Truyện Ngắn Son Đỏ - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 1 Tháng tám 2025 lúc 1:01 AM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    411
    [​IMG]

    Son Đỏ


    Tác giả: Rewrite

    Giới thiệu: Trong dòng chảy hỗn loạn của Sài Gòn – thành phố không ngủ, nơi tắc đường và deadline dí sát gót chân, Ngân bước ra ngoài với lớp son mỏng trên môi. Những ngày làm việc mệt mỏi, những đêm dài cô đơn nuốt chửng ký ức. Liệu lớp son ấy có che đậy được những vết nứt sâu thẳm trong tim cô? Hay nó sẽ trở thành chìa khóa mở ra sức mạnh thực sự?

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn "Khu Vườn Bí Mật" lấy cảm hứng từ bài hát "Đưa Nhau Đi Trốn"

    MỤC LỤC

    Chương 1: You won't break my soul

    Chương 2: Mùa Hè Bất Tận


    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chì Đennguyệt trần 1303 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2025 lúc 1:22 AM
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    411
    Chương 1: You won't break my soul

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    6: 30 sáng Thứ Sáu, chuông điện thoại rú lên:

    "You won't break my soul

    You won't break my soul

    You won't break my soul

    You won't break my soul"
    (Bài hát Break My Soul - Beyonce)

    Ngân giật bắn người, mí mắt dính chặt vào nhau. Tay cô quờ trên bàn, vô vọng – cố gắng bịt miệng kẻ đang cười nhạo vào mặt mình. Đêm qua, deadline cuối tháng lởn vởn trong đầu, con ma đói không ngừng gặm nhấm, khiến giấc ngủ chập chờn, chẳng khác nào nằm trên giường đinh.

    "Thứ Sáu." Cô lẩm bẩm vào gương: "Dài như tuần trăng mật của một con ốc sên bò ngang qua địa ngục." Căn phòng 15m² hiện ra. Chiếc giường chiếm 50% diện tích sàn, hòn đảo giữa biển đồ lộn xộn. Màn hình laptop vẫn mở dở file báo cáo doanh số từ tối qua, trong khi một làn khói bụi mờ ảo len lỏi vào cửa sổ cùng tia nắng, mang theo chút mùi đặc trưng của Sài Gòn, thành phố như tổ kiến, thích khiến con người ta mệt mỏi một cách tinh quái.

    Trước gương, ngón tay cô lướt trên thỏi son đỏ: "Giả vờ mạnh mẽ cũng là nghệ thuật sống sót." Lời lẩm bẩm ấy dính trên môi như lớp son đầu tiên. Tủ đồ đơn giản với áo sơ mi oversize màu kem và quần jeans bạc màu, bộ trang phục chiến đấu quen thuộc, như khiên giáp vụng về cho một ngày sales online đầy áp lực và châm biếm. Son đỏ là lớp vỏ bọc giúp cô sống sót qua ngày, và nhắc nhở rằng dù thế giới có sụp đổ, cô vẫn phải bước ra ngoài với nụ cười.

    7: 15 sáng.

    Ra khỏi chung cư, tiếng ồn ào hỗn độn của buổi sáng Sài Gòn ùa vào tai cô, tựa bản giao hưởng lạc điệu đầy ấn tượng về nhịp sống hiện đại mà cô đang cố gắng theo kịp.

    Ngân ghé quán bánh mì ven đường quen thuộc, nơi bà chủ phúc hậu luôn cười toe toét: "Ngân đây rồi! Thứ Sáu rồi, cố chút xíu nữa thôi em, cuối tuần nghỉ ngơi đi nhé!".

    Cô cười đáp lễ, nụ cười gượng gạo: "Dạ, làm cho em như mọi hôm. Đang cố đây chị. Nhưng mà nghỉ ngơi gì chị ơi, KPI nó dí sát nách em rồi!".

    Ổ bánh mì thịt nướng kẹp trứng nóng hổi trong tay, Ngân vừa bước đi trên vỉa hè vừa cắn vội, tay kia lướt điện thoại. Trang facebook của group "Chuyện Xàm Của Chị Em" hiện lên dòng trạng thái mới nhất từ một tài khoản ẩn danh: "Làm việc 12 tiếng/ngày: 300 tin nhắn, 50 cuộc gọi, 20 lần bị chửi vô cớ. Lương? Đủ mua.. Nước mắt."

    Ngân gật gù, gặp tri kỷ qua dòng trạng thái xa lạ, thầm cảm ơn người bạn ảo vừa nói hộ lòng mình. Tiếp theo, cô dừng chân tại quán cà phê take-away. Ly cà phê đẩy về phía cô: "Trông chị hôm nay." Anh barista nháy mắt: "Giống một đơn hàng sắp hoàn tiền quá hạn."

    "Ừ thì, khách đòi giá rẻ như đòi nợ mạng, sếp đòi KPI như đòi.. Linh hồn. Không bán thì chết với sếp, bán thì chết với lương!" Ngân cười, giọng đầy châm biếm nhưng không giấu nổi mệt mỏi. Uống một ngụm, rồi treo ly cà phê sữa đá vào móc xe, cô phóng xe máy lao vào dòng người đông nghịt, với hy vọng mong manh rằng con đường từ Thủ Đức sang Q. 3, nơi tòa nhà văn phòng chọc trời chứa công ty thương mại điện tử "khét tiếng" của cô, sẽ thông thoáng một cách kỳ diệu.

    Hy vọng tan. Chỉ còn lại mùi xăng xe, tiếng còi rít, và dòng người bất động. Ngân dựng chân chống giữa 'đặc sản Sài Gòn', thứ hỗn hợp của âm thanh từ động cơ xe máy và CO2, cô thở dài. Mồ hôi lấm tấm trên trán dù gió thổi. Ngón tay cô lướt trên màn hình, cuộn qua những nỗi buồn xa lạ – món hàng giảm giá trong khu chợ cảm xúc. Dòng chữ hiện lên: "Đang kẹt xe ở cửa ngõ Q. 1 qua Hàng Xanh, anh chị nào đi hướng này thì đổi tuyến nhé: Di chuyển 3km mất 45 phút. Đời dân văn phòng có sướng hơn ai?" Hàng trăm comment đồng cảm: "Về nhà chỉ muốn nằm chứ đừng nói ăn!", "Công sở là trò đùa của tư bản, xe cộ là công cụ tra tấn!"

    Ngân buông một tiếng thở đầy phân vân, like bài viết như một cái gật đầu trong tuyệt vọng. Cuối cùng, sau 45 phút vật lộn trong "chảo lửa" bê tông, cô đến được công ty lúc 8: 20, trễ 20 phút, tim đập thình thịch lo sợ ánh mắt "sát thủ" của sếp Minh.

    Bước vào văn phòng tầng 5, không khí đặc quánh mùi áp lực. Tin nhắn réo. Điện thoại gào. Bàn phím lách cách, khúc nhạc kinh dị của văn phòng 8 giờ sáng. Ngân vội vã chào Huy, cậu đồng nghiệp junior gầy gò, đeo kính cận, ngồi bàn bên cạnh đang căng mắt nhìn màn hình.

    "Sáng nay kẹt xe kinh hoàng Huy ơi! Hai chiếc taxi quẹt nhau, một chiếc xe máy bị ngã, hai người bị thương, xe cấp cứu, đã thế tụi nó còn lôi nhau ra chửi, không quan tâm đến thiên hạ, không cho ai đi.. Mẹ kiếp!" Ngân thở hổn hển, vứt túi xuống bàn.

    Huy quay sang, nụ cười toe toét cố che giấu quầng thâm dưới mắt: "Chuyện thường mà chị ơi! Em đến sớm mà cũng như không. Sếp Minh vừa nhắc, hôm nay cuối tháng, phải chốt ít nhất 20 đơn mới đạt chỉ tiêu. Chị xem inbox chưa? Khách réo như ong vỡ tổ!"

