Tác giả: Fuyu Tình trạng: Đã xuất bản Giới thiệu sách: Sau Lưng Một Vạt Nắng Có lẽ, tinh khôi và nguyên vẹn nhất vẫn là tình yêu học trò. Không phải là những cuộc tình phức tạp, không phảng phất mưu mô, không đầy mâu thuẫn, truyện tình cảm của Fuyu cứ len nhè nhẹ vào tim người. Một đóa cẩm tú cầu ướt sương, một nhành hồng mới nhú, một bông Nemophila xanh dịu.. Nếu bạn ưa những câu chuyện nhẹ nhàng. Nếu bạn thích một lần quay lại nếm vị của mối tình đầu thì Sau lưng một vạt nắng sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo. Nằm gọn trong quyển sách nhỏ xinh ấy là hai mươi hai câu chuyện nhẹ dịu và muôn màu. Màu của hoa lá, màu nắng, màu mưa, màu biển cả, đôi khi là cả màu của cơn gió quét qua quên mất đường về.. Thế đấy.. Rồi một ngày chợt nhận ra rằng mình chẳng phải là một hòm thư đi lạc nhận những bông tú cầu đi lạc. Chỉ là lâu nay, hạnh phúc chùng chình nhầm lẫn.. Rồi sẽ có lúc bạn đặt cho mình câu hỏi, liệu Fuyu có duyên nợ gì với loài cẩm tú cầu hay không, mà phảng phất trong rất nhiều câu chuyện, màu hoa ấy cứ lặp đi lặp lại đầy ám ảnh. Đôi khi mùi mặn mòi của biển cả ùa về quyện vào nỗi nhớ rất xa mang tên bạn-cùng-khu-phố. Có những thứ không phải là tình yêu, chỉ là sự nhầm lẫn con trẻ để ngộ nhận rất nhiều. Rồi như đã đủ lớn khôn, phát hiện ra tình yêu chân thật sẽ đến từ từ, chậm rãi nhưng bất ngờ, như chậu xương rồng sáng nay đột ngột bung nở một nụ hoa. Hoặc thảng như những cơn gió lãng đãng chẳng chịu dừng chân. Sôi nổi và nhiệt thành, nhưng chẳng thể nắm gọn trong lòng bàn tay. Chỉ đến khi thật sự mất đi, mới nhìn thấy có vạt nắng vẫn luôn trong vắt ngay phía sau mình. Sau lưng cô gái ấy luôn là vạt nắng ngơ ngác và lơ đễnh, nhưng đầy quan tâm.
00. Sau lưng một vạt nắng - Lời tựa Bấm để xem Lời tựa: Những buồn vui, hoang mang hay trống trải.. khi đã đi qua rồi, chỉ còn đọng lại luôn luôn là một vạt nắng tươi tắn. Tôi vẫn nhớ như in một buổi chiếu đã cũ, và tôi ở nhà một mình, tôi nhớ từ màu trời xam xám đến ngọn gió thổi thốc vào nhà nơi cửa sau. Chẳng có việc gì để làm nên tôi lôi bút chì ra gọt. Và truyện ngắn đầu tiên được hoàn chỉnh, trên một vài mảnh giấy, bằng cây bút chì chỉ còn một nửa, ngắn cũn. Đó là truyện ngắn có tên "Ai rồi cũng có Valentine" - mà sau này đã được sửa thành "Nếu cậu là con gái thì rất xinh". Sau này, có vài lần tôi ngưng viết, dừng hẳn một thời gian, nhưng chua bao giờ tôi cho phép mình nghĩ sẽ bỏ viết, để ngôn ngữ trở thành dang dở, còn những câu chuyện mở - kết lửng lơ. Vì thế, tuyển tập truyện ngắn "Sau lưng một vạt nắng" được ra mắt độc giả - như một cột mốc đánh dấu của tuổi trẻ, cũng là một lời nhắc nhở tôi phải luôn thôi thúc mình viết. Ở "Sau lưng mộc vạt nắng", có thể là chút bâng khuâng vương vẫn trong đêm rồi tan biến vào sáng sớm như sương. Hay nỗi buồn xám xịt, sủng sước, dai dẳng như một cơn mưa mà dẫu mưa tạnh, cảm giác ẩm ướt hãy còn vương trên tóc. Cũng có khi là nỗi nhớ xếp chồng theo ngày tháng, như bánh dâu tây ngàn lớp trong tủ kính phảng phất vị ngọt và chua.. Tất cả những cảm xúc đó, tôi nghĩ, bất cứ ai cũng đã trải qua dù nhiều hay ít, như tôi đã từng. Khi bắt đầu viết một câu chuyện, tôi luôn hy vọng nó sẽ giữ lại chút gì đó của riêng tôi trong từng thời điểm, dù là cơn mưa dai dẳng hay vị chua của chiếc bánh dâu tây.. Sau nữa, mới là "sự tham lam" khi hy vọng điều gì đó gửi được đến người đọc và trở thành một thứ gì đó của riêng họ. Quan trọng hơn hết thảy, những buồn vui, hoang mang hay trống trải.. khi đã đi qua rồi, chỉ còn đọng lại luôn luôn là một vạt nắng tươi tắn. Đủ khiến bạn mỉm cười. Fuyu.
01. Những bông tú cầu đi lạc Bấm để xem Truyện 1: Những bông tú cầu đi lạc Cậu luôn đến vào những buổi sáng sớm, khá đều đặn, khi sương còn ướt trên các đám cỏ và những tia nắng mong manh ngái ngủ rải rác trên lá. Lúc đến cũng như lúc đi, cậu lặng lẽ và im ắng như sợ bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ làm ai đó thức giấc và phát hiện ra hành động của mình. Cậu đặt vào hòm thư trước cửa nhà hàng xóm của tôi một bông hoa tú cầu. Cành hoa được cắm vào khe bỏ thư, còn bông hoa xinh xắn thì thò đầu ra ngoài rung rinh nhẹ nhàng đón nắng. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. Gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.] Tôi luôn thích dậy sớm vì đó là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của một ngày. Không khí trong lành, mát mẻ, tinh khiết giống khoảnh khắc khi một cơn mưa vừa tạnh. Và trong một buổi sớm như thế, tôi đã nhìn thấy cậu cùng cành hoa tú cầu. Để rồi sau đó nhận ra gần như hôm nào cậu cũng đến. Tôi gọi cậu là chàng trai Buổi sớm. Hôm nay cậu đến cùng với một cành hoa tú cầu màu trắng xanh. Chờ cho đến khi dáng cậu mất hút, tôi mới rời khỏi nhà mình để đến hòm thư mang bông hoa đó về. Dĩ nhiên tôi biết nó không phải dành tặng tôi. Cũng không phải vì tôi tham lam mà "chôm chỉa" hay ganh ghét cô gái nhà bên mà phá đám. Ngôi nhà đó chẳng có cô gái nào cả. Chính xác thì ngôi nhà đó đã lâu rồi chẳng có ai. Nghe đâu chủ nhân cũ đã ra nước ngoài, giao lại nhà này cho họ hàng trông coi, vài ba tháng mới có người qua dọn dẹp một lần. Những ngày đầu, tôi cứ lặng lẽ quan sát, mong cậu sẽ nhận ra không có ai ở đó và bỏ đi. Nhưng vì cậu chỉ đến vào những buổi sáng sớm nên không phát hiện ra. Và có lẽ cậu cũng có rất nhiều sự kiên nhẫn, vì nếu thấy bông hoa hôm qua vẫn còn đó, cậu chỉ cầm nó đi và thay bằng một bông hoa mới. Có những hôm lũ trẻ con lấy bông hoa nghịch, hôm sau quay lại thấy hòm thư rỗng tưởng có người nhận rồi thì cậu mỉm cười. Nụ cười tươi hiền lành đầy ám ảnh. Từ lúc đó, tôi đã thay cô gái không biết mặt kia nhận những bông hoa tú cầu. Tôi đã biện minh rằng vì mình thích loài hoa ấy nên không muốn lũ trẻ con vặt nhỏ từng cánh một, hay không muốn nhìn cảnh nó úa tàn dưới ánh nắng ban trưa. Tôi lờ đi cảm giác đồng cảm dành cho Chàng trai Buổi sớm vì câu chuyện mình tự tưởng tượng ra. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ta đã thích cô gái nhà bên, nhưng không biết cô gái đã dọn đi rồi, vậy nên cứ làm mãi một việc vô ích. Những tín hiệu cứ tha thiết gửi đi mà không bao giờ đến đươc nơi cần đến. Việc đó mới buồn làm sao. Tôi cũng không muốn nụ cười nắng sớm kia biến mất. * * * Những bông hoa tú cầu mà Chàng trai Buổi sớm mang đến luôn có hai màu: Một là trắng xanh, hai là hồng nhạt. Thế mà đột ngột, hôm nay, cậu mang đến một bông hoa tú cầu màu đỏ. Không nén nổi tò mò, tôi viết cho cậu một dòng ngắn củn trên tờ giấy nhỏ, bỏ vào một phong thư và dán vào đáy hòm để tránh người khác lấy được. Đoạn tôi viết một dòng siêu nhỏ: "Dưới đáy hòm thư có thư" trên một mảnh giấy gấp sao và dán dưới khe thư, cẩn thận để đảm bảo cậu ta đặt hoa vào sẽ phải nhìn thấy mà những người khác có nhìn ngang cũng không thèm để tâm. "Cậu tìm đâu ra những bông hoa tú câu màu đỏ thế?". "Tớ tự trồng đấy. Cũng đơn giản lắm. Tớ tìm hiểu thì biết độ pH trong đất sẽ quyết định màu của hoa tú cầu. Tớ làm theo như người ta hướng dẫn, đóng đinh xung quanh gốc hoa thì có được hoa tú cầu màu xanh. Tớ bón nhiều phân bón có hàm lượng phosphate lớn hoặc vôi bột quanh gốc thì được hoa có màu đỏ". Từ đó, bên cạnh những bông hoa tú cầu, tôi còn nhận được những dòng chữ dán dưới đáy hòm thư. Chúng tôi trao đổi thư cho nhau, chậm chạp như một con rùa. Vì trung bình phải mất hai ngày chúng tôi mới đọc được người kia viết cái gì. Ví dụ, sang hôm nay tôi dán thư thì sáng ngày mai Chàng trai Buổi im mới lấy thư đọc, và sáng ngày mốt tôi mới nhận được hồi âm. Nhưng chẳng ai hỏi địa chỉ email, vì có lẽ, cảm giác chờ đợi cũng rất thú vị. Từ những dòng chữ cậu viết, tôi cũng hình dung được đại khái về Chàng trai Buổi sớm ngoài vài điều đã góp nhặt từ trước: Tính kiên nhẫn vì vẫn đều đặn mang hoa đến, hơi nhút nhát vì chỉ dám tặng hoa mà thôi. Cậu thích những buổi tối leo lên sân thượng để ngắm các vì sao. Hiện cậu đang ôn thi chờ sang năm thi lại Đại học, giống tôi. Vì hôm thi Toán cậu bị sốt nhẹ nên làm bài không tốt lắm. Và để mình không quá rảnh rỗi nên cậu nên phụ việc ở một cửa hàng hoa tươi của người chị họ. "Tên cửa bàng là tên của một nữ thẩn trong thẩn thoại Hy Lạp. Cửa hàng cũng nhỏ thôi, chị mình thích cắm hoa trong những xô nhôm, vì chị ấy bị ám ảnh bởi chi tiết đó trong một cuốn sách chị ấy đã từng đọc". Vào những lần dạo quanh phố xá bằng xe đạp, tôi luôn vô thức nhìn tên các cửa hàng hoa tươi để xem thử có nhìn thấy cái tên nào quen thuộc đến mức nhìn thấy sẽ có cảm giác ngờ ngợ. Nữ thần Athena thông thái? Aphrodite xinh đẹp? Artemis lạnh lùng? Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy cửa hàng nào mang lại cảm giác ngờ ngợ như mong muốn. Chàng trai Buổi sớm miêu tả công việc của mình khá đơn giản. Cậu sẽ bê những chậu cảnh ra hứng nắng và rồi bê vào khi Trời tối. Sắp xếp các bó hoa, tính tiền. Riêng công việc gói hoa thì cậu chịu, vì tay chân rất vụng vé. "Việc mà tớ khoái nhất là vào cuối ngày có thể mang những bông hoa đã nở về nhà, nhất là hoa hồng. Người mua chỉ chọn những bông hoa còn là nụ hoặc chỉ mới hé vài cánh chứ chẳng ai chọn nhung bông hoa nở hết cả. Thường thì chúng sẽ chi có một lựa chọn là vào thùng rác. Tớ thấy tiếc, vì dù sao thì chúng cũng rất đẹp, nên xin mang về. Thế là gần như hôm nào mẹ tớ cũng có hoa để tha hồ trang trí mọi nơi trong nhà mà chẳng tốn xu nào cả". "Những bông hoa tú cầu cậu hay mang đến đây là cậu trồng hết à?". "Có những bông trồng. Có những bông mua. Vi hoa trồng thì không nở kịp để ngày nào cũng mang đến. Haha". Lúc đọc đến đấy tôi bật cười. Tôi thường chỉ hỏi, không trả lời các câu hỏi mang tính cá nhân vì sợ cậu biết mình là một kẻ mạo danh. Tôi định hỏi tại sao cậu biết tôi thích hoa tú cầu nhất, rồi nhớ ra mình chỉ là kẻ mạo danh. Cậu tặng cho cô gái nhà kế bên, không phải tôi. Đôi lúc lơ đễnh, tôi lại quên béng điều đó. Mà dạo gần đây tôi lơ đễnh khá nhiều nên không thể tự nhắc mình chỉ là một hòm thư lạc nhận những bông hoa tú cầu đi lạc. Không có gì hơn nữa. * * * Rất nhiều lần tôi đã viết những dòng "tự thú" cho cậu, kể hết tất cả mọi thứ, kể cả lý do vì sao tôi làm vậy. Nhưng hầu như chẳng lần nào dán dưới đáy hòm thư. Tôi chỉ vo tròn nó lại rồi ném vào thùng rác. Trong lá thư thứ nhất, tôi kể về câu chuyện của mình, về chính tôi, người đã từng thiết tha gửi đi những tín hiệu đến một người khác. Rồi mỗi ngày lại càng cảm thấy nỗi thất vọng xếp chồng lên nhau, ngày một nhiều thêm vì dường như người đó không hề nhận được. Hoặc tệ hơn, nhận được nhưng vờ như không biết. Đầu năm lớp mười hai, Phong đi du học. Những tháng đầu, hai đứa vẫn giữ liên lạc đểu đặn. Nhưng yêu xa như một lời nguyền mạnh mẽ hiếm người thoát được, tôi và cậu ấy cứ ngày một nhạt dần. Như cốc nước mía đầy những viên đá lạnh tan ra giữa trưa nắng mùa hè. Những email gửi đi từ Phong, từ tôi đến đối phương cứ vơi dần rồi thôi hẳn. Sau đó, tôi thấy cậu ấy thay đổi ảnh đại diện của mình chụp chung với cô bạn khác. Tôi lặng lẽ bấm nút like. Không ai nói một lời nhưng ai cũng hiểu. Tôi không sốc, vì đã đoán trước được, nhưng vẫn buồn bã như thường. Dù sau đó, tôi cũng quên Phong đi. Quên hẳn. Nhưng kí ức vẫn để lại một vết sẹo mờ. Đó là lý do tôi cảm thấy đồng cảm với Chàng trai Buổi sớm khi nhìn cậu cứ đều đặn mang hoa đến. Trong lá thư thứ hai, tôi viết, có lẽ hơn cả sự đồng cảm, tôi tìm thấy niềm vui từ cậu. Khi đọc những dòng chữ mới, những câu chuyện mới, khi nhận những bông hoa xinh xắn và cắm nó vào cốc thủy tinh. Tôi muốn giữ lại cảm giác chờ đợi để đến sáng ngày mới nhận những cành hoa, cả nỗi buồn khi nghĩ mình chỉ là một hòm thư lạc, chỉ nhận những cành hoa đi lạc. Dẫu niềm vui và nỗi buồn nhỏ như những viên kẹo, dù chúng ngọt hay đắng, tôi nếu muốn giữ lại. Tất cả. Lá thư thứ ba, tôi viết mình cảm thấy day dứt khi đã gieo cho cậu hy vọng. Nhưng đó là những hạt mầm đã chết không bao giờ có thể nảy mầm, đầm chồi, ra hoa và kết quả. Nó chỉ có thể nằm im mãi dưới lớp đất nâu mặc cho người khác ra sức chăm sóc. Vì thế, tôi xin lỗi cậu rất nhiều. Nhưng tôi luôn cho những lá thư ấy vào thùng rác. Vì tôi không muốn mất chàng trai Buổi sớm. Khi biết được sự thật, chắc chắn chiếc xe đạp màu xanh dương của cậu sẽ không xuất hiện trên con phố này nữa. * * * Một buổi chiểu, tôi thấy ngôi nhà kế bên đã có người