Ngôn Tình Someday, My Cinderella Will Come - Trangg Trangg

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trangg Trangg, 22 Tháng một 2020.

  1. Trangg Trangg

    Bài viết:
    33
    Someday, My Cinderella Will Come

    Tác giả: Trà Đào Cam Sả

    Thể loại: Ngôn tình.

    Tình trạng: Hoàn thành.

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Trangg

    * * *​

    Chiếc điện thoại đổ chuông, vang lên giai điệu quen thuộc từng ngày một. Tôi ngẩn người lại có chút đau lòng nhìn tên người hiển thị trên màn hình. Cũng không đắn đo gì nhiều, tôi bắt máy.

    "Alo".

    "..."

    "Hôm nay em ổn chứ?"

    "..."

    Đầu dây bên kia im lặng và dường như tôi nghe được tiếng thở đều đều của người đó. Vẫn là câu hỏi quen thuộc nhưng lại không có một câu trả lời giống như ngày hôm qua.

    "Hôm nay em ổn chứ?"

    "Em có thể sang đó không?"

    "Tất nhiên rồi."

    Giọng nói nghe thật bình thản nhưng tôi tự hỏi rằng có thật sự ổn như những gì em đang thể hiện?

    Một lát sau từ ngoài cửa nhà vang lên tiếng chuông. Tôi biết là em đã đến. Cố gắng nở một nụ cười mà tôi cho là thật tươi mặc dù bản thân thật miễn cưỡng. Tôi bước ra mở cửa và mời em vào nhà. Em ngồi xuống chiếc sofa, đầu cúi gằm không nhìn vào tôi. Tôi vào bếp, lấy cho em một cốc nước và chút bánh em thích, để lên bàn rồi ngồi xuống cùng em.

    "Anh.."

    "Anh ở đây."

    Em quay sang rồi ôm lấy tôi. Không phải là quá rõ ràng nhưng tôi biết rõ rằng em đang khóc. Đôi vai em run nhè nhẹ và những giọt nước mắt của em thấm ướt chiếc áo mà tôi đang mặc.

    Tôi im lặng không nói gì, chỉ đưa tay lên và xoa đầu em. Tôi thật muốn nói gì đó nhưng có lẽ sẽ khiến em tổn thương hơn.

    Tôi cũng không hỏi vì tôi biết. Nguyên nhân khiến em như vậy có lẽ là giữa em và anh ta đã có một trận cãi vã.

    Đối với tôi, em giống như cô bé lọ lem. Cô bé lọ lem trong câu chuyện cổ tích mà ngày xưa chúng ta hay đọc. Còn tôi giống như chú chuột nhỏ hay bên cạnh nàng trong câu chuyện đó.

    Mối quan hệ của chúng ta có lẽ không phải như tôi mong muốn nhưng giữa chúng ta, giữa mối quan hệ này, em luôn mỉm cười rất tươi. Giống như cô bé lọ lem khi được nhận lấy đôi giày thủy tinh để đến bên hoàng tử vậy.

    Quen biết nhau đã lâu, nói không có tình cảm chính là nói dối. Nhưng em không giống như tôi. Tình cảm của em chỉ là tình cảm dành cho một người bạn, một người anh trai không hơn không kém. Tôi không thể đòi hỏi gì hơn như vậy nữa. Tôi không thể nói ra, tôi chỉ có thể lựa chọn giữ lại và khóa kín những cảm xúc đó. Chỉ có thể đứng từ đằng sau và hy vọng rằng một lúc nào đó em sẽ quay lại và nhìn thấy tôi vẫn luôn chờ đợi.

    Xoa mái tóc của em làm tôi nhớ đến ngày hôm đó, ngày mà em và anh ta chính thức trở thành một cặp.

    Lúc đó như thế nào?

    Là em mỉm cười, nụ cười rực rỡ tựa như ánh mặt trời. Khuôn mặt vui vẻ và rạng rỡ kể lại rằng anh ta đã thổ lộ với em ra sao và câu trả lời của em là gì.

    Lúc đó tôi cảm thấy gì? Tựa như một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim tôi. Đau nhói. Cảm thấy vậy nhưng môi lại cười. Tôi chỉ cười và im lặng nghe em nói. Còn xoa đầu em và trêu chọc nhìn em đỏ mặt. Tựa như tự nhiên nhưng em đâu biết tôi cảm thấy như thế nào.

    Nhìn em khóc trong lòng, tôi chỉ có thể xoa đầu em như để an ủi.

    "Anh ở đây rồi."

    Em khóc tựa như nàng Cinderella khi bỏ đi khỏi bữa tiệc đã phát hiện ra chiếc giày thủy tinh đã biến mất. Khi cỗ xe ngựa trở lại thành quả bí ngô. Như tất cả mọi thứ dường như trở lại lúc ban đầu.

    Tôi hiểu, tôi đều hiểu nhưng tôi có thể làm gì đây?

    Sau ngày hôm đó khoảng vài ngày, em lại đến nhà tôi. Nhìn em đứng ở cửa với vẻ mặt vui vẻ như vậy, tôi đoán em và anh ta đã làm hòa với nhau rồi. Em ở lại và nói chuyện với tôi, hỏi han về ngày hôm nay của tôi. Nói về em đã làm những gì và đi chơi cùng với anh ta.

