Truyện Ngắn Sài Gòn Của Hoa Và Lệ - Rewrite

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Rewrite4future, May 10, 2025.

  1. Rewrite4future

    Messages:
    261

    Sài Gòn Của Hoa Và Lệ


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Thể loại: Ngôn tình với các yếu tố hiện thực xã hội.

    Cảnh báo:
    Truyện dành cho tuổi trưởng thành.

    Tình Trạng: Đang viết

    Tác phẩm nằm trong Series truyện ngắn Ngôi Nhà Nhỏ, Tình Yêu To


    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

    Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Lưu ý: Truyện ngắn "Sài Gòn của Hoa và Lệ" là chương 1 của tiểu thuyết "Bướm Đêm và Ánh Đèn". Tuy nhiên Rewrite không thể phát hành tiểu thuyết vì diễn đàn quy định không được đăng đồng thời quá 2 tiểu thuyết. Khi nào hai cuốn tiểu thuyết của Rewrite hoàn thành, chúng ta sẽ đồng hành với tiểu thuyết mới này nhé! Cảm ơn đọc giả!

    Văn án:

    Trong ánh đèn mờ ảo của Sài Gòn, nơi những bí mật ẩn mình dưới lớp mặt nạ, Minh Thư – cô gái với đôi mắt buồn sâu thẳm, và Khang – người đàn ông lịch lãm nhưng lạc lối, họ vô tình chạm mặt nhau. Một giao dịch thoáng qua mở ra những cuộc trò chuyện thầm lặng, nơi nỗi đau và khao khát yêu thương đan xen. Liệu họ có thể vượt qua bóng tối của quá khứ để tìm thấy ánh sáng trong nhau, hay định mệnh sẽ mãi giữ họ trong vòng xoáy của những vết sẹo không lành? "Sài Gòn của Hoa và Lệ" là câu chuyện về những mảnh đời chênh vênh, nơi tình yêu nảy mầm từ những nơi ít ai ngờ tới.


    ***

    Truyện ngắn:
    Sài Gòn của Hoa và Lệ

    Sài Gòn về đêm như một bức tranh lấp lánh những mảnh thủy tinh vỡ, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng và bảng quảng cáo nhấp nháy, hắt lên cửa sổ chiếc taxi. Minh Thư ngồi co ro ở ghế sau, khẩu trang xanh nhạt che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt to, sâu thẳm, đỏ hoe vì khóc. Đôi tay cô siết chặt chiếc túi xách rẻ tiền, những ngón tay run run như muốn bấu víu vào một điều gì đó đã mất. Tiếng còi xe inh ỏi hòa lẫn với bản nhạc pop sôi động từ radio: "Tình yêu như gió thoảng qua.." Nhưng Thư chẳng nghe thấy gì. Cô chìm trong một khoảng lặng của riêng mình, nơi những giọt nước mắt rơi không tiếng động, thấm ướt lớp vải khẩu trang.

    "Đường này đông quá, cô ơi, chắc kẹt xe chút xíu nha!" Bác tài xế trung niên quay lại, giọng hồn hậu, nụ cười lộ ra dưới chiếc mũ lưỡi trai sờn cũ. Ông chỉ tay ra ngoài, nơi dòng xe máy và ô tô chen chúc như một dòng sông ánh sáng: "Sài Gòn mà, lúc nào cũng như hội!"

    Thư khẽ gật đầu, giọng nhỏ như thì thầm: "Dạ, không sao đâu bác."

    Cô kéo khẩu trang cao hơn, như thể muốn che giấu cả thế giới, không chỉ gương mặt, mà cả những vết thương chẳng ai thấy. Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ, nơi những cô gái trẻ trong váy ngắn cười đùa bên vỉa hè, những gã đàn ông áo phanh ngực ngồi nhậu, và những người bán hàng rong mồ hôi nhễ nhại dưới ánh đèn đường. Sài Gòn đẹp, nhưng với Thư, nó giống một mê cung không lối thoát.

