Sao vớ vẩn thế ta ơi? Đan Mộc ***** Nắng hết rồi, ngày cũng tắt Gió lặng rồi, hiu hắt cơn mưa ngâu Tim lặng rồi, người có hết đau đâu? Ngơ ngác chi cho bờ vai run rẩy? Chậm chầm bước phố trưa, nghe lặng vắng hết thảy Chợt quay đầu nhìn, ta chỉ thấy mình ta. Mây ngừng trôi, nhìn cuối chân trời xa Ngàn vạn kiếp, không cách nào chạm được Như con nước, như dòng đời xuôi ngược Như tim em, như tình anh, không nói trước được kết cuộc bao giờ Không thể đồng hành, không lối sóng bước, chung đôi. Cúi mặt nhìn chân, thấy bóng mình mồ côi, cô độc Lạc lõng bơ vơ giữa ồn ào phố chật Người đến đến, người đi đi, thật thật, hư hư Là ta tự đa tình, có trách được ai đâu? Giữa dòng thư, ấp ủ những nỗi sầu Để lòng bớt nặng, cho tình thôi thơ thẩn Cho thương nhớ, cho tin yêu, phút chốc thành ngớ ngẩn Rồi bật cười "Sao vớ vẩn thế ta ơi?"