Nếu cho rằng không còn yêu nhau nữa Là đôi mình có thể quên nhau Anh cố say trong men đắng lệ sầu Giờ trước mắt tưởng chừng là ảo mộng Trong không gian vô hình như lắng đọng Nghĩ lại mình vì đâu đã mất em Hay tại mình chẳng yêu hết con tim Nên người mới về trong tay người lạ Dù cho em không thể là tất cả Nhưng thiếu nàng anh làm được gì đây Đêm qua đêm, ngày hết lại đến ngày Anh đong đếm thời gian trong nỗi nhớ có phải rằng tình đẹp khi dang dở Đời ấy vui khi tình đã lỡ duyên đầu Sỏi đá còn ôm nguyện ước cùng nhau trăng sao cũng muốn tình duyên hàn lại Lời yêu xưa trao em nào đâu ngại Vậy cớ gì ta phải sống thiếu em Để mơ hồ tên người ấy trong đêm Mà thao thức những giấc khuya trằn trọc Để mi anh chưa từng hề biết khóc Lại nghẹn ngào dòng huyết lệ tuôn rơi.. Khuyết danh.
Đêm cô sầu! Đêm cô tịch, đẫm muộn sương thiên. Gác lại thời gian, với muộn phiền. Đêm lại nôn nao, thời dĩ vãng. Ngày qua tất bật, với kim tiền. Thời gian đối mặt, sầu khổ quá! Khoảnh khắc ngày xưa, phúc đọa Tiên! Khó ngủ đêm này, ngồi độc ẩm. Buồn trang giấy trắng, viết.. vài thiên! (thuanthienmonchu)