    Trong đầu cô, những hình ảnh không muốn nhớ lại cứ trỗi dậy, như một cuốn phim cũ bị tua đi tua lại. Một căn phòng khách sạn sang trọng, mùi nước hoa đắt tiền, tiếng cười khàn khàn của một gã đàn ông bụng phệ. Cô cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt, nhưng chúng vẫn rơi, lặng lẽ như mưa đêm. Chỉ là công việc, cô tự nhủ, nhưng câu nói ấy chẳng thể xoa dịu cảm giác ghê tởm đang cào xé trong lòng.

    Taxi dừng lại trước một khu chung cư bình dân ở quận 7, nơi những bức tường đã úa màu thời gian, những bức tranh tường Graffiti chồng chéo lên nhau, mùi nước đái bậy. Thư trả tiền, bước xuống, đôi giày cao gót mòn vẹt lẹp kẹp trên vỉa hè ẩm ướt. Cô không nhìn ai, vội vã bước vào hành lang, nơi mùi ẩm mốc hòa lẫn tiếng trẻ con khóc và tiếng cãi vã vọng ra từ những căn hộ chật chội. Thang máy đang bảo trì, cô lê bước lên cầu thang, mỗi bước chân như nặng thêm một chút.

    Vào đến căn phòng thuê nhỏ xíu, Thư đóng sầm cửa, ném túi xách xuống góc phòng. Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh chiếu lên căn phòng đơn sơ: Một chiếc giường cũ, một bàn gỗ nhỏ, và một tấm gương nứt góc. Cô lao thẳng vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh đến mức tối đa. Nước bắn tung tóe lên gương, lên mái tóc rối bù của cô. Thư lấy bàn chải đánh răng, chà mạnh như muốn xóa sạch mọi thứ: Mùi vị, ký ức, cảm giác bẩn thỉu bám chặt trong cổ họng. Cô xúc miệng liên tục, nước tràn ra khóe môi, hòa lẫn với nước mắt.

    Thư nhìn vào gương. Gương mặt ấy, đôi môi từng đỏ mọng giờ nhợt nhạt, đôi mắt từng sáng long lanh, giờ chỉ còn nỗi buồn không tên.

    "Mày là ai, Minh Thư?" cô thì thầm, giọng vỡ òa. Nước mắt lại rơi, không thể dừng lại. Cô ôm lấy mặt, ngồi sụp xuống sàn, để tiếng nước chảy át đi tiếng nấc. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô giống một con bướm bị cơn bão đập tả tơi, đôi cánh mỏng manh bị bóng tối nuốt chửng.

    Chỉ vài giờ trước, trong căn phòng khách sạn năm sao ở trung tâm Sài Gòn, ánh đèn vàng mờ ảo phủ lên những tấm rèm nhung đỏ thẫm, tạo nên một không gian vừa xa hoa vừa ngột ngạt. Minh Thư đứng trước gã đàn ông khoảng 45 tuổi, thân hình mũm mĩm, bụng phệ lấp ló dưới chiếc áo sơ mi phanh cúc. Hắn ngồi ngả người trên ghế bành, ly whisky lắc nhẹ trong tay, mùi nước hoa đắt tiền hòa lẫn với hơi rượu. Đôi mắt hắn quét qua cơ thể Thư, không chút che giấu, như đang định giá một món đồ trưng bày.

    "Em, ngồi xuống đây!" Hắn ra lệnh, giọng khàn khàn, nụ cười nhếch mép lộ vẻ tự mãn. Hắn chỉ tay xuống sàn, ngay trước chân mình: "Không cần làm kiểu truyền thống đâu. Anh thích cái miệng của em hơn. Làm tốt, anh boa hậu hĩnh."

    Thư nuốt khan, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Cô quỳ xuống, đôi tay run run chạm vào đai lưng của hắn, những ngón tay lạnh ngắt như không còn thuộc về mình. Trong đầu cô, một giọng nói gào thét: Chỉ là công việc. Làm xong, lấy tiền, về nhà. Cô cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp, đôi môi mọng đỏ khẽ mở, nhưng ánh mắt cô lạc đi, bị ánh đèn thiêu đốt.

