Tản Văn Sắc Tím Của Người - Seven

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Seven702, 2 Tháng tám 2020.

  1. Seven702

    Bài viết:
    27
    [​IMG]

    SẮC TÍM CỦA NGƯỜI

    Tác giả: Seven

    Thể loại: Tản Văn

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của seven

    Những đóa bằng lăng rực rỡ hòa vào sắc tím của ráng chiều, dưới gốc cây tôi lại nhìn thấy bóng dáng bà thơ thẫn một mình. Có lẽ bà nhớ ông rồi, người ông tôi chưa bao giờ gặp mặt nhưng luôn xuất hiện trong các câu chuyện của riêng bà. Những lúc như thế tôi thường đứng bên cạnh bà, không cần phải làm điều gì hết, chỉ cùng người ngắm nhìn lại vài mảnh kí ức quen thuộc còn vươn trên nhành bằng lăng yếu ớt.

    Đó là những năm chiến tranh còn không ngừng hoành hành, mấy ai có thể níu giữ được trọn vẹn một tình yêu lâu dài? Cô thiếu nữ năm ấy đã yêu tha thiết chàng chiến sĩ cách mạng, đem tất cả thanh xuân đẹp đẽ của mình để vẽ nên bức tranh tình yêu lãng mạn nhất trong cuộc đời. Thời gian miệt mài trôi đi không hồi kết, cứ ngỡ nhân gian đang đắm chìm trong mối lương duyên của họ, một cuộc sống bình dị đến hơi thở cuối cùng.

    Cho dù họ có chân thành bao nhiêu, trao cho nhau nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể đánh bại được số mệnh trớ trêu. Anh chiến sĩ cùng đoàn quân cách mạng, nghe theo tiếng gọi đất nước đến nơi chí tuyến rực lửa bom đạn, để lại người con gái anh thương cô độc ở quê nhà. Hạnh phúc và ước mơ lứa đôi đều dang dở, chỉ có thể nắm chặt trong tay niềm tin được tương phùng ngày sau, rồi che giấu đi nỗi nhớ mong bằng những nụ cười gượng gạo với đời.

    Hồi trước, anh vẫn thường đợi cô dưới gốc cây bằng lăng cuối xóm mỗi khi tan trường, đây cũng vốn dĩ là nơi lần đầu gặp gỡ, kết đôi tri kỷ. Ánh chiều tà ngã xuống in bóng hai người trên con đường đất như muốn lưu lại tất cả những khoảng khắc yêu thương này. Lúc nào cô cũng là người tới trễ, luôn bắt anh đứng đợi một lúc lâu, nhưng hôm nay không còn ai đứng tại chốn cũ nữa, cũng không còn ai dịu dàng mỉm cười khi bắt gặp bóng dáng cô nữa.

    Cứ thế ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, hoa nở rồi hoa tàn, người ở lại người vẫn đợi, người ra đi lại ra đi mãi. Nước mắt đã cạn, tuổi xuân cũng không níu giữ nổi linh hồn anh, sự vấn vương duy nhất trên cuộc đời này của cô là giọt máu mà người yêu đã trao trong cái đêm quyến luyến trước khi cả hai chia xa.

    Vậy đấy, bà tôi đã mạnh mẽ hơn nửa đời đơn độc dù có lẽ tâm người vốn đã vỡ vụn từ ngày ông rời đi. Có lần tôi cùng bà đứng dưới gốc bằng lăng tím, nghe được thanh âm nuối tiếc của người: "Quãng đời còn lại này của bà là để hoàn thành lời hứa hẹn cuối cùng với ông ấy..". Sau khi đó bà vẫn chưa hề nhắc tới lời hứa ngày xưa rốt cuộc là điều gì, điều gì quan trọng mà lại khiến bà kiên trì để đi hết con đường tương lai dẫu chỉ có một mình. Tôi không biết và tôi cũng không muốn biết, bởi vì bà xem đó là bí mật của bản thân, là tình yêu của ông còn sót lại trên trần đời.

    Bảy năm chờ đợi người yêu.. để đổi lại một đời cách biệt mãi mãi..

    Bà hận chiến tranh đến tận xương máu và bà càng thương chàng chiến sĩ năm xưa đến vạn đời vạn kiếp. Dù biết có nhớ có mong cũng đều vô vọng nhưng bà tôi vẫn hoài lưu luyến, không quên gửi gắm ước hẹn tình yêu lên cây bằng lăng già. Để khi đến kiếp sau, lần gặp gỡ đầu tiên lại dưới gốc cây bằng lăng, sắc tím của ráng chiều một lần nữa nhuộm màu yêu thương cho cuộc tình vốn chưa trọn vẹn của hai người.

    - Hoàn_
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...