà phải vui chứ?" Bảo bày bộ mặt cảm thông trước cú sốc của con bạn.

    Linh Chi đột nhiên nhướng mắt nhìn Bảo, đôi mắt có phần hốt hoảng của nàng ngấn nước trông đến tội, nàng nấc lên, rồi đột nhiên khóc òa như một đứa trẻ. Bảo thấy thương quá, nên tiến lại gần ôm nàng vỗ vỗ vào lưng để nàng bình tâm lại. Cũng phải thôi, cô nàng Linh Chi thuộc dạng cao số, nàng chết hụt không phải chỉ một hai lần, đứng trước sự sống và cái chết, không ai có thể không cảm thấy sợ cả, nàng đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, cho dù số mệnh của nàng vô cùng đặc biệt.

    *

    Bảo ôm lấy Linh Chi một hồi thì cô cũng thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, cô vẫn còn sụt sùi, sau khi hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô mới im lặng nhìn Bảo rồi nói: "Ông này, ông tin trên đời có ma quỷ không?"

    Bảo tặc lưỡi: "Tin hay không thì vẫn sẽ có những thứ mà mình không thể lý giải nổi, bà bình tĩnh đi nhé, yên tâm, không sao nữa rồi. Đứa bé đó chắc chắn là đang trêu bà đấy, thấy dìm được bà thành công thì chắc nó đã chạy mất đi đâu rồi."

    Linh Chi khẽ rùng mình, vì cô không nghĩ một đứa trẻ lại đáng yêu như thế lại có kiểu nghịch dại như vậy.

    Linh Chi đang cố gắng liên kết lại các sự kiện với nhau, để cố làm rõ vấn đề mình vừa gặp phải, nhưng cảm thấy đầu óc vẫn rối một nùi.

    Cô quyết định kể đầu đuôi về sự việc mình gặp phải, từ thang máy gặp sự cố, người phụ nữ ở quầy lễ tân khu bể bơi, đến việc cậu bé kia bị đuối nước. Nhưng duy nhất có một việc mà Linh Chi không kể, chính là về người đàn ông kia.

    Bảo vừa nghe vừa gật gù, rồi an ủi Linh Chi mấy câu, cậu ta cười rồi nói: "Nay cho tôi xin bữa cơm nhé, bố mẹ tôi lại công tác Sài Gòn rồi, chán chẳng buồn chết nữa, ăn cơm một mình chán mớ đời."

    Linh Chi hừ mũi: "Thôi má nha, tôi còn đang sốc bỏ xừ, cơ thể còn đang yếu lắm, chẳng muốn nấu nướng gì lúc này."

    "Bà yên tâm đi, tôi gọi đồ ship về, rồi chúng ta oánh chén."

    Đúng lúc này, tiếng mở cửa cành cạch vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp, dáng cao gầy, tóc suôn thẳng, mặc một bộ vest đen đẩy cửa bước vào. Người này treo túi xách lên móc rồi xoay người bước về phía Linh Chi và Bảo đang ngồi, bà ta cười tươi không cần tưới, vui vẻ chào hỏi Bảo.

    "Bảo à con, dạo này bận bịu gì mà ít thấy sang nhà vậy con?"

    Bảo cười trừ: "Dạ con chào cô, đợt này con đang học cho kì thi sắp tới để đạt nguyện vọng vào trường luật ạ. Cô ăn gì để con gọi ship nào?"

    Hóa ra người phụ nữ vừa bước vào là mẹ của Linh Chi, bà Lý. Bà Lý năm nay ngoài bốn mươi, nhưng vóc dáng của bà trẻ hơn tuổi rất nhiều. Phần nhiều là do chăm chỉ tập luyện và điều chỉnh chế độ ăn khoa học, khi hai mẹ con Linh Chi đứng cạnh nhau, thì cũng không khác gì chị em cả.

    Bà Lý cười nói: "Thôi khỏi, cô về nhà lấy chút đồ rồi ra sân bay, mai có cuộc họp trong Sài Gòn."

    Nói đoạn thì Bà Lý đi thẳng vào trong phòng, đóng cửa lại.

    Chỉ còn lại Linh Chi và Bảo đang lè lưỡi, nhún vai nhìn nhau, có vẻ các bố mẹ đang cùng nhau vào Sài Thành công tác hết cả. Linh Chi nháy nháy Bảo, ý nay sẽ xõa một buổi. Bảo hùa theo nháy nháy mắt. Sau đó hò nhau đặt đồ ship trên app về ăn.

    Được một lúc bà Lý bước ra, một tay kéo vali, một tay cầm mấy tờ polyme thơm phức, đưa cho Linh Chi nói: "Mẹ đi mấy hôm nhé, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ và ôn luyện chuẩn bị mà thi thố nha."

    Linh Chi cười híp mí, rồi "dạ" một tiếng rõ vang.

    Bà Lý gật đầu khi nhìn sang Bảo, rồi kéo vali đi mất.

    Sau một hồi thì người giao hàng cũng đến, Bảo để Linh Chi ở nhà, còn mình thì chạy xuống lấy đồ.

    Lúc này Linh Chi đang ngồi đọc sách trong phòng mình, đột nhiên cô nghe có tiếng kẹt cửa rất nhẹ, Cô đặt quyển sách xuống đùi, nghiêng tai nghe ngóng xem có phải mình nghe nhầm hay không, sự tĩnh lặng lúc này, làm Linh Chi cảm thấy rờn rợn. "Cạch" một tiếng như vậy lại phát ra, làm Linh Chi khẳng định lại lần nữa, là lúc trước mình không hề nghe nhầm.

    Cô lấy làm lạ, vì Bảo mới đi khỏi, chưa thể chạy xuống đến nơi, chứ chưa nói đến việc câu ta trở về ngay được, hay cậu ta để quên gì đó, nên mới phải quay về lấy.

    Linh Chi gọi với ra: "Bảo hả? Ông quên cái gì sao?"

    Không một hồi đáp, Linh Chi nhíu mày lẩm bẩm: "Không biết cậu ta lại muốn trêu gì mình đây."

    Linh Chi quyết định bước ra ngoài để xem rốt cuộc là có chuyện gì.

    Nhưng khi bước ra, lại chẳng thấy Bảo đâu, đột nhiên tiếng động lại phát ra từ phía cửa ban công làm cô chú ý.

    Vì đây là tầng tương đối cao của tòa nhà, thì ban công có ai vào được chứ? Cô gọi mấy tiếng vẫn không thấy Bảo trả lời, mà giầy của cậu ta đã không còn ở chỗ giá dép nữa, thì rõ ràng là cậu ta đã ra ngoài rồi. Một nỗi sợ hãi dâng lên làm lồng ngực cô như thót lại. Một suy nghĩ duy nhất là có kẻ trộm đột nhập vào nhà, mà mình thì chân yếu tay mềm.

    Linh Chi nhón chân bước từng bước về nơi phát ra tiếng động, khi đến nơi thì thấy cửa ban công vẫn đang đóng im ỉm, bên ngoài trời tối, trong bếp tối om. Linh Chi với tay bật đèn lên, rồi đi ra phía cửa ban công để ngó nghiêng, cửa vẫn chốt bên trong, nhưng trên cửa lúc này có những vệt nước dài chảy xuống, nhìn rất lạ, xem xét một lúc mà không thấy có người nào bên ngoài, Linh Chi mới đánh liều mở cửa bước ra, cô thò đầu ra bên ngoài ban công quan sát, cũng chẳng thấy có gì lạ, đang định đi vào nhà, thì chân lại đạp trúng một vũng nước, Linh Chi ngó quanh không hiểu vì sao lại có vũng nước như vậy ở đây, cả trên cửa cũng có, mà ngoài trời thì không có mưa.

    Đang thắc mắc, thì Linh Chi đột nhiên hốt hoảng khi thấy trong phản chiếu của cửa ban công, cửa ban công nhà cô có dán giấy dán kính một chiều, nên bên trong nhìn được ra ngoài, còn bên ngoài thì nhìn như một tấm gương vậy. Trong phản chiếu của tấm kính, đằng sau Linh Chi là cậu bé má lúm hồi chiều. Cô không tin vào mắt mình, khi quay ngoắt lại phía sau lại chẳng thấy ai nữa. Linh Chi rụng rời chân tay, cố gắng nhìn lại mấy lần để xác nhận, nhưng không thấy ai nữa, trong tấm kính cũng không thấy cậu bé đó nữa.

    Sau khi xác nhận mấy lần, và không thấy gì khác, thì Linh Chi thở phào nhẹ nhõm, vì nghĩ đó là ảo giác, cô nghĩ hôm nay mình đã quá mệt, và bị ám ảnh bởi cậu bé kia, thật là một đứa trẻ đáng ghét. Cô mở cửa bước vào nhà, thì phát hiện trên sàn nhà lúc này có những vết chân nước.

    Chuyện gì đang xảy ra vậy? Linh Chi rùng mình, gai ốc nổi lên toàn thân, trong nhà có mỗi mình cô, thì làm sao lại có chuyện này xảy ra được, "Đây là ảo giác, đây là ảo giác" cô lẩm nhẩm trong miệng. Để xác định được chuyện này, Linh Chi ngồi thụp xuống, ngập ngừng đưa tay ra sờ lên vũng nước nhỏ hình chân người đó, khi tay sờ vào vũng nước, và xác định được điều này là sự thật, Linh Chi sợ hãi ngã ngồi ra đất, cảm giác một nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng làm Linh Chi cảm thấy vô cùng khó thở. Những vết chân chạy dọc bếp, làm Linh Chi không ngừng nổi gai ốc khắp người.

    Linh Chi mãi một lúc lâu sau mới bình tâm lại, cô nghe ngóng xung quanh không thấy tiếng động gì, những vết chân hướng vào bên trong nhà, giờ mình nên làm gì đây, cô nuốt nước bọt, rồi cố trấn an mình. Cô quyết định sẽ đi xem, rốt cuộc có kẻ nào đang ở trong nhà mình, có thể đây là một kẻ trộm nào đó đang lượn quanh thuổng đồ nhà mình cũng nên. Nghĩ vậy nên Linh Chi, với lấy con dao chặt thịt, rồi lò dò từng bước ra khỏi phòng bếp. Nhà Linh Chi là loại căn hai ngủ, ngoại trừ phòng của mình, thì còn phòng của mẹ, bên ngoài phòng khách lúc này đèn vẫn sáng, cô nhìn quanh thì cũng chẳng thấy ai, sau đó Linh Chi quyết định vào phòng của mẹ để xem có kẻ nào trốn trong đó hay không. Cô bước chậm từng bước về phía cửa phòng, trái tim trong lồng ngực cô nhảy như mấy quả bóng trong chương trình sổ số kiến thiết miền bắc, một tay cô dần đặt lên tay nắm cửa phòng của mẹ cô, một tay giơ con dao lên cao quá đầu, cả hai tay đều đang run như cầy sấy.

