Tản Văn Sài Gòn, Cô Và Anh - Thươngchou

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thươngchou, 3 Tháng bảy 2019.

  1. Thươngchou

    Bài viết:
    12
    Tác phẩm: Sài Gòn, cô và anh

    Tác giả: Thươngchou

    Thể loại: Truyện ngắn

    Sài Gòn luôn vội vã. Sống vội, nghĩ vội, làm vội và... Yêu vội. Nhưng điều đó có thật sự đúng? À, ừ, Sài Gòn vội. Như chuyện tình của cô và anh.

    Họ gặp nhau vào một ngày hoa phượng đã không còn đỏ rực như lửa. Năm đó cô chỉ là một cô tân sinh viên lên Sài Gòn nhập học. Rồi họ đi ngang qua nhau, nhìn thấy trong nhau một nửa đã tìm kiếm bấy lâu. Anh và cô đều dừng chân lại, quay đầu lại nhìn nhau, họ mỉm cười thật tươi, như hai người đã quen biết từ lâu. Họ cùng học chung một trường đại học, ở cùng một khu kí túc xá, học chung một ngành. Cô và anh trở nên thân thiết một cách nhanh chóng, nhưng chỉ dừng lại ở mức tình bạn, có lẽ, cô và anh đều nghĩ đây là khoảng cách an toàn cho cả hai.

    Hôm nay có tiết vào buổi sáng như cô lại dậy trễ, ngượng ngùng chạy thật nhanh vào lớp rồi yên vị ở chiếc ghế bên cạnh cậu. Không biết từ khi nào, anh có thói quen dành chỗ ngồi bên tay phải của mình cho cô, mà cô cũng tiếp nhận như thói quen.

    Sau tiết học, anh mời cô đi ăn, như hai người bạn. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như đây là một bữa ăn bình thường, nhưng hôm nay là ngày anh tỏ tình cô.

    Đến quán ăn và gọi hai phần cơm như thường lệ. Trong lúc ăn, anh cứ nhìn vào dĩa đồ ăn của cô mãi.

    "Có chuyện gì à, sao nhìn đồ ăn của tui mãi thế?"

    "À.. à, không có gì." nói xong ăn cắm cúi ăn.

    Đến lúc ăn gần hết dĩa cơm, cô thấy có một mảnh giấy nằm len lỏi giữa mấy hột cơm, tò mò lấy lên xem thì bên trong là dòng chữ: Em có cho phép tôi được chăm sóc em không?

    Chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe anh nói:

    "Thật sự anh thích em lâu lắm rồi, nhưng không dám nói. Vậy, em có đồng ý điều trong tờ giấy không?'

    Cô không trả lời, chỉ nhích người lên, hôn lên trán anh. Không cần nói, không một âm thanh nào phát ra, chỉ nghe tiếng thở của hai người.

    Vậy là sao, cô ấy đồng ý rồi hả? Trong đầu anh trống rỗng. Chỉ biết rằng sau bữa cơm đó, mối quan hệ của họ không còn là bạn bè nữa.

    4 năm sau

    Bây giờ cô và anh đều đã có công việc ổn định. Công việc ngày càng nhiều, thời gian gặp nhau càng ngày càng ít dần đi. Nhưng tình cảm trong cô vẫn không hề phai mà còn nồng cháy hơn. Anh cũng vậy, trong anh có một đoạn tình cảm không bao giờ thay đổi. Anh luôn cười khi thấy tin nhắn chúc ngủ ngon vào mỗi tối của cô, luôn nhớ những ngày kỉ niệm.

    Hôm nay là ngày kỉ niệm 4 năm quen nhau của anh và cô. Anh nói anh sẽ đến công ty rước cô, vì vậy tâm trạng hôm nay của cô rất vui. Từ xa cô đã thấy bóng dáng anh, vì vậy cô gọi anh một tiếng thật to. Định là sẽ gửi xe rồi cùng cô đi bộ đến siêu thị đối diện mua thực phẩm về nấu ăn, nhưng nghe thấy tiếng gọi của cô anh quay đầu lại nhìn cô cười. Cô cũng mỉm cười thật tươi nhìn anh. Nhưng mà cô đâu biết đây là nụ cười cuối cùng của anh. Bỗng nhiên từ xa có chiếc xe tải tông thẳng vào anh. Nụ cười của cô cứng đờ, chạy lại ôm anh, đầu anh chảy rất nhiều máu, cô rất sợ. Sợ anh sẽ rời xa cô. Ah dùng sức lực cuối cùng nắm tay cô, nói không thành tiếng 3 từ: Anh yêu em.

    Nhưng cô nghe hiểu được, cô hiểu, tất cả những thứ về anh cô đều hiểu. Nói xong, bàn tay đang nắm tay cô bỗng buông lỏng. Cô dùng sức nắm tay anh, tay anh lạnh quá, làm sao đây, cô nắm tay anh chặt như muốn truyền hơi ấm vào tay anh. Tất cả đều đã muộn..

    Vào ngày đám tang của anh, cô không đến. Cô sợ mình sẽ không kìm lòng được mà khóc trước mặt anh, vì anh đã từng nói anh không muốn thấy cô khóc. Tất cả đều do cô, nếu như cô không gọi anh thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy.. Lỗi của cô, tất cả đều do cô.

    Chuyện tình của cô và anh, kết thúc thật vội vã. Vội vã đến nỗi cô không cảm nhận được gì.

    2 năm sau

    Hôm nay là ngày giỗ của anh. Cô đem một bó hoa cúc đến, đặt kế bên mộ anh. Tay trái của cô đang nắm lấy một bàn tay khác không phải anh. Đó là người yêu cô. Người đã đến bên cô vào lúc cô gục ngã nhất.

    " Anh, đây là người yêu của em, tụi em sắp cuới rồi, hy vọng anh sẽ chúc phúc cho em. "

    Khi cô vừa nói xong, có một con bướm bay đến, đậu lên đôi bàn tay đang nắm chặt của cô và người mới.

    Cô mỉm cười.

    " Cám ơn anh đã xuất hiện trong bốn năm thanh xuân của em, nhờ có anh thanh xuân của em trở nên thật ý nghĩa. Anh, tạm biệt."
     
    Trắc Y thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...