đến xem và nghe loáng thoáng vài ngày nữa họ sẽ dọn đến. Có lẽ đó là điềm báo để tôi dừng tất cả những chuyện này lại, dù bản thân muốn hay không. Tối đó, bên cửa sổ, dưới những vì sao lấp lánh, tôi viết lá thư dài nhất mà mình từng viết. Tôi kể tất cả, ngoại trừ chuyện riêng của mình trong lá thư thứ nhất. Sáng mai, tôi dán nó ở vị trí cũ. Sáng hôm sau nữa, cậu không quay trở lại. Tôi đã đoán được như thế, nhưng vẫn buồn. Dù Chàng trai Buổi sớm không đến nữa, nhưng tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm. Vì thế, khoảng một tuần sau, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy cậu quay lại và đặt vào hòm thư nhà tôi một lá thư. Phải, hòm-thư-nhà-tôi, không phải nhà hàng xóm. "Tớ không giận cậu nữa. Lúc trước thì có, một chút, bây giờ thì hết rồi. Kể ra thì tớ không biết gì về người tớ định tặng hoa cả, ngoài việc người đó thích những bông hoa tú cầu. Tớ cũng chẳng biết gì về cậu, vậy nên việc gửi đi những bông hoa đến ai có lẽ cũng chẳng khác nhau lắm. Người mà tớ định tặng, tớ nghĩ, là mối tình đầu của mình. Mối tình đầu mà ai ai cũng có, ai ai cũng từng trải qua ấy. Cô bạn đó phụ trách chương trình phát thanh của trường mỗi giờ giải lao. Tớ rất thích nhạc bạn ấy chọn để phát. Có một lần, bạn ấy hát chạy bài" Goodbye "của Celine Dion theo yêu cầu của một bạn trong trường có mẹ bị ung thư mặc dù chương trình trước giờ chỉ phát nhạc có sẵn. Đoạn cuối, có lẽ bạn ẩy đã khóc một chút vì tớ nghe thấy giọng bị nghẽn lại. Sau vụ đó, nghe đâu bạn ấy bị phạt. Giọng bạn ấy tuyệt lắm. Từ đó tớ mới tìm hiếu xem cô bạn phát thanh viên Mười lăm phút mỗi ngày ấy là ai, quan sát bạn ấy, có lẽ là nhiều cảm xúc hơn thế nữa. Nhưng bạn ấy đã có người khác bên cạnh, nên tớ chỉ đứng ngoài vậy thôi. Một lẩn duy nhất, tớ tặng bài" Bless on the broken road "trong chương trình Mười lăm phút cho chính bạn ấy, giấu tên, vì người bạn kia đã đi du học. Nhưng chi thế thôi. Rồi tốt nghiệp. Sau đó, tớ nghe phong thanh họ đã chia tay. Tớ lại nghĩ, có lẽ mình nên thử đứng trước mặt bạn ấy xem sao. Nhưng rồi chuyện nhầm lẫn đã xảy ra, như cậu đã biết. Có lẽ việc này xảy đến là để khuyên tớ nên dừng lại". Tôi đọc lại lá thư vài lần nữa đế chắc chắn nó đang nói về.. mình. Chi tiết để tôi chắc chắn điều đó là bài hát "Goodbye" của chương trình Mười lăm phút. Tôi đã liều mạng hát nó vì file nhạc bị hỏng, mặc kệ sau đó bị phạt quét dọn văn phòng Đoàn một tuần vì thầy bảo tôi có hơi hướng muốn "nổi loạn", và lũ bạn thì trêu chọc vui vui giọng lu bể mà hát với hò. Vì tôi có cảm giác thôi thúc mạnh mẽ rằng khi đó có người cần nghe bài hát đó. "Đó chính là tớ". Tôi dán lá thư siêu ngắn đó dưới đáy hòm thư nhưng chàng trai Buổi sớm đã chẳng quay lại nữa. Sau ba ngày, tôi quyết định sẽ không ngồi đợi, tôi sẽ tự đi tìm cậu. Những ngày sau đó, tôi đạp xe lang thang khắp các phố để tìm một cửa hàng hoa có cái tên của một Nữ thần. Và rồi tôi đã tìm thấy. Flora - Nữ thần làm mặt đất nở hoa của thần thoại Hy Lạp - xinh xắn bên góc một ngã tư. Tôi đẩy cửa, cảm thấy ngón tay mình"hơi run, và gặp những xô nhôm cắm đầy hoa. Chàng trai Buổi sớm đang cắm cúi chỉnh sửa những bó hoa cẩm chướng đỏ ở cuối cửa hàng. - Quý khách muốn mua gì? Cậu quay lại, có vẻ ngạc nhiên khi thấy vị khách là tôi. Cậu không biết người nhận những bông hoa tú cầu là ai, nhưng chẳc chắn cậu biết tôi - cô phát thanh viên Mười lăm phút học cùng trường cấp ba với cậu. Tôi mỉm cười, cố gắng điểm tĩnh như một quý cô của thế kỷ 18. - Một bông hoa tú cầu đỏ, đó là thứ tớ muốn mua. Giao hàng tận nhà nhé. Tôi ghi nhanh địa chỉ nhà vào mảnh giấy nhỏ đặt trước quầy, đẩy về phía cậu. - Và lần này cậu sẽ không nhầm địa chỉ của tớ nữa chứ? Mà tớ có chút tò mò, ai đã cho cậu sai địa chỉ nhà tớ thế? Mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên. Còn tôi không ngăn được mình nở nụ cười. Tôi không thể miêu tả cho bạn rõ ràng cảm xúc của mình lúc này, khi biết mình không phải là một hòm thư lạc, và những bông hoa tú cầu cũng chưa bao giờ đi lạc. Nó gần giống như cảm giác của một mầm cây vừa tách vỏ và trồi lên khỏi mặt đất, nhận ra mình được tưới tắm dưới ánh mặt trời rực rỡ. Và mọi thứ xung quanh nó tốt đẹp đến mức hứa hẹn hạt mầm sẽ nở hoa.
02. Nếu cậu là con gái thì rất xinh Bấm để xem Truyện 2: Nếu cậu là con gái thì rất xinh. Valentine Trong những manga shoujo (Truyện tranh Nhật Bản dành cho con gái), Valentine là một dịp đặc biệt để các cô gái làm chocolate mang tặng người ấy, hoặc người tương lai có thể sẽ thành người ấy. Rồi thì các chàng trai sẽ nhận chocolate dù không thích đồ ngọt, và một câu chuyện lãng mạn ra đời. Tôi là con gái, nhưng nhìn thoáng qua tôi rất giống một cậu con trai. Và tôi là otaku (Dùng để gọi những người say mê truyện tranh, anime Nhật). Vấn đề nữa ở đây, tôi - một con mọt shounen (Truyện tranh Nhật Bản dành cho con trai), chăm chăm đọc shounen, thích mê shounen, nhất là Naruto. Trừ hai việc đó ra, tôi.. bình thường kinh khủng. Tôi có thể tán phét thoải mái với đám con gái cũng như con trai về nhiều thứ, như manga chẳng hạn (mà thực ra phần nhiều là manga). Nhưng hình như không nhiều đến thế những fan của manga nên nói chung tôi thích im lặng, hoặc quan sát mọi người, hoặc khoái chí với cuộc sống riêng của một otaku. Tôi chưa có người yêu, chưa từng thích ai đó (ngoài đời) - Naruto thì đương nhiên không được tính rồi.. Vì vậy, với tôi, Valentine chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Một ngày của tôi. Đi học, tan học, đến chỗ làm part-time, đi học thêm, sau giờ cơm tối tôi cùng cả nhà xem chương trình yêu thích và ăn hoa quả, rồi chui vào phòng, thanh toán đống bài tập, nghe một vài bài hát yêu thích rồi đi ngủ. Valentine tôi cũng định như thế mà thôi. Nhưng, hôm nay, Valentine, ngay khi cả nhà đang vừa ăn táo vừa xem tivi, mẹ chạy vội vào bếp một chốc lại trở ra ngay. - Chiều nay có người mang đến tặng con. Mẹ mỉm cười đầy ẩn ý. Bố chỉ nhìn tôi. Anh hai thì nhìn cái tivi. Hoa hồng trắng, đúng loại tôi thích. Chocolate nhân đậu phộng, đúng loại tôi thích. Tôi cẩm lấy chúng, ăn thêm một miếng táo, chẳng buồn nhìn ông anh trai - người đang ăn một lúc hai miếng táo. - Tất cả hết bao nhiêu vậy anh hai? Sợ em gái tủi thân khi không nhận được quà Valentine ạ? - Gì? - Ngừng nói, nhai, nuốt, rồi cười khùng khục. Mi nghĩ ta mua cho mi á? Không có đâu, ta còn không có tiền mua quà tặng bạn gái cơ mà. - Thật á? - Tôi ngạc nhiên. - Thật. Thế mày không thích à? Thế thì đưa đây anh trưng dụng làm quà tặng bạn gái cũng được. Dù gì cũng chưa hết Valentine. Tôi giằng lại hộp chocolate. Rồi ôm bó hoa cùng hộp chocolate lên phòng, không quên ném lại một cái nhìn đầy đe dọa. Kế hoạch thay đổi. Tôi nhanh chóng làm gọn đống bài tập và sau đó vận động trí não tìm hiểu xem ai tặng quà Valentine cho mình. Không thiệp, không tin nhắn, không một mẩu giấy. Tôi đành treo bó hoa lên để làm hoa khô. Trên đời này có đứa con trai thích mình theo kiểu đặc biệt thật hay sao? Có khi nào.. đó lại là một đứa con gái không nhỉ? Đã bảo là tôi nhìn giống một cậu con trai mà! Trước Valentine - Này, cậu là con trai hay con gái đấy? Kẻ vào muộn năm phút tiết học thêm Anh văn của thầy Giang vừa hỏi tôi. Hắn ngồi cạnh tôi. Tôi không giận vì bị nhầm là con trai. Dù sao thì với mái tóc cắt ngắn theo kiểu Nhật và cách ăn mặc của tôi thi bị nhầm cũng là chuyện bình thường. Cái hôm tôi bị bôi kẹo cao su lên tóc, gỡ không được nên đành cắt tóc ngắn, về đến nhà mẹ trông thấy còn phải thốt lên: "Trông con đẹp trai thế". Nhưng tôi thắc mắc không hiểu sao cậu ta lại quan tâm đến chuyện này. - Sao cậu hỏi tôi thế? - Không có ý xúc phạm gì đâu. Chỉ là, nếu cậu là con trai trông cậu rất dễ thương, còn nếu cậu là con gái thì rất xinh. Dễ thương và xinh có khác nghĩa gì nhau không nhỉ? Tôi đang nghĩ thế thì Phong - thằng bạn cùng lớp vừa vào muộn, ngồi giữa hai chúng tôi, đập đập vai tôi như chiến hữu. - Bạn tớ này, con gái đấy, tin không? Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt không ngạc nhiên mà đầy thú vị. Tôi có cảm giác cậu ta đang mỉm cười. - Tin chứ. Bạn ấy xinh thế cơ mà. Tên cậu ta là Khanh. Một anh chàng rất thích chơi bóng chuyền, cũng có mặt trong đội tuyển của trường, nhưng đa phần là dự bị (có lẽ vì tài năng không đủ để vào đội tuyển chính thức). Dù vậy, Khanh vẫn hot vì là một tay ghi-ta cừ khôi chẳng khi nào vắng mặt trong các buổi văn nghệ của trường. Cậu ta hát rất tuyệt. Tôi mới nhớ ra đẩu năm có ấn tượng với một cậu nam sinh gảy đàn và hát một bài hát tự sáng tác. Nội dung bài hát đại khái nói về cảm xúc của một anh chàng, nhìn thấy một cô gái đạp xe ngang qua, gió và nắng đểu lấp lánh. Tôi nhớ có vài câu. Vòng xe quay đều, quay đều, và gió mát ngang qua mắt ai Bạn đi ngang qua tôi Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn Và trái tim tôi cũng thế Hóa ra cậu nam sinh đó là Khanh. Sau hôm đó, tôi nhận thấy mình gặp mặt cậu ta hơi nhiều. Hôm học thêm nào cũng ngồi cạnh tôi, hỏi mấy câu trong bài tập, nhờ tôi dịch hộ vài đoạn. Thậm chí có lần khi tôi đi ngang qua lớp cậu ta, cậu ta chạy ra chặn tôi lại. - Vân Anh đi đâu đây? - Căn-tin. - Vậy mua giùm tớ ổ bánh mì ngọt. Rối cậu ta giúi tiền vào tay tôi, chạy biến vào trong lớp. Tự nhiên cứ như thể chúng tôi quen thân nhau lắm. Tôi cũng mặc kệ. Dù sao cũng chỉ là ổ bánh mì, chẳng nặng né gì. Lúc mua xong, cậu ta bẻ cho tôi một nửa. Có hôm Khanh chạy sang lớp tôi, vẫy tôi ra rồi nhờ tôi nhận xét hộ bài hát cậu ta vừa viết. Mãi rồi tôi cũng quen dần với sự có mặt của Khanh. Thậm chí rất thích nghe những bài hát mới của cậu ấy, dù có những bài nghe rất nhảm. Như "Tôi mua thật nhiêu bánh quy, nhưng chẳng ai ăn, Tôi buồn nên rủ mèo yêu cùng ăn". Gương mặt cậu ta rất ngộ mỗi lần nghe nhận xét của tôi về những bài hát. Ví dụ như khi tôi khen "Hay" thì cậu ta nở một nụ cười kiêu hãnh vui vẻ. Nhưng nếu tôi bảo "Nhảm" thì cậu ta như một trái mận hết nước, héo hắt, nhìn chằm chằm vào bản nhạc xem chỗ nào không ổn. Cũng thú vị. Cho dù cậu ấy cóc biết gì về manga. Sau Valentine Đã bốn ngày sau Valentine. Tôi nghĩ chắc người tặng quà ghi tên sau lớp vỏ gói kẹo chocolate nên tích cực ăn. Hết hộp rồi chẳng còn gì. Tên thì chẳng thấy đâu, mà có khi tôi lại tăng cân. Nghĩ mãi không biết là ai, tôi cảm thấy hơi bực bội. Không phải vì người tặng quà không ghi tên mà cảm giác giống như khi không giải được một bài toán khó. Có lúc tôi nghĩ hay là mình lên loa phát thanh trường mà oang oang: "Ai tặng quà Valentine cho bạn Vân Anh, lớp 12A9, thì liên lạc với bạn ấy nhé". Dĩ nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Tôi thích cái ghế đá dưới gốc cây bàng. Mà thật ra là tôi thích cây bàng già cổ thụ ấy thì đúng hơn. Lớp gỗ xù xì, tán rộng, cành lá không đếm xuể. Cứ thỉnh thoảng tôi ra đó ngồi, nghe Gió thổi qua mặt mát rượi. Hiện giờ, lá bàng xanh um. Nhưng tôi không thích cái màu xanh ấy bằng cái màu đỏ vàng lẫn lộn, lá rụng khắp sân. Ngước nhìn tán lá xanh um, tự dưng lại thấy muốn nhìn hoa bàng li ti rơi rơi. - Này, sao buồn thế? - Tớ có buồn đâu. - Tôi đáp. Là Khanh. Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, cũng ngước mắt nhìn cái màu xanh dịu mát. Hôm Valentine có nhận được quà của ai không? - Không - Tối nói dối - Còn cậu thì chắc nhiều. - Không có đâu. Lại thêm một kẻ nói dối, tôi nghĩ. Khanh là nam sinh rất nổi tiếng trong trường, mà trông cũng chẳng tệ. Cậu ta hẳn là một trong những người lý tưởng để trở thành người ấy của các bạn gái trong trường. Không nhận được cả xe tải chocolate còn tin chứ làm gì có chuyện không nhận được gì. Khanh ném cho tôi một viên chocolate. Tôi bóc vỏ, cho vào miệng. Chocolate nhân đậu phộng. Mùi vị quen thuộc. - Trước Valentine tớ phao tin là tớ có di-ép (Viết tắt của GF – Girl friend) rồi nên chẳng ai tặng tớ chocolate cả. Còn Vân Anh sao mà không có được chứ? - Không có. Khanh vẫn nhìn những tán lá bàng xanh um. - Thế hoa hồng trắng không được tính là quà Valentine à? Phải là hoa hồng đỏ hả? Tôi nhìn Khanh, bằng đôi mắt tròn xoe. Khanh nhìn lại tôi. Tôi lại có cảm giác cậu ta đang mỉm cười. Tôi ngồi yên trên ghế đá, gió mát qua hai má nóng bừng. Tự nhiên tôi thấy lòng mình cũng mềm như con gái. Mà tôi là con gái mà, nhỉ? Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn. Và trái tim tôi cũng thế.
