Trong cơn mơ không âu lo không cầu kỳ Không nhiều than thở dẫu mình hay mơ về mộng mị Đi cho vai áo bạc màu những hành trình dài Để khi ta thay áo mới nhìn lại đã thành hình hài Không có đường nào khó chỉ có chân ngại lối xa Cuối con đường dần ló mặt trời lên xua màn tối qua Nắng ươm ta màu đời mai ta mọc thành cây cao Và khi gió ru ca cội nguồn ôi mình hôm qua đây sao? Vẫn bước đi cười trên môi làm giấy thông hành Gói gém suy tư vào trong hành trang vì thiếu nó thấy không đành Chất thêm chút bình yên gói lại bằng tình duyên Ta đi tìm mắt bão đời vì trong cơn bão mới nhẹ lòng bình yên Cho riêng ta lang thang thôi để cuộc đời không lạc điệu Lòng người sâu vời như bầu trời, ai đo đạc, liệu? Xa bao nhiêu giữa con đường vắng nắng tan hoang Ngày nào còn khát thì ngày đó ta còn lang thang..