Sau cơn mê Tác giả: Hằng Hồ Tin tin.. tin tin.. tin tin. Tiếng điện thoại dồn dập, cô có cảm giác cánh tay đó buông ra một cách mạnh mẽ, một hơi lạnh đột ngột bao chùm toàn cơ thể. Người đàn ông vội vã rời khỏ giường. Chỉ kịp nhìn theo trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Tiếng ậm ừ vọng vào từ cửa, chỉ nghe được loáng thoáng "em đừng lo.. con đang ngủ hả" Một lúc sau người đàn ông trở lại giường, ánh mắt anh ta nhìn đồng hồ trên điện thoại lộ rõ vẽ lo lắng và tội lỗi. Cô vẫn nhìn trìu mến như một con mèo ngoan "sao vậy anh". Anh ta cố cười để an ủi cho hai kẻ tội đồ "mình ngủ thêm chút đi em". Cánh tay đó lại giang rộng ôm cô vào lòng, ấm hơn một chút nhưng.. cảm giác đau khổ cứ xâm chiếm tâm hồn, không thể nào kiểm soát được cảm xúc lúc đó, cô muốn giận ghê gớm, muôn hất người đàn ông đó ra, muốn đuổi anh ta đi, giọt nước mắt bỗng lăng dài trên má. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng chút ấm áp giả tạo trong đau khổ. 6 giờ sáng Tiếng ồn ngày một rõ hơn, tiếng xe ba gác nổ lớn làm cả hai giật mình. Người đàn ông lại vội vã nhặt chiếc quấn rin vắt một nửa trên giường, một nửa dưới đất, khoác vội chiếc áo, anh ta không quên kiểm tra xem có dính tóc trên áo không. Lại ánh nhìn đó, nụ cười miễng cưỡng, câu nói cuối cùng mà cô nhận được vào buổi sáng "anh đi đây". Cảnh cửa nhẹ nhàng khép lại, tiếng bước chân nhỏ dần, tiếng xe máy rù ga, rồi bông dưng tất cả đều im lặng. Cô vẫn còn đang ôm cái mền, mặc dù trong phòng chỉ còn lại một mình nhưng cô vẫn cố gắng che đi sự lỗ liệu đó. Bây giờ thì có thể khóc một chút rồi, chỉ giống như một giấc mơ thôi, nhưng tất cả đều là thật. Ngay cả sự ề chề và mất mát cũng thật đến mức không thở nổi. Mệt mỏi bước vào phòng tắm, nhìn mái tóc rũ rượi cùng thân hình quyến rũ của mình, cô chỉ ước giá mà mọi thứ chưa hề xảy ra. Trở về cuộc sống thực tại, nhìn lại chiến trường khoái lạc, cô lạnh lùng bước đi, hình như không nghĩ gì cả. Tiền khách sạn đã được trả, bỗng dưng cô lóe lên một ý định, muốn nhắn tin cảm ơn. Nói chính xác là cô mượn một cái cớ để níu kéo cuộc vui. Không hề nhận ra sự mâu thuẫn, nhưng rõ ràng hạnh phúc và đau khổ đan xen làm cho cô không dễ dàng gì thoát ra. Cảm giác đê mê khi nghĩ về đêm qua và anh ta vẫn còn, tay cứ mân mê chiếc điện thoại, dòng chữ "anh ngủ có ngon không 'từ từ hiện ra. Khi quyết định nhấn nút gởi, cô có giác như nhét thư vào chai và vứt ra biển, phải chăng sự nhạy cảm của phụ nữ báo trước cho cô rằng sẽ chẳng nhận được hồi âm. Tin nhắn gởi đi rất lâu, trạng thái hiển thị đã đọc, nhưng giống như câu chuyện tới đó là kết thúc. Tần suất cô kiểm tra điện thoại nhiều hơn, dày hơn, và không thể bỏ điện thoại xuống được. Từng giây, từng giây một, cô cảm nhận được sự thay đổi trong con người mình. Lúc đầu chỉ là cảm giác bực bực," làm gì mà bận đến nỗi không thể trả lời', rồi hơi giận hơn một chút xen lẫn cảm giác bán tín bán nghi, hay là vợ anh ta biết rồi. Và giới hạn đến rất nhanh, nó tạo ra một loại năng lượng có thể đốt cháy hết mọi thứ, đạp đổ hết mọi thứ.'có chuyện gì hả"cô hỏi một cách lạnh lùng. Cô nghĩ rằng đã tới lúc thẳng thắng và dành chút quyền lợi cho mình. Rõ ràng anh ta cũng tận hưởng, rõ ràng anh ta cần mới tìm tới cô. Cô đồng ý sống âm thầm không làm ảnh hưởng đến gia đình anh ta thì cô cũng xứng đáng nhận được tình yêu. Cứ mãi chờ đợi trong vô vọng một câu trả lời và lãng phí hàng giờ trong nhiều ngày. Người đàn ông, anh ta có nụ cười miễn cưỡng đó vẫn không có tín hiệu tồn tại. Cô ngồi yên lặng nghĩ về kỉ niệm, nhưng lời than vãn của anh ta về hôn nhân làm cô thấy cảm thông và chưa bao giờ cô được đóng vai như một thiên thần. Cô lựa chọn âm thầm yêu anh ta để giải quyết sự cô đơn của mình. Thì ra yêu một người đàn ông đã có vợ cũng có vị ngọt của nó, nhưng chỉ giống như đang ăn một que kem, khi tan hết rồi, tất cả đều biến mất. Bỗng dưng cô bật cười và hiểu ra, cô sai rồi.