    Hắn cởi khóa quần, để lộ "của quý" đã cương cứng, một biểu tượng của quyền lực méo mó trong thế giới của hắn. Thư hít một hơi sâu, cúi xuống, đôi môi chạm vào da thịt nóng hổi. Cô nhắm mắt, cố tập trung vào nhịp thở, nhưng cảm giác ghê tởm dâng lên như sóng, trào ngược trong cổ họng.

    "Chậm thôi, em!" Hắn lẩm bẩm, giọng say sưa, bàn tay to bè đặt lên đầu cô: "Ngậm sâu vào. Anh thích thế. Làm cho anh sướng đi."

    Thư cố làm theo, nhưng hắn không để cô tự chủ. Bàn tay hắn siết chặt tóc cô, ép cô ngậm sâu hơn, "cái ấy" chạm vào vòm họng, khiến cô nghẹt thở. Cô vùng vẫy, đôi tay bấu vào đùi hắn, nhưng hắn chỉ cười lớn, giọng trầm đục: "Tốt lắm, em. Cứ thế này. Đừng dừng. Anh đang sướng đây."

    Mắt Thư cay xè, nước mắt trào ra, chảy dài xuống má. Cô muốn hét lên, muốn nhổ ra, nhưng sức mạnh của hắn áp đảo. Hơi thở cô đứt quãng, mỗi giây như kéo dài vô tận. Hắn tiếp tục nói, giọng đắc chí: "Em ngon thật. Miệng thế này, đáng giá từng đồng. Nuốt hết cho anh, nghe chưa?"

    Cuối cùng, khi hắn đạt đỉnh, một dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào miệng cô. Hắn ghì chặt đầu cô, không cho cô cơ hội nhổ ra.

    "Nuốt đi, em. Đừng phí." Hắn ra lệnh, giọng vừa hài lòng vừa độc đoán. Thư nghẹn ngào, cổ họng bỏng rát, nước mắt rơi không kiểm soát. Cô nuốt xuống, không phải vì muốn, mà vì không còn lựa chọn.

    Hắn buông tay, cô ho sặc sụa, ngã ngồi xuống sàn. Hắn cười lớn, ném một xấp tiền lên bàn cạnh ly whisky: "Giỏi lắm, em. Lần sau anh gọi tiếp. Cầm tiền đi, thêm boa đấy."

    Thư lặng lẽ nhặt tiền, đôi tay run rẩy. Cô lau mặt, đứng dậy, bước ra khỏi phòng như một cái bóng. Trong thang máy, cô nhìn bóng mình trong tấm gương lớn. Cô cắn môi đến bật máu, tự hỏi liệu linh hồn mình còn sót lại bao nhiêu sau những đêm như thế này.

    Thư ra khỏi chung cư sau khi đã tắm rửa, xịt lên người chút nước hoa để át đi mùi tanh tưởi nơi cổ họng.

    Quán nhậu vỉa hè ở quận 4 rực rỡ như một góc phố không bao giờ ngủ. Những chiếc bàn nhựa xanh đỏ xếp san sát dưới ánh đèn đường vàng vọt, mùi mực nướng và sò điệp cháy tỏi thơm lừng hòa lẫn tiếng cười nói ồn ào. Tiếng ly bia cụng nhau leng keng, tiếng xe máy vù qua, và tiếng hát karaoke lạc giọng từ loa Bluetooth tạo nên một bản giao hưởng rất Sài Gòn. Minh Thư và Khả Ngân ngồi ở góc quán, trước mặt là một chồng lon bia Tiger lạnh ngắt, vỏ lon lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn.

    Ngân, với mái tóc highlight vàng óng và đôi khuyên tai lấp lánh, nâng lon bia lên, giọng bỗ bã nhưng đầy sức sống: "Cạn ly, Thư! Đời chó má này, không say thì đừng về!" Cô nháy mắt, nụ cười lộ rõ sự bất cần của một cô gái đã quen với những góc tối của thành phố.