03. Âm thanh của Sora Bấm để xem Truyện 3: Âm thanh của Sora Tôi nghe thấy âm thanh đó. Tơ rinh, tơ rinh.. âm thanh của chiếc chuông nhỏ mà Sora đeo ở chiếc ba-lô đầy những hình thù kỳ lạ như kí tự của người cổ đại. Âm thanh ấy đối với tôi quen thuộc và có ý nghĩa đến mức chỉ cần nghe thấy thì nhịp tim của tôi dường như cũng ngân lên theo. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe âm thanh ấy nữa. Nhưng mà giờ đây, tôi chắc chắn rằng đó không phải là tiếng vọng về từ một giấc mơ hay hồi ức. Nó rất rõ ràng. Nó rất thật. Tôi rời khỏi cuốn sách đang đọc dở - "Người trộm bóng" - để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó. Chẳng mấy khó khăn. Sora bước tới chỗ tôi đang ngồi, hay đúng hơn là bước tới băng ghế ngồi ở trạm chờ xe buýt với những bước sải dài nhưng nhẹ nhàng và thảnh thơi. Cái chuông nhỏ đeo ở ba-lô theo nhịp chân của Sora cũng động đậy theo và ngân nga tơ rinh, tơ rinh.. Hệt như những lần khác, mỗi khi nghe thấy âm thanh đó tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Vì đó là dấu hiệu báo rằng Sora sẽ xuất hiện. Nhưng lần này sẽ khác biệt. Tôi quyết tâm phải nói xin chào với Sora và nói nhiều hơn thế một chút. Cụ thể là gì thì chưa biết nhưng nhất định phải thế. Trước khi tôi kịp thực hiện cái ý định đó thì Sora đã ngồi xuống bên cạnh rồi. Và thật là ngạc nhiên, cô bạn quay sang nhìn tôi cười rất tươi. Nụ cười mang cảm giác trong trẻo như nắng, như bầu trời. Tôi không phủ nhận là mình có hơi choáng một chút. "Xin chào. Bạn hay đi chuyến xe này giống mình nhỉ" * * * Tôi không biết tên cô bạn đó là gì. Mỗi khi mường tượng lại bạn ấy trong đầu, tôi nghĩ đến nụ cười tươi tắn, đáng yêu. Và đôi mắt sang đôi khi để ánh nhìn đi lạc đến một nơi nào đó thú vị lắm, vì mỗi lần như thế bạn ấy sẽ cười vu vơ một mình. Tất cả những điều đó khiến tôi liên tưởng đến ngay cảm giác trong trẻo dễ chịu y hệt như những lần ngửa mặt lên ngắm bầu trời. Vậy nên tôi lén gọi cô bạn là Sora. Trong tiếng Nhật nó nghĩa là bầu trời. Lần đầu tiên tôi chú ý đến Sora là khi tôi đứng xếp hàng ngay phía sau cô ấy để đợi đến lượt mình lên xe buýt. Tôi chú ý đến những hình vẽ kỳ lạ trên chiếc ba-lô. Nhưng chú ý hơn cả vẫn là âm thanh tơ rinh, tơ rinh từ chiếc chuông nhỏ. Thật là ngộ. Tôi chỉ thấy các cô bạn gái gắn những chú gấu bông nhỏ xinh hoặc huy hiệu và móc khóa hình thần tượng chứ chùa thấy ai đeo một chiếc chuông cả. Nó nhỏ nhưng âm thanh lại rất trong và dễ chịu. Cứ mỗi lần Sora di chuyển, dù chỉ là khẽ cựa mình, nó cũng động đậy theo và ngân nga tơ rinh, tơ rinh.. Hôm đó Sora ngồi chung băng ghế với tôi. Trời lất phất mưa, mái tóc bạn ấy lấm tấm những hạt nước. Chúng làm Sora trở nên mờ ảo như một tinh linh ẩn trong khóm cây trong những câu chuyện cổ tích. Năm phút sau, có lẽ Sora buồn ngủ, bạn ấy nhắm mắt lại, bắt đầu gật gà, tay ôm chặt ba-lô trước ngực. Được một lúc, tôi đâm ra lo lắng không biết cô bạn cần xuống ở trạm nào, ngủ gật thế này nhỡ quá trạm thì biết làm sao. Tôi nửa muốn đánh thức Sora vì sợ bạn ấy nhỡ trạm, nửa e ngại sẽ phá giấc ngủ của bạn ấy. Thế rối đột ngột, Sora mở mắt và vội vã bấm chuông báo, đi đến cửa sau. Cứ như là bạn ấy có cài chuông báo thức trong đầu vậy. Khi xuống trạm, Sora không bước xuống mà làm động tác nhảy xuống trông ngộ nghĩnh đến mức tôi phì cười. M thanh tơ rinh, tơ rinh khi Sora nhảy xuống trạm xe vẫn vang lên trong đầu ngay cả khi tôi đã xuống trạm của mình. Và nhiều lần sau đó, tôi phát hiện bạn ấy có thói quen xuống xe buýt như thế. * * * Sora đã bước vào cuộc sống của tôi như thế. Tình cờ và nhẹ nhàng đến mức khi ấy tôi còn không nhận ra là cuộc sống của mình đã khác đi. Tôi phát hiện ra rằng Sora thường đợi xe buýt cùng khoảng thời gian với tôi. Dù xe buýt không khi nào đúng giờ 100% nhưng thời gian xê dịch không nhiều. Sớm hoặc muộn hơn năm phút. Bất chấp cái khung giờ xê dịch đi đôi chút đó, thường chúng tôi đứng đợi xe buýt cùng nhau. Và âm thanh tơ rinh, tơ rinh luôn là dấu hiệu nhận biết Sora xuất hiện. Tôi không còn chỉ biết chúi mũi vào ipod nữa. Tôi chỉ ra vẻ vậy vì không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào. Nhạc thì lúc nào nghe cũng được, nhưng mỗi ngày tôi chỉ được ở bên Sora có hai mươi phút thôi. Dường như tất cả mọi thứ đều khiến cho Sora thích thú. Một số người thú vị trên xe buýt, cảnh vật ở bên ngoài xe, đặc biệt là những cơn mưa rào làm tấm kính lấm tấm những vệt nước dài ngắn khác nhau. Có lần tôi thấy cô bạn chụp ảnh lại. Chắc là Sora sẽ đem tấm ảnh ấy lên Facebook. Rồi đột nhiên tôi nghĩ, giá mà mình có thể biết được Facebook của cô bạn. Rất có thể từ đó tôi sẽ biết thêm được những điều khác về sở thích hay một mảnh cuộc sống của bạn ấy. Thậm chí có lần mất nguyên một đêm, tôi lên Facebook gõ tìm Sora, chuông gió hay bất kể từ khóa nào tôi có thể nghĩ đến nhưng chúng đều không dẫn tôi đến được Facebook của Sora. Dạo gần đây Sora hay đọc một cuốn sách. Tôi nghía trộm và biết đó là cuốn "Người trộm bóng". Khi đọc sách Sora rất chăm chú, như không còn gì bên ngoài tồn tại nữa. Vì mải mê đọc nó mà cô bạn đã bị nhỡ trạm cần xuống. Cái vẻ vội vã khi bạn ấy bấm chuông, lấy tay cốc đầu mình một cái thật buồn cười. Chiếc chuông nhỏ rung theo những nhịp chân vội vã. Sora sẽ phải đi bộ một đoạn quay ngược trở lại. Chắc chắn là tiếng tơ rinh, tơ rinh sẽ càng rộn ràng hơn bao giờ hết theo những nhịp chân gấp gáp. Tôi đã tìm mua "Người trộm bóng" và mỗi ngày đọc một ít. Nó là một phần nhỏ thuộc về thế giới của bạn ấy. Có lẽ khi đọc hết rồi tôi sẽ dùng nó để bắt chuyện cùng Sora. * * * Chuyến xe buýt số 1 là chuyến xe buýt bán tự động, chúng tôi sẽ cho tiền vé, hoặc vé tập vào thùng rồi bác tài xế sẽ nhấn nút nhả vé xe buýt cho chúng tôi. Nhưng có một số người chưa đi xe này bao giờ nên không biết cách thức mới. Họ đã quen với những chiếc xe buýt có người soát vé nên cứ không bỏ tiền vào thùng, một số người thì không chuẩn bị tiền lẻ. Như hôm nay, một cô lớn tuổi tay xách nách mang, lại còn dắt theo một cô con gái nhỏ, ngơ ngác trước thùng vé. Cô ấy lúng túng đặt các túi xuống, tìm ví và lục tiền lẻ. Vì thế nên dòng người xếp hàng bị nghẽn lại. Bác tài có vẻ hơi bực mình. Tôi với tay lên bỏ vé tập của mình vào thùng, rồi nhanh tay mở ví lấy tiền trả giùm cô ấy. Tôi nghĩ đến mẹ mình chưa đi xe buýt bao giờ, nếu có đi chắc cũng sẽ lúng túng như thế này, hy vọng lúc đó sẽ có ai đó giúp đỡ mẹ. Xe đã hết chỗ ngồi nên tôi đứng, cố tình đứng cạnh chỗ Sora ngồi. Còn bạn ấy đứng lên nhường chỗ cho hai mẹ con. Và thế là chúng tôi đứng cạnh nhau. Cô bé con ngồi trong lòng mẹ nó, mắt hơi ướt, có lẽ là dư âm từ một trận khóc nhè. Sora cười với cô nhóc và lôi từ trong ba-lô ra một cái túi thổ cẩm, nhẹ nhàng lấy ra một quả thị. Mùi thơm của nó tỏa khắp xe buýt. Thứ quả quen thuộc nhưng khó tìm ở thành phố đột ngột xuất hiện khiến mọi người trên xe xôn xao. Cô bé con ngắm nghía và đưa lên mũi ngửi một cách thích thú. - Thơm quá. Đây là quả gì thế ạ? - Quả thị đấy. Bé có biết chuyện cô Tấm không? Nếu bé ngoan thì cô Tấm sẽ có quà cho bé đấy. Cô nhóc cười, khoe hàm răng sún hết mấy chiếc. Mọi người xúm xít hỏi thăm cô bạn mua thị ở đâu. Và Sora cười tươi trả lời từng câu một. Nếu ai đó có hỏi xin một quả thị thì bạn ấy cũng rất vui lòng, chuyến xe tự dưng trở nên giống như một buổi gặp gỡ của những người đã thần thiết từ lâu vậy. Không khí trên xe buýt hôm đó thân thiện đến mức tôi nghĩ mình đây cũng sẽ bắt chuyện được với bạn ấy. Cơ hội vàng đây rồi. Tôi chỉ cấn tháo tai nghe giả vờ ra, vờ vịt hỏi về mấy quả thị. Rồi từ đó sẽ tiếp nối những chuyện khác. Cuốn "Người trộm bóng" tôi chưa đọc hết nhưng cũng có thể là một đề tài tốt. Nhưng cuối cùng cái thằng chết nhát là tôi đây chỉ đứng đó, cho. Đến khi Sora xuống trạm dừng của bạn ấy, và tôi vẫn còn giả vờ đang nghe nhạc. Tôi ngoái nhìn theo Sora, rồi tự cười mình. Tôi đã nghĩ về cô bạn ấy hơi nhiều đến mức trở nên ngớ ngẩn rồi thì phải. Như việc tôi đã ngắm mình trong gương và thử xem bộ dạng nào của mình khá khẩm nhất. Cười hay không cười, nghiêng mặt như thế nào, màu áo nào thì hợp.. Đau đầu nhất là tìm xem đề tài nào để nói chuyện với Sora. Nhưng uổng công những lần thử đợt trước tình huống trong đầu, chẳng lần nào tôi bắt chuyện với bạn ấy được, cứ hồi hộp căng thẳng mỗi khi nghe tơ rinh, tơ rinh; tâm trạng vui một chút khi thấy Sora và tiếc rẻ một cơ hội nữa bị ném đi khi nhìn bạn ấy nhảy xuống xe buýt. Tôi đã tự nhủ, lần sau, lần sau.. sẽ khác. Nhưng đã có quá nhiều lần sau đến mức đấng siêu nhiên nghĩ rằng đã cho tôi quá nhiều cơ hội rồi. Và đấng siêu nhiên quyết định thôi thế là đủ rồi! Sora không xuất hiện ở trạm chờ xe buýt nữa. Một ngày, hai ngày, rồi nhiều ngày. Ngày đầu tiên là thắc mắc và những câu hỏi bạn ấy đã đi đâu. Ngày thứ hai và những ngày tiếp theo đó là một chuỗi chờ đợi. Dần dần nó trở thành nỗi thất vọng. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy bạn ấy sẽ xuất hiện trở lại. Sora đã biến mất khỏi cuộc đời xe buýt của tôi đột ngột như lúc xuất hiện. Nhưng lần này tôi không hề nghĩ nó nhẹ nhàng. Nó để lại chấn động lớn hơn nhiều. Và buồn bã hơn nhiều. Hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng được. Tôi tiếc là mình đã không làm gì cả, dù chỉ là một lời chào đơn giản. Nếu có lần gặp tới, nhất định sẽ khác. Dù rằng lần gặp tới đó chẳng biết có bao giờ đến không. * * * Cậu ấy có mái tóc xoăn. Những lọn tóc xoăn như những dấu chấm hỏi ngộ nghĩnh, bơi lộn xộn, nhưng đáng yêu. Và trùng hợp nhất là câu ấy xuất hiện sau khi tôi đã xem "Halfway" - một bộ phim rất hay. Tôi thích phim đó đến mức đã viết một status trên Facebook rằng minh muốn có một cậu chàng đặc biệt có mái tóc xoăn như Masaki Okada vậy. Cung Hoàng đạo cũng nói rằng trong tuần này tôi sẽ gặp "ai đó" nếu tôi còn cô đơn. Và cậu ấy xuất hiện sau tất cả những chuyện đó. Tôi sẽ không gọi đó là định mệnh hay nhân duyên đâu, vì tôi không tin. Nhưng tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy. Tôi còn nhờ hôm đó có một người phụ nữ lên xe nhưng không biết đây là chuyến xe buýt bán tự động không có người soát vé. Trong lúc cô ấy còn đang lúng túng lục túi lấy ví tiên thì cậu ấy đã móc tiền ra trả rồi. - Cháu trả luôn phần cho cô ấy bác nhé. Cậu ấy đeo ba-lô đằng trước ngực, vừa đi đến cuối xe vừa đưa tay vò đầu làm mái tóc xoăn hơi rối lên. Ngộ nghĩnh kinh khủng. Thế là tôi cứ len lén ngắm câu ấy suốt, và thử vẽ hình chibi cậu ấy trong cuốn sổ tay của mình khi đã về đến nhà theo trí nhớ. Theo ngày tháng, hình vẽ cứ càng ngày càng nhiều hơn. Rồi tôi bị gãy chân vì té cầu thang. Từ biệt xe buýt, bố làm tài xế đưa tôi đi học cho đến khi chân lành lại. Tự dưng tôi thấy nhớ xe buýt số một. Và tôi nhận ra không hẳn mình chỉ nhớ những gì liên quan đến chiếc xe buýt mà tôi hay đi đến trường. Tôi còn nhớ mái tóc xoăn và chiếc ba-lô mà cậu ấy luôn đeo ngược, cả cái dáng vẻ lóng ngóng dễ thương không thể chấp nhận được nữa. Nhất là khi cậu ấy vô thức đưa tay lên làm tóc hơi rối lên. Khi chân đã lành, tôi nhất định phải nói với cậu ấy rằng xin chào, chúng ta hay đi chung một chuyến xe buýt nhi? A, có thể tôi nên nói thêm một chút về bộ phim hay cuốn sách mà tôi yêu thích, như "Halfway" hay "Người trộm bóng"? Như thế có là quá nhiều không nhỉ Trong khi đang sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu thì tôi đã nhìn thấy cậu ấy rồi. Vẫn đang vô thức đưa tay làm mái tóc xoăn của mình rối bời lên. Hình ảnh ấy làm tôi tự dưng mỉm cười. Tôi trấn an mình sẽ ổn thôi, rồi bước tới.