    Đúng lúc này thì tay nắm cửa của cửa chính bị ai đó chầm chậm giật xuống từ bên ngoài, làm Linh Chi giật mình hốt hoảng, cô tái mét mặt xoay hẳn người về phía cửa chính, còn con dao thì hai tay nắm lấy dứ dứ ra đằng trước mặt. Cửa chính từ từ mở ra, Linh Chi cảm thấy đầu mình dần căng như dây đàn.

    Cửa mở ra hẳn, Linh Chi nhìn thấy người bước vào, chính là cậu bạn thân, nên mọi sự sợ hãi và căng thẳng giờ tuôn ào ào ra thành nước mắt.

    Bảo nghệt mặt ra khi thấy cô bạn, vừa khóc tu tu vừa giơ dao về phía mình, cậu lắp bắp: "Bà.. bà làm sao thế?"

    * * *chap 3
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  5. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 4: Người đàn ông ở thư viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảo bước vào nhà, trên tay xách một túi đồ ăn to bự, thấy Linh Chi run bần bật với vẻ mặt thất thần méo xệch đầy nước mắt, cậu bạn hốt hoảng, chạy đến bên cô bạn nhưng vẫn giữ một khoảng cách với con dao, lo lắng hỏi: "Bà sao thế? Sao lại ngồi chĩa con dao về phía tôi?"

    Linh Chi vẫn còn chưa hết bàng hoàng, thấy Bảo chạy đến thì như vớ được cọc, cô nhìn con dao trên tay bối rối. Bảo nhẹ nhàng lấy con dao từ trong tay Linh Chi xuống. Rồi dang tay ôm lấy cô vào lòng vỗ về an ủi.

    Sau khi Linh Chi ngừng khóc, Bảo đỡ cô ngồi lên sô pha. Lúc này Bảo mới cất tiếng:

    "Sao nào? Tự dưng lại cầm con dao đứng ở đó làm chi?"

    Linh Chi thì thầm vào tai Bảo:

    "Nhà có trộm ông ạ."

    Bảo nghe nói vậy thì giật mình nhìn quanh:

    "Ở đâu?"

    Rồi chẳng nói chẳng rằng Bảo đứng dậy và bắt đầu cẩn trọng đi kiểm tra quanh nhà. Được một lúc thì Bảo quay trở lại thông báo:

    "Làm gì có gì đâu, tôi tìm hết các ngóc ngách rồi."

    Linh Chi đưa đôi mắt ướt to tròn của mình chớp chớp nhìn Bảo, mặt cô méo xệch vì chưa hết sợ:

    "Hay là tôi nhìn thấy ma ông ạ, chính là cậu bé ở bể bơi đó, người cậu bé ướt sũng, da thì trắng nhởn trông rất đáng sợ. Nhưng sau đó lại không thấy nữa, chắc tôi bị ảo giác rồi."

    Bảo cười an ủi, nhưng vẫn không quên ghẹo Linh Chi:

    "Từ trước đến nay, việc gì bà cũng phải giải thích bằng khoa học cơ mà, nay sao lại nghĩ là có ma quỷ?"

    Linh Chi lườm Bảo rồi phụng phịu:

    "Ông quá đáng, còn trêu tôi, tôi nói là thật đấy, tôi ra ban công thấy vũng nước ngoài đó, rồi thấy hình ảnh phản chiếu của cậu bé, lúc vào nhà cũng thấy nước đầy nhà, còn tưởng trong nhà có trộm."

    Bảo cười nhìn Linh Chi rồi thở dài, không phải là cậu không tin cô, vũng nước đúng là có ở đó, và cậu cũng phần nào đoán được sự việc xảy ra. Nhưng cậu không biết phải mở lời thế nào để giải thích cho Linh Chi hiểu, mà cậu cũng không được phép.

    "Tôi hiểu rồi, tôi tin bà, nào có phải tôi nói không tin đâu, chuyện đâu khắc có đó, chúng ta ăn tối đi, đồ ăn nguội sẽ không còn ngon nữa đâu." Bảo giấu đi sự suy tư trong lòng, nhoẻn miệng cười giục cô bạn. Rồi tự mình đi vào bếp, lấy đồ ăn ra phòng khách.

    Linh Chi cảm thấy lòng rối như tơ vò, cô không hiểu được là vì sao mình nhìn thấy cậu bé đó? Hay cậu bé đúng là ma quỷ? Nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình một cái.

    Bảo vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Nay tôi ở đây luôn nha, trông bà có vẻ mất tinh thần quá, nên tôi sẽ hi sinh tấm thân ngọc ngà này để bảo vệ cho bà."

    Linh Chi nghe vậy thì bật cười: "Lắm chuyện, ai cần ông bảo vệ chứ, nhưng thôi bổn cô nương ta chuẩn tấu, có mà muốn ở đây, vì nhà ông cũng chẳng có ai thì có." Tuy nói đùa như vậy, nhưng Linh Chi cũng muốn cậu bạn ở lại cho mình đỡ sợ.

    Sau khi ăn uống xong xuôi, Bảo dọn dẹp, rồi rửa mấy cái bát, lúc đi ra phòng khách, như sực nhớ ra điều gì, nên Bảo nói: "Này, mai có cái hẹn đi thư viện với tui đấy nhé, mai mấy giờ ấy nhỉ?"

    Linh Chi như bừng tỉnh: "Đúng rồi, mai đi sớm nhé, tranh thủ lên đó ôn bài cho yên tĩnh."

    "Ừ" Bảo cười.

    Linh Chi cười hi ha nhìn Bảo nói: "Đi một chút thôi, rồi đến trưa tôi mời ông đi ăn món mà ông mê nhất, món bánh xèo nha"

    Bảo nghe thấy một lời đề nghị quá "hấp dẫn" thì mau chóng gật đầu đánh rụp một cái.

    Bảo với Linh Chi nói chuyện trên trời dưới bể, cười như được mùa với nhau, cho tới tận khi Linh Chi quá mệt, mắt cô díu lại không thể mở ra nổi, Linh Chi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

    Bảo đang thao thao bất tuyệt, khi nhìn qua thì thấy cô bạn đã ngáy khò khò, thì đột nhiên im lặng và nhìn Linh Chi với ánh mắt trìu mến, rồi thở dài.

    Số mệnh của mỗi con người một khi đã định thì về cơ bản sẽ không thay đổi, nhất là với những con người được lựa chọn để làm những việc đặc biệt giống như Linh Chi.

    Bảo nhìn Linh Chi rồi suy nghĩ mông lung, không biết khi nào đã to gan lớn mật, đặt môi lên trán cô. Nhưng rất nhanh lại thu người lại, vì sợ bị cô phát hiện.

    Bảo bật cười nghĩ về sự ngốc nghếch của mình, rồi đưa tay ra véo mũi Linh Chi, miệng thì gào ông ổng: "Bà cố nội của tôi, mời bà vào phòng mà ngủ, sô pha này là của tôi."

    Linh Chi bị giật mình dậy, có chút cáu bẳn, cô từ trước đến nay đều thế, mỗi khi đang ngủ bị gọi dậy giữa chừng đều rất tức giận, giờ bị gọi dậy một cách thô bạo thì phát cáu, và nhảy xổ vào người Bảo để cấu véo. Bảo tránh đòn không kịp, chỉ biết la oai oái: "Bà đúng là dữ như cọp, không khác gì với danh xưng gái hôm rằm."

    "Á à, còn nói vậy à, thế thì tôi sẽ càng không tha cho ông." Nói đoạn thì túm lấy cả tóc Bảo mà giật.

    Sau một hồi, Bảo la ó xin tha, thì Linh Chi mới chịu buông tay, rồi hậm hực lườm nguýt Bảo. "Đã biết tôi như vậy còn cố tình trêu đùa tôi, cứ phải thấy quan tài mới đổ lệ."

    Bảo xoa xoa mấy chỗ bị cấu véo, cười hi hi: "Ai mà lấy bà thì chắc phúc tám đời cho hắn. Thôi đi ngủ đi bà cô nội của tôi, mai còn phải dậy sớm. Tôi bình thường mười giờ tối là phải ngủ rồi."

    Linh Chi liếc nhìn đồng hồ, năm phút nữa là đến giờ đi ngủ hằng ngày của ông bạn, thói quen tốt này của ông bạn thân không phải cô không biết. "Thôi tha cho ông, đi ngủ đi, tôi nay cũng mệt quá rồi."

    Nói đoạn thì đi thẳng vào phòng mình đóng cửa lại, Bảo chỉ chờ có thế, cậu nằm vật ra giường, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

    *

    Sáng sớm hôm sau, Linh Chi đã thức dậy và ra gọi Bảo định rủ cậu bạn đi chạy cùng mình, nhưng dù lay thế nào cậu bạn cũng im lặng ngáy pho pho không thèm thức dậy, việc này thì Linh Chi cũng đã quen, vì cậu ta chưa đến sáu giờ sáng thì sẽ không tỉnh dậy, cho tới khi cô đi tập thể dục về, thì Bảo mới tỉnh dậy, sau khi ăn sáng, thì hai người cùng đi tới thư viện như đã hẹn.

    Hôm nay là chủ nhật, nên thư viện rất đông, may mà lúc đến nơi còn lại một chiếc bàn trong góc phòng, Linh Chi và Bảo lôi sách vở ra học, được một lúc thì Linh Chi nói với Bảo ngồi trông chỗ, còn mình đi tìm sách tham khảo.

    Linh Chi tiến vào khu sách văn học, đó là dãy giá sách gần giữa phòng, thư viện của Quận, là một nơi tương đối rộng, có rất nhiều dãy giá sách kê song song nhau, bên trên đều có ghi rõ sách thuộc thể loại gì, từ ngoài cửa vào là bàn của thủ thư và các dãy bàn ghế kê ở giữa nhà, và sát tường cũng làm một dãy bàn dài dọc tường, cách ngăn bởi những tấm gỗ. Thư viện Quận là nơi mà Linh Chi và Bảo thích đến nhất, vì tuy người đông nhưng ở đây rất yên tĩnh, Linh Chi đang xem từng đầu sách để tìm một cuốn sách tham khảo văn học lớp mười hai, cô với tay lôi ra được một cuốn sách dày khoảng ba ngón tay ra khỏi giá sách, chồng sách nghiêng về một phía tạo thành một khe có hình tam giác, đột nhiên phát hiện phía đối diện, nhìn qua khe mà quyển sách vừa lấy tạo ra đó có người, người này đang nói chuyện thầm thì với một ai đó, làm Linh Chi tò mò lắng nghe, cô thấy giọng nói này tuy rất nhỏ, nhưng nghe rất quen, người đó đang nói gì đó mà cô nghe không được liền mạch, cô chỉ nghe được đại khái như: "Đến lúc rồi.. sinh nhật.. bắt đầu.." cô sực nhớ đến giọng nói của người đàn ông ở bể bơi, tuy nghe thấy hơi giống, nhưng không biết có phải anh ta không, cô quyết định đi qua bên đó xem, rốt cuộc người này là ai.

