Em trở về bên khung cửa mùa xuân Dọn lại mái nhà chim én về làm tổ Bức vẽ còn dang dở Em sẽ tô lại màu đỏ thắm ngôi nhà Nền trời xa là đám mây xốp trắng Và khóm hoa vàng đợi cơn gió vừa qua.. Em đã đi xa thật là xa Những chân trời chẳng có anh ở đó Em bay qua những miền trời ngập gió Thứ gió ngọt lành, và mát dịu, hơn anh Hít thở tự do và mơ giấc mộng lành Em đã thôi vẽ ước mơ về một miền cổ tích. Em cũng thôi khoanh những ngày mình xa nhau kín dần cuốn lịch Và chẳng để cửa chờ những tối bão giông Ở ngoài kia đời toàn là gió bụi Can cớ chi em thêm gió bão trong lòng Dù em biết mình một thời huyễn hoặc Bề bộn trong lòng những nhớ nhớ mong mong. Hình như đã một lần, anh có nhớ không? Em nói yêu anh nhiều như yêu tuổi trẻ Em đã nghĩ rằng chẳng gì là không thể Dẫu tháng ngày còn lắm chông gai Chỉ cần mình nắm tay nhau thật chặt Là đủ bước qua bao núi rộng sông dài. Nhưng em cũng biết, chỉ mình em chẳng đủ Yêu thương là chuyện của hai người Em có thể yêu anh hơn những gì em nói Nhưng anh thì đem lòng yêu giấc mộng xa xôi Những giấc mộng không bóng em ở đó Tuổi trẻ của mỗi người cũng chỉ một mà thôi. Nên mùa xuân này, em lại thắm màu môi Em tô lại màu bức tranh hạnh phúc Dĩ nhiên là bằng những nét đời rất thực Bằng bao dung, và cả những ngọt lành Và bằng niềm tin từ những điều giản dị Sẽ có một người yêu em hơn anh.. Trần Việt Anh