04. Dưới tán ô mùa đông Bấm để xem Truyện 4: Dưới tán ô mùa đông Tử Lan là một phù thủy. Thật đấy, chẳng đùa đâu. Bố nó là phù thủy, mẹ nó thì không, và chỉ có mỗi Tử Lan là được thừa hưởng dòng máu phép thuật từ bố. Ngay cả anh trai của nó cũng chỉ là một anh chàng hai mươi tuổi bình thường đi học đại học, mê game, đẹp trai nhưng chưa có bạn gái và chỉ có thể biểu diễn trò ảo thuật đơn giản. Ví dụ như anh ấy chỉ có thể lôi ra từ mũ một bó hoa nhựa chứ không thể biến cái mũ thành một bát sứ màu xanh lơ được. Tử Lan không cần phải đi học phép thuật vì khả năng đó là bẩm sinh, và nó được bố dạy cho tất cả mọi thứ. Hiện tại thì chưa học hết, mà bố bảo cả đời cũng chưa hết, vì như kiến thức của loài người, kiến thức phép thuật là mênh mông vô tận, phù thủy phải dành cả đời để nghiên cứu và tìm tòi. Bây giờ, Tử Lan mới chỉ nắm hết những điểu căn bản nhất, cố sử dụng khả năng của mình cho thành thạo. Nó đôi lúc còn thử sáng tạo nhưng đa phần những thử nghiệm đó đều gây ra thảm họa. Đơn cử như việc mẹ đã cấm nó sử dụng phép thuật trong bếp sau khi làm nguyên một nồi canh cua nóng hổi tự dưng nhảy ra vô số những chú ếch xanh. Ngoài ra, có một điểm mà cô nàng phù thủy nhỏ phải ghi nhớ. Đó là không phải lúc nào thích cũng được dùng phép thuật. Vì khả năng của nó còn đang trong giai đoạn phát triển nên không ổn định. Nếu sử dụng quá mức cơ thể cho phép thì nó rất dễ bị mệt và buồn ngủ khủng khiếp. Dĩ nhiên, mọi người không được phép biết Tử Lan là phù thủy. Theo như bố kể thì phù thủy ở lẫn giữa người thường không phải là hiếm. Dù cho đến giờ thì nó chưa thấy ai, hoặc đã thấy mà không biết vì có nguyên một đạo luật ngăn cấm phù thủy tiết lộ thân phận, trừ một số trường hợp bất khả kháng và phù thủy phải tự chịu mọi trách nhiệm vé hành vi đó. Mà không cần đạo luật đó thì Tử Lan thấy việc tiết lộ mình là phù thủy cho người khác biết cũng đâu có hay ho gì. * * * Cậu ấy xuất hiện trong một chiểu mưa tan trường. Người mà còn cách mấy bước chân mới thấy rõ mặt thì Tử Lan đã biết ngay là Duy Anh rồi. Vì nó vẫn hay nhìn cậu ấy, nhiều đến nỗi tưởng chừng có thể nhắm mắt mà vẽ lại ngay cái dáng cao cao ấy. Mấy phút trước nó còn đang rầu rĩ vì mưa xuống đột ngột quá, lại chẳng mang ô. Trông thì mưa cũng chẳng kéo dài lắm đâu, nhưng vì bụng đói nên nó cứ muốn về nhà ngay. Nó đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất chạy qua đầu là phải hỏi bố cách hô biến một cây ô từ trong không khí. Vậy mà khi Duy Anh chạy vội vào đây để trú mưa, nó lại mong cơn mưa này dài thêm một chút và phép thuật kia chẳng tồn tại trên đời. Đột ngột, trên tán bàng nở bung ra một chùm hoa trắng nhỏ. Tử Lan biết là do cảm xúc của mình khiến phép thuật không ổn định. Nó chỉ biết thở phào vì Duy Anh chẳng để ý thấy, và cố bình tĩnh lại. Duy Anh học lớp bên cạnh. Lần đầu tiên Tử Lan gặp cậu ấy là vào lần cả hai lớp tổ chức giao lưu. Đến trò chơi đôi, phải bốc thăm thành viên của hai lớp thành một đội. Và nó cùng đội với cậu ấy. Duy Anh dễ thương vô cùng. Không hẳn chỉ là vì cậu ấy có mái tóc nâu sậm, hơi xoăn trẻ con và nụ cười tươi mà cả tính cách cậu ấy dường như cũng rất ôn hòa. Cả cái cách cậu ấy nắm vai nó thật chặt để tránh cho nó khỏi ngã nữa. Thấy cậu ấy hơi ướt, nó mở cặp lấy ra cái khăn tay. - Cậu lau đi. Kẻo ốm. - Cảm ơn nhé, Pan-xê. Một thoáng bất ngờ, Tử Lan chẳng biết nói sao, đến khi nghĩ ra câu mình nên nói thì đã muộn. Tử Lan nhìn ra màn mưa trước mặt. Nó khẽ mỉm cười. Lại thêm một chùm hoa bàng nở bung. Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ. Lần hai đứa được xếp chung một đội, cậu ấy có hỏi tên nó và ngạc nhiên vì cái tên lạ lẫm. Nó vội giải thích Tử Lan không có nghĩa là hoa lan tím, mà là hoa pan-xê. Vì mẹ nó thích hoa pan- xê nhất nên khi biết mình sinh con gái đã quyết định phải đặt tên con theo loài hoa đó. Hoa pan-xê còn có tên khác là Tử Lan. Nhưng cả cái tên đó thì nghe hơi quái nên bố rút lại thành Tử Lan thôi. Cơn mưa nhanh chóng tạnh dần, như dự đoán ban đẩu. Nắng còn chưa ửng lên nhưng hai kẻ trú mưa biết rằng đã đến lúc phải đi. Duy Anh trả lại chiếc khăn tay cho nó, cảm ơn rồi rảo bước đi vội. Tử Lan vể nhà giặt chiếc khăn cẩn thận, rồi cất luôn vào ngăn kéo. Tối nào củng lôi ra ngắm, nghĩ vẩn vơ một lúc rồi mới ngủ. * * * Tùng Bách rời mắt khỏi máy tính, xoa xoa đôi mắt mỏi rồi quay người nhìn cô em gái đang ngồi trên giường mình. - Gì đây cô nương? Muốn hỏi hay nhờ vả gì thì nói đi, định ngồi đấy đến bao giò? - Không, em có định hỏi gì đâu. Chỉ sang chơi thôi mà. Bách nhíu mày. Biết tỏng định sang nhờ tư vấn cái gì mà còn chối. Cậụ nhún vai. - Ư, thôi, khống muốn nói thì kệ. - Anh hai.. - Tử Lan gọi giật lại. - Gì? - Em hỏi anh cái này nhưng anh không được nói với bố mẹ nhé? - Anh mày ngửi thấy mùi nguy hiểm. Không phải chuyện thường rồi. Tử Lan xịu mặt xuống. Bách cười. - Mà củng không sao. Anh mày trước giờ khoái cảm giác mạnh lắm. Nào, chuyện gì, kể đi, anh thể sẽ kín miệng hệt như Hello Kitty nhé. - Anh, có phép thuật nào khiến người khác thích mình không? Bách hơi giật mình. Cậu nhìn kỹ cô em gái một hồi lâu. Mới hôm nào nó vẫn còn là cô nhóc mít ướt chạy đi mách mẹ mỗi khi bị cậu giật tóc, và có lần nó làm nguyên vạt áo cậu cháy bừng lên khi cậu dí con nhện vào nó. Đó cũng là lần cả nhà phát hiện ra nó có dòng máu phép thuật trong người. Nhưng giờ nó lớn rồi. Đã có những thắc mắc về tình cảm rung động đầu đời rồi đấy. Cậu im lặng một chút, ra chiểu bí hiểm. - Cô hai, cô mới là đứa được thừa hưởng phép thuật của bố mà, hỏi người mù tịt như anh đây làm gì? Tử Lan thất vọng. Cô nàng cứ nghĩ sẽ có ai đó giúp cô nàng gỡ mớ rối rắm hiện tại. Ví dụ như ông anh trai quái quỷ này. - Anh nghĩ chắc chẳng có đâu. Quan trọng là chân thật thôi. Hiểu không? - Chân thật ấy ạ? Nhưng như thế nào mới là chân thật? - Chà, cái đấy hỏi mẹ đi nhé. Nó nhảy dựng lên. - Hỏi mẹ thì có khác nào tự khai đâu? * * * Nói là nói thế nhưng hôm sau Bách cũng rỉ tai cô em gái cách làm bùa yêu. Đó là lấy một vật có liên quan đến người mình thích rồi đặt một quả táo lên. Táo là loại trái cây ma thuật, Tử Lan cũng hay ăn táo để phép thuật được phát triển ổn định. Bùa yêu trông đơn giản thế nhưng hiệu quả lắm. Nữ thần Venus sẽ cầu phúc cho tình yêu đó đơm hoa kết trái. Nghe cứ thấy khó tin, nhưng vì anh ấy cứ khăng khăng đã phải xông pha mạo hiểm đọc trộm sách của bố mới có, thậm chí lấy luôn bằng chứng sống: "Bố cũng áp dụng bùa này với mẹ, thế nên mới lấy được mẹ, và cả bố lẫn mẹ sống rất hạnh phúc đến giờ!" Nên nó làm theo răm rắp. Chẳng biết có phải là vì quả táo để trên chiếc khăn tay đã phát huy tác dụng hay không mà thi thoảng, những khi nhìn Duy Anh và bị bắt gặp, cậu ấy liền mỉm cười chào nó. Hôm Tử Lan xuống phòng giáo viên lấy tài liệu ôn thi cho cả lớp cũng gặp cậu ấy ở đó. Duy Anh tự nguyện ôm chồng giấy giùm nó lên cầu thang. Và cậu ấy nói với nó vài ba câu nếu có gặp nhau. Lần nào Duy Anh cũng gọi nó là Pan-xê. Những ngày đầu Tử Lan vui lắm. Đến mức cứ hát líu lo suốt cả ngày. Nhưng rồi dần dần, một nỗi hoang mang bé nhỏ cứ len lỏi. Liệu những quan tâm dịu dàng đó chỉ là do nữ thần Venus bắt cậu ấy phải làm thế, chứ thực ra cậu ấy chẳng muốn thì sao? * * * Đêm khá khuya, Tử Lan leo lên mái nhà ngồi. Ở vị trí này nó có thể nhìn thấy trời sao lấp lánh trên đầu, tưởng như vươn tay lên là hái được chúng cho vào túi. Gió thổi mát rượi. Nó cứ ở đó một lúc lâu, cho đến khi chú mèo Trăng Khuyết nhảy phốc lên đùi làm nó giật mình. Con mèo kêu lên một tiếng uể oải rồi nằm luôn ở đó. - Mày làm tao giật mình đấy. Con mèo chẳng thèm nhúc nhích lấy dù là nửa cái tai. Nó lúc nào cũng trịch thượng một cách buồn cười như thế. Tử Lan lại nằm xuống. - Trăng Khuyết, mày đã bao giờ bắt buộc người ta yêu thương mình chưa? Nếu có ý định đó thì thôi đi nhé, chẳng nên đâu. Buồn lắm. - Giờ mới biết thế hả? Lần trước anh đã chẳng cảnh báo rồi còn gì. Bị giật mình. Nhưng Tử Lan chẳng buồn nhổm dậy. - Anh hai xấu tính. Em đang nói chuyện với Trăng Khuyết mà anh nghe lén. - Anh mày đâu có điên đi nghe người nói chuyện với mèo. Lên mang cho cô nương cái này thôi. Bách leo lên mái nhà, đưa ra một cái bánh chocolate. - Thôi, em không ăn dâu, sợ mập lắm. - Biết ngay. Bởi thế có món ăn sơ-cua đây. Cậu chàng nhe răng cười, ném cho cô em gái một quả táo ngon lành. Tử Lan vụng về chụp lấy. - Này, anh lên đây kể cho mày nghe một sự thật đây. Tử Lan đưa quả táo lên cắn một miếng to. - Thực ra lần trước anh trêu thôi. Chứ chẳng có phép thuật nào khiến người ta thích nhau hay ghét nhau đâu. Bố lấy được mẹ vì bố đã trồng cây si mẹ đủ lâu và đủ can đảm nói "Anh yêu em" đấy cô nương ạ. Tròn mắt, chớp chớp, rồi nó lấy hết sức bình sinh đấm vào vai ông anh quái quỷ một cái. Nhưng mà, nó thấy thật nhẹ nhõm. * * * Nắng được mấy ngày thì trời lại mưa. Vẫn là những cơn mưa nhỏ. Hình như cứ mùa này thời tiết nó lại thế. Sáng nay ra khỏi nhà, trông màu trời xám xám ngái ngủ, Tử Lan đã nhủ thầm là phải mang ô theo. Nhưng rồi mải la ó vì bị anh Bách cướp mất quả táo buổi sáng nên quên bẵng đi mất. Thế là bây giờ lại phải đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh. Nó khe khẽ hát. Duy Anh bất ngờ xuất hiện, với một cái ô màu xanh lơ. Màu nó thích. - Tớ có thế cho cậu đi nhờ ra bến xe buýt, Pan-xê! Tuy có hơi hồi hộp một chút nhưng Tử Lan cũng đứng cùng cậu ấy dưới tán ô, cố tỏ ra bình thản. Vì chiếc ô vốn dĩ chỉ cho một người dùng nên nó khá nhỏ cho cả hai. Tử Lan không dám đứng gần cậu ấy quá, sợ tim mình sẽ như tiếng trống trong một ban nhạc rock mất. Duy Anh chậm rãi cất tiếng. - Uhm, Pan-xê, cậu có thể đứng gần mình một chút không? - Hả? - Tử Lan hốt hoảng, đỏ mặt. - Cậu.. nói gì cơ? - Mình nói là đứng gần mình một chút. Ướt hết rồi. Sao mà giọng cậu ấy bình thản thế nhỉ? Chẳng có vẻ gì là bối rối như nó cả. Quả thật là vì cậu ấy đã nghiêng ô về phía nó nên một bên vai trái của cậu ấy đã bị ướt. - Mình xin lỗi. Và nó vội vàng đứng gần hơn. Trong một thoáng, nó có cảm giác tay của hai đứa chạm nhau. Từng nhịp chân cứ đều đều theo nhịp mưa rơi. Hai đứa chẳng nói gì cả. Mãi đến khi đến trạm chờ, Duy Anh mới hỏi nó một câu nhưng chẳng nhìn vào mắt nó. - Pan-xê có thích xem phim vào cuối tuần không? - Hả? Ừ. Có. - Vậy cuối tuần này rảnh không? - C.. có. - Đi xem phim với mình nhé? - Sao cậu không rủ người khác? Hỏi xong rồi Tử Lan mới thấy mình vô duyên. Nó luôn miệng mắng mình ngốc nghếch trong đầu. Duy Anh trông cũng có vẻ bối rối. - Thì.. Mình thích đi xem phim với cậu hơn. Cô bạn có cái vẻ ngơ ngác rất ngộ, hay cười vu vơ mà minh đã để ý vào lần đầu tiên khi thấy bạn ấy ngủ gật trong thư viện nữa. Bên cạnh một cuốn truyện cổ Andersen. Tử Lan vẫn nhớ. Đó là chuyện xảy ra hồi đầu năm rồi. Hôm đó không rõ là nó đã dùng phép thuật vào chuyện gì nhưng thực sự rất mệt nên đã trốn vào thư viện ngủ một chút. Hóa ra lầu nay nó đâu hay cậu ấy cũng nhìn nó. Chỉ là đến bây giờ ánh mắt hai đứa mới giao nhau thôi. Trước khi leo lên xe buýt, Tử Lan thu hết can đảm nói. - Duy Anh nè, sau này cậu đừng cười nhiều nữa nhé! Vì mỗi khi cậu cười tự dưng tớ thấy bối rối lắm. Và nó vội quay mặt đi, chạy thật nhanh lên xe, không dám nhìn lại phản ứng của cậu bạn. Chuyến xe buýt lao đi. Ngồi trên xe, Tử Lan vẫn cảm thấy những ngón tay của mình đang run rẩy. Tim vẫn đập thình thịch. Nhưng cảm giác rất rộn ràng. * * * Trên hiên nhà, trong ánh sáng của một ngày hửng nắng, là một chậu hoa pan-xê xinh xắn kèm với một chiếc vé xem phim. Tử Lan không thể ngăn mình nở một nụ cười. Những nụ hoa chưa nở đột ngột bung ra, khoe sắc bên cạnh những bông đã nở rồi. Những bông hoa vàng, đỏ và tím làm rực sáng cả chậu cây nhỏ. Đứng ở bệ cửa sổ theo dõi nãy giờ, Bách phá cười to. Nhưng chẳng kịp để ông anh trai quỷ quái kịp nói điều gì trêu chọc, cô phù thủy nhỏ đã ôm chậu hoa chạy về phòng, không quên chống chế: - Anh cười gì chứ! Em đang học phép làm cho hoa nở mà.