    Linh Chi bước đi rất nhanh, nhanh gần như đang chạy, nhưng khi bước hẳn qua bên kia dãy giá sách, thì lại chẳng thấy một bóng người. Cô ngẩn tò te, vì không biết có phải mình nhìn nhầm, hay là ảo giác, vì cô chắc chắn mình đã chạy rất nhanh. Linh Chi lại rảo bước thật nhanh đến cuối dãy, định bụng đuổi kịp người đó, thì khi vừa bước chân đến cuối dãy, Linh Chi đâm phải một người đàn ông rồi ngã ngửa ra sau, người này cũng bị bất ngờ nên cũng bị húc lăn ra đất, tay ôm cằm miệng la oai oái.

    Linh Chi nhảy bật dậy định mắng người đó, có phải đang muốn hù mình hay không, thì bất ngờ phát hiện, người đó lại là Bảo. Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn cậu bạn thân: "Ông làm gì ở đây? Chẳng phải là ông đang.." Chẳng muốn đôi co thêm với cậu bạn, Linh Chi vội vàng nói: "Ông có nhìn thấy ai đi qua bên đó không? Lúc nãy tôi nhìn thấy một anh con trai, Ông có nhìn thấy không?"

    Bảo lúc này đã đứng dậy phủi mông và xoa cằm, cậu ta nhăn mặt nói: "Thôi đi bà, làm gì có ai, tôi định qua tìm bà, hỏi xem có uống trà sữa thì tôi đặt ship tới để uống, chứ bà đi tìm sách gì lâu thí mồ. Người ta thì đang lên cơn thèm."

    Linh Chi lườm Bảo nguýt một cái rõ dài: "Đồ hảo ngọt." Nói đoạn định chạy tìm người đàn ông kia, mà bị Bảo túm lấy cổ áo, lôi xềnh xệch đi, miệng Bảo làu bàu: "Bà tìm sách nhanh lên, còn chọn trà sữa để uống."

    Linh Chi vùng vẫy, miệng la ỏm tỏi: "Ông thật là, bình thường tôi chỉ uống sữa tươi chân châu đường đen, ông vẫn đặt mà, nay tự dưng lại phải tìm tôi để hỏi làm gì?"

    Bảo đi đằng trước thở dài một cái nhẹ, mà không để Linh Chi nhìn thấy, cậu ta im lặng một lúc mới nói: "Thì tôi hỏi lại một lần cho chắc thôi."

    Linh Chi thấy cậu bạn nay là lạ, nhưng không biết là cái lạ của cậu ấy ở điểm nào, có phải cậu ấy đang muốn che giấu điều gì hay không?

    Bảo kéo tay Linh Chi về chỗ ngồi, cô vẫn cố ngoái lại phía giá sách để xem có ai đó đi ra từ đó hay không. Bảo lôi điện thoại, ngón tay cái lướt qua các món trà sữa ngon tuyệt và chọn món sữa tươi chân châu đường đen mà Linh Chi ưa thích. Còn Linh Chi thì từ lúc ngồi xuống, đã chỉ đưa mắt về phía khu vực giá sách để xem có ai đi ra từ đó hay không.

    Người này cao chắc cũng hơn mét tám gần mét chín, vì Linh Chi cao mét sáu tám, từ mắt của cô nhìn sang có thể nhìn thấy phần cổ của người này có trái táo cổ, hay còn gọi là táo adam, đây là đặc điểm quyến rũ nhất của đàn ông trưởng thành, anh ta đeo một chiếc dây bằng dù màu sẫm, loại dành cho nam, tuy chỉ là thoáng qua, như điều này làm cho cô vô cùng ấn tượng. Linh Chi liếc sang cậu bạn, cậu chàng cao mét tám hai, đẹp trai và cũng hút ánh nhìn, nhưng vẫn còn rất trẻ con, nên người đó chắc chắn không phải là Bảo. Vậy người này đi đâu mất rồi, anh ta cứ đứng mãi bên trong mà không chịu ra, hay anh ta đã bước ra khỏi chỗ đó trước khi Bảo kéo Linh Chi ra khỏi khu vực giá sách, Cô chẳng biết nữa, chỉ biết nhìn chằm chằm về phía khu vực giá sách. Suốt cả buổi, cô chẳng còn tâm trạng mà nhìn vào sách vở, đợi đến khi Bảo vừa ra khỏi để lấy trà sữa, thì Linh Chi quyết định quay lại chỗ giá sách một lần nữa để tìm lại một lần.

    Linh Chi bước về phía giá sách lúc nãy mình tìm sách, bước chân nhanh nhất có thể, cô nhìn quanh không thấy ai, nên đi từng giá sách để xem xét, cô đi một vòng mà cũng chẳng thấy một bóng người, đang thất vọng tràn trề, từ khóe mắt cô liếc thấy một ánh sáng lóe lên trong một góc dưới nền đất, cô thấy tò mò, nên lại gần, thì phát hiện nơi này có một chiếc vòng cổ, và điều làm cô ngạc nhiên là chiếc dây này cùng loại với chiếc dây mà cô nhìn thấy ở cổ của người đàn ông kia.

    * * * chap 4
     
    chiqudoll, Nghi đoanNhem nhem nhem thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  6. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 5: Chiếc vòng cổ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *chap5

    Chiếc vòng cổ mà Linh Chi nhặt được nhìn kĩ là loại dây da màu đen chứ không phải dây bằng vải như lúc trước cô nhìn thấy, bên trên gắn một mặt đá tròn hình cầu màu đen, bao xung quanh là một vòng bảo vệ bằng bạc, thiết kế rất tinh xảo. Linh Chi lật lên xuống để xem xét, có thể đây là chiếc vòng cổ của người đàn ông kia, nghĩ vậy, nên Linh Chi lại chạy thêm một vòng xung quanh khu giá sách để tìm, vẫn không thấy ai khác, mọi người trong thư viện ai nấy cắm cúi vào cuốn sách trước mặt, không ai nói với ai câu nào, cũng không thấy ai giống với người mà cô đã nhìn thấy. Linh Chi lại cắm đầu chạy một mạch ra ngoài cửa thư viện cũng không thấy ai, nhưng đúng lúc Bảo cũng từ ngoài đi vào, tay cầm hai cốc trà sữa hớn hở. Cậu bạn nhìn thấy Linh Chi chạy ra, thì tròn mắt ngạc nhiên: "Bà ra đây làm gì, anh shipper không có tiền lẻ, nên tôi đợi anh ấy đi đổi nên hơi lâu, đây, trà sữa của bà đây." Nói đoạn thì giơ bịch trà sữa lên, cười nhăn nhở.

    Linh Chi dáo dác nhìn xung quanh, nói: "Ông có thấy ai chạy ra ngoài này không?"

    Bảo trợn mắt nói: "Không, mà tôi cũng không để ý lắm."

    Linh Chi thở dài thườn thượt, chiếc vòng cổ trong tay cô giơ lên trước mắt Bảo, rồi nói: "Ông xem này, là của một người nào đó đánh rơi, và tôi đã nghe thấy giọng của anh ta, một người đàn ông cao tầm như ông thế này này, lúc tôi nhìn qua khe giá sách, thấy trên cổ anh ta có đeo chiếc vòng này, nên chắc chắn là anh ta đánh rơi."

    Bảo nhìn chiếc vòng trên tay Linh Chi, ánh mắt khẽ động nhẹ, nhưng rất nhanh nên Linh Chi không nhìn thấy, cậu cười và nói: "Chắc của ai đó đánh rơi thôi."

    "Không, là của người đàn ông đó, thật đấy, chính mắt tôi đã nhìn thấy, để tôi kể ông nghe, lúc ở bể bơi.." Linh Chi tranh thủ thuật lại nhanh tình hình lúc bể bơi cho Bảo nghe, từ lúc có người nào đó cứu mình, rồi nghe thấy một giọng nói đàn ông, và người hôm nay cô nghe giọng cũng giống hệt như vậy. Bảo vừa nghe vừa lấy cốc trà sữa, xé ống hút, cắm vào trà sữa đưa cho Linh Chi, rồi nghe xong thì trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhiều khi có nhiều người có giọng nói giống nhau lắm. Mà hôm ở bể bơi, là tôi cứu bà lên cơ mà, lại còn có anh đẹp giai nào ngoài tôi, vớt bà lên."

    Linh Chi gãi cằm suy nghĩ: "Cũng có lẽ là thế thật." Nói đoạn Linh Chi hút sụp một miếng trà sữa rõ to, vẫn không quên bày nét mặt băn khoăn không ngừng, cô xoay người đi vào thư viện, để lại Bảo thở phào một cái, nhưng rồi sau đó mặt cậu trở nên lạnh lùng hẳn, bàn tay nắm chặt lại.

    Linh Chi bước đến bậc cửa, thì quay lại nhìn cậu bạn, đã thấy Bảo nhoẻn miệng cười rõ tươi với mình, cậu bạn lúc lắc uốn oéo thân mình rồi chạy về phía cô.

    *

    Cuộc hẹn của Linh Chi và Bảo kết thúc với một bữa bánh xèo ngon bá cháy ở quán quen, rồi Bảo đưa Linh Chi về nhà. Đến sân khu chung cư, Bảo để Linh Chi tự lên nhà, còn mình thì về nhà để tắm rửa thay quần áo.

    Về phần Linh Chi thì cô chưa lên nhà ngay, mà bước vào siêu thị nhỏ để mua ít đồ ăn vặt. Vừa bước vào thì cô thấy một người phụ nữ đang thanh toán tiền ở quầy thu ngân, và cô nhận ra ngay, người này chính là người phụ nữ mà cô gặp ở bể bơi. Người phụ nữ cũng nhìn thấy Linh Chi, ngập ngừng mất mấy giây, thì người phụ nữ đó nhoẻn miệng cười với Linh Chi. Linh Chi cũng đáp lại và bước vào trong chọn đồ. Một lúc sau khi Linh Chi thanh toán xong và bước ra, thì cô ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đó đang đứng sẵn ngoài cửa và đợi mình.

    Người phụ nữ túm lấy tay Linh Chi, kéo vào một góc, rồi bắt đầu nói: "Em gái này, cho chị hỏi một chút, về.. cậu bé.. cái đứa trẻ mà em nhìn thấy ở.. bể bơi.. à.. ừm.. em nhìn thấy là thật à?"

    Linh Chi gật đầu xác nhận. Thì thấy biểu cảm trong đôi mắt của người phụ nữ đó có chút sợ hãi. Cô ta nói tiếp: "Em.. em có thể tả hình dáng bên ngoài của cậu bé đó được không?" Thế là Linh Chi kể lại hình dáng và những gì cậu bé đã làm cho người phụ nữ đó nghe. Sau khi nghe xong thì người phụ nữ thốt lên: "Trời đất ơi, giống quá."

    Linh Chi ngạc nhiên nói: "Giống quá? Chị quen cậu bé đó sao?"

    Người phụ nữ đó nói: "Nếu như theo em tả, thì nó rất giống với bé nhà chị hàng xóm bên tòa nhà chị. Nhưng cũng không ngoại trừ việc có những đứa bé giống nhau."

    Linh Chi không hiểu lắm: "Là sao chị? Cậu bé đó làm sao ạ? Em thấy cậu bé đó rất ranh ma, còn thích trêu đùa người khác, em còn suýt chết đuối với nó."

