Tên truyện: Năm ấy, Tớ Thích Cậu Không Thấy Đường Đi Lối Về. Tác giả: Phong Mịch Thể loại: Ngôn tình tự truyện Lời tựa: Hồi tưởng quá khứ tươi đẹp Dựa trên một câu chuyện có thật, tác giả đã khắc họa cuộc đời mình qua ngòi bút lãng mạn, vẽ nên câu chuyện tình đẹp đẽ của Tiểu Thiết và Phong Nghị. ~~~ Thanh xuân có ai một lần mà lầm lỡ, có ai không vì cảm xúc bồng bột của mình mà quay đầu. Tiểu Thiết là cô gái tuổi 17, hồn nhiên, trong sáng, vui vẻ. Thế nhưng cuộc sống không bao giờ là dễ dàng với ai. Cũng vì Phong Nghị, cuộc đời cô đã rẽ hướng khác, biến cố xảy đến khiến cô phải mạnh mẽ, đối mặt. Bởi vì gặp được nên mới thích, nên mới hạnh phúc, lại càng đau lòng hơn. Nhưng Tiểu Thiết chưa bao giờ hối hận, ngày đó cô đã thương hết lòng.
Chương I. 1: Chúng ta đã từng quen biết Bấm để xem 5h hơn tại ktx trường Cô cùng đám bạn quyết định bỏ cơm của trường, họ xúng xính quần áo định bụng ăn xong sẽ đi chơi sau kì thi giữa kì mệt mỏi. Tiểu Thiết chăm gội đầu, cô mân mê mái tóc ngắn của mình, nhìn nó trẻ và hợp với tính cách của cô. Có lẽ một chút linh cảm nào đó mà Tiểu Thiết lo sợ cô sẽ gặp phải người đó. Với cô, người đó không còn là Phong Nghị mà cô biết trước đây. Không còn là người mà cô trông đợi mỗi chiều tà, mỗi buổi sớm mai khi đi học. Phong Nghị là mối tình đầu của cô, là người mà cô không ngại khó khăn để có được. Một chút ngọt, cay đắng và nước mắt cũng khiến hai người lạc nhau. Bước xuống ktx, bỗng từ xa xuất hiện chàng trai mặc sơ mi trắng, trên vai xách cây đàn guitar đang bước tới. Nhanh chóng nhận ra đó là Phong Nghị. Cũng hơn mấy tháng, cô ít khi gặp lại anh, mỗi lần gặp chắc cũng là nhờ thi học kì mà thôi. Tâm trạng có vẻ hơi khác, cái nhìn lạnh nhạt mà cô trao có phần đáng sợ. Đó là cái nhìn mà cô dành cho người đó sao. Một cô gái hồn nhiên nay lại trở thành người con gái trưởng thành với nụ cười âm ỉ. Hay là chính biến cố cuộc đời đã khiến cô phải như vậy. Cô lặng lẽ bước qua Phong Nghị, cậu ta có phần hơi ngạc nhiên bởi thái độ dứt khoát của Tiểu Thiết. Nhưng khó mà trách cô được, là do số phận trêu đùa, chắc vậy rồi. - Thiết, cậu ta đi sau lưng cậu kìa. - Chúng ta nhanh lên, không là trời tối mất. Vẫn là Phong Nghị, đệ nhất soái ca có khác, có lẽ trong mắt người ngoài, anh chính là như vậy. Duy chỉ có Tiểu Thiết mới hiểu rõ thật ra Phong Nghị cũng chỉ là một người bình thường, có vui có buồn, chỉ là anh ta che giấu quá nhiều tâm sự đằng sau nụ cười chết người ấy. (còn nữa) Ngoài lề: ~~nếu thật sự thời gian có thể ngưng tại khoảnh khắc này, em nhất định sẽ chạy tới bên anh, khóc lóc như một đứa con nít, bù lu bù loa gọi tên anh. Em nhớ anh rồi!
Chương I. 2 Bấm để xem - Phong Nghị, cậu và Tiểu Thiết thật sự đường ai nấy đi à? - Tôi nói với cậu rồi mà, lần này là thật. - Phong Nghị, tôi hỏi cậu. Cậu thật sự hết thích em gái tôi rồi à? - Nhất Đằng, đừng hỏi nữa, đã qua lâu lắm rồi. Nhất Đằng và Tiểu Thiết là anh em kết nghĩa, và đồng thời Nhất Đằng là bạn thân của Phong Nghị. Hai người họ học chung với nhau được 4 năm rồi, tính cách cả hai hoàn toàn khác nhau, cũng không biết sao họ có thể hợp nhau như vậy. Nếu Phong Nghị là người hiểu chuyện, ấm áp, và ít nói thì Nhất Đằng lại thích sự lạnh lùng, cậu ta thích nơi đông người chẳng hạn. Thấy Tiểu Thiết, cậu ta nhanh chóng chạy tới khoác vai bá cổ như trêu đùa Phong Nghị. - Tiểu công chúa của tôi, sao lại đi một mình rồi, cậu ta của em đâu? Tiểu Thiết ngơ ngác nhìn Đằng ca ca rồi rị cho cậu ta một cú đá đau điếng - Hỏi nhảm. - Đi. Đi với anh. Anh dẫn em đến một nơi. Không đợi cô trả lời, hai người nhanh chóng tới một khu vui chơi gần trường, bỏ mặc Phong Nghị đứng nhìn. Cô cảm thấy chỉ cần chọc tức anh là vui rồi.. Đã từng có một thời gian Phong Đại Thần và Tiểu Thiết rất vui vẻ. Hai người họ rất đẹp đôi, tuy không phải người con gái có sắc vóc trời ban nhưng sự tốt bụng của Thiết Thiết đủ để làm rung động con tim của Phong Nghị. Nhưng sau đó vì một số lí do mà hai người phải rời xa nhau. Không biết được tình cảm dành cho đối phương ra sao nhưng đến giờ hai người họ vẫn lẻ bóng. Có thể do chưa gặp người thích hợp hoặc lẽ không phải là đối phương nên càng không được. (còn nữa) ~~ngoài lề - Tại sao cậu lại từ chối đàn anh Phan Niên ở khóa trên vậy? - Cậu không nên thẳng thừng như vậy, cứ cho anh ấy cơ hội rồi quen thôi. - Tôi không thích anh ấy, không cần lí do gì cả - Tại sao chứ - Hạ Trang gặng hỏi - Vì không phải là Phong Nghị