    Thư mỉm cười nhạt, cụng lon với Ngân, nhưng ánh mắt cô vẫn đượm buồn và lạc lối giữa ánh sáng. Cô uống một hơi dài, vị đắng của bia trôi xuống cổ họng, tạm xoa dịu cảm giác ghê tởm còn sót lại từ buổi chiều.

    "Mày nói đúng!" Thư thì thầm, giọng khàn khàn: "Không say, chắc tao không chịu nổi."

    Ngân nghiêng người, châm một điếu thuốc, nhả khói bay lượn như những giấc mơ tan biến: "Gã hôm nay tệ lắm hả?" Cô hỏi, ánh mắt sắc bén nhưng đầy quan tâm: "Nhìn mày là tao biết, lại gặp thằng khốn nào rồi."

    Thư gật đầu, đôi tay ôm lon bia lạnh run run: "Hắn ép tao.. ép tao nuốt." Cô nói, giọng nghẹn lại, mắt đỏ hoe: "Tao muốn ói, muốn chạy trốn, nhưng.. tiền, Ngân ạ. Tiền cho mẹ tao, cho Tuấn."

    Ngân thở dài, vỗ vai Thư, cái vỗ mạnh mẽ nhưng ấm áp: "Tao hiểu. Lũ đàn ông, có tiền là nghĩ mình mua được cả linh hồn người ta. Nhưng nghe tao, Thư. Cứ làm, cứ kiếm tiền. Đàn ông không đáng để mày khóc. Tiền mới là thật."

    Cô nhếch môi, giọng dí dỏm: "Như thằng tuần trước, bắt tao mặc đồ hầu gái, xong keo kiệt, trả thiếu tiền. Tao chửi cho một trận, nó sợ xanh mặt! Phải chuyển khoản cho đủ."

    Thư bật cười, tiếng cười hiếm hoi như ánh sao lóe lên trong đêm: "Mày gan thiệt, không sợ nó đánh à?" Cô nói, lắc đầu: "Tao thì.. tao chỉ muốn quên hết."

    Cô kể về lần lỡ làm đổ rượu lên áo một gã doanh nhân, khiến hắn nổi khùng, gọi cô là "đồ rẻ tiền". Cả hai cười lớn, nhưng nụ cười nhanh chóng tan vào không khí.

    "Ngân, mày nghĩ tao có thể.. bắt đầu lại không?" Thư hỏi, giọng say mèm, ánh mắt mơ màng nhìn ánh đèn đường.

    Ngân nhìn cô, ánh mắt dịu đi, nhưng vẫn cứng rắn: "Nếu mày đủ mạnh, thì được. Nhưng đời này, không tranh thì nó đạp mày xuống bùn, Thư ạ." Cô nắm tay Thư, siết chặt: "Còn tao, tao luôn ở đây, với mày."

    Họ uống tiếp, say dần, ôm nhau khóc dưới ánh đèn mờ nhạt. Tiếng hát karaoke buồn bã vang lên: "Từng đêm, em mơ một giấc mơ.." hòa lẫn tiếng xe cộ. Khi say bí tỉ, Ngân kéo Thư lên taxi, về căn hộ của cô, nơi cả hai sẽ ngủ quên trong những giấc mơ không trọn vẹn.

    Hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng trong căn hộ nhỏ của Khả Ngân, rải những vệt sáng lấp lánh lên gương mặt mệt mỏi của Minh Thư. Cô tỉnh dậy trên sofa, đầu nhức như búa bổ, mùi bia đêm qua vẫn phảng phất trên áo. Đồng hồ treo tường chỉ 6 giờ sáng, tiếng tích tắc như thúc giục. Thư vội vàng rửa mặt, khoác chiếc áo thun trắng bạc màu và quần jeans sờn gấu, lao ra đường bắt taxi. Sài Gòn sáng sớm dịu dàng hơn, nhưng cái nóng ẩm đã bắt đầu len lỏi qua những con hẻm chật chội.