    Ngân gật đầu, mặt tái đi một chút. Cô bật laptop, hàng chục tin nhắn trên Zalo, Facebook Messenger, Shopee Chat nhảy lên, pháo hoa ngày tận thế giữa màn hình hỗn loạn: "Hàng tui đâu rồi? Đợi từ hôm qua!", "Giảm thêm 2% được không? Không tôi sang chỗ khác!", "Tư vấn size nhanh lên, tôi đang bận!", "Tháng này sàn có đợt khuyến mãi lớn nào không?"

    Ngân hít một hơi sâu, cố nén cơn đau đầu đang âm ỉ, như lời nhắc nhở lóng ngóng từ chính cơ thể mình giữa cơn bão công việc. Cô nhấc điện thoại, gọi cho một khách hàng quen đang ngập ngừng mua một lô hàng lớn: "Chị Linh ơi, em Ngân đây ạ! Lô sản phẩm chị thích hôm qua đang giảm sâu 15% đó chị, chỉ hôm nay thôi ạ. Chốt luôn cho em nhé? Em sẽ ship nhanh cho shop chị!" Giọng cô cố gắng ngọt ngào, tươi rói, trong khi mắt dán vào màn hình đầy những con số doanh thu còn thiếu.

    Làm sales giống nhảy dây trên vực thẳm, một bên khách hàng, một bên sếp dí nợ.. Cười tươi cho qua, mong là ổn!

    Giữa buổi, Ngân và Huy tranh thủ vài phút nhâm nhi cafe xả stress, như một khoảng nghỉ ngắn ngủi đầy tự trào trong guồng quay công việc. Huy than thở, giọng đầy mệt mỏi: "Chị Ngân ơi, nghe nói sắp có đợt xét duyệt tăng lương hả? OT hoài mà thưởng mông lung như một trò đùa!"

    Ngân chua chát cười: "Ừ thì, chị cũng hy vọng thế. Nhưng đừng trông mong nhiều.. lại vỡ mộng. Hè vừa rồi chị định đi Bali hay Phuket gì đó, nhưng giờ vẫn chỉ còn là.. Hình nền điện thoại." Câu nói vừa dứt, cô nhận ra sự mỉa mai đắng nghét trong chính lời mình.

    Rồi cơn bão ập đến. Khi kiểm tra danh sách khách hàng tiềm năng, Ngân chết lặng. Bà khách lớn, người mà cô đã miệt mài tư vấn suốt tuần qua, giải đáp từng thắc mắc nhỏ nhặt nhất về thành phần, hiệu quả sản phẩm, màu sắc, giá cả, đã đột ngột được ghi nhận "chốt đơn" bởi.. Lan, đồng nghiệp cùng team ngồi bàn đối diện. Máu dồn lên mặt Ngân, khiến cô cảm nhận rõ cơn giận dữ ập đến.

    Ngân đứng dậy. Ghế đổ ầm: "Lan." Giọng cô khô khốc khi bước tới bàn đối diện: "Tài khoản Nguyễn Thị Hương. Tôi đã chăm sóc từ Thứ Hai. Cô vừa đánh cắp nó."

    Lan ngẩng lên. Mái tóc nâu ánh kim loại dưới đèn neon trắng. Nụ cười của cô giống sticker trên Zalo: "Em đâu có cướp khách của chị! Khách tự nhắn tin hỏi em mà chị. Họ bảo chờ chị trả lời lâu quá nên hỏi em. Em tư vấn nhanh, họ ưng nên chốt luôn." Giọng Lan thanh thoát, vô tư, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự đắc thắng.

    "Em nói gì? Chị check lịch sử chat rõ ràng, họ đang hỏi chị về lô hàng mới sáng hôm nay! Em vào 'tư vấn nhanh' cái kiểu gì?" Giọng Ngân vút cao, thu hút sự chú ý của cả phòng. Cuộc tranh cãi trở nên gay gắt. Tiếng hơn thua, bào chữa của Lan và giọng run run phẫn nộ của Ngân hòa lẫn trong tiếng ồn văn phòng, tạo thành một thứ âm thanh chói tai.

    Cửa phòng sếp mở. Bóng anh đổ dài trên sàn – lưỡi dao cắt đôi không khí nặng nề. Sếp Minh, dáng cao ráo trong bộ vest xám, đôi mắt đằng sau cặp kính gọng kim loại lướt nhanh qua hai người. Không khí đông cứng lại, như một khoảnh khắc phân vân giữa im lặng và cơn bùng nổ sắp tới: "Chuyện gì xảy ra thế này?" Giọng anh trầm, đầy uy lực.

    Ngân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, trình bày ngắn gọn: "Anh Minh, khách Nguyễn Thị Hương là khách em đã tư vấn và chăm sóc suốt tuần qua, có đầy đủ lịch sử chat. Sáng hôm nay khách hỏi em về lô hàng mỹ phẩm mới, chưa kịp reply thì em Lan đã vào chốt đơn. KPI em đang thiếu, việc này khiến em rất khó đạt chỉ tiêu ạ."

    Lan nhanh nhảu cắt ngang, vẫn nụ cười tươi rói: "Anh Minh, em chỉ làm theo đúng quy trình thôi ạ. Khách tự động nhắn tin hỏi em, em tư vấn và họ đồng ý mua. Em đâu biết chị Ngân đang chăm khách này. Khách có quyền lựa chọn người tư vấn mà họ thấy hài lòng mà anh?"

    Sếp Minh nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi nhưng sắc lạnh. Anh đưa tay xoa thái dương, sau đó ra quyết định dứt khoát: "Lan, lần sau nếu thấy khách đang được đồng nghiệp khác chăm sóc, phải báo trước hoặc chuyển lại. Không được tự ý chốt đơn kiểu này.. Ngân." Anh quay sang cô: "Em bình tĩnh, cũng là đơn hàng của công ty mà. Anh sẽ xem xét lại chỉ tiêu và công của em, cũng như vấn đề này. Anh hiểu em cực.. Nhưng anh tin em, tháng nào em chẳng hoàn thành xuất sắc!"

    OT. Tối thứ Sáu. Hai từ rơi xuống như gạch đá. Ngân suýt bật khóc, cảm giác bất lực và phẫn uất dâng trào: Mình đang sống để làm việc hay làm việc để sống? Hay nghỉ quách cho rồi, kiếm chỗ khác? Ý nghĩ buông xuôi lóe lên mạnh mẽ. Cô định quay về bàn, lấy đơn nghỉ việc trong ngăn kéo, thứ cô đã viết nháp từ lâu trong những lúc tuyệt vọng.

    Nhưng sếp Minh đã kịp thời kéo cô ra một góc riêng. Ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút gì đó.. Tiếc nuối: "Ngân." Giọng anh thấp hơn, chân thành hơn: "Anh biết công việc khá áp lực, và việc Lan làm là không ổn. Nhưng em là nhân viên giỏi, chịu khó, trách nhiệm. Tuần sau anh sẽ đề xuất với bên trên về việc tăng lương cho team mình, đặc biệt là em. Cố lên, được không?"

    Lời hứa tăng lương như một liều thuốc kích thích nhẹ. Ngân nhìn vào đôi mắt mệt mỏi nhưng thành thật của sếp Minh. Cô gật đầu, không nói gì, cảm giác lẫn lộn giữa tức giận Lan, mệt mỏi vì OT, và một chút hy vọng le lói: "Dạ.. Em sẽ cố ạ." Cô quay về bàn, tiếp tục nhấc điện thoại, giọng cố gắng vui vẻ: "Alo chị Thảo ơi, em Ngân đây.. Em có lô hàng mới cho shop của chị.." Nhưng đôi mắt đã mờ đi vì nhìn màn hình laptop quá lâu, cơ thể như rã rời sau một ngày chưa qua nửa.

    17: 00 chiều.