    Người phụ nữ đó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có khi là người giống người em nhỉ, vì nếu là nó thì vô lý quá."

    Linh Chi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ rồi nói: "Là sao chị? Chị nói gì mà em nghe là lạ í."

    Người phụ nữ nói: "Nếu như là nó thì không phải, vì bé đó đã.."

    Linh Chi há hốc miệng nghe thì người phụ nữ lại dừng lại, nhưng tay thì chỉ chỉ lên trời, rồi không thèm nói tiếp. Sau đó thì chào Linh Chi rồi đi thẳng.

    Linh Chi chẳng hiểu gì, cô cứ ngây ra một lúc, rồi mới quyết định quay người về nhà.

    Linh Chi bước vào thang máy, khi thang đi lên được đến tầng bốn, cửa thang mở ra, nhưng lại không có ai bước vào, nên cô lại đóng cửa thang đi lên tiếp, nhưng điều kì lạ bắt đầu xảy ra, đó là cứ đến mỗi tầng, thì cửa đều mở ra, nhưng đều không có người bước vào. Linh Chi lúc đầu cảm thấy bực mình, vì cô nghĩ có đứa trẻ nào đó nghịch ngợm, nhưng liên tiếp cả chục tầng đều như thế, cô thấy tóc gáy mình dựng lên, cô áp sát người vào thành thang máy, cố gắng còn một tầng nữa là lên đến nhà mình. Cũng thật may mắn là thang máy lên tầng mười lăm thì cũng mở ra. Linh Chi ba chân bốn cẳng chạy khỏi thang ra ngoài hành lang.

    Lúc này cô thấy đèn hành lang không hề bật sáng, tuy khu nhà cô dùng đèn cảm ứng, chỉ cần có người là đèn sẽ tự bật. Ban ngày nên hành lang không quá tối, cô bước nhanh về phía nhà mình. Nhà của Linh Chi là nhà hướng góc, thoáng hai mặt ban công, tòa nhà hình chữ U, thì nhà cô ở ngoài cùng chỉ cần bước ngoặt qua một bức tường là đến dãy nhà luôn. Vừa bước qua đó, Linh Chi đột nhiên thấy một cái bóng trẻ con đang đứng nhìn vào cửa nhà mình.

    Gai ốc nổi lên ầm ầm, vì cô có một cảm giác rất lạ khi nhìn thấy cái bóng đó. Cô không biết mình nên bước tiếp hay chạy trốn, vì cứ cảm giác bóng đen kia có thể là ma là quỷ. Linh Chi cố định thần, cô cố gắng an ủi mình rằng không có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng vừa nhắm mắt định thần, khi mở ra cô lại chẳng thấy bóng đen đó đâu nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là mình đang gặp ảo giác do quá mệt mỏi. Đúng là dạo gần đây bận ôn thi, nên nhiều khi Linh Chi cũng cảm thấy quá sức.

    Linh Chi định bước về phía nhà mình thì đột nhiên một giọng nói trẻ con vang lên từ phía sau lưng, đó là một giọng của một bé trai, giọng cậu bé nghèn nghẹn: "Chị tìm em à?"

    Linh Chi nghe như muốn rụng rời chân tay, một luồng gió lạnh buốt thổi vào sau gáy Linh Chi, làm tóc gáy cô dựng ngược lên. Cô hít một hơi thật sâu, lúc này sự sợ hãi đang dần dâng lên cao, làm thần kinh của cô căng như dây đàn. Lúc cô quay đầu trở lại thì đã phải hốt hoảng hét toáng lên, vì trước mặt cô lúc này chính là cậu bé có má lúm đồng tiền ở bể bơi, cậu bé mặc một chiếc quần bơi màu xanh, cơ thể ướt sũng, nước chảy ròng ròng từ tóc xuống, như thể vừa mới từ dưới nước lên. Mắt cậu bé thâm sì, còn da mặt với da trên người trên tay chân thì trắng bệch.

    Linh Chi lắp bắp: "Em.. là người.. hay ma?"

    Cậu bé, bỗng nấc lên, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, sụt sịt nói: "Chị.. chị có thể giúp em không? Chị là người duy nhất nhìn thấy em. Em muốn về với mẹ."

    Linh Chi nghe thấy cậu bé nói vậy, thì cô đã chắc chắn trong lòng, cậu bé này là thứ gì rồi, sự sợ hãi lúc này đã lên tới đỉnh điểm, cơ thể cô co rúm lại, và run lên bần bật, cô cũng nấc lên, giọng lạc hẳn đi: "Chị giúp em thế nào được, chị đâu có khả năng nào đâu."

    Cậu bé thấy Linh Chi sợ hãi, thì lùi xa hai bước, rồi nói: "Chị yên tâm, em sẽ không làm hại chị, nhưng em thật sự muốn chị giúp em, nếu chị không giúp, em sẽ đi theo chị đến cùng thì thôi, vì chị đã chạm vào em, nên chị không thoát khỏi em đâu."

    Linh Chi thấy cậu bé lùi ra sau, và cũng có thành ý, nhưng cô chẳng hiểu nổi, một con bé chưa mười tám như nó, thì có thể làm gì giúp cậu bé đó đây, cố trấn tĩnh lại mình, cô hỏi tiếp: "Vậy chị nên làm gì để giúp em?"

    Cậu bé nghe thấy Linh Chi nói vậy, thì biết cô đã chịu đồng ý giúp, cậu ta quẹt ngang nước mắt hớn hở nói: "Chị tìm mẹ em, rồi đưa mẹ đến gặp em, chỉ cần vậy thôi, như vậy em mới có thể theo mẹ về nhà. Em đã ở đó đợi mẹ rất lâu rồi, em nhớ mẹ lắm."

    Linh Chi nói tiếp: "Mẹ em đang ở đâu, nói cho chị địa chỉ, chị sẽ đến đó."

    Cậu bé liền mau miệng nói địa chỉ nhà cho Linh Chi nghe, như sợ cô sẽ đổi ý. Cô cố gắng nhẩm lại địa chỉ nhà, rồi đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Linh Chi vang lên, Cô lập cập móc điện thoại ra xem, thì hóa ra đó là tin nhắn của Bảo, cậu ấy nói rằng, Đang mua đồ ăn lên rồi, bảo cô chỉ cần cắm nồi cơm. Linh Chi đọc xong tin nhắn thì ngẩng đầu lên đã không thấy cậu bé kia đâu nữa, giờ cô mới để ý, từ lúc cậu bé biến mất, đèn hành lang đã bật sáng lên như mọi ngày. Cô thở phào một cái rồi chống người lên, lết về phía nhà mình.

    * * *chap 5
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2020
  7. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 6: Giấc mơ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *chap6

    Thế là cậu bé nói cho Linh Chi địa chỉ nhà rồi biến mất luôn, cô còn chưa kịp hỏi thêm thông tin gì, đến tên cậu bé đó cô còn không biết, chỉ cho mỗi địa chỉ, đó là một căn bên tòa nhà D trong khu. Linh Chi nhận lời giúp cậu bé, nhưng cô lại chẳng biết mình nên nói gì khi gặp mẹ cậu. Nói rằng cô gặp hồn ma của cậu bé, và hồn ma đó muốn gặp mẹ mình sao? Nghe vậy thì mẹ cậu bé có tin không nhỉ? Nhưng cô cũng quyết định sẽ phải thử xem thế nào, nếu không cậu bé sẽ cứ ám lấy cô mãi thì cũng không phải là cách giải quyết hay.

    Nhưng những gì mình nhìn thấy có phải thật không nhỉ, cô tự hỏi, vì nếu không phải sự thật, và chỉ là ảo giác thì sao? Mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ, làm cô thấy chóng hết cả mặt.

    Linh Chi thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, cho đến khi Bảo bước vào với hai túi thức ăn trên tay, nhưng cũng phải mất công gọi đến mấy lần, Linh Chi mới sực tỉnh. Nhìn thấy Bảo đang lo lắng gọi mình, thì Linh Chi bối rối, cô đang nghĩ xem nên nói với Bảo thế nào để cậu bạn dễ hiểu.

    "Ông này, ông tin vào ma quỷ không?"

    "Lại nữa, chuyện gì lại xảy ra với bà vậy?" Bảo nghiêng đầu nhìn Linh Chi.

    "Tôi cũng không chắc. Tôi cũng thấy mơ hồ lắm, tôi vừa tin vào những gì mình nhìn thấy, lại chẳng dám tin vào những thứ đó."

    "Bà nói rõ xem nào." Bảo có phần sốt ruột nên giục giã.

    Linh Chi nói bằng giọng bình tĩnh và chậm rãi, như có vẻ cô đã suy nghĩ về chuyện này rất kĩ: "Vừa nãy tôi nhìn thấy đứa bé ở bể bơi, nó đã xuất hiện ngoài hành lang kia, nhưng thằng bé đó không có ý hại tôi như lần trước, nó nói với tôi, tìm mẹ giúp nó. Nếu không nhìn thấy nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thế, thì tôi không dám tin nó là cái thứ đó." Nói đến đây, theo cái thói thích đùa của Linh Chi, cô liền làm mặt quỷ, rồi lè lưỡi trêu Bảo.

    Bảo phì cười vì cái mặt ngồ ngộ của cô bạn thân, nhưng ngay lập tức nghiêm túc trở lại: "Bà nói là nó bảo bà đi tìm mẹ cho nó sao? Có thông tin gì để tìm?"

    Thấy cái cách mà Bảo nói là có vẻ đã tin lời của mình, thì Linh Chi như cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng, cậu bạn của cô, cho dù cô nói gì hay làm gì, thì việc đầu tiên luôn lựa chọn tin tưởng ở cô. Linh Chi tiếp tục thở dài rồi nói: "Tôi chỉ biết địa chỉ nhà, còn chưa kịp hỏi thêm thông tin gì, đến tên cậu bé mà tôi còn không biết, tôi đang không biết là khi gặp mẹ cậu bé thì tôi nên nói gì đây. Thực ra tôi còn ngại một chuyện, nếu chuyện này không có thật, và đó chỉ là ảo giác của riêng tôi, thì sẽ gặp phiền phức."

    Bảo an ủi nói: "Rồi bà sẽ nghĩ ra cách thôi. Ăn cơm nhá" Nói đoạn thì Bảo đứng dậy, cậu vào bếp và chuẩn bị đồ ăn. Linh Chi có hơi hụt hẫng, vì vốn dĩ nghĩ sẽ hỏi Bảo nên làm thế nào, mà có vẻ cậu bạn chẳng thèm nán lại thêm chút thời gian cho cô, nên cô chỉ còn cách chề môi xịu mặt xuống.

