Sau chia tay

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi DiDiDoan, 31 Tháng ba 2021.

  1. DiDiDoan

    Bài viết:
    9
    Một tuần trước, tôi nhận ra anh và tôi đã chia tay từ cách đây cả bốn tháng, từ tháng 12 năm ngoái.

    Bao nhiêu đau đớn dồn nén, tôi dứt khoát ẩn đoạn chat của anh trên Messenger và Viber. Tôi vẫn chẳng đủ can đảm để block hay xóa nó đi. Chỉ dám dấu nó vào một góc để không phải nhìn thấy cái tên của anh mỗi khi mở ứng dụng lên. Tôi sợ nếu nhìn thấy tên anh, tôi lại đau, lại khóc. Tồi tệ hơn là nằm đọc lại từng dòng tin nhắn yêu thương ngày xưa trong đau đớn, và rồi ước rằng tất cả chỉ là giấc mơ, và rồi nhắn tin níu kéo mối quan hệ.

    Tôi cũng chẳng dám nói gì thêm nữa.

    Trước đây, mỗi lần buồn hay giận vì anh không quan tâm, không nhắn tin, tôi lại ngồi thút thít trước laptop, soạn từng dòng tin nhắn chia tay. Chắc tôi cũng phải soạn được gần chục đoạn tin nhắn chia tay sướt mướt rồi ấy, nhưng chưa có cái nào được gửi.

    À có, có cái được gửi, vào tháng 12 năm ngoái đó thôi. Tôi viết ra và gửi hết cho anh, gửi trả cả những tấm hình liên quan đến anh trong máy của tôi. Chỉ toàn là hình đồ ăn, hình mấy địa điểm hai đứa từng đến, một vài tấm hình anh gửi tôi sau này trong thời gian yêu xa. Chỉ có thế. Tụi tôi chẳng có tấm hình chụp chung nào cả. Nghĩ cũng buồn. Tôi nói hết cảm xúc của tôi, rằng tôi thương anh thế nào, rằng tôi cố gắng vì mối quan hệ này ra sao, rằng tôi mong anh sau này được hạnh phúc. Tôi gửi trả hết cả mấy tấm hình. Đó là cách tôi muốn kết thúc, xem như chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết.

    Ngày hôm đó, anh là người nói câu dừng lại.

    "Umh mình dừng lại ở đây thôi em."

    Tôi đã không tin vào sự thật này và cố níu kéo.

    "Nếu anh bận thì có thể nói" anh bận ". Khó với anh vậy sao. Anh mệt hay chán thì cứ nói anh mệt, anh chán. Than thở với em cũng được mà."

    Tôi biết tính anh. Lúc mệt, lúc căng thẳng, lúc bận rộn thì anh chẳng muốn nói gì với tôi cả. Anh nói, chỉ khi nào vui thì mới có hứng nói, chứ mệt thì còn nói gì nữa.

    Không phải thế. Trước đây cũng có lúc anh than với tôi cơ mà. Có lúc anh kể với tôi anh đang bận làm gì, dự án khó ra sao, mặc dù tôi chẳng hiểu gì nhiều về lập trình.

    Tại sao bây giờ anh lại im lặng với tôi? Có phải là anh đã hết tình cảm rồi?

    Tôi khi ấy vẫn hy vọng cả hai sẽ tìm ra một cách nào đó, có thể là tôi bớt lo lắng thái quá, anh thì thi thoảng nhắn tôi một vài câu vu vơ, chỉ cần cho tôi biết anh ra sao, anh vẫn ổn là quá đủ rồi. Nhưng chuyện lại không như thế. Anh đã cố gắng nhưng vẫn chẳng thay đổi được cái tánh vô tâm, im ỉm. Tôi thì thực sự cũng đã cạn hết nước mắt rồi.

    Hôm nay là đúng một tuần từ ngày tôi quyết định chính thức gạt anh sang một bên, và tiếp tục sống một cuộc sống mà thôi không còn hy vọng gì về anh và về mối quan hệ. Một tuần mà tôi thấy như cả một thập kỷ. Vài ba ngày trôi qua mà tôi thấy như mấy năm trời rồi chúng tôi không nói chuyện.

    Hôm nay tôi đọc tin Việt Nam sẽ mở lại đường bay với Úc. Và tôi lạy dấy lên hy vọng. Tôi mường tường mình nhận được một cái tin nhắn từ anh.

    "Em chuẩn bị đi, anh sắp qua rồi đây."

    Anh chắc không biết tôi đã ẩn tin nhắn của anh và quyết định gạt anh ra khỏi tâm trí.

    Anh chắc cũng không biết, tôi.. thực sự.. có thể.. suy nghĩ lại nếu bây giờ anh có thể qua đây với tôi.

    Suy cho cùng, tôi vẫn cần một ai đó để cho đi yêu thương, quan tâm. Tôi vẫn cần một ai đó để tựa vai những lúc mải mê suy nghĩ, để ôm những lúc mệt mỏi, để nắm tay đi dạo phố, để cùng tôi khám phá những quán ăn mới lạ, để cùng tôi làm việc nhà, để cùng tôi sống thì hiện tại này.

    Có cách nào để anh có thể qua đây cùng tôi trước khi mọi hy vọng trong tôi vụt tắt không?

    "Umh, qua đi. Rồi mình start over." Tôi có thể sẽ trả lời anh như thế.

    Nhưng người nói lời kết thúc là anh.

    Tôi đã chẳng còn là bạn gái của anh nữa rồi.

    Con tim tôi vì quá đau mà chẳng còn cảm thấy gì nữa rồi.
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...