05. Không phải là bạch tuyết Bấm để xem Truyện 5: Không phải là bạch tuyết - Tại sao tao không được đóng vai Bạch Tuyết? - Vi mày đen quá chứ sao. Thằng nhóc vênh mặt lên, cái mũi hếch hếch, rõ đáng ghét. Tôi thu nắm đấm, lấy hết sức giộng vào mũi nó. Nó té xuống đất, tay đưa lên chặn máu mũi, nhìn tôi căm hờn. Lũ nhóc xung quanh lặng người vì khiếp sợ. Tôi lừ mắt nhìn thằng nhóc rồi đưa ngón tay cái quẹt ngang mũi đầy kiêu ngạo, quay lưng bỏ đi. Ai cần vai diễn ngớ ngẩn đó cơ chứ. * * * Đó là một trong những kí ức hiếm hoi của tuổi ấu thơ mà tôi còn nhớ rất rõ. Nhớ từng chi tiết một. Từng gương mặt trẻ con ngơ ngác và háo hức vì lần đầu tham gia vào một vở kịch. Gió nô đùa làm cỏ dưới chần lay động và mái tóc chúng tôi bay bay. Thậm chí tôi có thể cảm nhận thấy cái nóng oi ả của mùa hè năm đó Thật kỳ lạ là tuy cùng thời điểm, có những kí ức rõ nét nhưng có những kí ức lại vô cùng mơ hổ. Năm đó tám tuổi, tôi theo mẹ về quê nghỉ hè. Những cánh đồng lúa chín vàng như chạy dài đến tận chân trời xa xa, dập dìu trước gió. Trong gió tràn đầy một mùi hương dễ chịu. Nhà nào cũng có những luống rau xanh mướt, thẳng tắp. Bên cạnh cái giếng nhà bà là cây khế với những bông hoa màu tím li ti và những trái khế lúc lỉu sau vòm lá.. Rất nhiều thứ khiến một con bé thành phố như tôi lạ lẫm và thích thú, như bẳt dế, nướng chuột đồng, lùi khoai lang.. Trẻ con dễ kết bạn. Tôi có một lũ bạn: Mít, Dừa, Tí, Teo, Đen.. toàn những cái tên lần đầu tôi được nghe. Có một đứa tên là Mắm nữa. Đứa nào củng đen nhẻm vì hầu như cả ngày phải ở ngoài trời nắng. Còn tôi, dân thành phố, nhưng cũng đen chẳng kém tụi nó. Đó là vấn đề về gen mà. Tất cả đám bạn của tôi lúc đó nếu là dân quê, chỉ có một đứa cũng dân thành phố vé quê nghỉ hè như tôi. Tên nó là Lâm. Đúng là đồ công tử thành phổ, con trai gì mà da trắng hơn.. tôi, đã thế lại còn kiêu. Hắn luôn làm như mình thông minh, thường nghĩ ra trò cho tất cả cùng chơi, những trò mà hắn gọi là "rất bác học". Như diễn kịch Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn chẳng hạn. Trước khi được phân vai, Lâm bảo với tất cả, mỗi người phải diễn thử một đoạn ngắn để hắn sắp xếp vai. Tôi diễn đoạn Bạch tuyết lăn đùng ra xỉu sau khi cài lược tẩm độc đạt đến nỗi lũ nhóc vỗ tay tán thưởng. Vây mà cuối cùng, tôi lại không được đóng vai Bạch Tuyết, chỉ vì da tôi.. không trắng. Thế có bất công không cơ chứ! Tôi đã chạy về nhà bà ngoại, uất ức kể với mẹ. Mẹ chỉ xoa đẩu tôi, bảo rằng tôi sẽ luôn là công chúa của mẹ. Mà tôi cần gì vai diễn Bạch Tuyết cơ chứ. Tôi chỉ muốn ăn trái táo đỏ au mà Lâm mang theo làm đạo cụ thôi. Quả táo đó chỉ có Bạch Tuyết mới được ăn. Khi mẹ dẫn tôi ra vườn, hái cho tôi một trái khế to và vàng ươm, nỗi uất ức của tôi biến mất. Hơn một năm sau, mẹ tôi qua đời. Đó là một khoảng trống không bao giờ lấp đầy. * * * Sau mùa hè năm đó, tôi chẳng gặp lại Lâm. Thậm chí đã có khoảng thời gian quên bẵng thằng nhóc đó. Tôi bận rộn chăm sóc các em, bận rộn việc gia đình, thời gian đâu mà nhớ về "kẻ thù". Vậy mà bây giờ, Lâm lại đang đứng trước mặc tôi, với tư cách tổng phụ trách câu lạc bộ văn nghệ trường. Tôi là thành viên. Tình huống chẳng khác nào ngày xưa. Hình như Lâm cũng nhận ra tôi. Hắn đưa ngón tay quẹt ngang mũi một cách vô thức, nhìn tôi. Tôi nhìn lại, chau mày. Xem ai sợ ai cho biết. Rồi Lâm đưa ánh mắt đi chỗ khác (chắc sợ rồi). Hắn thông báo đội kịch sẽ chuẩn bị một vở kịch để diễn vào ngày mừng thành lập trường. * * * Giang vừa nghe tôi kể chuyện bằng một tai, tai kia nghe ipod, tay thì sắp xếp lại những đĩa nhạc trên kệ. Thi thoảng nghe nó lầm bầm những câu đại loại nhú: "Đĩa của Taylor Swift sao lại nằm trên kệ nhạc rock thế này không biết." Thật không thể nào tin nổi là có nó có thể đủ tập trung nghe tôi nói khi bận đủ thứ như thế. Nhưng chơi thân với nó rồi, sẽ thấy chuyện đó là rất bình thường. Tôi làm thêm ở một cửa hàng bán đĩa nhạc, chỉ bốn tiếng mỗi ngày. Lương không cao lắm nhưng cũng đủ để tôi trang trải vài chuyện linh tinh ở trường và ở nhà. Tôi luôn luôn nghĩ rằng, mình phải thay mẹ chăm sóc các em, thay mẹ đỡ đần công việc cho bố. Giang đi làm thêm với tôi để biết thế nào gọi là part- time, lại còn được nghe nhạc miễn phí. Tiên lương của nó hầu như ở lại cửa hàng này không ít thì nhiều, vì lúc nào nó cũng tìm được đĩa nhạc nào đó hay ho để mua vế. Tháng nào lãnh lương xong, hứng chí, nó rủ tôi đi ăn kem, đi ăn chân gà nướng. Khi tôi kể xong, nó nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành nhất có thể: - Mày cú thằng đấy thật chỉ vì không được ăn quả táo hả? - Mày không còn câu nào khác sao? - Tạm thời thì chưa. Thế trả lời đi. Tôi lúng túng: - Thì.. hổi đó tao còn nhỏ mà. Bộ mày hồi nhỏ không tham ăn hả? - Không nhớ. Nó im được một lúc lại hỏi: - Vậy bây giờ mày đâu còn con nít nữa đâu. Vậy sao vẫn cú thằng đấy? - Không biết. Nó nhún vai, ra vẻ hiểu biết. - Tao nghĩ trường hợp của mày gọi là "giận thì giận mà thương thì thương" đấy. - Mày muốn chết không? - Không. Nó lắc đầu, nhún vai và lấy tay vờ như kéo khóa miệng. Cuộc nói chuyện của chúng tôi chấm dứt khi một khách hàng nhỏ tuổi hỏi tôi về đĩa nhạc của nhóm Super Junior. Tôi dẫn cô bé đến chỗ cần tìm. Giang đã sắp xếp xong kệ đĩa rock. Trước khi đeo cái tai nghe còn lại, nó bảo: - Mày thì không thể là Bạch Tuyết được đâu. Mà em ơi, DBSK có single mới đấy, em xem thử luôn nhé! Hừm, cả nó củng nghĩ là mình.. không trắng ư? Lại còn quảng cáo miễn phí cho thần tượng của nó nữa chứ. * * * Chúng tôi cùng diễn vở kịch "Giấc mộng đêm hè" của Shakespeare. Vai diễn chính được giao cho một cậu nhóc lớp mười nhỏ con, nhanh nhẹn, hoàn toàn hợp với hình tượng chú yêu tinh Puck nghịch ngợm. Tôi được giao vai hoàng hậu Titania. Dĩ nhiên, chúng tôi không thể diên xuất sắc như những diễn viên chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi đã tập luyện rất nghiêm túc. Nghiêm túc nhất là Lâm. Dường như cậu ta yêu thích kịch và dành hết tâm huyết cho nó. Ánh mặt cậu ta bây giờ cũng giống như ánh mắt của nhiều năm trước, đầy háo hức mê say. Nhưng bây giờ trong ánh mắt ấy có cả một sự quyết tâm mà một cậu bé không thể có. Lâm rất nghiêm khắc trong chuyện giờ giấc. Cậu ta yêu cầu mọi người phải đi tập đúng giờ, ai đi muộn sẽ phải nộp phạt vào heo đất. Sau ngày hội trường thì lẩy tiển đấy đi liên hoan. Ai cũng phải chấp hành. Nhưng khi tôi nói với cậu ta, tôi phải làm việc ở cửa hàng đĩa nhạc nên không thể đến sớm. Tưởng Lâm sẽ nhăn mày, bảo không được, nhứng hóa ra lại đổng ý cho tôi đến muộn với ánh mắt cảm thông. Buổi tập thứ bảy. Tôi bất cẩn té ngã, chân phải bị bong gân nên phải đi khập khiễng, nhưng đến đi như thế củng còn đau tê tái. Tôi nhắn tin cho Giang, nhờ nó tí nữa đến đón tôi. Nó nhắn lại, bảo: "Bận rồi, để tao nhờ đứa khác chở mày về'. Lúc tan buổi tập, Lâm nhìn tôi, nói đơn giản: - Tớ sẽ chở cậu về! - Không cần. Tớ có người chở vế rồi. - Giang nhờ tớ chở cậu về! Tôi sửng sốt. Hóa ra nhỏ bạn thân nhất của tôi lại quen biết với kẻ thù của tôi? Lại còn nhờ hẳn chở tôi về nhà? Phải cho con nhỏ này một trận mới được. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, không thể lết bộ về nhà với cái chần cứ bước là đau, tôi đành cho Lâm chở vế nhà. Trên đường về, hắn bảo hắn và Giang học chung lớp tiếng Nhật. Hóa ra là thế, vậy nghĩa là nó giấu tôi thông đồng với kẻ thù. Nhất định phải cho nó một trận. Lâm để tôi trước cổng, rồi đòi vào nhà uống nước. Tôi mở khóa nhà. Rót một cốc nước để trên bàn cho hắn. - Cậu cứ ngồi đấy, thong thả uống nước xong rồi về đi. Tớ còn phải nấu cơm. Mấy đứa em tớ sắp đi học thêm về rồi. - Mẹ cậu đâu? - Qua đời năm tớ chín tuổi rồi. Lâm nhấp ngụm nước. - Xin lỗi. Rồi hắn phụ tôi nhặt rau. Bố mẹ hắn ở Mỹ cả rồi, chỉ có hắn là ở Việt Nam học cho xong cấp ba. Chúng tôi nói nhiều chuyện. Cuộc sống một mình của Lâm, mi gói là thứ được ưa chuộng nhất. Cuộc sống của tôi, bận rộn tối ngày làm những công việc thay mẹ để chăm sóc mấy đứa em. Rồi đột ngột, Lâm hỏi: - Cậu còn nhớ vở kịch hồi bé không? Bạch Tuyết? - Nhớ. Lúc đó cậu bảo tớ đen nên không cho tớ đóng Bạch Tuyết. Mà này, lần đó cậu chọn ai vào vai Bạch Tuyết? Đứa nào cũng đen còn gì? Lâm hắng giọng, ấp úng một lúc: - Tớ đấy. - Cậu đóng Bạch Tuyết? - Tôi sửng sốt. - Thì sao nào? Tớ phải chọn người vào vai cho phù hợp chứ. - Xem ra cậu rất thích kịch. - Uh đấy, thì sao? - Mặt của Lâm càng lúc càng đỏ lên. Hắn cúi mặt vào rổ rau, tiếp tục nhặt. Tôi cười phá lên, tiếp tục nấu nồi canh vừa sôi ùng ục, thú vị nghĩ rằng có một đứa con trai sẵn sàng giả làm con gái cho mục đích và đam mê của mình. Lại như lúc mẹ hái cho tôi trái khế, nỗi uất ức của tôi biến mất. Thật là kỳ lạ. - Ở nhà tớ ăn cơm luôn đi. Ngon hơn là ăn mì gói đấy. - Thế thì tớ không khách sáo đâu nhé. Cám ơn! Lâm mang vào phòng tập kịch hai cốc trà sữa. Đưa cho tôi một cốc. Chúng tôi ngồi bệt xuống sàn. Phòng tập kịch vắng hoe, chỉ có hai chúng tôi là thong thả ngồi duỗi chân, uống trà sữa. Lâm nói: - Tớ nghĩ cậu không bao giờ là Bạch Tuyết. Tôi nhấp một ngụm trà sữa, đang suy nghĩ xem có nên cho cậu ta một đấm nếu như cậu ta lặp lại câu nói ngày xưa không. Tuy hết là" kẻ thù "rồi nhưng mà việc gì ra việc nấy. - Bạch Tuyết thì chỉ biết trông chờ vào sự giúp đỡ của bảy chú lùn. Còn cậu thì mạnh mẽ, can đảm, lạc quan, nói chung là khác cô công chúa ấy. Vì vậy cậu không thể là Bạch Tuyết được. Tôi nhấp một ngụm trà sữa, cảm giác rất lạ. Tôi hít một hơi, nói đơn giản. - Cám ơn. Lâm cười: - Rồi tớ sẽ viết cho cậu một kịch bản khác. - Viết cho hay vào đấy, không lại ăn đấm bầy giờ. Lâm nhăn mặt. Còn tôi thì bật cười. Tự nhiên trong đẩu bật lại câu nói của Giang:" Tao nghĩ trường hợp của mày gọi là!". Tôi vội xua ngay câu nói ấy đi. Uống nốt cốc trà sữa, tôi nhìn ra bên ngoài. Chà. Lúc nào trời cũng nắng đẹp.