    Hết giờ làm chính thức, nhưng Ngân vẫn ngồi đó, OT thêm hai giờ nữa để chốt bù những đơn hàng bị mất. Văn phòng dần vắng vẻ, chỉ còn tiếng bàn phím của cô vang vọng: Lời thì thầm cô đơn trong không gian lạnh lẽo. Cuối cùng, cô tắt máy trong trạng thái kiệt sức, bước ra khỏi tòa nhà lạnh lẽo, hít một hơi không khí ẩm ướt của Sài Gòn chiều muộn. Và rồi, "đặc sản" thứ hai của ngày thứ Sáu kinh hoàng ập tới: Tắc đường tan tầm. Dòng xe từ Q. 3 về Thủ Đức ùn ứ, nút chai khổng lồ giữa thế giới bê tông. Mưa lất phất bắt đầu rơi, làm đường trơn trượt, tiếng còi xe inh ỏi càng khiến đầu óc cô ong ong. Ngân thở. Một hơi thở dài nặng trịch.

    Sau hơn một giờ vật lộn giữa biển người, biển xe và mưa, Ngân về đến căn phòng nhỏ lúc gần 20: 00 tối. Cô vứt túi xách, cởi phăng đôi giày cao gót hành hạ đôi chân, rồi nằm vật xuống giường. Bụng cô gầm gừ, bản giao hưởng của sự bỏ bữa. Căn phòng nuốt chửng mọi âm thanh. Chỉ còn: Tiếng thở của Ngân. Tiếng máy lạnh rên rỉ. Tiếng cửa tủ lạnh sập lại như nắp quan tài.

    Ngân gượng dậy, làm cho mình tô mì Omachi cộng một quả trứng. Ngón tay cô lướt trên màn hình, cuộn qua những nỗi buồn xa lạ trong chợ mạng. Màn hình chuyển sang mạng xã hội X. Hashtag "Gen Z Mệt Mỏi" nhấp nháy, ngọn hải đăng dẫn lối đến những nỗi buồn tập thể. Ngân nhấp vào biểu tượng mặt nạ. Vương quốc của LunarEcho mở ra, nơi những vết nứt được trưng bày như tác phẩm nghệ thuật. Ngón tay gõ nhanh dòng trạng thái:

    "Thứ 6 kinh hoàng: Sếp dí KPI. Đồng nghiệp cướp công. Tắc đường hai tiếng. Về nhà – mì gói + nước mắt. Làm sales: Chạy marathon trên dây thép gai, cười đi cho qua ngày. Cười đi, Lunar ơi, ngày mai nắng sẽ lên?"

    Cô viết thêm mấy câu thơ ngẫu hứng:

    "Deadline cắn gót chân đau

    Khách hàng gào thét, lòng nào thảnh thơi?

    Tối về ôm chiếc giường trơ

    Ước mình là lá, gió thổi bay rồi.."


    Chưa đầy mười phút, bình luận ập đến. Hảo Duyên (avatar hoa cúc vàng) chị bạn cùng công ty reply: "Cô em mắc cạn như cá giữa phố thị tư bản! Mệt thì dừng chân, nhắm mắt và nghĩ về những điều tốt đẹp để tâm an, đời nhẹ. Nhớ câu của chị nè: 'Sống biết đủ là giàu có nhất'."

    Ngân cười khẽ, nhắn riêng:

    LunarEcho: [Hôm nay em muốn đấm Lan một phát. Giật khách trắng trợn, xong còn cười như hoa..]

    Hảo Duyên: [Cây độc cạnh đường, tránh xa kẻo ngạt. Thương người, nhưng đừng để họ chiếm năng lượng em. Bỏ đi, ngày mới sẽ khác!]

    Bảo Vy (avatar nắm đấm tím) like kèm comment sắc lẹm: [Làm mấy công việc độc hại như yêu trai đểu! Lunar mạnh mẽ lên, KPI không xứng đánh đổi sức khỏe. Mai ngủ nướng, coi phim Hàn, tự thưởng đi!]

    LunarEcho: [Ước được như chị. Nhưng sếp hứa tăng lương.. Tiền có sức hút ma mị lắm chị ạ!]

    Bảo Vy: [Lương tăng mà tim ngừng đập thì để làm gì? Chị từng hy sinh vì công ty, xong stress nặng, bỏ việc. Giờ freelance – nghèo hơn nhưng thở được!]

    Trong topic "Cân Bằng Áp Lực", Hoa Trâm (avatar mây trắng) viết: "Cũng đang bị deadline dí, nhưng vừa viết được một bài thơ giải tỏa đây.. Ahihi ^^"

    LunarEcho: [Thơ của em cũng từ nước mắt & mì gói mà ra! Chị gửi em xem với? ]

    Hoa Trâm tag LunarEcho và bài thơ "Chiếc lá và cơn gió vô thường" : "Anh đi như gió cuốn lá rơi / Em thành bụi cát giữa trời đơn côi.."

    Minh Châu (avatar meme chó khóc) chen ngang: [Drama đồng nghiệp của chị đâu? Chia sẻ một chút được không? ]

    Ngân cười rũ rượi, LunarEcho: [Con nhỏ đồng nghiệp giật khách, mặt dày hơn tường thành. Sếp bảo: 'Cố lên, anh tin em!'– Sau đó gạ tăng lương, đúng bản chất tư bản chủ nghĩa.]

    Quang Vinh (avatar cây bonsai) khuyên: [Bình tĩnh chị. Hãy tập thiền: Ngồi yên, đếm hơi thở, bỏ ngoài tai tiếng những 'hối thúc'. Thử đi, sẽ đỡ.]

    LunarEcho: [Cảm ơn anh. Nhưng thiền giữa Sài Gòn ồn ào.. Khó mà tĩnh tâm lắm! Khi nào trúng số rồi, em sẽ thử ngồi trên đống tiền để thiền. Để mai em mua một tờ, mong ông bà tổ tiên phù hộ.]

    Những dòng tương tác khiến lòng Ngân ấm dần. Con trỏ nhấp nháy trên file "Cô Gái Rời Phố". Một tiểu thuyết, một vũ trụ dang dở. Nhân vật chính tên Linh, 26 tuổi, quyết định rời bỏ Sài Gòn để đi tìm bình yên. Ngân gõ thêm vài dòng:

    "Linh nhìn ánh đèn thành phố từ cửa sổ căn phòng chung cư cũ ở ngoại ô. Chúng nhấp nháy như những con mắt mỉa mai.'Mày thuộc về đây, mày không thoát được đâu', chúng thì thầm. Cô với tay tắt đèn, bóng tối ôm lấy người như chiếc chăn cũ.."

    Ý tưởng đứt gãy, những mảnh ghép vụn vặt trong đầu óc mệt mỏi, hướng tới một hy vọng mong manh mai sau. Màn hình máy tính chói lóa, ánh sáng xanh rọi thẳng vào nỗi trống trải. Viết cái gì khi chính mình còn lạc lối? Cô tự vấn, rồi đóng file. Cô không biết phải viết gì cho chương tiếp theo.

    Chuyển sang YouTube, Ngân bật playlist Ballad cho trái tim mỏi mệt của mình. Rồi bài "Đưa Nhau Đi Trốn" vang lên, giọng của Đen và Linh Cáo như dao cứa:

    "Thật lòng em mơ mơ cùng anh đi đến tận cùng. Tận cùng chân mây vượt núi cao hay biển sâu. Biết mấy là yêu cho vừa, giết mấy thời gian cho vừa.."

    Rồi cô mở tiếp một bài nữa của Đen, "Bài Này Chill Phết" :

    "Những đôi giày cao gót chắc còn làm đau em

    Và tiền bao nhiêu cho đủ, ai biết ngày sau em

    Mắt em còn mỏi không? Tám tiếng nhìn màn hình

    Những tối đi về đơn độc em thấy lòng mình lặng thinh"


    Cô lướt xem comment bên dưới: "Nghe lúc 1h sáng, mưa ngoài cửa, một mình.. Tôi như chết." Ngân lướt qua, tim se thắt. Cô vào facebook, click vào video du lịch của Mai, biển xanh, cát trắng, Mai - cô bạn thời cấp ba cười tươi trong ảnh. Caption: "Freelancer tự do – bay khi nào muốn!" Một thoáng chạnh lòng: Ước gì..