    Linh Chi chợt nghĩ ra một ý tưởng, nên rút điện thoại ra, một lúc sau cô tìm ra kết quả trên trang google, trên đó viết nội dung về tai nạn của cậu bé N. Q, trên đó chỉ ghi đơn giản, rằng cậu bé tám tuổi tên là N. Q sống ở khu X, chính là khu nhà mà Linh Chi đang ở, cậu bé đã chết đuối ở bể bơi, vì người nhà đều nghĩ cậu bé bơi rất giỏi, nên lơ là việc trông coi, nhưng không ngờ là cậu lại bị đuối nước, lúc vớt cậu bé lên thì cậu bé đã không thể qua khỏi. Đọc đến đây thì cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ, không hiểu phụ huynh kiểu gì mà lại không trông con cho cẩn thận, nên để xảy ra cớ sự như vậy.

    Theo như bài báo viết thì cũng có vài điểm trùng khớp với cậu bé, nên cô nghĩ có thể là cậu bé này. Mai là chủ nhật, cô quyết định sẽ sang tìm người nhà của cậu bé.

    Bảo đi ra cùng mới đồ ăn, mặt cậu bạn méo xệch: "Ăn tạm mì gói với thức ăn đi, tôi bảo bà cắm cơm mà không làm gì cả."

    Linh Chi làm ra vẻ như sực nhớ ra, cô vỗ vỗ vào trán và nói: "Xin lỗi nhé, tôi quên mất. À mai sang khu nhà D với tôi, chúng ta đi gặp người nhà của cậu bé." Bảo gật đầu đồng ý rồi cả hai bắt đầu ăn tối. Đến giờ ngủ, Bảo vẫn như hôm qua, vội vội vàng nằm bẹp trên sô pha và ngáy pho pho, Linh Chi cũng trở về phòng rồi cũng leo lên giường để ngủ.

    *

    Linh Chi chìm dần vào giấc ngủ, cô cảm thấy cơ thể mình dần nhẹ bẫng, rồi cô thấy mình đang đi trong một không gian tối mịt mù, cô cứ đi mãi đi mãi, cũng không biết mình đang đi đâu, đột nhiên cô thấy phía xa xa trước mặt có một tia sáng lóe lên, cứ như đang đi trong hầm mà tìm thấy lối ra vậy, cô cố đi thật nhanh về phía đó. Lúc bước ra ngoài, Linh Chi nheo mắt vì bị ánh sáng làm chói mắt, cho tới khi đôi mắt đã quen dần với ánh sáng, thì cô thấy mình đang đứng trên một con đường thẳng tắp, trải dài hai bên đường là một màu xanh bạt ngàn, khung cảnh xanh mướt đẹp mắt, có cảm giác vô cùng thư thái ngay khi nhìn thấy, cô xoay người lại phía sau và cũng không nhìn thấy đường hầm mình vừa bước ra đâu nữa, Linh Chi nhìn khắp xung quanh, từ phía xa xa có một người tóc dài dáng cao, mặc một bộ đồ trắng muốt dài, người đó đưa một tay về phía Linh Chi, tay còn lại chắp sau lưng.

    Linh Chi ngây người nhìn, không hiểu người đó là ai, là nam hay nữ, nhưng dáng dấp thì giống như người thời xưa, nhìn xa xa thì thấy kiểu áo đó giống như áo giao lĩnh có thắt đai trong mấy phim cổ trang. Tóc người đó dài xoăn, xõa ngang vai, đang bay bay trong gió. Linh Chi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô tự dưng thấy một cảm giác thân quen trào lên trong lòng, cứ như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Cũng là khung cảnh ấy, cũng là dáng người ấy, cũng là bàn tay xòe ra đợi chờ, nhìn quen mà cũng thấy lạ.

    Linh Chi không biết mình nên làm thế nào lúc này, cô vẫn đứng chết trân nhìn về phía người đó. Lạ một nỗi người đó chỉ đứng cách cô một đoạn, tuy không xa cũng không gần, cô cố nheo mắt nhìn để xem người đó là ai, nhưng khuôn mặt của người này mờ ảo, cố cũng không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể lờ mờ xác định, đó là một người đàn ông.

    Đột nhiên dưới chân Linh Chi mặt đất như đang mềm dần, rồi cứ như cô đứng trên vũng lầy, chân của Linh Chi như đang bị vũng lầy này nuốt dần xuống, cô cố nhấc chân nhưng vô ích. Linh Chi bắt đầu thấy sợ hãi, cô càng vùng vẫy thì người càng lún xuống nhanh hơn. Cô quá sợ hãi, nghĩ đến người đang đứng trước mặt kia, thì cô cố với tay và kêu cứu, nhưng lạ thay người đó như không nhìn thấy cô đang gặp nguy hiểm, anh ta vẫn đứng chôn chân một chỗ, động tác vẫn giữ y nguyên, bàn tay vẫn chìa ra phía trước, tiếng hét kêu cứu của Linh Chi cứ như đài đang chạy mà bị tắt tiếng.

    Đột nhiên có một người con gái mặc một bộ đồ cổ xưa màu xanh thẫm, tóc buộc cao, chạy ngang trước mặt cô và lao vào vòng tay cái người tóc dài kia. Và điều làm Linh Chi ngạc nhiên hơn, đó chính là khi cô gái kia chạy qua, thì Linh Chi nhìn rất rõ, cô gái đó có một khuôn mặt giống hệt Linh Chi, và trên cổ cô ta là chiếc vòng cổ mà cô nhặt được ở thư viện. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Cô gái đó là ai? Người đàn ông tóc dài đẹp trai kia là ai?

    Vừa nghĩ đến đây, thì dưới chân Linh Chi nhưng có một lực hút lớn, chỉ nghe một tiếng xụppp một cái, cô đã bị hút xuống phía dưới, rồi cô bị nước ở đâu đó xộc thẳng vào mũi, và toàn thân cô đang chới với trong nước.

    Linh Chi cố mở mắt nhìn xung quanh, thì phát hiện không gian toàn một màu xanh lục đang phát sáng. Cách cô hai ba sải tay có một chiếc lồng, bên trong như có một con vật gì đó đang bị nhốt. Cô tò mò bơi lại gần, thì phát hiện bên trong lồng có một đứa bé trông rất xinh xắn, mắt nó nhắm nghiền như đang ngủ. Cô nhìn nó và có một cảm giác khó tả, là yêu thích nó, là có một cảm giác nhói đau trong lòng. Vì sao thế? Cô nhíu mày không hiểu mình bị làm sao.

    Đang mải ngắm đứa bé đáng yêu, cô không hề biết rằng có một người đang bơi đến gần chiếc lồng. Đứa bé đang nhắm mắt, đột nhiên mắt nó trợn lên, làm Linh Chi giật thót cố lùi lại phía sau, lông gáy cô dựng đứng lên, vì lúc này, đôi mắt của đứa bé đỏ ngầu phát ra tia sáng màu đỏ, mặt nó bắt đầu biến đổi, từ một đứa bé bình thường vô hại, giờ đây đã thay đổi thành một thứ khác.

    Linh Chi giật thót lùi lại phía sau, đứa bé đáng yêu lúc trước giờ đã biến thành một con quỷ đáng sợ. Nói vậy là bởi đôi mắt nó bây giờ mở to và đỏ lòm lòm, mặt nó bắt đầu nhăn nhúm và nhe răng nanh về phía cô. Nó rên hừ hừ trong miệng, tiếng rên một lúc một lớn, cả thân người nó đã nhảy dựng lên, Cùng lúc đó, Linh Chi thấy một người bơi qua bên cạnh cô, tiến về phía đứa bé ma đó, người này mặc một bộ đồ cổ xưa, tóc dài xõa ra. Linh Chi không dám tiến lên phía trước, nên cũng không biết cô gái đó là ai.

    Đột nhiên đứa bé khựng lại nhìn người phụ nữ này hồi lâu, nó bắt đầu rưng rức khóc, cứ như mọi tủi hờn giờ mới được giãi bày ra, nhưng tiếng khóc của nó ngày một lớn, từ cơ thể nó tạo ra từng đợt sóng âm hình tròn, và càng lúc càng rộng hơn, mạnh hơn, tần suất nhiều hơn. Linh Chi lúc này chỉ còn biết ôm lấy hai tai vì đau đớn, đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh lóe lên, đẩy mạnh vào người Linh Chi, làm cô cảm thấy đau đớn vô cùng và cả người cô bật ra xa tít tắp.

    * * *chap 6
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  8. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 7: Nhà bé Quân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *chap7

    Linh Chi cảm thấy cơ thể như bị hút đi rất xa, chân tay chới với, thần kinh căng ra như dây đàn, trái tim trong lồng ngực như bị treo ngược lên không trung, rồi đột nhiên cô cảm thấy mình dừng khựng lại, rồi lại như đang rơi xuống, với một tốc độ vô cùng nhanh, cảm giác như đang rơi xuống một cái vực sâu không đáy.

    Cô sợ hãi nhưng vẫn cố tự kỷ ám thị, lẩm nhẩm trong miệng: "Đây chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ, trời ơi, chắc mình chết mất, một giấc mơ thôi, mẹ ơi, cứu con."

    Rồi đột nhiên Linh Chi bật dậy, mặt mũi tái xanh lơ, mồ hôi đầm đìa, lưng áo ướt sũng, cô thở hắt ra một cái rõ to, rồi hai mắt dáo dác nhìn quanh, sau khi phát hiện ra mình đang nằm trong phòng ngủ của mình, cô mới thở phào một cái.

    Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ!

    Ngoài cửa sổ trời cũng gần sáng, Linh Chi thấy cổ họng khô đặc, cô xoay người, đặt hai chân xuống khỏi giường, rồi đi ra phòng khách kiếm nước uống. Lúc ra khỏi phòng cô nhìn lên đồng hồ thì thấy cũng gần sáu giờ sáng. Cô liền mở tủ lạnh lấy nước lạnh uống cho tỉnh táo. Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô khẽ rùng mình một cái.

    Linh Chi bước ra phòng khách nơi Bảo đang ngủ, cô cảm giác phòng khách lạnh hơn bình thường, bây giờ vẫn là mùa hè, nên việc bật điều hòa mát lạnh là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao Bảo lại bật lạnh thế, hoặc do cô vừa trải qua một đêm hãi hùng, nên cơ thể mới nhạy cảm như vậy.

    Linh Chi tiến gần đến sô pha, Bảo vẫn đang ngủ ngon lành, cậu ta nằm thẳng, hai tay duỗi thẳng, cứ như động tác savasana của môn yoga vậy. Linh Chi thấy tức cười, vì lần nào cậu bạn cũng chỉ có tư thế đó khi ngủ.

    Cô bước lại gần ngó nghiêng tìm điều khiển điều hòa, thì thấy nó đang nằm trên kệ trang trí bên trên sô pha mà Bảo nằm. Cô lại gần với tay lấy điều khiển nhưng cái điều khiển đó lại trượt khỏi kệ và rơi xuống người Bảo. Linh Chi đứng hình mất mấy giây, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập binh binh, tuy rơi xuống người có vẻ đau, nhưng Bảo không hề thức dậy.

    Thấy cậu bạn không động đậy thì Linh Chi thở phào nhẹ nhàng một cái. Cô khẽ khàng đưa tay về phía điều khiển điều hòa để nhặt lên, khi khẽ chạm vào người Bảo, cô cảm thấy người cậu ta lành lạnh, tuy ngoài trời có ánh sáng nhưng trong phòng khách vẫn còn tối, Linh Chi đột nhiên thấy nổi da gà, một ý nghĩ kinh khủng vừa chạy qua não cô, trên đó ghi một từ "Xác Chết" làm cô lạnh hết cả người khi nghĩ đến.

