Chúng ta thường coi những sự quan tâm của người thân yêu là hiển nhiên, để rồi khi bất chợt mất đi mới hối tiếc! Sau này vắng bóng mẹ cha Sau này vào ngày nắng Hay bất chợt ngày mưa Đi học đi làm về Không còn như trước nữa Bạn đã nghĩ đến chưa? Mở cửa bước vào nhà Không còn mẹ còn cha Nước mắt chợt ứa ra Quạnh hiu và buồn tủi. Ngày bạn không còn mẹ Nhắc nhở và chở che Nói hoài mà chẳng nghe Ăn uống và ngủ nghỉ Có đầy đủ hay không? Ngày mẹ ngồi ngóng trông Trời mưa dầm tầm tã Liệu nó có bị ướt Sướt mướt rồi ốm không Ngày mẹ chẳng yên lòng Cái này kia không biết Không như con người ta Chắc nó sẽ bị thiệt Tủi thân khóc một mình Sợ nó tự gánh vác Nặng nhọc chẳng ai thương Tính mẹ hay cằn nhằn Lo nó quên không nhớ Biết rồi mẹ nói mãi! Nhưng mẹ không an tâm Mặc cho nó cáu gắt Nhắc nhở cái nhỏ nhặt Để nó sẽ không quên. Vẫn ngày sau này đấy Mọi thứ thì vẫn vậy Nhưng chẳng như trước nữa Ngày bạn không còn cha Hi sinh thật thầm lặng, Quan tâm và lo lắng Nhưng không thể hiện ra Chỉ biết nói vài lời Công việc có bộn bề Hôn nhân mà đổ vỡ Hay mệt mỏi chán chường Vẫn cứ như ngày bé Hãy về đây với cha Không cho con tất cả Nhưng có tình yêu thương Vòng tay đủ rộng lớn Đủ để ôm lấy con Không sao đâu con à! Ai cũng có khó khăn Mỗi người một con đường Nắng mưa hay gió sương Nhất định phải bước tiếp Ta không bên con được Nhưng sẽ dõi theo con. Cái ngày sau này đó Không biết sẽ thế nào Nhưng có điều chắc chắn Là ngày bất hạnh nhất Ngày chỉ còn mình bạn Cô độc giữa nhân gian Không còn lời bảo ban Biết rồi mà nói mãi Thế giới thì rộng lớn Tình người bạc như vôi Cha mẹ không sớm tối Bên ta ân cần nữa Vì thế hãy trân trọng Những gì mình đang có Nắm lấy và nâng niu Để không phải hối tiếc Nhìn bia đá "giá như". Tác giả: ĐÀO THỊ THỦY NGÂN Mong sẽ chạm tới đáy lòng ai đó! Thân gửi!