    Trở lại youtube, Ngân định nghe thêm một bản nhạc, bất ngờ quảng cáo bật lên như lời nhạo báng: "Tour Bali 5 ngày chỉ 9.999k! Đặt ngay kẻo hết!" Ngân tắt máy. Bóng tối căn phòng nuốt chửng cô. Tiếng máy lạnh rè rè.

    Và ký ức ập đến, không báo trước, một cơn mưa rào, mang theo những khoảnh khắc giàu cảm xúc đầy trớ trêu về quá khứ. Hè năm 2021, quán cà phê gần ĐH Kinh Tế, Kiên ngồi đối diện, tay xoay ly cafe sữa: "Em định bỏ ngành Quản trị, chuyển sang viết lách?" Anh hỏi, mắt nheo lại.

    Ngân gật, giọng đầy nhiệt huyết nhưng non nớt: "Viết mới là đam mê! Kinh doanh chán ngắt." Kiên cười, nụ cười làm đôi mắt kính trễ xuống: "Cứ theo đuổi đi. Anh thích con người.. Bướng bỉnh của em. Nhưng mà này, trừ các nhà báo, chẳng mấy ai sống nổi bằng tiền viết lách đâu.. Em nên nghĩ kỹ về chuyện tài chính."

    Rồi những chiều ở công viên Tao Đàn. Bàn tay anh nắm tay cô ấm áp: "Sau này dù em có thất bại." Kiên nói khi hai đứa ngồi dưới gốc phượng già: "Cứ quay về đây. Anh là điểm tựa." Ngân tựa đầu lên vai anh, nghe tiếng tim đập đều đều như nhịp của sự bình yên.

    Nhưng kỷ niệm ngọt ngào phai đi. Thay vào đó là cuộc gọi ấy, một tối tháng 10/2022, mưa Sài Gòn xối xả.

    "Anh nhận offer sang Đà Nẵng." Giọng Kiên vang trong điện thoại, lạnh lùng hơn tiếng mưa rơi: "Công ty bảo nếu làm tốt, sẽ cử sang Nhật đào tạo.."

    Ngân thảng thốt: "Bao lâu?"

    "Ít nhất.. Một năm."

    Cô nắm chặt điện thoại: "Yêu xa? Anh nghĩ em chịu nổi?"

    Kiên im lặng. Tiếng thở dài: "Em không tin anh sao?"

    "Tin chứ! Nhưng khoảng cách không phải trò đùa!" Giọng cô vỡ òa: "Anh ở lại đi. Mình đang ổn mà.."

    "Đây là cơ hội vàng, Ngân." Giọng anh cứng rắn: "Anh phải đi. Sau này có thể xây dựng tương lai cho hai đứa."

    Những tháng yêu xa như cuộc chiến vụng về, nơi tình cảm phân vân giữa hy vọng và nỗi đau của khoảng cách. Tin nhắn thưa dần. Cuộc gọi video ngắn cũn. Rồi Kiên sang Nhật, 12 tiếng bay, 1 giờ chênh lệch. Ngân gọi lúc 10h tối Sài Gòn, anh bận họp. Anh gọi lúc 7h sáng, cô chưa ngủ dậy. Hai bờ đại dương, hai nhịp sống chênh vênh.

    Rồi trong một đêm mưa tầm tã, kỷ niệm ba năm yêu nhau. Ngân ngồi co ro trong phòng trọ, màn hình laptop hiện dòng chat của Kiên: "Anh không về được."

    Cô gọi qua messenger, giọng nghẹn đắng: "Mình chia tay đi anh."

    Im lặng. Chỉ còn tiếng mưa gào ngoài cửa sổ.

    "Em.. Nói thật đấy à?". Giọng Kiên xa vắng.

    "Thật. Khoảng cách này.. Em không chịu nổi."

    Một tiếng thở dài như tiếng gãy cánh: "Anh hiểu.. Thôi cũng tốt."

    "Tốt ư?". Ngân thốt lên trong bóng tối hiện tại, giọng khàn đặc. Nước mắt chảy dài, mặn chát trên môi. Kỷ niệm dịu dàng hóa thành mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào tim. Ngân nhận ra sự thật phũ phàng: Họ chia tay không chỉ vì khoảng cách. Mà vì Kiên không đủ dũng cảm để chọn cô, chọn ở lại. Và cô, dù miệng nói mạnh mẽ, cũng sợ hãi sự cô đơn.

    Ngân cuộn tròn trong chăn, cảm giác như căn phòng nhỏ này đang mở rộng ra vô tận, một khoảng không gian mênh mông chỉ toàn tiếng máy lạnh rên rỉ và những bóng tối nhảy múa trên tường. Mình là gì bây giờ? Cô tự hỏi, giọng thì thầm trong đầu, như đang nói chuyện với một người bạn vô hình – người mà Kiên từng ôm ấp, với những cuộc gọi muộn màng đầy tiếng cười và những bí mật nhỏ nhặt.

    Ngân mở điện thoại, mạng lag. Mẹ kiếp, lại còn thế nữa. Giờ thì sao? Buổi tối dài dằng dặc, cô lướt qua danh bạ điện thoại, ngón tay dừng lại ở tên anh ấy rồi lại xóa đi. Gọi cho ai bây giờ? Cho Trung Tâm Chăm Sóc Khách Hàng của Viettel để phàn nàn à? Hay cho ly cà phê nguội ngắt trên bàn, thứ duy nhất chứng kiến cô khóc thầm trong khi giả vờ bận rộn với file báo cáo?

    Mình thậm chí còn tưởng tượng ra những cuộc trò chuyện giả tạo, kiểu như "Hôm nay em bị đồng nghiệp giật khách đấy, anh nghĩ sao?" Chỉ để nhận lại sự im lặng – im lặng to lớn đến mức nó như một người bạn đồng hành, luôn ở đó, luôn nhắc nhở rằng cô đơn không phải là vắng bóng ai đó, mà là vắng bóng chính mình trong thế giới của người khác. Ừ thì, ít ra cô đơn cũng cho mình không gian để thở, dù hơi thở ấy nặng nề như đang hít phải khói bụi Sài Gòn vậy.

    Ngân ôm gối, thân thể co quắp. Tiếng nấc tắc nghẹn trong cổ họng. Ngoài cửa sổ, Sài Gòn vẫn rực rỡ ánh đèn, thành phố không ngủ, không thèm thấu hiểu nỗi đau một kẻ cô đơn. "Mạnh mẽ.. Là cô đơn mãi sao?" Cô thì thầm, giọng như tan vỡ.

    Rồi cô thiếp đi, nước mắt khô trên gối. Trong cơn mơ chập chờn, hình ảnh Kiên mơ hồ, một quá khứ chưa ngủ yên..

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chì Đendophuong2105 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2025 lúc 2:47 PM
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    411
    Chương 2: Mùa Hè Bất Tận

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8: 30 sáng Thứ Bảy.

    Tiếng "Ting" thông báo từ điện thoại rung lên: "Deadline cuối tháng đã dí sát gáy, nhưng hôm nay là thứ Bảy, tao được quyền ngủ nướng!" Dòng trạng thái của Mai, cô bạn thân, khiến Ngân bật cười. Cô vươn vai, xương khớp kêu răng rắc sau một tuần ngồi máy tính mười hai tiếng mỗi ngày. Sài Gòn ơi, cho tao xin một ngày thảnh thơi! Cô thì thầm, chân đung đưa khỏi mép giường.