    Không thể nào, Linh Chi thầm nghĩ: "Chắc do mình tưởng tượng ra, nhưng sao điều khiển điều hòa rơi từ trên cao xuống trúng người, mà Bảo vẫn ngủ say như thế, còn không hề nhúc nhích một chút nào."

    Từ sợ hãi suy nghĩ của mình, cô dần cảm thấy lo lắng: "Ôi Bảo ơi, ông sao thế này?" Nói chưa dứt lời cô đã vồ lấy Bảo, lắc lắc day day, sống mũi cô cay cay hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra ào ào, chưa bao giờ cô dám nghĩ thằng bạn chí cốt của mình nó bị làm sao cả, vì Bảo lúc nào cũng khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Linh Chi nhớ lại nụ cười tỏa nắng của Bảo mỗi khi hai đứa đi với nhau, nhớ đến những kỉ niệm suốt những thời thơ ấu với nhau, cô không thể chấp nhận sự thật này, rằng Bảo giờ đây đã chỉ còn là cái xác, cô gục mặt lên ngực Bảo khóc tu tu.

    Đồng hồ điểm sáu tiếng, Linh Chi cũng không hề để ý, đang khóc ngon lành, bỗng nhiên một bàn tay ai đó đặt lên đầu Linh Chi, tiếng khóc của cô im bặt. Linh Chi dần ngẩng mặt lên, thấy Bảo đang trố mắt nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau một hồi mà không ai biết mở lời thế nào.

    Linh Chi nấc lên một cái rồi ôm chầm lấy Bảo: "Ông làm tôi sợ quá!"

    Mặt Bảo làm một rổ thắc mắc: "Bà sao thế?"

    Linh Chi vừa nấc vừa nói: "Lúc nãy ông nằm im như xác chết, người lại còn lạnh toát, tôi cứ tưởng ông bị làm sao rồi, tiếc cái thằng bạn thân."

    Bảo phì cười: "Tôi chết thế nào được. Bình thường chẳng phải tôi ngủ rất say ai lay cũng không tỉnh hay sao?"

    Linh Chi bỏ Bảo ra rồi nhìn Bảo nói: "Ai chẳng biết thế, nhưng mà ngủ say đến nỗi điều khiển điều hòa rớt trúng người nghe đánh bịch cũng vẫn ngủ như lão Trư thế à? Người lại còn lành lạnh nữa chứ."

    Bảo cười nhăn nhở: "Lạy mẹ, con ngủ say lắm, chẳng biết trời đất gì đâu. Sáng nay ăn gì nhỉ bà cố nội của tôi, để tôi làm cho mà ăn, Mì trứng nhé?"

    Nói đoạn thì xoay người dậy, đi thẳng vào bếp, để lại Linh Chi với khuôn mặt ngẩn tò te.

    Linh Chi không biết cảm giác của mình lúc này nên tả thế nào cho đúng, cô cứ cảm giác thấy gì đó rất lạ, nhưng lại chẳng định nghĩa được nó là cái gì, cô chỉ biết gãi đầu, rồi ngồi thừ ra.

    *

    Trong phòng bếp, Bảo ghé mắt nhìn ra phòng khách, rồi trở vào trong ôm ngực thở phào một cái. Rồi cậu cười một nụ cười đầy mãn nguyện.

    *

    Hôm nay là chủ nhật, Bảo và Linh Chi đến tìm nhà của cậu bé ở bể bơi như lời hứa, vì hôm nay là chủ nhật, nên Linh Chi chắc mẩm gia đình cậu đều đang ở nhà. Sau khi ăn sáng, cô và Bảo cùng nhau đến tòa nhà D trong khu.

    Tòa nhà D là tòa nhà được xây dựng đầu tiên trong khu, ở đây được thiết kế theo phong cách cũ, và thấp tầng, cao nhất cũng chỉ mười hai tầng. Thường ở các tòa nhà chung cư sẽ có bảo vệ, nhưng hôm nay Linh Chi và Bảo đến thì không thấy ai ngồi trực, vì thế cả hai cũng cứ vào thang máy rồi lên tầng tìm nhà cậu bé ở bể bơi.

    Nhà cậu bé trên tầng bốn, phòng bốn lẻ bảy, ở khu nhà này nhà nào cũng có một khung cửa sắt bên ngoài lớp cửa, tất cả các khung cửa sắt đều màu sơn còn mới, hoặc sơn lâu nhưng lớp sơn vẫn còn tốt, duy nhà của cậu bé là lớp sơn đã sờn, và có cả mảng bong tróc, cứ như không ai thèm quan tâm đến nó.

    Linh Chi bước lại gần và bấm chuông, một lần, hai lần vẫn không thấy ai ra mở cửa, cô lại đưa tay lên nút chuông chuẩn bị bấm tiếp lần ba, thì cửa đột nhiên hé mở, bên trong nhà tối thui, và không thấy ai ló đầu ra. Cô lấy làm lạ, vì ban ngày mà trong nhà lại tối thui, hay họ đang ngủ và đang kéo rèm? Linh Chi và Bảo nhìn nhau, rồi Bảo lên tiếng gọi: "Có ai ở nhà không ạ?" Vẫn chỉ có tiếng im lặng đáp lại. Bảo gọi thêm một tiếng nữa, những vẫn không thấy ai trả lời

    Linh Chi sốt ruột ngó nghiêng vào trong qua cánh cửa, thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào mình, cô giật mình hét váng lên một tiếng, Bảo cũng giật mình vội hỏi: "Ôi giời ôi, bà làm sao thế?"

    Linh Chi lắp bắp: "Ông.. ông.. nhìn xem, trong đó có.. đôi mắt, đang nhìn.. nhìn tôi."

    Bảo nghe thế thì ghé mắt vào xem, nhưng lại quay ra lắc đầu nói: "Làm gì có thấy gì đâu bà cố nội, mơ ngủ à?"

    Linh Chi vẫn chưa hết sợ hãi: "Mơ ngủ gì mà mơ ngủ, ông xem lại đi, rõ ràng là tôi thấy một đôi mắt, sáng quắc thế này này." Nói đoạn thì trừng mắt lên và chỉ vào mắt mình để tả lại cho Bảo nghe.

    Bảo thấy thế thì phì cười, nói: "Khiếp, trông gớm thế á?"

    Nói rồi Bảo lại quay vào trong gọi to: "Dạ, cho cháu xin phép hỏi, có ai ở nhà không ạ?"

    Bảo vừa dứt lời thì đột nhiên có một cái đầu thò ra từ khe cửa, lần này vì bất ngờ, nên Bảo giật mình hét toáng lên, rồi bật ngửa ra đất.

    Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Về rồi đó à con? Mẹ nhớ con quá."

    Linh Chi hết nhìn bà lão vừa xuất hiện, lại nhìn Bảo đang thất thần ngồi dưới đất, cô buồn cười nhưng phải cố nén lại.

    Bà lão già đầu tóc rối bời, hai tay nắm vào thanh cửa sắt, luôn miệng hỏi: "Về rồi à con, về rồi à con?"

    Linh Chi lấy làm lạ, nheo mắt nhìn, thì thấy đôi mắt bà lão mờ đục, tai bà hơi nghiêng về phía cô và Bảo, có vẻ như đôi mắt nhìn không được rõ lắm, hay là bà ấy bị mù? Bà lão này là ai? Không phải là.. mẹ của.. cậu bé kia đó chứ?

    Linh Chi ngạc nhiên tiến gần đến bà lão, lễ phép: "Con chào bà, bà cho con hỏi đây có phải là nhà của bé Quân không ạ?"

    Bà lão nghiêng đầu nghe, rồi đột nhiên khóc nấc lên: "Con ơi, bà xin lỗi, là lỗi của bà mà con ơi, Quân ơi, Quân ơi."

    Nghe thế thì Linh Chi biết mình đã tìm đúng nhà rồi, cô nhìn bà lão ái ngại vì câu hỏi đã làm bà lão ấy phải nhớ đến nỗi đau trong lòng. Cô ngập ngừng: "Bà ơi, bà cho con hỏi, mẹ bé Quân.."

    Vừa nói đến đây, bà lão gào khóc càng to hơn, miệng vẫn luôn gào không dứt mấy từ: "Quân ơi, Quân ơi", nghe rất đau lòng. Linh Chi đột nhiên thấy ứa nước mắt, và tự trách mình.

    Bà lão gào khóc mấy tiếng, rồi đóng sầm cửa lại, để lại Linh Chi và Bảo đứng ngoài không biết phải làm gì tiếp nữa.

    Bảo lúc này đã lại gần Linh Chi, và ra hiệu cho cô nên làm gì tiếp nữa, cô chỉ biết nhún vai, có ý rằng chịu thua.

    Linh Chi thở dài: "Ông bảo tôi xem, là giờ tôi nên làm gì tiếp nữa đây? Tôi thấy sợ quá nè, sợ hỏi tiếp lại làm bà đau lòng, nhìn bà ấy đáng thương quá."

    Bảo nói: "Hay để tôi thử lại lần nữa?"

    Linh Chi gật đầu.

    Bảo tiến đến bên chuông cửa, chưa kịp bấm, thì từ phía sau lưng hai người, một giọng nói vang lên. "Hai em tìm ai đấy?"

    * * *chap 7
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  9. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 8 Nỗi đau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảo và Linh Chi cùng quay lại phía sau, người vừa nói là một người đàn bà đậm người tuổi khoảng bốn mươi, quần áo có chỗ phai màu nhưng lại phẳng phiu gọn gàng, trên tay xách một chiếc làn đi chợ, bên trong có rau, có thịt, trứng và một túi phở khô bán theo cân. Bà ta hơi nghiêng đầu nhìn Linh Chi và Bảo, đợi chờ câu trả lời.

    Linh Chi không biết người này là ai, nên cô chỉ biết cười và trả lời: "Con chào cô, con đến tìm gia đình bé Quân."

    Người phụ nữ ghé mắt qua vai Bảo nhìn về phía cửa nhà, rồi nói nhỏ: "Ở đó chỉ có một bà cụ mù lòa thôi, mấy cô cậu gặp gia đình họ có chuyện gì không?"

    Linh Chi nhìn người phụ nữ, không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu, nếu nói rằng cậu bé kia tìm cô để mong cô liên lạc với gia đình giúp, thì người phụ nữ này có tin không? Mà Linh Chi sợ rằng khi nói ra, lại thành trò cười mất thôi, vì ai lại đi tin vào những điều như vậy chứ?

    Linh Chi đang ngập ngừng, thì Bảo lên tiếng: "Bọn con tìm mẹ bé Quân có chút chuyện cô ạ."

    "Chuyện gì thế, hai cô cậu tìm bác sỹ Hà để khám bệnh hay sao, khám hiếm muộn à?" Người phụ nữ tò mò hỏi.