06. Chỉ là gặp khi trời mưa Bấm để xem Truyện 6: CHỈ GẶP KHI TRỜI MƯA Tú bị gọi là "Cậu bé sợ mưa" khi nhất quyết không rời khỏi rạp chiếu phim vì một cơn mưa nhỏ. Hùng - thằng bạn đi cùng tỏ vẻ ngạc nhiên. - Chỉ là một cơn mưa nhỏ thôi mà, nó còn chẳng làm ướt tóc mày nữa. - Nhưng đủ làm ẩm đầu rồi. - Thế thì sao? - Thì tao sẽ ngồi đây cho đến khi nào hết mưa. Hùng nhìn Tú một lúc để xem là nó nói đùa hay nói thật. Tú nói thật. Thế là thằng bạn nhún vai. - Vậy tao về trước. Tao có việc. Và Tú ngồi đợi một mình trước rạp chiếu phim cho đến khi mưa tạnh hẳn. Câu chuyện về tên con trai cao một mét bảy sợ một cơn mưa nhanh chóng trở thành một cầu chuyện hài hước châm biếm nổi tiếng khắp trường. Cụm từ "Cậu bé sợ mưa" không chỉ dùng để gọi Tú mà còn dùng để ám chỉ bất cứ tên con trai nào bị coi là yếu đuối, vô dụng - mặc dù chẳng có tiêu chuẩn nào để đánh giá điều đó. Tú mặc kệ. Ai muốn nói gì thì nói, trêu chọc thế nào thì trêu chọc, cậu chẳng thèm thanh minh. Vài hôm nữa chuyện nhạt, rồi cũng tự chìm xuống thôi. Cậu chẳng hơi đâu phải giải thích với tùng người một, kể cả những người không quen biết, rằng từ nhỏ cậu chỉ cần ướt mưa một chút sẽ bị đau đầu và ốm ngay. Tú nhận thấy việc cẩn trọng với sức khỏe của mình chẳng có gì là xấu hổ cả. * * * Sài Gòn đã vào mùa mưa. Hầu như hôm nào trời cũng mưa, nhiều nhất là buổi chiểu. Nhưng cũng cố lúc là mưa rải rác cả một ngày. Tú quyết định đi mua một cái ô. Cậu muốn mua một cái ô đen ấn tượng như trong phim 'The Amazing spider-man ". Nhưng cuối cùng cậu chỉ mua được một cái ô trong suốt. Theo ý kiến cá nhân, cậu thấy nó khá là.. nữ tính. Nhưng đó là cái ô trông ổn nhất so với đám chấm bi với cỏ hoa còn lại. Phương tiện di chuyển chủ yếu của Tú là xe buýt nên ô là hợp nhất. Lần đầu tiên Tú sử dụng cái ô mới cũng là ngày đầu tiên cậu gặp cô gái đó. Một cô gái lạ lùng mà đến tận bây giờ cậu không hề biết gì về cô ấy, kể cả một cái tên. Hôm đó trời mưa, nhỏ thôi, rả rích, êm êm như một bản nhạc có giai điệu chậm rãi. Tú đứng dưới cái ô trong suốt, đợi xe buýt để đến lớp học ngoại ngữ buổi chiều. Trạm chờ này không có mái che. Đứng bên cạnh cậu là một cô gái nhỏ nhắn, mảnh dẻ, mặc váy màu xanh lơ, mang giày búp bê. Điểm ấn tượng nhất là mái tóc dài, mảnh, thẳng và suôn như những hạt mưa rơi từ trời xuống. Cô gái cứ đứng thế. Tú cấm cái ô đùa vế phía cô gái, che cho khỏi ướt. - Trời mưa mà bạn không mang ô hay cái gì sao? Thay vì cảm ơn, cô gái mở to đôi mắt màu nâu nhạt rồi mỉm cười bí ẩn, lắc đầu. Xe buýt đến ngay lập tức, cậu thu ô lại rồi bước lên. Nhận thấy cô gái không nhúc nhích, cậu ngạc nhiên. - Bạn không lên xe sao? Cô gái lắc đầu, vẫn nở nụ cười bí ẩn. Quái lạ, ở đường này làm gì còn tuyến xe buýt nào đâu? Bác tài xế giục nhanh lên nên Tú chẳng kịp suy nghĩ nhiều. Cậu đưa ô cho cô gái, rồi chạy lên xe. Cô gái lạ lùng bật cười, tiếng cười như những chiếc chuông va vào nhau, vẫy tay chào cậu rối rít, trong khi cậu vẫn còn ngẩn người ra. Người gì lạ thế? Tối, tan buổi học ngoại ngữ, Tú rầu rĩ vì trời vẫn mưa. Cậu hơi ân hận vì hành động ga lăng hồi nãy. Trang đứng cạnh từ bao giờ, mở cái ô màu hồng chấm bi. - Có muốn đi chung không? Tú chưa kịp đáp thì một cậu bạn lạ hoắc đi đến và đưa cho cậu cái ô trong suốt, kèm một mảnh giấy. - Một người nhờ tớ đưa cái này. Đúng là ô của cậu. Mảnh giấy ghi:" Không phải cậu không thích mưa sao? Lần sau đừng nhường ô cho kẻ xa lạ một cách dễ dàng như thế. Cám ơn nhé, cậu bé! " Một cô gái xa lạ biết cậu không thích bị ướt mưa, lại gọi cậu là" cậu bé ", chỉ có thể là từ câu chuyện" Cậu bé sợ mưa "mà ra. Không lẽ nào câu chuyện đó lan đến tận trường khác? Hay cô gái đó học chung trường? Lần đầu tiên, Tú không thể mặc kệ câu chuyện đó như trước giờ. Tự dưng cậu đỏ mặt. Trang nhìn cậu dò xét. - Sao vậy? - Trang có nghĩ sợ mưa là một chuyện đáng xấu hỗ không? - Không hề. Cẩn trọng với sức khỏe của mình thì có gì mà xấu. Ai cũng có những nỗi sợ hãi mà. Tớ thì sợ những bức tranh vẽ mặt người treo tường, nhất là vào ban đêm. Điểu đó gợi tớ nghĩ đến những bộ phim cổ về những ngôi nhà có tục lệ kì quái là lấy đầu người treo lên tường. Trang tự rùng mình với ý nghĩ vừa thốt ra. Tú phì cười rồi vo mảnh giấy ném vào thùng rác. Trang nói đúng, ai cũng có những nỗi sợ hãi và chẳng phải cậu trước giờ cũng nghĩ đối xử tốt với sức khỏe của mình luôn là điểu đúng đắn hay sao. * * * Tú không gặp lại cô gái đó nữa. Nhưng lạ lùng thay, cậu không quên sự việc ấy đi, mà lại cứ nghĩ mãi về ngày hôm đó. Cậu chưa từng bị thế này bao giờ. Nhưng dù có muốn thì cậu cũng chẳng biết đi đầu mà tìm, mà gặp. Tú đã thử điều tra và ở trường cậu không có cô nữ sink nào như thế. Chỉ có một nơi có thể hy vọng gặp là trạm chờ xe buýt nơi lần đầu gặp cô gái đó thôi. Không hề cố tình đợi, chỉ là thỉnh thoảng cậu nhìn vu vơ xem có gặp lại Kình bóng quen thuộc. Mà vẫn không thấy. Tú hỏi Trang, khi cả hai đang học bài trong thư viện. - Cậu có bao giờ gặp ai đó một lần và muốn gặp lại chưa? Một người hoàn toàn xa lạ. - Chưa. - Nhưng nếu có, cậu có tin là có thể gặp lại không? Trang suy nghĩ một chút. - Nếu có duyên thì sẽ gặp. Nhũng dù sao tớ vẫn tin vào những thứ và những người ở gần mình hơn. Tú ậm ừ, nhưng tất cả những gì cậu chú ý đến chỉ là" có duyên sẽ gặp ". Phía đối diện, Trang lén nhìn cậu lo lắng. Không hẳn là thân thiết lắm, nhưng cô và Tú cũng chơi với nhau khá lâu, chưa bao giò thấy Tú như thế này. Tự dưng nó thấy khó chịu. Hôm đó Tú về muộn hơn giờ giấc bình thường một chút vì đi ăn bắp xào với Trang. Suốt buổi ăn, Trang kể say sưa về tập cậu ấy thích nhất trong bộ phim:" Mr. Brain ". Trang lúc nào cũng nói nhiều. Đôi lúc Tú thấy khá phiền phức. Nhưng đa số cậu thích nghe Trang kể chuyện. Ví dụ như lẩn này, cậu chăm chú nghe đến nỗi quên cả ăn. Cái cách Trang kể về một tên sát nhân đã bị treo cổ lại có thể quay về từ cõi chết để giết người thật là rùng rợn. - Điêu quá. Đầy là phim trinh thám cứ có phải kinh dị đâu. Người chết làm sao mà giết người được? - Không tin thì cậu đi mà xem đi. Cả hai mải mê tranh luận đến mức không để ý mưa đã lộp độp trên những tán cây. Rồi ào ào. Trang nhăn nhó. - Tớ quên mang ô rồi. - Cái ô xấu xí đó để ở nhà đi cho đẹp trời. - Cái gì? - Đi chung ô đi. Nghe thế Trang tự dưng nhoẻn miệng cười. Hai đứa đi khác tuyến xe buýt nên Tú che cho Trang đến trạm dừng của cô bạn, đến khi xe của Trang đi rồi thì đi bộ ngược lại về trạm của mình. Khi chuyến xe của cậu chuyển bánh, cậu nhìn thấy cô gái kỳ lạ ở bên dưới. Cô đang nhìn cậu, mỉm cười, vẫy tay chào như quen biết từ lâu lắm. Tú ngoái nhìn lại thêm một lần nữa thi cô ấy đã biến mất. * * * Rất nhiều lần sau đó, Tú nghĩ mình đã gặp cô gái lạ lùng đó. Ở trước siêu thị gần nhà, ở trước nhà sách, ở bất kỳ trạm chờ nào mà xe buýt cậu đang ngồi chạy ngang qua.. Tất cả những lần đó cô gái đểu đột ngột xuất hiện, đến khi Tú định thần nhìn kĩ lại thì cô biến mất. Tú nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một ảo ảnh. Vì lần nào cậu nhìn thấy, hoặc cậu nghĩ là mình nhìn thấy, thì cô gái đó luôn mặc mỗi bộ váy màu xanh lơ không đổi. Nhưng có ảo ảnh nào lại có cảm giác thật đến thế? Tú kể chuyện đó cho Trang nghe. Cô bạn nheo nheo mắt rồi tự biến giọng mình nhẹ như không, kêu u u lạnh cả xương sống. - Cậu đã nhìn thấy ma rồi. - Đùa. - Chứ gì. Làm gì có người nào mà suốt ngày mặc một chiếc váy như thế. Hoặc là cậu bị loạn thị. Hoặc là cậu chỉ tưởng tượng ra vậy thôi. Tú ậm ừ. - Nếu cậu gặp lại thì cậu định làm gì? - Không biết nữa. Tú giật mình nhận ra cậu muốn gặp lại cô gái đó không vì lý do gì đặc biệt. Chỉ là một chút hiếu kì thôi. Trang vẫn đang nói về điều gì đó về Emma và Dexter trong cuốn" Một ngày ". - Tớ thích 'Một ngày" vì tớ tin vào tình cảm giữa hai người có mối quan hệ thân thiết, hiểu nhau từ từ. Tớ tin vào thứ tình cảm phát triển như thế. Tớ chỉ có cảm giác với một người tớ biết được vài điểm ở họ, hoặc nhiều hơn. Như cậu chẳng hạn. Nói đến đó, Trang im bặt. Sau đó cô bạn vội vã cáo bận rồi chạy thẳng. Trang biết mình nói hớ nên mới bỏ đi. Cái tật nói nhiều mà không suy nghĩ luôn mang lại cho cô bạn một vài rắc rối. Tú không biết là cô bạn nói hớ, nhưng sau khi thấy Trang đi, cậu đã xâu chuỗi các sự kiện với nhau và hiểu ra vấn đề. Tự dưng cậu đỏ mặt. * * * Trang tránh mặt Tú từ lần đó. Ớ lớp ngoại ngữ, cô bạn cố tình ngồi rõ xa. Có gặp nhau ở hành lang, cô bạn sẽ cắm cúi đi thật nhanh hoặc rẽ sang hướng khác trước khi Tú có phản ứng gì. Tú không chắc tình cảm giữa cả hai là gì, chính xác thi tình cảm của cậu là gì. Chỉ chắc chắn là cậu không thích tình huống này kéo dài mãi. Và cũng rất rõ ràng, cậu nhớ cô bạn nói nhiều ấy. Hơn cả cô gái lạ lùng nọ. Một lần tan học, Tú chặn Trang ở cửa lớp. Mặt cậu rất hình sự. - Cậu lừa tớ. Trang ngơ ngác - Cái gã sát nhân đã chết ấy, hắn đâu có sống lại và giết người đâu. Người khác mạo danh đấy chứ. Trang phì cười. Tú vẫn cố giữ mặt nghiêm trọng. - Cậu phải đãi tớ bắp xào đền bù việc thức trắng đêm xem hết bộ phim đó. - Không công bằng. Cậu chỉ cấn xem tập hai thôi mà. - À, phim hay nên tớ xem hết. - Thế thì cậu phải mời tớ mới đúng chứ? Tớ đã bảo cậu xem nó. - Ừ thì.. cũng được. Chẳng bao giờ cậu thắng được Trang. Nhưng kỳ lạ là cậu vui vì đã thua. Lần nào cũng vậy. * * * Câu chuyện lẽ ra có thể đã kết thúc, nhưng tôi nghĩ bạn củng cần biết thêm một câu chuyện nhỏ. Cách đó không xa, có hai người đang ngồi trên băng ghế đá giữa sân trường nhìn hai bạn trẻ. Chàng trai đeo một cung tên. Cô gái mặc váy xanh cầm ô màu hồng chấm bi. Trông họ khá kỳ lạ, nhưng dường như chẳng ai nhìn thấy cả vì họ cứ đi lướt qua. Chàng trai vừa lau cung tên vừa hỏi. - Thằng nhóc đó là một trong số hiếm người có tố chất "kị mưa", hễ gặp mưa là ốm à? Cứ ngàn người mới có một phải không? Một cái gật đầu thay cho câu trả lời. - Biết là cô thích nghịch ngợm, đặc biệt là khắc tinh của mình, nhưng mà từ nay để cậu nhóc đó yên đi. Đừng xuất hiện trước mặt nó nữa. Ngàn tuổi rồi, trưởng thành rồi, đừng bắt nạt con nít. Một cái gật đầu nữa. - Nhưng sau vụ này tôi thấy cô có khiếu làm Cupid thay tôi đấy. Hay cô làm giúp tôi vài hôm để tôi về Hy Lạp nghỉ phép? Cung tên đây, ngay và luôn. Lắc đầu. - Cô không định nói chuyện đấy à? Mấy tinh linh mưa khác nói nhiều lắm cơ mà. - Bí ẩn làm nên sự quyến rũ. Tinh linh mưa nháy mắt nghịch ngợm rồi búng tay một cái, biến mẩt. Thân Cupid chép miệng rồi cũng biến mất với một cái búng tay. Ngay sau đó trời đổ mưa. Có hai người đi chung dưới cái ô trong suổt dưới cơn mưa. Vì chiếc ô màu hồng chấm bi của cô gái, chẳng hiểu sao, đã không cánh mà bay.