    Trong bếp, mùi cà phê đắng quyện với bánh mì nướng thơm lừng. Ngân nhấm nháp bữa sáng vội vã, mắt dán vào màn hình điện thoại: Trên mạng xã hội, rôm rả với loạt ảnh check-in cafe cuối tuần. Hảo Duyên đăng tấm hình tĩnh tâm bên ly trà hoa cúc: "Sáng nay biết ơn vì được thở, các em ơi đừng để công việc nuốt lấy mình". Ngân thở dài, nhắn nhanh: "Em cũng chuẩn bị đi xả stress với hội bạn rồi chị ơi!" rồi vội vã lấy túi xách, bôi nhanh lớp son đỏ lên môi.

    9: 15 sáng.

    Quán cafe gần Nhà thờ Đức Bà. Gió sáng thổi nhẹ mang hơi mát sau cơn mưa đêm. Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, hòa cùng tiếng cười giòn tan của hội bạn của Ngân: Mai, Linh, Vy, Hương, đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ dưới tán ô lớn.

    Mai, cô bạn tóc bob nhuộm mảng xám khói, vẫy tay: "Ê Ngân! Muộn mười lăm phút rồi, tắc đường hay ngủ quên đấy?"

    "Cả hai!" Ngân cười toe, đẩy ghế ngồi xuống: "Xe Grab của chú tài mở bài hát buồn của Hà Anh Tuấn, tao suýt ngủ gật!"

    Linh đẩy ly latte tới: "Ghê hôm nay đi taxi luôn!" Chiếc túi đựng đồ chơi trẻ con kêu lục cục khi chân Linh chạm phải, bản nhạc riêng của người mẹ trẻ: "Uống đi em, lấy lại thần thái. Tuần trước chị mệt đứt hơi, thằng cu nhà chị sốt ba ngày liền.. Bữa nay ông xã ở nhà trông, nên mới ra ngoài được tí."

    Vy nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Lại chồng con.. À, đồ chơi gì đây?" Vy nhìn thấy món đồ chơi dưới chân chị Linh.

    "Xe múc có điều khiển." Linh cười gượng: "Vừa tranh thủ mua lúc nãy, mua ở shop đỡ tiền ship. Thằng cu đòi mẹ mua mãi mà bận quá!"

    Ngân gật gù: "Chị Linh siêu thật, vừa là mẹ, vừa đi dạy, chứ em làm sales thôi mà đã muốn đập điện thoại mấy lần. Hôm qua còn bị đồng nghiệp cùng phòng giật mất khách VIP của em!"

    Mai chống cằm, giọng đầy kinh nghiệm: "Tao thiết kế cũng từng bị đối tác cướp concept, quỵt tiền, rồi mày làm gì tiếp?"

    "Định nộp đơn nghỉ việc luôn!" Ngân hạ giọng: "Nhưng sếp kéo vào phòng riêng, bảo: 'Công ty cần người như em, anh sẽ đề xuất tăng lương'. Nghe xong.. Lại thấy mềm lòng."

    Vy gật gù: "Cũng may còn sếp tử tế. Chỗ chị làm, sếp toàn dí deadline rồi thưởng bằng.. Lời khen! Muốn chửi thề."

    Bầu không khí chùng xuống khi Hương, góc bàn im lặng bỗng run lên. Giọt nước mắt rơi xuống tách trà gừng: "Sơn." Hương nấc lên: "Và con Thảo.. Khách sạn Rex. Tin nhắn trong điện thoại nó.."

    Mai đập tay xuống bàn, ly nước rung lên: "Thằng khốn!"

    Hương gục mặt: "Tao phát hiện tin nhắn hẹn đi khách sạn trong điện thoại nó.. Đối chất thì con kia còn bảo 'tụi em chỉ hẹn đi công việc thôi chị đừng nghiêm trọng'.."

    Ngân nhỏ nhẹ hỏi: "Rồi mày tính sao?"

    "Thì ly hôn chứ sao! Tao chán lắm rồi!" Hương lấy khăn giấy lau nước mũi.

    Linh ôm chặt vai Hương: "Xót quá em! Nhưng em làm đúng, thà buông sớm!"

    Ngân nắm chặt tay Hương: "Cố lên, mọi chuyện rồi sẽ ổn!"

    Mai nhìn thẳng vào mắt Hương: "Tổ tiên ta là Trưng Trắc. Không phải búp bê để lũ đàn ông hưởng thụ và cắm sừng."

    Nụ cười đầu tiên nở trên môi Hương, mong manh tựa bong bóng xà phòng: "Tao may mắn vì có bọn mày."

    Vy cười: "Yêu đương gì thì yêu, nhưng tình bạn là số 1! Chụp ảnh kỷ niệm nào!"

    Cả hội chen chúc ôm nhau tạo dáng trước Nhà thờ Đức Bà. Ánh nắng rọi vào nụ cười của Hương, vẫn còn chút buồn, nhưng đã rạng rỡ hơn. Ngân ôm eo Mai thì thầm: "Tao mới nhận ra: Áp lực nào rồi cũng qua, miễn là có bạn bè bên cạnh!"

    11: 00 trưa, cơn mưa rào chợt đến, rồi tạnh nhanh, cả nhóm chia tay.

    Mai túm tay Ngân rủ đi dạo: "Công viên 30/4. Nơi phù hợp để chữa lành trái tim móp méo."

    Công viên sau cơn mưa là một bức tranh Monet với ánh nắng xuyên qua tán cây rọi thành vệt vàng trên thảm cỏ ẩm ướt, hơi nước bốc lên mờ ảo. Ngân hít sâu mùi đất ẩm, chân bước nhẹ trên lối đi lát gạch trơn. Họ ngồi xuống một ghế gỗ, Mai dùng giấy lau sạch băng ghế. Họ lại tám chuyện trên trời dưới biển, đến khi hai người bạn thân chẳng còn gì để nói với nhau, thì Mai cất giọng thì thầm pha chút tinh quái: "Thử thách đây: Ghế đá đằng kia, anh chàng áo xám đang đọc sách. Tao cá 500k mày không dám tới xin số!"

    Ngân liếc nhìn. Dưới tán cây, anh chàng áo xám, chân bắt chéo chữ ngũ, đang chìm trong cuốn sách như thể nó là thế giới duy nhất. Mái tóc rối che một phần gọng kính. Anh lật nhẹ nhàng từng trang giấy, dấu hiệu của kẻ đào sâu. Vẻ cô độc của anh như tấm gương phản chiếu chính cô đêm qua.

    Ngân thở dài: "Trời đất! Mặt dày kiểu đó chỉ có trong phim Hàn!" Nhưng mắt cô vẫn dán vào anh chàng.

    Mai cà khịa: "Sao vừa rồi mày huyên thuyên mình mạnh mẽ lắm mà?"

    Tim Ngân đập thình thịch: Nhịp điệu bối rối giữa sợ hãi và dũng cảm, cô ngập ngừng đáp lại: "Mạnh mẽ không phải không sợ.."

    Mai không buông tha: "Tưởng gì, chỉ lý thuyết suông!"

    Ngân ngoạm miếng bánh tráng trộn cuối cùng, nuốt chửng nỗi sợ cùng vị cay: "Được! Coi như.. Tập thể dục dũng cảm! Xem tao đây!"

    "Khoan.. Nếu không xin được số thì mày trả tao 200k nhé?"

    "Mày? Chơi luôn.. Hãy xem nhan sắc của bản cô nương lên tiếng!"

    Bước chân Ngân khẽ rung trên lối đi nhỏ trong công viên. Tiếng lá xào xạc dưới chân, như reo mừng: "Anh?" Tiếng gọi khẽ đủ để một con chim giật mình bay khỏi cành. Phong ngẩng lên. Đôi mắt sau kính giãn nở, như người vừa được đánh thức từ cơn mộng: "Cô.. À.. Em cần gì?"