    Trên taxi, Thư mở điện thoại, nhắn tin cho Tuấn, em trai cô: "Hôm nay chị đón mẹ lên Sài Gòn. Em ở nhà ngoan, học bài kỹ nha."

    Tin nhắn trả lời đến ngay: "Dạ, chị giữ sức khỏe. Yêu chị!"

    Thư mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt khi cô nghĩ đến mẹ, bà Lan, người phụ nữ gầy gò đang chiến đấu với căn bệnh viêm gan mãn tính. Mỗi tin nhắn của Tuấn là một nhắc nhở về lý do cô chịu đựng tất cả, và cũng là nỗi sợ một ngày cậu biết sự thật về công việc của chị.

    Bến xe Miền Đông ồn ào như một khu chợ sáng. Tiếng loa gọi khách, tiếng xe buýt gầm gừ, và mùi khói xe hòa lẫn với mùi bánh mì từ gánh hàng rong. Thư len qua đám đông, tìm thấy mẹ ngồi trên băng ghế nhựa, chiếc khăn choàng cũ quấn quanh vai, dáng người nhỏ bé như có thể tan vào dòng người.

    Bà Lan ngẩng lên, ánh mắt sáng rực khi thấy con gái. "Thư, con đây rồi!" bà gọi, giọng yếu nhưng ấm áp.

    Thư chạy đến, ôm mẹ, cảm nhận xương vai gầy guộc của bà dưới lớp áo mỏng: "Mẹ, mẹ ổn chứ? Đi đường mệt không?" Cô hỏi, giọng nghẹn ngào, cố giấu đi sự mệt mỏi.

    "Ổn mà, con!" Bà Lan mỉm cười, nếp nhăn trên mặt sâu thêm: "Nhưng con sao gầy thế? Làm văn phòng vất vả lắm hả? Mẹ lo lắm."

    Thư cắn môi, dìu mẹ lên taxi: "Dạ, không sao đâu mẹ. Con khỏe mà."

    Cô mở cửa xe, ánh mắt lảng tránh, sợ mẹ nhìn thấy sự dối trá trong đôi mắt mình. Khi taxi lăn bánh, Thư nắm tay mẹ, lòng nặng trĩu. Mỗi lần bên mẹ, cô vừa thấy an ủi, vừa sợ hãi, sợ một ngày sự thật về nghề gái gọi sẽ phá nát tình thân này. Dưới ánh nắng sớm, cô tự nhủ: Chỉ cần thêm một chút nữa, mẹ sẽ khỏe, Tuấn sẽ có tương lai. Nhưng lời tự nhủ ấy, như ánh nắng, mong manh và dễ tan.

    Chiều muộn hôm qua, hoàng hôn buông xuống Sài Gòn, nhuộm bầu trời thành một dải cam rực rỡ, phản chiếu trên những tòa nhà kính lấp lánh ở quận 1. Trong văn phòng sang trọng của công ty chứng khoán, Lê Hoàng Khang ngồi trước màn hình máy tính, những con số nhảy múa như một bản nhạc không lời. Anh vừa chốt một thương vụ gần 50 tỷ, hai triệu cổ phiếu được bán ở giá kịch trần.

    Nụ cười lịch lãm nở trên môi khi sếp vỗ vai khen ngợi: "Khang, cậu đúng là át chủ bài!" Nhưng khi đồng nghiệp rời đi, nụ cười ấy tắt ngấm, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong đôi mắt sắc sảo.

    Khang đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn thành phố bắt đầu sáng lên, như những vì sao giả tạo trong một bầu trời không thật. Điện thoại rung, tin nhắn từ Nam hiện lên: "Tối nay nhậu nha bro, có em Tinder mới, nóng bỏng lắm!"

    Khang nhếch môi, gõ lại: "Thôi, tối nay tao đón mẹ ở sân bay." Anh bỏ điện thoại vào túi, lấy chìa khóa xe, bước ra bãi đỗ.

