Sóng Ký Ức: Bóng Tối Nơi Thiên Đường

Thảo luận trong 'Ít Nội Dung' bắt đầu bởi NDT73, 30 Tháng bảy 2025 lúc 3:21 AM.

  1. NDT73 NDT

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Sóng Ký Ức: Bóng Tối Nơi Thiên Đường – NDT

    [TG]Tác giả: NDT[/TG]

    [TL]Thể loại: Khoa học viễn tưởng, tâm lý, quân sự, hành động, giả lập ký ức[/TL]

    [ND]Một chiến sĩ trẻ lạc giữa ký ức bị lập trình và sự thật.

    Nguyễn Đức Nam – học viên ưu tú tại Học viện Chiến Lực – dần phát hiện ra cha mình có thể đang bị giam giữ trong một thế giới mô phỏng. Nhưng hệ thống không muốn cậu biết điều đó..

    > Ký ức là vũ khí. Nhưng cũng có thể là nhà tù.

    #khoa_học_viễn_tưởng #trí_nhớ #giả_lập #âm_mưu #quân_sự[/ND]

    ✎ **Chương 1: Thức dậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rengggg rengggg rengggg..

    Âm thanh lặp đi lặp lại từ chiếc đồng hồ báo thức hình dạng một phi cơ mô hình bay lượn quanh chiếc giường sắt kiểu quân đội. Từng vòng, từng vòng, phát ra hình ảnh ba chiều của một chiếc Gloster Gladiator-Sigma, phi công tí hon thò đầu ra khỏi buồng lái và gào lên:

    "07 giờ 30! Trễ giờ rồi! Mau dậy đi, học viên Nam!"

    Trên giường, một thanh niên trạc hai mươi lăm, cơ thể rắn chắc nhưng vẫn quấn trong chiếc chăn như xác ướp, rên lên một tiếng uể oải, cố vùi đầu sâu hơn vào gối.

    Tiếng bước chân từ dưới cầu thang vọng lên. Gấp gáp. Quen thuộc.

    ẦM!

    Cánh cửa bật mở. Bóng của mẹ cậu hiện lên – người phụ nữ trung niên, dáng hơi tròn, mái tóc muối tiêu cột gọn sau gáy, hai tay chống nạnh như chuẩn bị ra trận.

    "Mày tính ngủ tới khi lỡ hết buổi lễ nhập học à? Đứng dậy ngay, Nguyễn Đức Nam!"

    Nam mở mắt, ánh sáng rọi thẳng vào mặt. Cậu bật dậy, mắt vẫn còn đỏ ngầu vì thiếu ngủ, hét lên:

    "Con biết rồi! Hôm qua thức hơi muộn.."

    "Muộn? Cái tiệc chia tay bạn bè kéo tới tận hai giờ sáng thì muộn cái gì?"

    Không kịp nghe tiếp, Nam lao vào phòng tắm như gió. Nước lạnh dội xuống khiến cậu tỉnh táo. Ánh mắt trong gương phản chiếu một người lính tương lai – gương mặt trẻ nhưng ánh mắt mang vẻ từng trải, giống hệt người cha đã khuất mà cậu chưa từng quên.



    TÂN NAM – Solaria – Thủ phủ của một quốc gia hiện đại nhất hành tinh

    Truyền hình 3D phát bản tin sáng, giọng nữ robot đều đều vang lên từ tivi trong bếp:

    ".. Căng thẳng giữa đường phân định Vỹ Tuyến 38 tiếp tục leo thang. Chính quyền Liên Bang Tân Bắc từ chối đề xuất đàm phán, tuyên bố sẽ tiếp tục các hành động tuyên truyền tư tưởng. Công dân Tân Nam được khuyến cáo không tiếp xúc với bất kỳ tín hiệu phát thanh lạ nào gần biên giới.."