    Ngân chỉ vào cuốn sách anh đang đọc - Từng Qua Tuổi Hai Mươi: "Sách anh đọc.. Trông hay quá. Em tò mò nên lại hỏi thăm."

    Phong mỉm cười, nụ cười đầu tiên làm khuôn mặt anh bừng sáng: "Một gã khờ." Anh nhếch mép: "Cố gắng giải mã trái tim bằng thuật toán. Giống.. Kiểu tự truyện." Anh nhìn cô chăm chú: "Em hay đọc sách?"

    "Lúc buồn thì đọc." Ngân đáp, chỉ vào bìa sách: "Mà hình như.. Anh cũng đang buồn?"

    Phong thở dài, đóng sách lại: "Chia tay người yêu 6 tháng trước. Giờ đọc sách để quên.. Nhưng càng đọc càng nhớ."

    Ngân hít sâu, giọng bỗng cứng rắn: "Cho em xin số anh nhé?" Ngân nói: "Vì em vừa đánh cược 500k vào lòng dũng cảm của mình."

    Không gian chùng xuống, khoảnh khắc im lặng đầy suy tư, chờ đợi một lời đáp bất ngờ. Tiếng thành phố ồn ào dường như im bặt. Phong nhìn cô đầy nghi hoặc: "Trò cá cược ngớ ngẩn nhất anh từng nghe." Anh nói: "Nhưng trái tim anh.. Vẫn đang trong chế độ Safe Mode."

    Ngân cúi mặt, má nóng bừng: "Vậy thôi em về.. Coi như mất 200k!" Cô quay đi, lòng chua xót: "Mạnh mẽ cái nỗi gì.."

    "Khoan!" Phong gọi. Anh đứng dậy, bước tới: "Thay vì số điện thoại.. Đi xem phim với anh tối mai không? Anh cần một người.. Vui tính như em để quên sầu. Từ ngày chia tay bạn gái, muốn đi xem phim, nhưng đi một mình thì kỳ quá!"

    Ngân chớp mắt, với vẻ ngạc nhiên vụng về như vừa bị kéo vào một câu chuyện lãng mạn kiểu Hàn, nhẹ nhàng đến không ngờ. Nắng chiếu qua kẽ lá rọi vào kính mắt Phong, làm lộ đôi mắt đen ẩn chứa nỗi cô đơn đồng điệu.

    "Phim.. Gì ạ?" Cô hỏi, giọng nhỏ, vo ve tựa muỗi trong không gian yên tĩnh

    "Phim Mùa Hè Bất Tận – nhẹ nhàng. Hoặc nếu em muốn khóc thì chúng ta xem Yêu Nhầm Bạn Thân!" Anh cười khẩy: "8h tối rạp CGV Nguyễn Du?"

    Ngân gật đầu, tim đập loạn nhịp. Phong đưa điện thoại: "Cho anh số em, anh sẽ nhá máy. Anh.. Không muốn em thua cá cược."

    Ngân quay về chỗ Mai, mặt đỏ bừng: "Mày thấy hết rồi đúng không? Tao ngượng chín mặt!" Cô hậm hực nhìn bạn.

    Mai cười nắc nẻ, không giấu nổi sự tinh quái: "Tao quay video làm bằng chứng nè! Nhưng công nhận anh chàng.. Chất phết! Trao giải 500k đây!"

    Ngân giật ngay tờ tiền, giọng lẩm bẩm: "Tiền thắng cược.. Còn chưa đủ bù tổn thương tâm lý!"

    Nhưng khi nhìn lại phía ghế đá, nơi Phong đã quay về với cuốn sách, vai anh bớt gồng hơn, cô bật cười.

    Mai huých vai: "Mạnh mẽ đúng nghĩa chưa? Đôi khi dũng cảm mở lời.. Là chìa khóa mở cánh cửa bất ngờ đấy!" Hai cô gái dạo bước dưới hàng cây. Ngân nắm chặt tờ 500k trong tay, nhưng thứ cô thực sự nắm giữ là.. Một cuộc hẹn bất ngờ.

    19: 15 tối Chủ Nhật.

    Chiếc váy trắng giản dị Ngân mặc bỗng dưng chật chội. Cô đứng trước gương tay run run cài khuy: Mình điên rồi sao? Hẹn hò với người lạ trong rạp chiếu phim chỉ sau.. Một ngày quen biết? Cô tự trách.

    Điện thoại rung, Phong nhắn: "Anh đang đợi dưới sảnh. Đừng trang điểm đậm quá, không cần thiết đâu!" Nụ cười bật ra trên môi Ngân, cô thở sâu, nói với chính mình: "Mạnh mẽ là dám phiêu lưu! Cố lên!"

    20: 00 tối.

    Phong đứng trước quầy vé của rạp CGV, hai tấm vé, hai ly nước và một túi bắp rang. Áo sơ mi xanh xắn gọn vào quần jeans, mái tóc rối được chải phẳng. Anh cười khi thấy Ngân bước ra từ nhà vệ sinh: "Em căng thẳng à?"

    "Vì em sợ.. À không, bình thường!" Ngân cười đùa, nhưng tim đập loạn khi nhận túi bắp từ tay anh. Hương bơ ngọt lịm.

    Phong mỉm cười: "Mình vào rạp thôi, phim sắp chiếu, anh đã chọn Mùa Hè Bất Tận, anh sợ lần đầu đi chơi mà em khóc thì kỳ cục lắm!"

    Ngân bước qua người soát vé, rồi ngẩng đầu hỏi: "Phim này happy ending chứ?"

    Phong gật gù: "Nghe nói vậy! Anh cũng chưa xem review!"

    "Là anh không chắc?"

    "Ừ! Đời đầy bất ngờ mà!"

    "Phim buồn thì anh liệu hồn!"

    Bóng tối rạp chiếu phim nuốt chửng họ vào ghế đôi cuối phòng, như lời mời gọi thơ mộng vào thế giới nội tâm đầy hy vọng. Màn hình chiếu cảnh biển xanh, hai nhân vật chính nắm tay nhau chạy trên cát.

    Phong thì thào: "Anh từng mơ làm nam chính trong phim đời mình. Giờ lại thành.. vai quần chúng."

    Ngân quay sang: "Sao anh chia tay?" Câu hỏi bật ra trước khi cô kịp ngăn miệng.

    Phong im lặng. Ánh sáng từ màn hình nhảy múa trên kính mắt anh: "Cô ấy là đồng nghiệp cũ. Bọn anh yêu nhau 3 năm..". Giọng anh chùng xuống: "Rồi anh phát hiện cô ấy đi resort với sếp.. Cô ấy bảo chỉ là đi công việc, nhưng anh phát hiện ảnh nhạy cảm!"

    Ngân nín thở, trong khoảnh khắc phân vân đầy châm biếm về những bất ngờ của trái tim vụng về: "Thứ đàn bà độc hại!" Cô thốt ra.

    Phong lắc đầu: "Không.. Lỗi tại anh. Anh ít có thời gian dành cho cô ấy, quên sinh nhật, nhỡ hẹn.. Cô ấy cần sự quan tâm.. Còn anh chỉ có công việc." Anh nhai miếng bắp rang rồi nói: "Giống cuốn sách em thấy hôm qua, gã khờ trong sách tưởng tình yêu tồn tại mãi dù không nuôi dưỡng."

    Ngân chạm tay vào cánh tay anh, hành động đầu tiên vượt qua ranh giới xa lạ: "Em hiểu. Nhưng phản bội không bao giờ là giải pháp.. Thà cứ nói chia tay thẳng còn tốt hơn là vụng trộm." Cô kể về Kiên: "Anh ấy chọn công việc ở Nhật thay vì ở lại. Em tưởng mình sẽ chết vì nhớ.. Hóa ra chỉ mất 2 năm để nhận ra: Tình yêu đủ lớn sẽ vượt biển. Còn tình yêu nhỏ.. Thì tự vỡ"

    Phong nhìn cô chăm chú. Trong bóng tối, đôi mắt anh ươn ướt: "Lạ nhỉ? Chúng ta gặp nhau khi cả hai đều.. Rạn nứt."