    Một lần nữa, bỏ qua cảm giác của mình, tôi làm vẻ mặt nhẹ nhõm khi hai người đã làm hòa và lắng nghe em nói. Trả lời những câu hỏi của em và nở nụ cười như mọi khi khi đối diện em.

    Rất nhiều ngày như vậy. Như nàng công chúa đã tìm được đường đi và đằng sau là chú chuột nhỏ bé luôn đi đằng sau với những tâm sự không thể nói.

    Rồi cũng đến một ngày, khi chuông cửa vang lên, tôi biết là em đến.

    Rồi khi mở cửa tôi đã rất bất ngờ và dường như muốn bật khóc khi thấy ánh hào quang nhỏ phát ra từ vật trang sức trên ngón tay đeo nhẫn của em. Chiếc nhẫn bạc đơn giản có đính một viên đá nhỏ ở giữa trong thật hoàn hảo trên bàn tay nhỏ bé của em.

    Gương mặt em hồng hào, miệng tươi cười và thở dốc. Có vẻ như em đã chạy đến đây.

    Như mọi khi tôi mời em vào nhà. Em ngồi xuống sofa và tôi mang nước cùng bánh ra cho em.

    Giống như ngày đầu tiên, gương mặt em rạng rỡ, miệng cười như một đóa hoa. Đôi mắt em ánh lên sự hạnh phúc lấp lánh khó che giấu.

    "Anh ấy đã cầu hôn em đó!"

    "Khi chúng em đang đi dạo ở công viên và anh ấy đã quỳ xuống. Đeo nhẫn vào tay em và ngỏ lời với em!"

    "Ôi trời! Anh tự hỏi rằng anh ta đã suy nghĩ kĩ chưa mà làm thế với khủng long như em?"

    "Sao anh cứ thích trêu em như vậy nhỉ?"

    Nhìn em hạnh phúc như vậy, tôi có thể nói gì đây? Giả bộ cười nói và trêu chọc, nhìn em bĩu môi và gương mặt ửng đỏ, tôi có thể nói gì đây?

    "Haha."

    "Anh cười gì chứ?"

    "Anh mừng là cuối cùng cũng có người cứu anh thoát khỏi em nha."

    Nhìn em giận dỗi nhưng lát sau lại quay ra vui vẻ trò chuyện như vậy. Sao tôi có thể nói ra những gì mình cảm nhận như thế?

    Hôm đó chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Về những tâm sự của em. Về những gì em muốn sau khi hai người kết hôn. Về tương lai của hai người. Tôi chỉ nói những điều cần thiết, mỉm cười và châm chọc như mọi khi vậy.

    Nàng Cinderella cuối cùng cũng tìm được chiếc giày thủy tinh rồi.

    Rồi cũng đến ngày đám cưới diễn ra. Tôi bước vào phòng thay đồ cho cô dâu, nhìn em trong chiếc váy cưới trắng, tôi cảm thấy em thật sự rất đẹp. Đôi chân trần của em hiện ra trên nền nhà trắng. Em không mang giày. Đó là bởi vì tôi đã yêu cầu em điều đó.

    "Anh đến rồi!"

    "Xin lỗi, anh đến trễ một lát!"

    Nói rồi tôi đưa ra chiếc hộp và mở ra. Bên trong đó là đôi giày thủy tinh của em. Nàng Cinderella đã lên chiếc xe bí ngô và trở về bên hoàng tử. Vậy thì nàng cần phải có đôi giày thủy tinh này phải không?

    Nhìn em mang chúng, tôi ước chỉ trong lúc này, thậm chí chỉ trong phút giây này, tôi mong em quay lại và nhìn thấy tôi đang ở ngay đây. Tôi vẫn luôn chờ đợi.

    "Phải hạnh phúc nhé!"

    "Vâng."

    Nhìn em mỉm cười như vậy, tôi như muốn bật khóc.

    Ngoài cửa có người tiến vào thông báo đã đến giờ cử hành hôn lễ. Em đứng lên, cầm lấy bó hoa xinh đẹp, tiến đến chỗ tôi.

    "Có thể giúp em kéo khăn voan xuống không?"

    Tôi mỉm cười và kéo chiếc khăn xuống giúp em. Như lần cuối cùng, mong muốn ở bên em, mong muốn được em nhìn thấy.

    "Đây nhé."

    "Cảm ơn anh!"

    Em bước ra ngoài và tiến vào nhà thờ. Nhìn bóng lưng em bước đi, từng bước từng bước cũng là lúc nước mắt tôi rơi xuống.

    "Phải thật hạnh phúc đấy!"

    Tôi hét lên. Cảm giác cổ họng như nghẹn lại bởi tiếng khóc.

    Tạm biệt em, nàng Cinderella! Hãy nhớ rằng tôi luôn ở đây! Luôn ở phía sau em mỗi khi em cần. Luôn mong ước em được hạnh phúc hơn bất cứ ai. Hạnh phúc nhé, Cinderella của tôi.

    Hết.
     
    Lam Nhạn, AlissaBughams thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...