* Bố cục: 2 phần đan xen nhau: - Câu 1, 2, 3, 5, 7: Cảnh trí Côn Sơn - Câu 4, 6, 8: Cuộc sống và tâm hồn Nguyễn Trãi ở Côn Sơn. Câu 1 (trang 80 sgk ngữ văn 7 tập 1) Bài ca Côn Sơn được viết theo thể thơ lục bát, thể thơ dân tộc. - Những câu sáu, tám liên kết với nhau - Tiếng cuối của câu sáu vần với thứ sáu của câu tám (rầm vần với cầm) - Tiếng cuối của vần tám hiệp vần với tiếng cuối của câu sáu tiếp theo Câu 2 (trang 80 sgk ngữ văn 7 tập 1) A, Nhân vật ta là tác giả B, Nhân vật ta là người yêu thiên nhiên: + Thích nghe tiếng suối chảy, tiếng suối như nghe âm thanh tiếng đàn của tự nhiên + Thích ngồi dưới bóng mát của cây cối trong rừng để ngâm thơ ⇒ Nhân vật "ta" hòa hợp với thiên nhiên, cảm nhận thiên nhiên bằng tâm hồn thi sĩ Tiếng suối được ví với tiếng đàn, đá rêu được ví với nệm êm → Cách ví von cho thấy nhân vật ta là người yêu thiên nhiên, giàu trí tưởng tượng như một nghệ sĩ tinh tế. Câu 3 (trang 64 sgk ngữ văn 7 tập 1) + Hình ảnh Côn Sơn được gợi tả với suối, với đá, với thông với trúc, có thảm rêu êm như chiếu + Thông, trúc là loại cây đẹp, tượng trưng, người quân tử → Cảnh Côn Sơn rất nên thơ, hữu tình, khoáng đạt. Con người biết tìm đến cảnh đẹp là người có tâm hồn thơ mộng, nhân cách thanh cao, yêu thiên nhiên Câu 4 (Trang 64 sgk ngữ văn 7 tập 1) + Nhân vật ta ngâm thơ nhàn trong màu xanh bóng râm của rừng trúc. → Đây là hình ảnh của những người hiền, những thánh nhân quân tử thường thấy trong thơ văn xưa + Với tinh về với tự nhiên, di dưỡng tinh thần → Nguyễn Trãi ở Côn Sơn với tinh thần của bậc quân tử Câu 5 (trang 64 sgk ngữ văn 7 tập 1) - Điệp từ: 5 lần từ "ta", 3 lần từ "như", 2 lần từ "Côn Sơn", 2 lần từ "có" - Điệp từ làm nổi bật nhân vật ta giữa thiên nhiên, khẳng định vẻ đẹp sẵn có của Côn Sơn - So sánh để tìm ra nét độc đáo của cảnh vật - Tạo cho câu thơ có giọng điệu êm ái, du dương - Ta khi đứng đầu, khi đứng giữa câu thơ, khi đối nhau qua một từ câu thơ, tạo nên sự uyển chuyển Luyện tập Bài 1 (trang 81 sgk ngữ văn 7 tập 1) Giống nhau: Hai cách ví von chỗ cùng lấy tiếng suối của thiên nhiên làm đối tượng để cảm thụ và so sánh + Nguyễn Trãi và Bác là những nhân cách lớn, với tâm hồn thi sĩ. - Khác biệt: Tiếng suối của Nguyễn Trãi gắn với địa danh Côn Sơn, suối của Côn Sơn, còn tiếng suối trong thơ Bác là tiếng suối vô danh + Nguyễn Trãi nghe tiếng suối như tiếng đàn, còn Bác nghe tiếng suối như tiếng hát, nhưng tiếng hát xa chứ không phải ở khoảng cách gần + Tiếng suối trong thơ Nguyễn Trãi có vẻ như được nghe vào ban ngày, tiếng suối trong thơ Bác cảm nhận trong đêm