    Ngân mỉm cười: "Bắp rang này: Phải nứt ra mới thành bỏng ngọt!" Họ cùng cười khúc khích, tiếng cười tan vào nhạc phim.

    Phong đột ngột hỏi: "Sao em dám xin số anh chỉ vì.. 500k?"

    "Vì em mệt mỏi với sự an toàn!" Ngân đáp: "Sau chia tay, em sống trong vỏ ốc. Công việc, diễn đàn, bạn bè – tất cả đều là lãnh địa quen thuộc. Em cần một cú hích.. Dù là cá cược ngu ngốc!"

    "Không ngốc lắm đâu!" Phong nhếch môi cười.

    22: 00 tối.

    Phim kết thúc. Họ bước ra cửa rạp. Sài Gòn đêm mưa nhẹ, những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn. Phong mở ô che đầu Ngân: "Anh quên mang ô!.. Nhưng anh đã mua khi đợi em ở cổng chung cư. Mùa này lúc nào trời cũng đổ mưa được." Anh cười: "Lập trình viên luôn có plan B."

    Dưới chiếc ô nhỏ, khoảng cách hai người thu hẹp. Hơi ấm từ cánh tay Phong tỏa ra. Ngân kể chuyện công việc: "Hôm thứ Sáu, em suýt nghỉ việc vì đồng nghiệp giật khách. Nhưng sếp hứa tăng lương.. Haziii.. Thế giới tư bản này đầy kẻ cơ hội."

    Phong chăm chú nhìn cô: "Nhưng cũng có người như em – dũng cảm đến mức.. Liều lĩnh."

    Họ đứng chờ taxi. Mưa rơi dày hơn, tạt ướt vai Phong.

    "Khoảng cách an toàn giữa hai người là bao nhiêu?" Anh đột nhiên hỏi.

    "30cm theo khuyến cáo y tế!" Ngân cười đùa.

    "Vậy thì.. Chúng ta đang phạm luật." Phong thì thầm. Tay anh khẽ kéo cô sát lại. Trái tim Ngân đập cánh như chim trong lồng ngực chật hẹp. Phong nghiêng người. Thay vì hôn môi, anh đặt nhẹ nụ hôn lên trán Ngân, ấm áp và tôn trọng như lời hứa hẹn: "Cảm ơn em vì đã.. Liều lĩnh." Anh nói: "Nhờ em, anh đã thấy chút ánh sáng."

    Ngân ngước mắt. Ánh đèn vàng hắt lên kính mắt Phong, làm lộ rõ nỗi cô đơn đang tan chảy. Cô chẳng nghĩ ngợi, đặt tay lên má anh: "Chúng ta giống như đoạn code lỗi.. Cần một bản update mới."

    22: 40 tối.

    Phong đưa Ngân vào tận thang máy chung cư.

    "Em không mời anh lên nhà đâu!" Cô vội nói.

    "Anh chỉ muốn đảm bảo em về an toàn." Anh mỉm cười: "Như đã nói – anh có plan B nhưng không có ý đồ xấu!"

    Phong đặt cuốn sách "Từng Qua Tuổi 20" vào tay cô. Bìa sách ấm, như thể anh đã cầm nó suốt cả tiếng. Dòng chữ viết tay ở trang đầu tiên: "Gửi Ngân – người vừa xóa 'Safe Mode' trong tim tôi. Hãy thử viết chương mới cùng nhau? - Phong (kẻ lập trình mắc kẹt trong vòng lặp)"

    "Thứ Bảy tuần sau." Cô nói vội, mỉm cười: "Em mời anh đi cafe nhé, xem như trả lễ cuốn sách!"

    Cánh cửa thang máy khép lại, chôn chặt nỗi ngượng ngùng. Trong căn hộ tối om, cô dựa lưng vào cửa, Ngân giữ chặt cuốn sách, với nụ hôn trên trán còn ấm. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, nhưng trong tim cô, mặt trời đã ló rạng sau những vết nứt.

    8: 15 sáng thứ Tư.

    Ngân đứng trước cửa phòng sếp Minh, ngón tay khẽ chạm vào cuốn sách trong túi xách.

    Chương mới không cần bắt đầu bằng vị trí cao hơn. Cô tự nhủ: Mà bằng ranh giới rõ ràng hơn.

    "Cốc, cốc."

    "Vào đi!" Tiếng sếp Minh đứt quãng như thể vừa cãi nhau qua điện thoại.

    Ngân đặt tập tài liệu mỏng lên bàn: "Anh Minh, em không đòi lương cao hơn hay chức vụ mới. Em chỉ muốn hai điều:

    Một bộ quy tắc minh bạch về phân bổ khách hàng." Cô đẩy tập giấy về phía anh: "Và cam kết không yêu cầu OT khi có sự cố do đồng nghiệp gây ra."

    Sếp Minh nhíu mày lật giở tài liệu - 5 trang A4 đầy case study về xung đột nội bộ tại các công ty TMĐT: "Em lấy đâu ra thời gian nghiên cứu cái này?"

    "Từ những đêm mất ngủ vì sợ làm thêm giờ." Ngân đáp.

    Ánh nắng chiếu xiên qua kính cửa hắt lên vệt son đỏ trên môi cô.

    Anh thở dài đẩy kính lên trán: "Anh sẽ thử nghiệm quy tắc này trong tháng này. Nhưng em phải đối thoại trực tiếp với Lan. Đồng nghiệp vẫn là đồng nghiệp, anh không muốn không khí làm việc trong nhóm trở nên căng thẳng."

    "Vâng ạ." Ngân gật đầu: "Em sẽ nói chuyện với cô ấy. Không phải để hòa giải, mà để vạch rõ ranh giới."

    10: 00 sáng.

    Lan bước tới bàn Ngân, khuôn mặt căng cứng: "Sếp bảo chị muốn nói chuyện?"

    Ngân mở laptop, trình chiếu lịch sử chat với bà Hương: "Cô thấy không? Khách hỏi tôi lúc 9: 30 sáng, chị chốt đơn lúc 9: 40. Tôi không cần lời xin lỗi."

    Cô đẩy bản in quy tắc mới tới Lan: "Từ giờ, khách đang trong chat window của ai thì thuộc về người đó. Cô đồng ý không?"

    Im lặng. Tiếng bàn phím lách cách từ những bàn bên cạnh ngừng bặt. Lan cầm bút ký nguệch ngoạc vào bản thỏa thuận, mắt ngước lên nhìn Ngân: "Chị khác lạ thật đấy. Chị lấy đâu ra nhiều dũng khí vậy?"

    "Vì tôi học được rằng." Ngân cất bản thỏa thuận: "Son đỏ trên môi sẽ vô dụng nếu không có sức mạnh bên trong."

    12: 30 trưa.

    Ngân ngồi ăn cây kem ly một mình dưới tán cây công viên. Điện thoại rung.

    Phong nhắn: "Chương mới viết tới đâu rồi tác giả?"

    Cô nhắn lại, nụ cười lần đầu tiên không cần son tô điểm: "Đang viết dở tới dòng: 'Người phụ nữ ấy không còn sợ những vết nứt, vì cô đã học cách hàn gắn chúng bằng.. Ranh giới.'"

    Giữa Sài Gòn ngột ngạt, Ngân ngửa mặt hứng nắng. Vệt son trên môi cô đã phai sau bữa trưa, nhưng nét vẽ mới quanh trái tim thì vẫn đang tươi màu.