    Linh Chi trợn tròn mắt quay qua nhìn Bảo, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Bảo, rằng "Giờ tớ phải nói gì nữa đây?", Bảo nhận tín hiệu thì chỉ chề môi nhún vai. Linh Chi biết không nhờ vả gì được cậu bạn rùa rụt cổ kia, thì cố tỏ ra là bình thường, nói: "Dạ vâng, cô biết cách liên lạc với cô ấy không ạ?"

    Bảo nghe cô bạn nói thế thì bụm miệng nhịn cười, cái cô này cũng gan lì thật, điều đó mà cũng phun ra nhẹ tựa lông hồng. Bảo đang thấy tức cười, thì đột nhiên Linh Chi kéo tay cậu đẩy lên trước mặt người phụ nữ kia rồi nói: "Là bạn cháu cần ạ." Câu nói của cô bạn làm Bảo đứng hình mất mấy giây, miệng còn chưa kịp ngoác ra cười đã cứng đơ lại, mặt Bảo méo xệch nhưng cũng cố nói một câu cho tròn vai: "Vâng, là cháu, cháu cần ạ."

    Người phụ nữ nhìn Bảo từ con mắt ngạc nhiên đến thông cảm: "Ơ, trẻ thế này mà đã.. em tìm cô Hà để chữa bệnh, nhưng bây giờ cô ấy không ở đây đâu, trước đây thì cuối tuần đúng là có nhận khám tại nhà, nhưng từ khi thằng bé Quân xảy ra chuyện, thì cũng ra thuê nhà gần bệnh viện chỗ cô ấy làm để ở rồi".

    Linh Chi nghe thế thì cũng thấy buồn trong lòng, cô nói: "Cô có thể cho con biết, làm cách nào để liên lạc với cô Hà không ạ?"

    Người phụ nữ vẫn nhìn cậu chàng cao ráo đẹp trai trước mặt không ngừng chép chép miệng nói: "Đẹp trai thế này, khổ thế." Bảo nghe thế thì sượng sùng, mặt đỏ gay. Còn Linh Chi thì cố nén cười.

    Nói một câu tiếc rẻ xong, thì người phụ nữ mới quay sang Linh Chi nói: "Cô Hà thì phải qua bệnh viện X khoa hiếm muộn gặp cô ấy. Chủ nhật thì không biết có trực không, còn nếu về nhà thì để chị cho các em địa chỉ. Đợi chị một chút nhé, các em vào đây." Nói đoạn thì bước đến trước cánh cửa nhà bé Quân và mở khóa. Linh Chi và Bảo ngạc nhiên nhìn nhau, vì không biết người này là ai.

    Người phụ nữ đẩy cửa bước vào, căn phòng tối thui vì các rèm kéo hết xuống, nguồn sáng duy nhất là từ cái đèn led gắn tường ba chế độ hình tròn, và giờ cũng chỉ bật chế độ sáng vừa vừa.

    "Các em thông cảm, bà cụ nhà này không chịu được ánh sáng, ngồi đợi chị lấy cái điện thoại, chị xem lại tin nhắn địa chỉ nhà của chị Hà." Nói đoạn thì mở cửa bước vào một căn phòng rồi đóng cửa lại. "

    Lúc này khi mắt của Linh Chi đã quen dần với bóng tối, thì cô mới quan sát xung quanh, căn phòng ít đồ đạc, mọi thứ ngăn nắp gọn gàng. Cô chợt đưa mắt đến một góc phòng và trái tim trong lồng ngực giật thót, bởi nơi đó có một bóng người hơi cong lưng, trông rất kì dị, nhìn không rõ mặt đang hướng về phía cô và Bảo đang ngồi, người đó đứng đó không hề động đậy." Bảo.. Bảo ơi.. "Linh Chi thì thầm. Dường như Bảo cũng đã nhìn thấy nên chạm tay lên vai Linh Chi để cô an tâm.

    Bóng đen đó khẽ động đậy, hai tay của nó giơ lên trước mặt, rồi bước dần từng bước về phía Linh Chi và Bảo, làm cho hai người họ cứng đờ cả người vì kinh hãi. Linh Chi lắp bắp:" M.. ma.. Bảo.. ơi.. "

    Bảo cũng run, nhưng cố nói cứng:" Ai đấy? "

    Bóng đen nấc lên rồi nói:" Mẹ, mẹ đây con, hai con về rồi đấy à? "

    Linh Chi và Bảo ngay lập tức nhận ra đó là giọng nói của bà lão họ gặp trước cửa nhà.

    Bà lão bước dần ra ánh sáng, hai chân run run đi không vững, đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch. Bảo thấy thế thì tiến lên phía trước đỡ lấy bà lão. Thấy có người chạm vào tay thì bà lão hơi chút giật mình, nhưng ngay lập tức túm chặt lấy tay Bảo và nghẹn ngào:" Con ơi, mẹ có lỗi, là lỗi của mẹ, xin con đừng bỏ mẹ. "Trong lúc Bảo đang bối rối, thì cửa phòng người phụ nữ kia bật mở, người này bước ra, bước nhanh về phía bà lão rồi nhẹ nhàng:" Bà ơi, bà ra đây làm gì, bà về phòng nghỉ ngơi đi. Con đưa bà vào nhé. "Nói đoạn thì kéo tay bà cụ về phòng.

    Một lúc sau, người phụ nữ bước ra, vừa rót hai cốc nước cho Linh Chi và Bảo vừa nói:" Các em thông cảm, bà cụ bị lẫn rồi, khổ thân lắm. Từ khi Quân mất, thì bà ấy luôn tự dằn vặt mình, đôi mắt cũng khóc mờ đục cả đi, đầu óc thì mơ mơ tỉnh tỉnh, cô Hà thì bỏ đi, cậu Thắng thì đi công tác suốt ít về. Cậu Thắng mướn chị chăm sóc cho bà. Chuyện đáng tiếc xảy ra, đâu ai muốn. "Nói đoạn thì thở dài buồn bã.

    Linh Chi im lặng nghe người phụ nữ nói, cô cũng không biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ cúi đầu, mà trong lòng thấy buồn vô hạn. Người đi thì cũng đi rồi, nhưng người ở lại sẽ còn vương vấn mãi không thôi.

    Người phụ nữ im lặng một lúc thì lại bắt đầu nói:" Các em uống nước đi, đây là địa chỉ và số điện thoại của cô Hà, chị viết vào giấy cho các em đây. Nhà mấy khi dùng đến bút giấy, nên tìm lâu quá. "

    Linh Chi đón lấy tờ giấy trên tay người phụ nữ rồi nói cảm ơn. Sau đó thì cùng Bảo xin phép ra về. Việc quan trọng bây giờ là tìm cô Hà - mẹ bé Quân.

    *

    Bảo và Linh Chi theo địa chỉ trên giấy để tìm, hai người họ đến trước một khu tập thể cũ, phía sau Viện X, khu nhà cũ có sáu tầng, chia thành ba dãy nhà tạo thành hình chữ U, bao quanh một khoảng sân nhỏ. Không biết khu nhà này được xây dựng khi nào, những mảng tường vàng cũ kĩ bong tróc, để thêm không gian sinh hoạt nhà nào cũng cơi nới thêm những chuồng cọp và chúng đã gỉ sét hết cả, như để minh chứng cho việc chúng tồn tại lâu năm vậy.

    Hôm nay là cuối tuần, nên người đi qua đi lại trong khu cũng đông, trẻ con cũng tầm bốn năm đứa, chạy quanh sân. Sau khi xác nhận và hỏi kĩ lại đúng địa chỉ cần tìm thì Linh Chi với Bảo đã đứng trước một cánh cửa màu xanh lục cũ kĩ. Bên ngoài cửa có một cái chuông cửa hình tròn với nút bấm màu vàng, khi bấm lên thì có tiếng kêu rè rè. Được một lúc, thì cánh cửa hé mở, một người phụ nữ ngái ngủ thò mặt ra:" Các em tìm ai? "

    Linh Chi liền trả lời:" Em tìm bác sỹ Hà ạ. "

    Người phụ nữ bày một bộ mặt thắc mắc:" Hai em tìm tôi có việc gì không? "

    Hóa ra người phụ nữ này chính là cô Hà mẹ của bé Quân, đôi mắt người này thâm quầng, mặt hốc hác, có vẻ như đang rất thiếu ngủ. Cô Hà đưa tay che cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài của mình, chưa kịp đợi Linh Chi đáp đã nói luôn:" Chị không nhận khám ở nhà, mai hai em cứ đến bệnh viện để khám nhé. "Nói đoạn thì toan đóng cửa lại.

    Linh Chi cũng nhanh nhẹn giữ lại cửa và nói:" Em đến là về việc của Quân. "

    Cô Hà nghe thế thì khựng lại, hồ nghi hỏi:" Chuyện gì vậy? "

    Linh Chi liền nói:" Có thể em nói chị sẽ không tin, nhưng em đã gặp Quân và bé muốn gặp chị. "

    Cô Hà nghe thấy thế thì đi vào trong nhà, Linh Chi và Bảo nhìn nhau không biết nên làm gì, thì đột nhiên cửa mở toang, cô Hà cầm một cái chổi và khua về phía Linh Chi và Bảo, miệng hét lớn:" Nói vớ nói vẩn, mấy người có ý gì đây? Đi ngay đi. "

    Linh Chi và Bảo hốt hoảng, không ngờ rằng phản ứng của cô Hà lại mãnh liệt thế. Linh Chi vội vàng nói:" Em nói thật đấy, bé Quân vẫn đang ở đó đợi chị. "

    Cô Hà sau khi nghe Linh Chi nói vậy thì khựng lại, rưng rưng nước mắt, rồi ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc. Một tay cô Hà đấm vào ngực, một tay thì đưa lên miệng cắn chặt để không phát ra tiếng khóc lớn, tiếng khóc trong miệng phát lên những tiếng ư ư nén lại, nước mắt ướt đẫm mặt. Linh Chi có thể cảm nhận được sự dồn nén cảm xúc bấy lâu nay của cô Hà. Cô bất giác bước đến ôm lấy cô Hà an ủi, cô Hà như tìm được sự đồng cảm, nên khóc ngon lành.

    *

    Sau một lúc lâu, cô Hà ngượng ngùng đứng dậy, rồi để Linh Chi và Bảo vào nhà, ba người im lặng hồi lâu, Linh Chi mới lên tiếng:" Chắc hẳn chị sẽ ngạc nhiên vì sao em lại đến tìm chị, và lý do là về bé Quân. "

    Cô Hà im lặng chăm chú nhìn Linh Chi với đôi mắt ngờ vực, lúc này cô đã ngừng khóc. Linh Chi ngập ngừng một chút lại nói tiếp:" Em không biết chị có tin không, nhưng em đã gặp bé ở.. bể bơi. Bé nói muốn gặp chị, bé rất nhớ chị. "

    Cô Hà lúc này mới nói:" Chị không biết hai bạn đến đây, và nói vậy là có ý gì. Quân đã không còn, và các em muốn nói như vậy, là có ý gì đây? "

    Linh Chi thở dài nói:" Em biết chị không tin em, em cũng không biết phải nói sao để chị tin em, nhưng em đã gặp bé Quân, cậu bé có má lúm đồng tiền rất xinh, lần đầu gặp em ấy ở bể bơi, thì em không biết, nhưng sau đó bé đã đến tìm em, người bé ướt sũng, mặc một chiếc quần bơi màu xanh. "

    Cô Hà nghe nói đến chiếc quần màu xanh, thì nhướn mắt ngạc nhiên nhìn Linh Chi." Em nói sao? Quần bơi màu xanh?"