    Chiếc SUV đen bóng lướt qua những con đường đông đúc, tiếng còi xe và tiếng người bán rong hòa lẫn. Radio phát một bản ballad cũ, lời ca buồn bã như chạm vào vết sẹo trong lòng Khang. Anh vô thức sờ chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, món quà từ Trang, người con gái từng là cả thế giới của anh, cho đến khi cô rời đi trong lúc anh chạm đáy cuộc đời. "Tình yêu chỉ là trò đùa!" Anh lẩm bẩm, nhưng giọng anh lạc đi, như thể chính anh cũng không tin vào lời mình.

    Đèn đỏ. Khang dừng xe, ánh mắt lướt qua một cặp đôi trẻ nắm tay cười đùa trên vỉa hè. Anh quay đi, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, cố xua đuổi cảm giác trống rỗng đang cào xé trong lồng ngực. Anh có tất cả: Tiền, danh tiếng, những buổi tiệc xa hoa, nhưng chẳng có gì thuộc về trái tim. Những cô gái qua đường, những đêm say, chỉ như những cơn gió thoảng, chẳng để lại gì ngoài nỗi cô đơn sâu hơn.

    Khi xe đến sân bay Tân Sơn Nhất, Khang thở dài, chỉnh lại gương chiếu hậu. Gương mặt anh góc cạnh, điển trai, nhưng đôi mắt lại chất chứa một nỗi buồn không tên. Anh tự nhủ: Đón mẹ xong, về nhà, ngủ. Ngày mai lại tiếp tục. Nhưng sâu thẳm, anh biết mình đang chạy trốn một khao khát mà anh không dám đối diện, dưới ánh đèn Sài Gòn rực rỡ nhưng lạnh lẽo.

    Sáng hôm sau, tại một bệnh viện ở quận 5, không khí ngập trong ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn tiếng bước chân hối hả và tiếng loa gọi tên bệnh nhân. Hành lang chật hẹp, những chiếc ghế nhựa xanh xếp lộn xộn, vài người nhà bệnh nhân thì thầm lo lắng.

    Khang đứng ngoài phòng phục hồi, bộ sơ mi xanh thanh lịch nổi bật giữa không gian hỗn độn. Anh cầm cốc cà phê nguội lạnh, ánh mắt mệt mỏi nhìn mẹ, bà Trâm, qua cửa kính, lòng trĩu nặng khi nghĩ đến những ngày bà chống chọi bệnh tật một mình.

    Minh Thư xuất hiện ở cuối hành lang, dáng người nhỏ nhắn trong áo thun trắng và quần jeans. Cô dìu bà Lan, giọng nhẹ nhàng: "Mẹ nghỉ chút đi, con lấy nước cho mẹ." Mái tóc buộc cao để lộ gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt to chất chứa nỗi buồn khó tả.

    Khang vô tình quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Thư giật mình, khẽ cúi đầu chào: "Chào anh." Giọng cô mệt mỏi, mang chút ngượng ngùng của một cô gái quê giữa thành phố.

    Khang gật đầu, nụ cười xã giao lịch sự: "Chào cô. Mẹ cô ổn chứ?"

    "Dạ, ổn ạ. Cảm ơn anh!" Thư đáp, ánh mắt lướt qua anh rồi vội quay đi, như sợ bị nhìn thấu.

    Họ không nói thêm, nhưng khoảnh khắc ấy để lại dấu ấn khó phai. Thư cảm nhận sự xa cách từ Khang, một người đàn ông thành đạt, như thuộc về thế giới cô không chạm tới. Khang, không hiểu sao, bị thu hút bởi đôi mắt buồn bã của cô, như thể nó kể một câu chuyện anh chưa từng nghe. Anh đứng lại, nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, lẩm bẩm: "Lạ thật."

    Dưới ánh đèn bệnh viện, một tia định mệnh vừa lướt qua, mỏng manh như cánh bướm đêm.

    * * *

    Open ending..
    còn tiếp, hẹn gặp lại các bạn sau vài tháng nữa!

    Đọc bài thơ "Cánh Bướm Đêm" lấy cảm hứng từ truyện ngắn.

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

    Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY !

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited: Jun 5, 2025
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Loading...