    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Chì Đennguyệt trần 1303 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2025 lúc 3:01 PM
  4. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    253
    Mình đã đọc chapter 1 tới hai lần, chỉ để cảm nhận. Và lần này, mình nghĩ mình đã hiểu nhân vật của bạn. Cuộc sống công sở: Ngột ngạt, khô khốc, có những ngày chỉ muốn đạp đổ tất cả để trốn thật xa. Giống như cách Đen hay hát "Đưa nhau đi trốn", mình cũng từng không dưới một lần, đứng giữa cơn bão deadline mà chỉ mong có ai đó chìa tay ra và nói: 'Bỏ hết đi, anh đưa em đi trốn'.

    Vậy nên, mình có thể đồng cảm.

    Dù sao thì.. giữa một sáng sớm lặng lẽ, chỉ có tiếng gõ phím nơi văn phòng, được lén đọc truyện này.. cũng là một niềm vui nho nhỏ.

    Mới review sơ sơ qua chapter 2: Sao lại có Phong của tôi ở đây, cái người kia?
     
    Chì ĐenRewrite4future thích bài này.
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    411
    ^^ Cảm ơn đọc giả đã ghé thăm truyện của mình. Đố đọc giả biết tên của nữ chính - "Ngân", được sáng tạo ra bằng các nào đấy?
     
  6. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    253
    Thì thích thì đặt thôi, cần gì có lý do chài.
     
    Rewrite4future thích bài này.
  7. Rewrite4future

    Bài viết:
    411
    Người bạn cũng biết là ai đấy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2025 lúc 10:20 AM
  8. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    253
    Bạn tên ngoài là tân hả?
     
    Rewrite4future thích bài này.
  9. Rewrite4future

    Bài viết:
    411
    Sặc! - Sai bét! Thôi, tập trung vào đọc truyện và viết cho mình vài cảm nhận nhé! Bye bye
     
  10. Tiên Phan Moderator

    Bài viết:
    300
    Đọc thử truyện mới của bạn nên để lại ít dòng cảm nhận. Trúng ý thì ok mà khác ý thì... thôi =))

    1. Hai chương truyện này thấy bạn dùng biện pháp so sánh rất nhiều. Điển hình là từ "như" đó.

    Mặc dù so sánh là một biện pháp tu từ hiệu quả nhưng nếu lặp lại liên tục nó sẽ khiến câu chuyện trở nên nặng nề, thiếu tự nhiên và làm người đọc cảm thấy mệt mỏi.

    Ví dụ trong truyện:
    "...như con ma đói..."
    "...như nằm trên giường đinh..."
    "...thành phố như tổ kiến..."
    "...như lớp son đầu tiên..."
    "...như khiên giáp vụng về..."
    "...như một lời nhắc nhở..."
    "...như một bản giao hưởng lạc điệu..."
    "...như gặp tri kỷ..."
    "...như một đơn hàng sắp hoàn tiền quá hạn..."
    "...sếp đòi KPI như đòi.. linh hồn..."
    "...như một cái gật đầu trong tuyệt vọng..."
    "...ánh mắt 'sát thủ' của sếp Minh..."
    "...như pháo hoa ngày tận thế..."
    "...như ong vỡ tổ..."
    "...như lời nhắc nhở lóng ngóng..."
    "...như nhảy dây trên vực thẳm..."
    "...thưởng mông lung như một trò đùa..."
    "...như một cái gật đầu trong tuyệt vọng..."
    "...khúc nhạc kinh dị của văn phòng..."
    "...nụ cười của cô giống sticker trên Zalo..."
    "...như một khoảnh khắc phân vân..."
    "...như gạch đá..."
    "...như một liều thuốc kích thích nhẹ..."
    "...như nút chai..."
    "...như lời thì thầm cô đơn..."
    "...như bản giao hưởng của sự bỏ bữa..."
    "...như một cái gật đầu trong tuyệt vọng..."
    "...như ngọn hải đăng..."
    "...như tác phẩm nghệ thuật..."
    "...như những con mắt mỉa mai..."
    "...như chiếc chăn cũ..."
    "...như những mảnh ghép lóng ngóng..."
    "...như dao cứa..."
    "...như chết..."
    "...như lời nhạo báng..."
    "...như tiếng thở của thành phố..."
    "...như cơn mưa rào giữa nắng..."
    "...như nhịp của sự bình yên..."
    "...lạnh lùng hơn tiếng mưa rơi..."
    "...như tiếng gãy cánh..."
    "...dịu dàng hóa thành mảnh vỡ sắc nhọn..."
    "...giọng như tan vỡ..."
    "...như một người bạn vô hình..."
    "...như đang hít phải khói bụi Sài Gòn..."
    "...như tan vỡ..."
    "...như những bóng tối nhảy múa trên tường..."

    => À nó hơi bị khủng khiếp nha!
    Những phép so sánh này có thể thay thế bằng cách diễn đạt khác, tập trung vào hành động hoặc cảm xúc trực tiếp của nhân vật. Ví dụ thay vì nói "Làm sales như nhảy dây trên vực thẳm," tác giả có thể miêu tả cảm giác của Ngân khi cố gắng giữ thăng bằng giữa khách hàng và sếp.

    Ví dụ cụ thể:

    Mỗi lần nhấc điện thoại, Ngân lại cảm thấy tay mình run lên. Cô phải giữ chặt chiếc bút, tưởng tượng như mình đang bám vào một sợi dây thừng mong manh, phía dưới là vực sâu của những con số KPI.

    2. Cốt truyện còn thiếu kịch tính: Nếu bạn không thích kịch tính, drama thì ít ra cũng cần phải có sự lôi cuốn để người ta không bỏ cuộc giữa chừng.

    Truyện dành khá nhiều thời gian để miêu tả những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực của Ngân, từ áp lực công việc đến nỗi buồn khi chia tay. Tuy nhiên, các sự kiện chính như việc Ngân bị đồng nghiệp cướp khách hay cuộc gặp gỡ với Phong lại diễn ra nhanh chóng, thiếu cao trào.

    Vấn đề: Mạch truyện hiện tại đi theo một công thức lặp lại: Ngân gặp vấn đề -> than thở -> vượt qua. Điều này khiến câu chuyện có cảm giác đều đều, ít có những nút thắt hay bất ngờ đáng nhớ.

    Giải pháp: Tác giả có thể xây dựng tình huống gay cấn hơn, ví dụ như đưa ra một thử thách khó khăn hơn cho Ngân, hoặc để mối quan hệ giữa cô và Phong phát triển chậm rãi và tự nhiên hơn.

    3. Diễn biến tâm lý nhân vật chưa thuyết phục:

    Ngân được giới thiệu là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lại thường xuyên than thở và rơi vào trạng thái bế tắc. Dù đây là một khía cạnh đời thường, sự thay đổi của cô ở cuối chương 2: quyết định nói chuyện với sếp và đồng nghiệp lại diễn ra quá đột ngột, chưa có đủ sự chuẩn bị về tâm lý.

    Vấn đề đặt ra: Người đọc chưa cảm nhận được một quá trình chín muồi để Ngân đưa ra quyết định thay đổi. Điều này khiến câu chuyện có phần thiếu logic và không đủ sức thuyết phục.

    Giải pháp: Tác giả có thể thêm vào những chi tiết nhỏ để thể hiện sự đấu tranh nội tâm của Ngân, để sự thay đổi của cô là kết quả của một quá trình tích lũy, thay vì chỉ là một quyết định chớp nhoáng.

    Truyện có một ý tưởng hay và nhân vật chính có tiềm năng lớn. Tuy nhiên, để câu chuyện cuốn hút hơn, tác giả có thể thử nghiệm với lối viết mới, giảm bớt sự sến sẩm của việc so sánh và tập trung hơn vào việc kể một câu chuyện tự nhiên, chân thật và nhiều kịch tính.

    Tóm lại, truyện này có cái tựa cũng gây chú ý nhưng mà nội dung đọc không đã. Nó bình bình ngang ngang á, đọc xong rồi không nhớ chi tiết đắt giá. Nói nôm na kiểu nó đẹp về câu chữ nhưng chỉ vậy thôi.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...