    * * *chap 8
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  10. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 9 Tìm hiểu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nghe thấy Linh Chi nói về chiếc quần màu xanh, cô Hà đi từ ngạc nhiên đến nghi hoặc nhìn Linh Chi: "Hai cô cậu rốt cuộc đến đây để làm gì? Khơi gợi nỗi đau của người khác để làm vui sao? Hay có ý đồ gì đây? Từ đâu mà hai cô cậu biết thằng bé Quân nhà chúng tôi lúc ra đi đã mặc chiếc quần màu xanh?"

    Cảm xúc trong câu nói ngày một dâng trào, làm giọng cô Hà nghẹn đặc lại, đôi mắt đỏ ngầu lúc trước, giờ lại càng đỏ hơn, nước mắt tưởng chừng đã khô, lại tuôn rơi ướt nhẹp gò má nám xạm của cô Hà. Cô Hà cảm thấy nỗi đau từ bấy lâu nay cố dồn nén đã thành một cái bọc kín, giờ đây lại bị người ta chọc thủng nó, nỗi đau lại một lần nữa trỗi dậy.

    Linh Chi thấy vậy thì cuống lên, vội vàng giải thích: "Em.. em nói gì chắc chị cũng thấy khó tin, đến ngay cả em cũng không tin vào điều đó, nhưng.. em muốn đến xác minh điều đó.. rằng.. cậu bé em gặp có thật sự là bé Quân hay không?"

    Cô Hà nghẹn ngào, trong giọng nói có phần bực bội: "Xác minh? Ý của cô cậu có nghĩa là gì? Cô cậu còn không chắc chắn về điều đó, hay đang tạo nên một trò đùa, ý đồ là gì vậy? Hay lại giả vờ mấy chuyện gọi hồn để lừa tôi? Sao lại có những kẻ ác độc như vậy chứ? Cút, cút ngay khỏi nhà tôi."

    Nói đoạn thì cô Hà đứng phắt dậy, lấy hết sức bình sinh, đuổi Linh Chi và Bảo ra khỏi nhà, rồi đóng sập cửa vào.

    Linh Chi ngẩn người vì không biết vì sao cô Hà lại phản ứng mạnh như thế. Linh Chi và Bảo đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm gì nữa.

    Bảo nói: "Chúng ta về thôi, bà nói là xác minh, có nghĩa là không chắc cậu bé mà bà nhìn thấy là Quân, như vậy người ta chẳng nổi khùng lên."

    Linh Chi nhíu mày nghĩ ngợi: "Tôi cũng hơi sơ xuất, vì lúc cậu bé đó cho địa chỉ, thì đúng là vậy mà."

    Bảo cười nói: "Giờ về đi, nghĩ cách khác vậy." Nói đoạn thì quay người bước đi trước.

    Linh Chi nhìn theo bóng lưng của cậu bạn, rồi bất chợt nói: "Ê, tôi thấy chuyện này rất khó tin, từ trước đến nay tôi đều không tin vào chuyện ma quỷ, chẳng ai tin khi tôi nói ra, nhưng vì sao ông lại tin và chịu đi cùng tôi?"

    Bảo đang bước đi thì khựng lại, đôi mắt cậu đảo tròng cứ như bị ai đó nhìn trúng tim đen, nhưng rất nhanh cậu làm mặt vui vẻ và quay mặt lại nói: "Bà làm gì, nói gì tôi cũng tin, vì bà là anh em nối khố với tôi mà." Nói rồi cậu lừ mắt nhìn Linh Chi hừ mũi: "Nhí nhố, về đi nào."

    Linh Chi nhoẻn miệng cười, rồi chạy theo sau Bảo.

    *

    Trên đường về Linh Chi cứ suy nghĩ miên man về chuyện cậu bé Quân, chuyện cậu bé không còn trên cõi đời này nữa thì là thật, nhưng cậu bé mà cô gặp ở bể bơi và ở hành lang nhà mình thì đó có phải cậu bé Quân hay không? Cô vẫn cứ thắc mắc vấn đề này, vì cô không hoàn toàn tin vào ma quỷ, hay có kẻ nào đó cố tình trêu ghẹo cô, thật là lạ, việc đầu tiên khi trở về khu nhà mình ở, Linh Chi chẳng nói chẳng rằng, kéo tay Bảo đi về phía tòa nhà, nơi có nhà của cậu bé Quân. Bảo cũng không thắc mắc nhiều, cứ im lặng đi theo.

    Linh Chi và Bảo đứng trước căn nhà của cậu bé Quân, cửa vẫn đóng im ỉm, cô ngập ngừng một lát rồi quyết định bấm chuông. Chuông cửa vừa reo lên một hồi, thì cửa khẽ mở, bà cô gọn gàng lúc trước lại xuất hiện, cô ta nghiêng đầu nhìn Linh Chi: "Hai em lại qua đây làm gì vậy? Không tìm thấy nhà cô Hà sao?"

    Linh ngập ngừng: "Dạ.. là.. em.. sang để gặp chị." Linh Chi không biết nên xưng hô thế nào, vì người phụ nữ trước mặt chỉ kém mẹ cô chắc một vài tuổi, vì lúc trước để làm cho mình lớn hơn tuổi thật một chút, để dùng cái cớ tìm cô Hà, nhưng cô cứ kệ để như vậy, tuy có hơi ngượng.

    Người phụ nữ tròn mắt ngạc nhiên: "Sang gặp chị à? Chị đâu có chữa được cái bệnh đấy của chồng em."

    Linh Chi trợn mắt vì ngạc nhiên, cô lắp bắp: "Chồng.. chồng em?"

    Người phụ nữ tủm tỉm: "Ừ, thì chị đoán thế." Nói đoạn thì đánh cái cằm về phía Bảo, rồi nháy mắt.

    Linh Chi nhìn sang Bảo rồi lè lưỡi trêu Bảo, Bảo thì mặt đỏ gay vì ngượng ngùng.

    Linh Chi cười ngượng với người phụ nữ rồi nói: "Thật ra, em là bạn của bé Quân, em biết bé vì cùng khu này với nhau, em sang muốn gặp và thăm bà của Quân."

    Người phụ nữ không chút nghi ngờ, liền mở rộng cửa mời Linh Chi và Bảo vào nhà. Trong nhà đã khác lúc trước Linh Chi và Bảo bước vào, tuy vẫn đồ đạc gọn gàng, nhưng rèm cửa cũng đã được kéo ra. Lúc này Linh Chi mới nhìn rõ những tấm ảnh được treo trên tường, trên đó có những nụ cười tươi rói hạnh phúc của gia đình bé Quân trước đây, cô tia mắt đến một tấm ảnh mà thấy lạnh sống lưng, vì cô nhận ra trong tấm ảnh đó có một cậu bé có má lúm đồng tiền đang cười tươi giơ cao huy chương vàng, đó chính là cậu bé cô gặp ở bể bơi.

    "Đó là ảnh chụp khi nó nhận được huy chương trong cuộc thi bơi lội của thành phố. Thằng bé bơi rất giỏi, nhưng không hiểu sao lại thế. Cô Hà vì không chịu được cú sốc nên đã bỏ đi, mà tội nhất là bà lão nhà này, bà ấy tự dằn vặt mình, rồi khóc mờ cả đôi mắt. Giờ thì thần kinh cũng không được như người thường, cứ nửa tỉnh nửa mê." Giọng nói của người phụ nữ cất lên khi thấy Linh Chi đang chăm chú nhìn tấm ảnh của Quân.

    Linh Chi thấy cay cay sống mũi, cô cảm thấy mình có thể hiểu được một chút nỗi đau này của những người ở lại trước người đã khuất. Linh Chi thở dài nói: "Bà đâu rồi chị?"

    Người phụ nữ nói sau khi đã mở cửa phòng ghé mắt vào trong, và thấy bà cụ đang ngủ: "Giờ bà đang ngủ rồi, chị phải cho bà uống thuốc an thần để bà ngủ được. Để khi khác thì thăm bà sau em ạ."

    Linh Chi quay lại nói: "Thế thì hôm nay em về, hôm tới em lại qua thăm bà."

    Người phụ nữ sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta túm lấy tay Linh Chi, móng tay cắm vào da thịt của Linh làm cô giật mình. Đôi mắt cô ta lúc này sắc lạnh, miệng ghé tai Linh Chi thì thầm có phần đe dọa: "Nói thật đi nào, cô bé muốn đến đây để làm gì?"

    Linh Chi hốt hoảng vì giọng nói đó làm cô nổi hết da gà da vịt toàn thân, không khí có phần căng thẳng làm cô lắp bắp: "Em.. em đến thăm bà của Quân.. thật.. thật mà chị."

    Người phụ nữ lại đột nhiên thả tay Linh Chi ra rồi cười lớn: "Chị đùa thôi mà."

    Linh Chi thở phào nhẹ nhõm, len lén gạt mồ hôi trên trán mình.

    Sau đó Linh Chi và Bảo còn ngồi đến gần trưa nghe người phụ nữ kể một vài chuyện về gia đình Quân rồi mới về, người phụ nữ này là bà con họ xa, đến giúp việc cho gia đình bé Quân cũng được gần một năm, vì bà nội Quân sau một lần bị ngã, chân đi lại khó khăn, nên gia đình cũng cần mướn một người để cơm nước chợ búa. Bà nội Quân là người vô cùng cẩn thận, tuy cháu là quán quân bơi lội, nhưng lần nào cháu xin đi bơi bà cũng phải đi theo, hôm đó vì nghĩ bà đau chân, Quân lại không muốn làm phiền bà, nên cậu bé đã lén tự đi, và không bao giờ có thể trở lại nữa. Mẹ Quân sau khi biết chuyện thì đã rất sốc và buồn giận, có cãi nhau với bà nội Quân và sau đó đã xách va li bỏ đi.

    *

    Chuyện của nhà bé Quân giờ thì Linh Chi đã rõ, nhưng cô lại đang suy nghĩ làm cách nào để thuyết phục mẹ của Quân đến bể bơi gặp em. Linh Chi không hiểu vì sao mình rất sốt sắng trong việc này, là do cậu bé Quân dọa sẽ bám lấy cô? Hay là cô thấy thương cảm cho cậu bé, khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé đáng thương ấy giàn giụa nước mắt? Hay còn một lý do nào khác?

    Giờ Linh Chi cũng không hiểu được, vì sao cứ có thứ gì đó thôi thúc cô đi hoàn thành tâm nguyện của cậu bé ma đó.

    * * *chap 9
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...