    Nam bước xuống, áo quân phục mặc vội, đón lấy tô phở thơm nghi ngút mẹ đã chuẩn bị. Mùi thịt bò giả lập trộn với hương rau sống thật khiến bụng cậu réo lên. Cậu không nói nhiều, chỉ cúi đầu lặng lẽ húp từng muỗng, tay run nhẹ.

    "Mẹ, lần này con đi.. không biết khi nào mới về.."

    "Thì bao lần nhập học mẹ chẳng tiễn mày? Cố gắng tốt nghiệp là được."

    "Không. Lần này khác.."

    Bà nhìn con trai, mắt chợt dừng lại ở vết sẹo nhỏ phía cổ tay trái – thứ mà chính quyền bắt học viên gắn chip để "tiện theo dõi tiến độ".

    "Con trai à, có điều gì con không nói với mẹ không?"

    Nam khựng lại một giây. Nhưng cậu chỉ cười nhạt:

    "Không đâu mẹ. Chỉ là con lo bài thi cuối năm thôi.."



    9 giờ sáng. Chiếc SkyBus của quân đội, sơn màu xanh sẫm, động cơ từ trường phản trọng lực rít nhẹ khi hạ cánh xuống đầu hẻm nhà Nam. Cậu vẫy tay chào mẹ, không dám nhìn lại quá lâu.

    "Con đi nhé.. Mẹ giữ sức khỏe."

    "Nhớ.. đừng để giống như cha con."

    Nam khựng lại. Nhưng rồi cúi đầu, bước lên xe.



    TRÊN SKYBUS – Trở lại Học viện Chiến Lực Tân Solaria

    Trên xe, đa phần là học viên năm cuối, những bộ quân phục chỉn chu che giấu sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. Nam ngồi cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài – nơi những dòng xe bay chồng tầng trên không, những tòa tháp năng lượng xuyên mây, và một thành phố tương lai hoa lệ nhưng.. có gì đó lạnh lẽo lạ thường.

    Bầu trời hôm nay xanh. Nhưng tâm trí Nam lại u ám.

    Nam lặng lẽ mở túi ngực, lấy ra một tấm ảnh đã mờ góc. Tấm ảnh duy nhất còn sót lại – cậu ngồi trong buồng lái mô phỏng cùng cha mình, ánh mắt cậu khi ấy đầy háo hức, còn cha thì cười hiền – nụ cười mà Nam không còn nhìn thấy từ 7 năm trước.

    "Cha mày hy sinh anh dũng trong chiến dịch Vùng Xanh. Không tìm thấy thi thể. Không cần điều tra thêm."

    Bản báo cáo tử trận ngắn gọn đến lạnh người. Nam đã từng không tin. Đã từng đào sâu từng bản đồ khu vực, từng đoạn băng radar bị nhiễu. Cậu từng viết thư cho ba đơn vị chỉ huy, từng lén truy cập vào hồ sơ mật của học viện..

    Không có gì. Mọi dấu vết đều biến mất như chưa từng tồn tại.

    Có một thời gian, Nam thức suốt đêm, tra cứu từng dòng mã ghi nhận từ hệ thống giám sát chiến đấu. Và rồi.. mỏi mệt. Bị cảnh cáo. Bị đưa vào danh sách "tâm lý bất ổn".

    Nam dừng lại. Bề ngoài là thế.

    Nhưng sâu bên trong, giữa những tầng ký ức bị kìm nén, một câu hỏi chưa từng chết:

    "Nếu ông thật sự chết.. thì tại sao không có thi thể? Không có dữ liệu? Và.. tại sao họ lại sợ mình hỏi thêm?"

    Nam từng nghĩ mình đã buông bỏ. Nhưng mỗi lần nhìn vào bức ảnh này – tim cậu vẫn nhói lên một nhịp.

    "Dù có phải một mình. Một ngày nào đó.. mình sẽ biết sự thật."

    Cậu nhét ảnh vào túi áo, mắt khẽ nhắm. Xe phản trọng lực bay qua những tầng mây nhân tạo, hướng về nơi mang danh thiên đường huấn luyện của những người hùng.
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...