07. Băng đô màu thiên thanh Bấm để xem Truyện 7: Băng đô màu thiên thanh 1. Tôi chưa từng chú ý đến Linh. Ừ thì tôi chưa từng chú ý đến ai quá đặc biệt, cả nam lẫn nữ. Vì như thế có vẻ phiền phức quá. Tôi thích giữ mọi thứ ở chừng mực vừa đủ để mình không bị cô lập, cũng không quá thân thiết dể gắn chặt với nó. Tôi chỉ chú ý đến Linh, một dạng của tò mò, khi cô bạn cắt tóc. Tóc ngắn, so le, mái ngố, giống như một cái gì đó tròn tròn ôm lấy cái đầu của bạn ấy vậy. Trông chẳng hợp tí nào. Dù không nhớ rõ, nhưng tôi đoán hẳn là trước khi cắt tóc bạn ấy xinh hơn nhiều. Cả lớp đều ngạc nhiên trước hình ảnh mới của Linh. Hay nói đúng hơn là sốc. Chẳng ai khen cậu ấy xinh cả. Không phải một mình tôi, mà nhiều người cũng thấy mái tóc ấy tương tự một "thảm họa". Dĩ nhiên là tôi chẳng biết nhiều về tụi con gái. Nhưng không phải tất cả đều có chiểu hướng là làm cho mình xinh hơn hay sao? Tan học, tôi và Linh cùng đứng đợi xe buýt. Hai năm nay, ngày nào cũng thế. Hôm nay, xe buýt đến hơi muộn một chút. - Sao cậu cắt tóc thế? - Tự nhiên thấy buồn. Nhưng cắt xong rối còn buồn hơn. - Hử? - Tuấn không thấy sao? Trông tớ rõ là kinh khủng với mái tóc này. Lúc cắt xong, nhìn chính mình trong gương, tớ đã nghĩ đến việc ở lì trong nhà cho đến khi nó dài ra trở lại. Linh quấn tóc vào ngón tay, nhưng vì ngắn quá nên nó tuột ra. Cô bạn nhăn nhó. Tôi im lặng. Hóa ra cậu ấy cũng tự biết là kiểu tóc này chẳng hợp với mình chút nào. Chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi cậu ấy lại dại dột bê nguyên "thảm họa" lên đầu thế kia? Đột ngột, Linh thở hắt ra, lẩy lại giọng điệu tươi tỉnh. - Nhưng mà kệ. Cắt rồi thì khóc lóc ích gì. Vài hôm lại dài ra thôi. Xe buýt đến. Linh nhảy lên trước, tôi nhảy lên sau. Như những ngày đi chung suốt cả một năm qua, tôi và cậu ấy mải mê với playlist của mình, chẳng chú ý đến ai nữa. 2. Mẹ tôi là một người phụ nữ kỳ lạ. Mặc dù tôi là đứa con trai duy nhất của bà nhưng điều đó không có nghĩa là tôi được nuông chiều. Làm việc gì sai trái, ăn đòn. Lì lợm, ăn đòn. Việc nhà, không được phép xem là cống việc của riêng phụ nữ, nghĩa là cũng phải làm. Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi không được bắt nạt các bạn gái, không được làm họ rơi nước mắt. Một thằng con trai chân chính thì phải lau khô nước mắt khi họ khóc, chẳng biết lúc ấy tôi có hiểu "thằng con trai chân chính" nghĩa là gì không, hay tôi có thật sự chú tâm vào những gì mẹ nói không. Có thể do mẹ lặp đi lặp lại mãi nên chúng ngấm sầu vào tính cách của tôi. Chỉ biết tôi chưa từng giật tóc, bắt sâu trêu chọc các bạn nữ bao giờ. Tôi thử lục lại ảnh cắm trại của cả lớp năm ngoái. Khi ấy Linh vẫn còn để tóc dài, cột cao lên. Trông bạn ấy rất xinh. Mắt bạn ấy cười lấp lánh chứ không phải là cười gượng như bây giờ. Dẫu cô bạn đã tỏ ra mạnh mẽ và tươi tỉnh, nhưng tôi biết bên trong là một điểu gì đó rất đỗ vỡ. Tôi biết vì bản thân tôi cũng từng như vậy. Lại thêm một buổi chiểu tan học khác. Cả hai đứng đợi xe buýt. Tôi lén nhìn trộm mái tóc ngắn ngủn của Linh, nói vội. - Thật ra trông cũng không đến nỗi kinh khủng lắm đâu. Khá giống một con búp bê. Mất vài giây, Linh mới hiểu là tôi đang nói đến "thảm họa" của bạn ẩy. Linh lắc lắc đầu làm động tác như một con rối. - Một con búp bê hỏng và bị bỏ rơi như trong "Toy story" hả? Điệu bộ của cô bạn làm tôi phì cười. Linh cũng nhoẻn miệng cười. Hôm ấy, lần đâu tiên trong suốt một năm đi chung xe buýt, chúng tôi cất playlist của mình đi. Thay vào đó, Linh say sưa nói về series phim hoạt hình mà bạn ấy yêu thích - Toy story. Ừ thì tôi đã xem đâu mà biết phải nói cái gì. 3. Giờ giải lao của mỗi buổi học, tôi thường áp mặt lên bàn và lim dim ngủ. Đi học buổi trưa thì dễ buồn ngủ lắm, nhất là khi nắng cứ mơ mơ màng màng và gió hiu hiu. Nhưng trưa nay thi không. Nói đúng hơn là tôi không được để yên mà ngủ. Linh đập nhẹ vào vai tôi. - Này, xuống căn-tin ăn chè với tớ đi. Cậu ấy rủ tôi đi ăn chè, nhưng cuối cùng lại ăn một lèo hết ba hũ sữa chua. Tôi ăn nửa cốc chè thì bỏ lửng. Ngọt quá. - Cậu muốn ăn gì nữa không? Hôm nay tớ đãi. Sinh nhật mà. Tôi tròn mắt, chả biết nói gì. - Tí nữa tan học đi siêu thị với tớ một tí không? Tớ muốn tự mua cho mình một món quà. - Ừ, tớ đâu có bận gì. Chiều ấy, khi Linh biến mất giữa một rừng áo quần, tôi chóng mặt ở quầy băng đô cài tóc. Tồi định mua tặng bạn ấy vì một lần tình cờ xem trên tivi thấy tóc ngắn mà cài băng đô thì xinh lắm. Khắc phục "thảm họa". Làm con gái cũng thật là khổ. Chọn lựa một trong một đống thế này cũng đủ mệt rồi. Cuối cùng, màu thiên thanh của một chiếc băng đô níu mắt tôi lại. Nó có một bông hoa lệch về bền phải, cùng mầu thiên thanh, với phần nhụy nhạt màu dần. Và tôi mua. - Chúc mừng sinh nhật. Linh cầm lấy cái nơ, mỉm cười - Cám ơn Tuấn. Nhưng mình không nghĩ sẽ cài băng đô đi học đâu. Thế này đủ gây sự chú ý lắm rồi. - Dùng lúc không ở trường ấy. Mình nghĩ khi cậu cài nó sẽ trông giống một bông hoa Nemophila. Linh nhíu mày. - Là cái gì? - Tự lên Google mà tìm nhé. - Tôi tỉnh bơ. 4. Hai tuân sau, Linh đến lớp, với mái tóc ngắn ngủn như con trai. Còn tệ hơn cả thảm họa. Giờ giải lao, tôi đập nhẹ vào vai Linh. - Xuống căn-tin ăn sữa chua với tớ đi. Tôi rủ ăn cái gì thì sẽ ăn cái đó. Hai hũ sữa chua hết veo nhanh chóng. - Cậu có điều gì stress hãy nói với tớ. Đừng hành hạ mái tóc của mình nữa. Nó có tội gì đâu. Ăn thêm không? Linh siết nhẹ hũ sữa chua rỗng không. - Lần trước bố mẹ mình cãi nhau, um sùm hết cả, mọi thứ bày lung tung và vỡ tan tành. Lần này thì im lặng như tờ, nhưng ký đơn li dị rồi. Đột ngột, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Linh. Rồi hai, ba.. Tôi không đếm nữa. Mắt cậu ấy nhòe nước mà tôi chẳng biết làm cách nào để chúng khô đi. 5. Chủ nhật sau đó, tôi rủ Linh đến nhà tôi chơi, sẵn mang cho tôi mượn mấy đĩa DVD Toy story. Linh nhìn quanh. - Nhà cậu giờ này không có ai à? - Có con Bucky. Tôi huýt sáo, con chó to đùng lông trắng xám chạy vù tới, quấn lấy chân tôi và vẫy đuôi liên tục. Mẹ tôi đã đặt tên đó cho nó vì bà rất thích chú chó Buck trong "Tiếng gọi nơi hoang dã". - Bố tớ chiều mới về. Vào bếp đi, tớ đang nấu ăn. Cậu có thể phụ nhặt rau nếu thích. Linh không giấu được sự kinh ngạc. - Cậu biết nẩu ăn? - Một trong những bài học thuộc series "Con trai chân chính" của mẹ tớ đấy. Sẵn nói đến mẹ tớ, nhìn đây nè, hoa Nemophila đấy. Tôi chỉ vào những tấm ảnh nằm sau lớp kính trên bàn ăn. Đó là một loài hoa nhỏ, cánh hoa nửa xanh nửa trắng rất đẹp. Khi chúng cùng nở rộ bạt ngàn một vạt đất, màu xanh của chúng như nối liền màu xanh bầu trời. Mẹ bảo đó là cảnh tượng tuyệt dẹp không mấy ai quên được. Khi đã nhìn thấy rồi thì có cảm giác như mọi nỗi buồn phiển không còn hiện hữu nữa. Như bầu trời lúc nào cũng xanh thăm thẳm dịu dàng sau mỗi lần mưa rào. Tồi kể với Linh mẹ tôi đã chụp nó khi bà sang Nhật, tại đảo Honshu. Và còn rất nhiểu những điều khác nữa. Như những lần học nấu ăn với bà. Như khi tám tuổi được bà cõng trên lưng. Cả những cuổn sách hai mẹ con cùng đọc. Những kỷ niệm như một chuỗi ngọc, hết hạt này lại dẫn đến hạt kia. - Mẹ cậu đâu rồi? - Linh thoáng mỉm cười khi hỏi. - Trên thiên đường, tớ luôn tin như vậy. - Tôi mỉm cười trấn an khi Linh tỏ ra bối rối - Mẹ tớ mất hơn một năm rồi. Tớ vẫn thường nấu món trứng cuộn khi nhớ bà, vì đó là món mẹ tớ dạy tớ nấu đầu tiên. Dẫu có lúc tớ tưởng chừng như thế giới này đã sụp đổ rồi khi tớ biết mẹ chẳng còn nữa. Nhưng những kí ức giữ tớ đứng vững, giúp tớ nhận ra mẹ yêu mình biết bao nhiêu. Và tớ biết mình phải tiếp tục cuộc sống của mình. Cậu còn có thể gặp cả ba và mẹ. Mọi chuyện đâu có tệ đến thế, phải không? 6. Tan học, tôi và Linh ngồi cùng một băng ghế trên xe buýt. Tóc Linh đã dài ra một chút. Hôm nay, cậu ấy cài băng đô màu thiên thanh đến trường. Như một bông hoa Nemophila. Trông rất ngộ nghĩnh. - Tuấn nè, cậu nói đúng, mọi chuyện đâu có tệ đến thế. Tớ đã thử nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ, và hiểu rằng họ chỉ kết thúc một điều gì đó không còn vừa vặn với họ nữa. Quan trọng là họ vẫn còn yêu tớ. Tôi không biết nói gì, chỉ mỉm cười thôi. - Cậu đúng là một cậu con trai chân chính đấy. Nói đến đây thì tôi đỏ mặt rồi. - Cám ơn cậu đã ở bên cạnh tớ. Linh ngả đầu lên vai tôi. Chiếc xe buýt cứ đi, như mọi lần, dẫn đường về tổ ấm. Dẫu có giông bão quét qua, nó vẫn cứ là tổ ấm. Tôi nghe buổi chiểu bình yên.
08. Hẹn ước với biển Bấm để xem Truyện 8: Hẹn ước với biển Tôi và Minh đã lớn lên bên nhau. Từ hồi tiểu học đánh nhau u đầu, mẻ trán vì giành nhau chỗ ngồi, rồi nó tròn mắt nhận ra mình là con gái. Mâu thuẫn qua rồi lại bá vai bá cổ cùng đá banh như anh em huynh đệ, cái vụ con gái quăng tận đâu đâu. Những năm đầu cấp hai vẫn còn con nít thì mọi chuyện chẳng khác gì. Nhưng bắt đầu sang lớp tám thì lằn ranh bắt đầu xuất hiện, dù mờ mờ thôi. Không tiện ôm nhau đánh lộn, hai đứa chuyển sang đấu võ mồm mỗi khi có bất đồng. Tranh luận cháy nhà, cháy lớp, tức quá mà chưa ngã ngũ đành cốc đầu nhau. Nhà tôi và Minh ở cùng một khu phố, vậy nên hai đứa dễ gọi nhau đi chơi. Cho những buổi trưa trốn ngủ nắng nung mái đầu đỏ lửa. Cho những buổi chiều thi bơi, tha hồ ngụp lặn trong lòng biển xanh ngắt. Hay cho những buổi sáng hiếm hoi dậy sớm chạy ù ra bến cảng gần đó, xem ghe tàu ở đâu đổ về đông nghịt, hăng hắc mùi xăng dầu, xem những giỏ cần xé đầy ắp cá tươi.. Từ khu phố của chúng tôi, chỉ cần băng qua ngã tư, đi thêm một chút thì đụng ngay biển. Biển đẹp lắm, lúc nào cũng xanh mênh mông và ngập tràn bình yên. Dẫu có biết bao trò nghịch phá, tôi và Minh vẫn thích nhất là ngồi trên bãi cát xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, hay biển buổi trưa lấp lánh như dát kim cương. Lên cấp ba thì mọi thứ lại khác thêm chút nữa. Vẫn gần nhà, vẫn đi học chung trên một chiếc xe, vẫn bên nhau. Nhưng chẳng còn bá vai bá cổ, chẳng thi bơi, chẳng đi sánh đôi như thuở nhỏ, cũng chẳng còn những trận đấu võ mồm chí chóe. Vì cả hai, đứa nào cũng bắt đầu lớn. Tự nhiên nhìn nhau thấy lạ. Minh qua một mùa hè không gặp - cậu ấy được bố dẫn đi Hà Nội chơi - Tự dưng cao nhỏng lên. Hồi trước hai đứa đứng ngang ngang nhau. Bây giờ tôi có cố lắm củng chỉ trên vai cậu ấy một tẹo. - Cậu cao lén. Xấu thế. - Cái gì? Tự dưng cao thì cao thôi chứ. Mà cậu con gái đòi cao hơn tớ làm gì? Tôi hừ mũi, chẳng đáp. Nhưng tôi cũng tự thấy mình khác trước rồi. Hôm khai giảng, mặc áo dài lần đầu tiên, thấy mình cũng ra dáng con gái lắm. Tự dưng thấy mình ăn nói nhẹ nhàng, đi đứng cũng dịu dàng hơn. Những tháng ngày của tuổi mười sáu chúng tôi chứng kiến nhau lớn lên. * * * Duy xuất hiện, khi những ngày mới của tuổi mười bảy gõ cửa. Cậu ấy là lớp trưởng lớp Minh. Thi thoảng qua mượn Minh cuốn sách giáo khoa để quên ở nhà hay mượn tiền đi căn-tin, tôi lại thấy cậu ấy. Duy đẹp trai, hơi gầy, cái cách cậu ấy nói chuyện với mọi người tạo cảm giác thân thiện và tin cậy. Tôi hay hỏi Minh về Duy. Cậu ấy hơi bực nhưng rồi cũng trả lời những câu hỏi của tôi một cách nhát gừng: "Sinh tháng Năm'" Ai mà biết thích ăn cái gì!" "Chưa có bạn gái, chắc vậy?".. Sau cùng liếc tôi một cái sắc lẻm: "Muốn biết tự đi mà hỏi nó ấy. Tớ sao mà biết hết được". Tôi chẳng thèm để bụng mà vẩn vơ mơ mộng về mối tình đầu của mình, khi ấy tôi chắc mẩm như vậy. Thật ngạc nhiên là Duy cũng chú ý đến tôi. Cô nàng lớp bên hậu đậu cứ vài ba hôm lại quên cái gì đó ở nhà và chạy qua năn nỉ mượn cậu-bạn-cùng-khu-phố. Cô bạn có hôm trời mưa tầm tã đã cột tà áo dài một bên để quét lớp cho gọn. Thú thật, bị Duy nhìn thấy mình trong bộ dạng đó tôi cũng quê độ, muốn mặt đất nứt ra và chui xuống đó luôn cho rồi. Những lần đi xem Minh đá banh, tôi cũng đi theo, vì Duy cũng chơi chung đội. Rồi Duy bắt chuyện với tôi trước. Dần dần, những lần đi chơi của tôi và Duy không còn bóng Minh nữa. Từ những lần đi chơi bạn bè đã trở thành những buổi hẹn hò. Có lẽ Minh ở nhà, nằm trên giường đọc truyện tranh hoặc nghe thứ nhạc rock inh tai của cậu ấy. Duy rủ tôi đi ăn kem, đi ngắm phố phường vào buổi chiều, tặng tôi những món quà nhỏ, thậm chí là cả nắm tay tôi khi chúng tôi đi ngắm biển vào buổi hoàng hôn. Rồi Duy tặng tôi một chú gấu bông ôm một trái tim màu đỏ. Lời tỏ tình đầu tiên được nhận. Và lần đầu tiên đáp lại một lời tỏ tình. * * * Tôi chợt nhận ra Minh không đến chơi nhà lâu lắm rồi. Hoặc hôm cậu ấy đến thì tôi đã bận đi đâu đó với Duy. Hoặc hôm tôi vừa đọc cuốn truyện tranh mới vừa đợi cậu ấy sang mượn thì lại chẳng thấy đâu. Tôi có sang lớp thì cũng để gặp Duy. Chứ ai lại sang lớp gà bông để tìm bạn-cùng-khu-phố bao giờ. Những lẩn như thế, tôi chỉ kịp nghía thấy cái mặt cậu ấy đang gục đầu xuống bàn mà ngủ. Trông thật buồn cười. * * * Duy bảo không thích biển lắm, vì gió biển quá hanh hao và nắng quá gay gắt. Vậy nên kể từ khi chúng tôi thành một đôi, tôi ít ra ngắm biển như hồi trước. Biển chỉ tồn tại trong những kí ức tươi rói, xẹt ngang những lần tôi đi ngang qua đường Trần Phú, rồi mơ hồ trong cơn gió thổi đến khi tôi cảm nhận được vị mặn mỗi sáng đi học. Một lần, thấy nhớ biển, tồi một mình ngắm mặt trời lặn. Tự dưng thấy trong lòng mình xuất hiện một nỗi trống trải. Tôi nghĩ chắc là vì cảnh hoàng hôn đẹp quá nên lòng người thấy buồn. * * * Máy tính không khởi động được bình thường. Tôi tắt đi bật lại cả chục lần mà nó chỉ hiện ra cái màn hình xanh lè. Thiếu điều tôi vác cái búa đập một phát xong chuyện. Thở hắt ra, chả biết phải làm sao. Vẫn mặc bộ pyjama hồng nhạt có hoa văn thỏ trắng, tôi chạy qua nhà hàng xóm, hú gọi Minh. Cậu bạn ló đầu ra khỏi cổng với mái tóc còn ướt, hình như mới gội đầu xong. - Gì đấy? Sao không nhắn tin? Điện thoại di động để làm gì hả? - Máy tính tớ hấp hối rồi. Qua cứu nó đi. - Lại hỏng gì nữa? Chắc cậu cứ download về một đống linh tinh nên giờ nó bị nhiễm virus chứ gì? Cho chừa. Thay vì năn nỉ ỉ ôi dài dòng, tôi làm bộ mặt mèo con đáng thương. Minh chép miệng một cái, rồi nguyên cái đầu ướt, lẹp xẹp dép lào sang nhà tôi. Miệng không ngừng lẩm bẩm than vãn. Còn tôi thì nhảy chân sáo, toét miệng cười. Chả hiểu Minh mò mò, gõ gõ, rồi cài đặt gì đấy mà máy tính lại hoạt động bình thường. Mừng quá tôi kéo cậu ấy ra đầu phố ngồi uống sinh tố để trả công. Ai đi qua trông thấy chắc cũng phì cười, một đứa con trai quần ngố dép lào và một đứa con gái mặc pyjama hồng ngồi uống sinh tố, cãi nhau chí chóe xem giữa Kid và Kudo, ai cool hơn. * * * Thoắt một cái, tuổi mười bảy qua đi, tuổi mười tám trọng đại đã đến. Dẫu rằng thực ra nó cũng chẳng khiến ta khác đi là bao nhiêu. Tuổi mười tám đến mà tôi thấy mình vẫn chẳng cao thêm được xíu nào, cũng không thấy trí thông minh có gì thay đổi, thậm chí mấy cái mụn lâu lâu cũng cứ xuất hiện trêu ngươi. Nhưng đó là một mốc quan trọng lắm. Tuổi mười tám đến nghĩa là kì thi Đại học cũng đến theo. Trong những buổi hẹn hò, tôi và Duy dành một phần thời gian bàn luận xem sẽ học trường gì, ngồi soạn thảo ra tương lai cho chính mình. Đến khi xong xuôi hết rồi, chợt nhớ ra là mình vẫn chưa biết Minh thi trường nào. Cậu ấy nói gọn lỏn là thi một trường ở tận Hà Nội. Tôi không biết chính xác Hà Nội xa thế nào. Nhưng nhìn trên bản đồ thì cũng biết là xa lắm đấy. Hà Nội có liễu rủ bên Hổ Tây, có hoa sữa thơm thơm đầu mùa thu, có lộc vừng lấm tấm, có cốm làng Vòng.. Nhưng Hà Nội nào có tôi. Tôi nổi sùng lên. - Cái gì? Sao cậu đi xa thế? - Bố tớ chuyển công tác. Mẹ tớ đang bị ốm. Nên cả nhà tớ sẽ ra đấy hết để tiện cho việc chăm mẹ. - Sao cậu không nói cho tớ? - Vì cậu không có thời gian để nghe. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không bình thản nữa, mà hằn lại một vệt ấm ức. Nhìn vào đôi mắt đó, tôi đọc được tất cả những gì mình chưa nói thành lời, và cả của cậu ấy nữa. Tôi chẳng biết nói gì. Chỉ còn lại một nỗi chơi vơi. * * * Tôi và Duy cãi nhau lần đầu tiên. Chỉ vì những lí do vặt vãnh đến nỗi tôi không thể nào nhớ nổi. Nếu là bình thường tôi đã cho qua tất, nhưng hiện tại thì tôi đang buồn bực lắm nên chuyện nhỏ cũng thành chuyện to. Duy không nói chuyện với tôi mấy ngày. Tôi cũng mặc kệ. Cậu ấy bảo hai đứa tạm xa nhau cho đến khi kì thi Đại học kết thúc. Tôi đồng ý. Sau những giờ luyện thi, tôi dành nhiều thời gian rảnh rỗi nằm trong phòng ủ rũ một mình. Chẳng biết khoảng thời gian ấy kéo dài bao lâu, có thể chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi, nhưng tâm trạng tồi tệ kéo chúng ra dài đến ngỡ ngàng. Mẹ gõ cửa phòng, bảo Minh mang cho tôi mấy quả quýt nhỏ. Chúng xinh xẻo màu vàng cam trên tay tôi, tỏa ra một thứ mùi tinh khiết mát lành dễ chịu. Tôi mỉm cười, rồi lại thấy mình buồn. Nỗi trống trải, hụt hẫng ở đâu đó cứ mỗi lúc một rõ ràng hơn. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy mắt mình ướt. Chẳng hiểu sao tôi thấy tim mình buồn. Chẳng hiểu sao tôi thấy đầu óc mình ngốc nghếch. Và tôi khóc thổn thức. * * * Kỳ thi Đại học trôi qua nhanh như một cơn gió giao mùa. Chưa kịp ngắm kỹ mùa này thì mùa khác đã đến. Minh thu xếp hành lí ra Hà Nội. Hôm cả nhà cậu ấy dọn đồ và chất lên xe tải, khu phố náo động ồn ào. Chiếc xe đi rồi, căn nhà sơn xanh quen thuộc đột nhiên trống trải, vô hồn. Nó cứ đứng thế, im lìm, buồn bã. Chẳng buồn xem hàng xóm mới là người như thế nào, tôi cũng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị cho hành trình xa nhà của mình. * * * Ngay khi nhận giấy báo nhập học, tôi và Duy hẹn gặp nhau. Cả hai đứa đều quyết định chia tay nhau. Vì chuyện vốn dĩ là phải thế. Trong suốt khoảng thời gian không gặp, hai đứa nhận ra những mảnh ghép vừa khít ban đầu không phải là yếu tố để tin rằng cuối cùng chủng ta sẽ hoàn thành một bức tranh. Giữa chúng tôi tồn tại những điều chẳng thể tự mình giải đáp và hiểu được, chỉ biết là hai đứa không phải thuộc về nhau. Khi đi học Đại học rồi, thi thoảng gặp, vẫn mỉm cười gật đầu chào nhau. Thế là tốt rối. Minh vẫn email về cho tôi, kể về những ngày ở Hà Nội. Tôi đọc, tưởng tượng ra nơi ấy qua những gì Minh kể. Thậm chí tôi còn có cảm giác mình chạm được cả vào nhành đào thắm đầu xuân hay một chiếc lá khô cong cuối thu qua những bức ảnh cậu ấy chụp. Minh bảo Minh nhớ biển lắm, đôi lúc rất muốn đi xem mặt trời mọc trên biển. Tôi bảo tôi cũng đâu được gần biển nữa, thế nên đừng có ghen tị với tôi. Ngược lại, tôi cũng kể cho Minh nghe về Sài Gòn có những hàng me tây trút lá, Nhà thờ Đức Bà đẹp xinh và nhiều nhà cao tầng. Chúng tôi hẹn nhau hè về sẽ cùng nhau đi xem mặt trời lặn. Tôi cứ đợi ngày ấy đến, cẩn thận đánh dấu vào tờ lịch bàn. Khi ngày ấy đến, tôi nhất định sẽ nói cho cậu ấy biết điều mà tôi đã nhận ra trong những ngày cuối cùng của tuổi mười tám, mà trước đây còn quá đỗi ngây ngô nên không thể nào nhận ra. Rằng chẳng biết từ lúc nào, tôi đã dành tình cảm mến yêu cho người bạn đã ở bên cạnh mình từ thuở ấu thơ. Tôi sẽ nói hết cho cậu ấy biết. Nhưng để đến khi chúng tôi gặp lại nhau đã. * * * Chúng tôi hẹn nhau hè về sẽ cùng nhau đi xem mặt trời lặn. Tôi cứ đợi ngày ấy đến, cẩn thận đánh dấu vào tờ lịch bàn. Khi ngày ấy đến, tôi nhất định sẽ nói cho cậu ấy biết điều mà tôi đã không dũng cảm thừa nhận trong những ngày cuối cùng của tuổi mười tám, của nỗi buồn vô cớ, và một phần lí do tôi đến nơi xa thật xa một người. Rằng chẳng biết từ lúc nào, tôi đã dành tình cảm mến yêu cho người bạn đã ở bên cạnh mình từ thuở ấu thơ. Tôi sẽ nói hết cho cậu ấy biết. Nhưng để đến khi chúng tôi gặp lại nhau đã.